Lâu Đài Bay Của Pháp Sư Howl

Chương 10 - Calcifer Hứa Hẹn Với Sophie Một Lời Gợi Ý

trước
tiếp

Chắc hẳn Howl về nhà trong lúc Sophie và Michael ra ngoài. Trong lúc Sophie đang rán món điểm tâm bên lò sưởi, anh ta bước ra khỏi buồng tắm và duyên dáng ngồi xuống ghế, bảnh bao, rạng rỡ và thơm mùi hoa kim ngân.

– Sophie thân mến – anh ta nói. – Lúc nào cũng bận rộn nhỉ. Hôm qua bà lại làm việc cật lực, bất kể lời khuyên của tôi phải không? Tại sao bà lại chơi trò ghép hình trên bộ cánh tốt nhất của tôi thế? Chỉ là một câu hỏi thân thiện thôi, bà biết đấy.

– Hôm trước anh đã biến nó thành thạch rồi còn gì – Sophie nói. – Ta đang sửa lại nó đấy.

– Tôi có thể làm được việc đó – Howl nói. – Tôi tưởng là tôi đã chỉ cho bà thấy rồi chứ nhỉ. Tôi cũng có thể làm cho riêng bà một đôi ủng bảy lý nếu bà cho tôi biết cỡ chân. Có lẽ nên làm một cái gì đó thiết thực bằng da bê màu nâu. Thật đáng kinh ngạc cái cách người ta có thể bước một bước mười dặm rưỡi rồi sau đó vẫn luôn rơi trúng một bãi phân bò cái.

– Đó cũng có thể là phân bò đực – Sophie nói. – Ta dám nói là anh cũng tìm thấy cả bùn ngoài đầm lầy trên ủng nữa. Một người ở tuổi ta cần tập thể dục nhiều lắm.

– Vậy là bà còn bận bịu hơn cả tôi biết nữa cơ đấy – Howl nói. – Vì trong khoảnh khắc khi tôi tình cờ dứt mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Lettie, tôi có thể thề là đã nhìn thấy cái mũi dài của bà thò qua góc ngôi nhà đó ngày hôm qua.

– Bà Fairfax là bạn của gia đình ta – Sophie nói. – Làm sao ta biết được anh cũng đến đó kia chứ.

Sophie, bà có linh tính, chính vì thế đấy – Howl nói. – Chẳng có gì thoát được mắt bà cả. Nếu tôi có đi tán tỉnh một cô gái sống trên núi băng trôi giữa đại dương thì sớm hay muộn – mà có lẽ là sớm thôi – tôi cũng sẽ ngẩng đầu lên và nhìn thấy bà đang cưỡi chổi bay lượn trên đầu. Thực ra, đến lúc này thì chắc tôi sẽ thất vọng về bà lắm nếu không được nhìn thấy bà.

– Thế hôm nay anh có định đi tới núi băng đó không? – Sophie quặc lại. – Nhìn vẻ mặt Lettie hôm qua thì chẳng có gì cần thiết giữ anh ở đó nữa.

– Sophie, bà hiểu lầm tôi rồi – Howl nói, giọng anh ta nghe có vẻ bị tổn thương sâu sắc. Sophie nghi ngờ nhìn sang bên. Phía sau viên ngọc đỏ lủng lẳng dưới tai Howl, nét mặt nhìn nghiêng của anh ra trông thật buồn và cao quý. – Phải rất nhiều năm nữa trôi qua tôi mới rời bỏ Lettie – anh ta nói. – Và thực ra hôm nay tôi lại đến gặp Đức Vua. Thỏa mãn rồi chứ, hả bà Tọc Mạch.

Sophie không chắc mình có tin lời nào của anh ta không, mặc dầu rõ ràng là sau bữa điểm tâm anh ta đi Kingsbury, với mặt núm màu đỏ quay xuống dưới, và vẫy Micahel sang bên khi Michael cố hỏi về lá bùa phức tạp. Vì chẳng có việc gì để làm, nên Michael cũng đi nốt. Cậu ta nói có lẽ sẽ tới hiệu bánh Cesari.

Sophie bị bỏ lại một mình. Cô vẫn không thực sự tin những điều Howl nói về Lettie, nhưng trước đây cô đã từng nghĩ sai về anh ta, và rốt cuộc cô cũng mới chỉ được nghe mỗi Calcifer và Michael nói về tính cách của Howl. Cô nhặt nhạnh tất cả những mẩu tam giác màu xanh lơ và với vẻ có lỗi, cô bắt đầu khâu chúng lại vào cái lưới đánh cá màu bạc vốn là tất cả những gì còn lại của bộ vest này. Khi có người gõ cửa, cô giật bắn người, nghĩ rằng đó lại là thằng bù nhìn.

– Mở cửa cho Porthaven – Calcifer nói, bập bùng toét một nụ cười đỏ tía với cô.

Vậy thì chắc là ổn cả. Sophie tập tễnh đi ra mở cửa, màu xanh lơ quay xuống dưới. Một cỗ xe ngựa đứng đợi bên ngoài. Anh bạn trẻ cỡ năm mươi tuổi đánh cỗ xe hỏi rằng bà Phù thủy có cái gì có thể bịt móng ngựa chắc mãi được không.

– Để tôi xem – cô tập tễnh đi tới cạnh cái ghi lò, thì thầm: – Ta làm gì bây giờ?

– Bột màu vàng, lọ thứ tư trên giá thứ hai – Calcifer thì thầm lại – Hầu hết các lá bùa này đều chỉ là niềm tin thôi. Đừng tỏ vẻ không chắc chắn khi cô đưa nó cho ông ấy.

Vậy là Sophie đổ thứ bột màu vàng vào một tờ giấy hình vuông như cô thấy Michael vẫn làm, xoắn nó lại thật đẹp rồi tập tễnh cầm nó ra cửa.

– Của anh đây, anh bạn – cô nói. – Cái đó sẽ dán móng chắc hơn hàng trăm cái đinh đấy. Mày có nghe thấy tao không, con ngựa kia? Đến hết sang năm mày cũng không cần đến thợ rèn làm gì. Một xu, cám ơn anh.

Quả là một ngày bận bịu. Sophie phải ngừng tay khâu vá để bán một lá bùa thông cống, một lá bùa gọi dê, và một cái gì đó để làm bia ngon, với sự giúp đỡ của Calcifer. Người duy nhất khiến cô băn khoăn là một người khách gõ cửa Kingsbury. Sophie ra mở cửa với chấm đỏ quay xuống và thấy một chàng trai ăn mặc sang trọng nhưng không lớn hơn Michael là mấy, mặt trắng nhợt và đang toát mồ hôi, vặn vẹo hai tay đứng trên ngưỡng cửa.

– Thưa bà Phù thủy, xin hãy vì lòng thương! – cậu ta nói. – Rạng sáng ngày mai cháu phải đấu tay đôi rồi. Hãy cho cháu cái gì đó để cháu chắc thắng. Bà muốn bao nhiêu tiền cháu cũng trả.

Sophie ngoái lại nhìn Calcifer qua vai, Calcifer nhăn mặt nhìn lại ý nói chưa có sẵn thứ gì như thế. Sophie nghiêm nghị bảo chàng trai:

– Làm vậy không đúng chút nào. Hơn nữa, đấu tay đôi là sai.

– Vậy thì bà chỉ cần cho cháu cái gì đó để cháu có được cơ hội công bằng thôi cũng được – chàng trai tuyệt vọng nói.

Sophie nhìn thẳng vào chàng trai. Nó còi cọc và rõ ràng là đang hoảng sợ. Nó có vẻ mặt tuyệt vọng của người bao giờ cũng thua trong mọi sự.

– Để xem ta có thể làm được gì – Sophie nói. Cô tập tễnh đi tới mấy cái giá và nhìn một lượt khắp các lọ. Cái lọ đỏ có dán nhãn ỚT CAYEN trông có vẻ khả dĩ nhất. Sophie đổ một đống kha khá lên một tờ giấy vuông. Cô đặt cái đầu lâu cạnh đó:

– Vì hẳn là mi phải biết rõ về cái này hơn ta – cô lẩm bẩm với nó. Chàng trai lo âu thò người qua cửa nhòm vào trong. Sophie cầm dao và làm động tác mà cô hy vọng trông giống như nhũng động tác khua tay ảo thuật thần bí trên đống ớt. – Ngươi sẽ làm cho trận đấu công bằng – cô lầm bầm. – Một trận đấu công bằng. Hiểu chưa? – Cô xoắn tờ giấy lại và cầm nó tập tễnh đi ra cửa. – Ném cái này lên không trung khi bắt đầu trận đấu – cô bảo chàng trai còi cọc. – Và nó sẽ cho cậu cơ hội ngang bằng với kẻ kia. Sau đó, thắng hay thua là do cậu.

Chàng trai còi cọc quá đỗi vui mừng nên cố đưa cho cô một mẩu vàng. Cô từ chối không nhận, cậu ta đành đưa cho cô hai đồng hai xu và vui vẻ huýt sáo đi khỏi.

– Ta có cảm giác lừa gạt – Sophie nói khi cất tiền dưới phiến đá trước lò sưởi. – Nhưng ta muốn có mặt ở trận đấu đó!

– Tôi cũng thế! – Calcifer lách tách. – Bao giờ cô mới thả tôi ra để tôi có thể đi xem những thứ như thế?

– Bao giờ ta nhận được gợi ý về giao kèo này – Sophie nói.

– Cuối ngày hôm nay có thể cô sẽ nhận được một gợi ý – Calcifer nói.

Michael chạy lướt nhanh vào nhà vào cuối chiều hôm đó. Cậu lo lắng nhìn quanh để chắc chắn là Howl chưa về trước mình rồi đi tới bàn, bày các thứ đồ ra trông như thể cậu đã bận bịu lắm, vừa bày vừa vui vẻ hát.

– Ta ghen tị vì cậu có thể đi cả quãng đường như thế một cách dễ dàng như vậy – Sophie nói và khâu một mảnh tam giác màu xanh lơ vào đường viền bạc – Mà … cháu gái ta ra sao?

Michael vui vẻ rời khỏi bàn làm việc và đến ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh lò sưởi kể cho Sophie nghe về ngày hôm nay. Rồi cậu hỏi công việc của Sophie . Kết quả là khi Howl đẩy vai mở cửa bước vào, hai tay ôm đầy các gói bọc thì thậm chí Michael trông chẳng có vẻ gì là bận rộn. Cậu ta đang quay tròn trên chiếc ghế đẩu và cười ngất ngư về lá bùa đấu tay đôi.

Howl lùi lại đóng cửa rồi tựa vào đó, dáng vẻ bi kịch.

– Nhìn các người kìa! – anh ta nói. – Những suy tàn đang nhìn chòng chọc vào mặt tôi đây. Tôi cực nhọc cả ngày vì các người. Thế mà chẳng một ai trong các người, kể cả Calcifer, bớt chút thời gian chào tôi lấy một tiếng.

Michael đứng bật dậy vẻ biết lỗi, trong khi Calcifer nói:

– Tôi chẳng bao giờ nói “xin chào”.

– Có chuyện gì không ổn à? – Sophie hỏi.

– Tốt hơn đấy – Howl nói. – Cuối cùng cũng có một kẻ trong các người giả cách để ý đến tôi. Sophie, bà thật tử tế khi hỏi tôi. Vâng, có chuyện không ổn. Đức Vua đã chính thức đề nghị tôi đi tìm em trai ông ta – với một gợi ý rất rõ ràng rằng ngày diệt vong của mụ Phù thủy xứ Waste cũng đang đến rất gần – Vậy mà tất cả các người còn ngồi đó mà cười.

Đến lúc này thì đã rõ Howl đang trong tâm trạng có thể phóng ra thứ nhớt xanh bất cứ giây nào. Sophie vội vã cất đồ may đi:

– Để ta đi làm một ít bánh mì nướng bơ nóng – cô nói.

– Đó là tất cả những gì bà có thể làm để đương đầu với bi kịch ư? – Howl nói. – Nướng bánh mì! – Thôi đừng có đứng dậy. Tôi vất vả đi về đây, cực nhọc vác đủ thứ đồ về cho các người, ít ra các người cũng nên tỏ ra lịch sự quan tâm đến chúng chứ? Đây. – Anh ta trút như mưa những gói bọc vào lòng Sophie và đưa cho Michael một đống khác.

Bối rối, Sophie mở các gói bọc ra: Một đôi tất lụa,hai gói váy lót bằng vải lanh mịn nhất, có diềm, đính xa tanh và ren, một đôi giày mềm màu lông chin câu làm bằng da lộn, một chiếc khăn san có móc và một chiếc áo dài bằng lụa vân màu ghi gấu viền ren rất hợp với chiếc khăn san. Sophie nhìn từng thứ đó bằng con mắt nhà nghề và há hốc miệng. Chỉ riêng chỗ ren không thôi cũng đã đáng giá cả một gia tài rồi. Cô vuốt ve lần lụa trên chiếc áo dài, kinh ngạc.

Michael mở ra một bộ vest nhung mới tinh:

– Chắc hẳn ông đã tiêu hết sạch tiền trong chiếc ví lụa đó rồi! – cậu nói, không tỏ vẻ biết ơn. – Cháu không cần cái này. Chính ông mới là người cần quần áo mới.

Howl móc đôi giày của mình vào những gì còn lại của bộ vest xanh bạc và buồn bã nâng nó lên. Sophie đã làm việc rất vất vả, nhưng nó vẫn còn là những cái lỗ nhiều hơn một bộ vest.

– Tôi thật vị tha – anh ta nói. – Nhưng tôi không thể cử cậu và bà Sophie ăn mặc rách rưới tới bôi xấu tôi với Đức Vua. Đức Vua sẽ nghĩ tôi đối xử không đúng với bà mẹ già. Thế nào, Sophie, giày có đúng cỡ không thế?

Sophie vuốt ve từng lần lụa với niềm ngưỡng mộ và ngẩng lên:

– Anh đang tử tế hay hèn nhát thế? – cô nói. – Cám ơn anh rất nhiều và ta sẽ không đi đâu cả.

– Thật là vô ơn – Howl kêu lên, dang rộng cả hai tay ra. – Hãy nhận lấy nhớt xanh lần nữa này! Sau đó tôi sẽ buộc phải rời lâu đài đi xa hàng ngàn dặm và không bao giờ gặp lại Lettie đáng yêu của tôi nữa!

Michael ngước mắt nhìn Sophie đầy cầu khẩn. Sophie trừng mắt nhìn. Cô hiểu khá rõ rằng hạnh phúc của cả hai cô em gái tùy thuộc vào việc cô có đồng ý đi gặp Đức Vua hay không. Và còn cả chuyện nhớt xanh nữa.

– Anh chưa hề bảo ta phải làm gì cả – cô nói – Anh chỉ mới bảo ta đi thôi.

Howl mỉm cười:

– Và bà sẽ đi chứ hả?

– Được rồi. Anh muốn ta đi khi nào? – Sophie hỏi.

– Chiều mai – Howl nói. – Michael có thể đi với tư cách người hầu của bà. Đức Vua đang mong gặp bà. – Anh ta ngồi xuống ghế đẩu và bắt đầu giải thích rất rõ ràng và nghiêm túc về những gì Sophie cần phải nói. Sophie nhận thấy một khi mọi chuyện diễn ra đúng như ý Howl thì chẳng thấy có chút hơi hướm nào của tâm trạng nhớt xanh cả. Cô chỉ muốn tát mạnh cho anh ta một cái.

– Tôi muốn bà làm một việc vô cùng tế nhị – Howl nói – để Đức Vua vẫn tiếp tục giao cho tôi làm những việc như chỉ ra các lá bùa di chuyển, nhưng không kỳ vọng tôi làm những việc như đi tìm em trai Người. Bà phải nói cho Người biết là tôi đã chọc giận mụ Phù thủy xứ Waste như thế nào và giải thích rằng với bà, tôi là một đứa con ngoan, nhưng tôi muốn bà nói cách nào đó để Người hiểu rằng tôi là một đứa hoàn toàn vô dụng.

Howl giải thích rất lỹ. Sophie vòng tay quanh đống gói bọc và cố lĩnh hội tất cả những ý tưởng đó, mặc dù cô không thể không nghĩ rằng nếu mình là Đức Vua, mình sẽ chẳng tin một lời nào trong câu chuyện mà bà lão này đang lái tới.

Trong khi đó, Michael lảng vảng quanh khuỷu tay Howl, muốn gặng hỏi về lá bùa rắc rối. Howl lại đang nghĩ những chi tiết mới, tế nhị để nói với Đức Vua nên phẩy tay xua Michael đi:

– Không phải lúc này, Michael. Và Sophie này, tôi chợt nghĩ có thể bà muốn tập một chút để không bị ngợp trước Cung điện. Chúng ta đâu có muốn bà bị lúng túng khi tiếp chuyện Đức Vua. Chưa đâu, Michael. Vì thế, tôi đã thu xếp để bà ghé thăm cô giáo cũ của tôi, bà Pentstemmon. Bà là một cụ già rất uy nghi đường bệ. Bà còn uy nghi đường bệ hơn cả Đức Vua ở vài điểm nào đó. Như vậy, đến lúc tới Cung điện, bà đã quen được với những chuyện như thế.

Đến đây, Sophie chỉ ước mình đã không đồng ý. Cô thật sự nhẹ nhóm khi cuối cùng Howl đã chịu quay sang Michael.

– Nào, Michael, bây giờ đến lượt cậu. Cái gì thế?

Michael vung vẩy tờ giấy màu ghi bóng loáng và buồn rầu giải thích nhanh lá bùa này có vẻ như không thể làm nổi như thế nào.

Howl có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe điều này, nhưng anh ta cũng cầm tờ giấy và nói:

– Nào, cậu thấy khó khăn ở chỗ nào? – Rồi anh ta trải rộng tờ giấy ra. Anh ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Một bên lông mày dựng đứng lên.

– Cháu đã thử nó như một trò ghép chữ và cháu cố làm theo những gì nó nói – Michael giải thích – Nhưng cả cháu và Sophie đều không thể nào bắt được ngôi sao băng …

– Chúa vĩ đại ở trên trời! – Howl kêu lên. Anh ta bắt đầu cười, cắn cả môi để nín cười. – Nhưng mà, Michael, đây có phải lá bùa ta để lại cho cậu đâu. Cậu tìm thấy cái này ở đâu?

– Trên bàn, trong cái đống mà Sophie xếp quanh cái đầu lâu – Michael nói. – Đó là lá bùa mới duy nhất ở đó, vì thế cháu tưởng …

Howl đứng vụt dậy và lục tung các thứ trên bàn.

– Lại là trò của Sophie đây – anh ta nói. Mọi thứ trượt sang hai bên trong khi anh ta lục tìm. – Lẽ ra ta phải biết chứ. Không, lá bùa đúng là không có ở đây. – Anh ta tư lự gõ lên cái sọ nâu bóng của cái đầu lâu. – Anh bạn, anh bạn làm gì hả? Ta có ý nghĩ là anh bạn từ đó đến. Ta tin chắc cây ghi ta cũng thế. Ê, Sophie thân …

– Gì thế? – Sophie cướp lời.

– Cái bà già Sophie ngớ ngẩn bất trị này – Howl nói. – Tôi có đúng không khi nghĩ rằng bà đã xoay cái núm màu đen xuống và thò cái mũi dài của bà qua đó?

– Chỉ thò mỗi ngón tay qua thôi – Sophie đàng hoàng nói.

– Nhưng bà đã mở cửa – Howl nói – và hẳn là cái thứ mà Michael nghĩ là lá bùa đã lọt vào đây. Chẳng lẽ cả hai không ai nhận thấy nó không có vẻ như một lá bùa thông thường à?

– Bùa bao giờ trông cũng có vẻ đặc biệt – Michael nói. – Nhưng thật ra đó là cái gì ạ?

Howl cười mũi:

– Thử nghĩ xem cái này nói về cái gì. Hãy viết một đoạn thứ hai! – Ôi, trời ơi! – anh ta nói và chạy đến cầu thang. – Ta sẽ chỉ cho hai người thấy – anh ta nói to trong khi đôi chân anh ta nện thình thịch lên cầu thang.

– Ta nghĩ chúng ta đã uổng phí thời gian chạy quanh đầm lầy đêm qua – Sophie nói. Michael buồn bã gật đầu. Sophie thấy rõ cậu ta đang có cảm giác mình là đồ ngớ ngẩn. – Đó là lỗi của ta – cô nói. – Ta đã mở cái cửa đó.

Nhưng đúng lúc đó, Howl đã sầm sầm chạy xuống:

– Rốt cuộc ta cũng chưa tìm được quyển sách đó – anh ta nói. Lúc này trông anh ta có vẻ phiền muộn. – Michael, có phải ta nghe thấy cậu nói rằng cậu đã ra ngoài và cố bắt một ngôi sao băng không?

– Vâng, nhưng nó sợ cứng cả người rồi ngã xuống một vũng lầy và chết đuối – Michael nói.

– Tạ ơn Chúa vì điều đó – Howl nói.

– Chuyện ấy rất buồn – Sophie nói.

– Buồn hả? – Howl nói, trông bực bội hơn bao giờ hết. – Đó là ý tưởng của bà phải không? Có thể lắm! Tôi có thể hình dung bà lò cò đi quanh đầm lầy cổ vũ nó! Để tôi nói cho bà biết, đó là điều ngu ngốc nhất mà nó từng làm từ bé đến giờ. Nó sẽ còn buồn hơn nữa nếu bắt được ngôi sao ấy! Còn bà …

Calcifer ngái ngủ bập bùng cháy lên tận ống khói.

– Những chuyện lôn xộn này là thế nào đấy? – lão gặng hỏi. – Bản thân anh cũng đã bắt một ngôi sao rồi, đúng không?

– Phải, và tôi … – Howl lên tiếng, chĩa ánh mắt cẩm thạch vào Calcifer. Nhưng anh ta trấn tĩnh lại được và quay sang Michael. – Michael, hứa với ta cậu sẽ không bao giờ tìm cách bắt một ngôi sao nào nữa.

– Cháu xin hứa – Michael thành tâm nói. – Trang viết đó là cái gì nếu không phải một lá bùa?

Howl xem xét tờ giấy màu xám trong tay:

– Cái đó gọi là ‘Bài ca’ – và đó là bài ca, ta đoán thế. Nhưng bài ca này còn dở dang và ta không thể nhớ được phần còn lại. – Anh ta đứng đó, nghĩ ngợi, tựa như một ý nghĩ mới vừa lóe lên trong đầu, một ý nghĩ rõ ràng khiến anh ta lo lắng. – Ta nghĩ đoạn tiếp theo rất quan trọng – anh ta nói. – Tốt hơn hết là lấy nó lại và xem xem sao … – Anh ta đi ra cửa và vặn cái núm cho màu đen quay xuống. Rồi anh ta dừng lại. Anh ta nhìn quanh Sophie và Michael, đương nhiên cả hai người đều nhìn chằm chằm vào cái núm.

– Được rồi – anh ta nói. – Tôi biết nếu để Sophie lại thì bằng cách nào đó bà ta sẽ luồn qua được cửa, và như vậy là không công bằng với Michael. Lại đây nào, cả hai người, như vậy ta sẽ có thể để mắt được đến hai người.

Anh ta mở cánh cửa dẫn tới một chốn thinh không và bước vào đó. Michael nhào qua ghế để chạy bổ theo. Sophie vừa đổ các gói sang hai bên cạnh lò sưởi vừa đứng bật dậy.

– Đừng để tia lửa nào bắn vào những thứ này nhé – cô vội vã nói với Calcifer.

– Nếu cô hứa là sẽ nói cho tôi biết ngoài đó có cái gì – Calcifer nói. – Tiện thể, cô đã có được lời gợi ý rồi đấy.

– Thật ư? – Sophie nói. Cô đang quá vội nên chẳng để ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.