Hart chăm chú nhìn gương mặt mịn màng của Josie. Sau khi bước vào phòng làm việc của ông, cô đi xuyên qua căn phòng, đặt lên bàn làm việc một tập hồ sơ, sau đó bằng một giọng bình tĩnh gần như thản nhiên, cô liệt kê kết quả của những nghiên cứu đầu tiên của cô về cái chết thê thảm của Jennings.
– Josie, tôi biết chuyện này đối với cô rất đáng buồn. Cô đã đi chơi với anh ta phải không?
– Dale và tôi đơn giản chỉ là quen biết thôi. Tôi rất tiếc là anh ta bị chết như vậy. Và tôi chưa bao giờ tin là anh ta đã giết Henry Garner.
– Cô đã trả giá đắt cho việc làm chứng của mình nhằm bênh vực cho anh ta…
– Vâng, nhưng nếu có thể làm lại, tôi sẽ vẫn làm như vậy. Dale vô tội. Đến tận bây giờ, tôi luôn tự hỏi tại sao anh ta lại không tự tin hơn để tự bảo vệ mình. Khi vào phòng xử án, người ta chắc hẳn là đã tin rằng anh ta đã không muốn đánh nhau.
– Cô có gặp Marc khi đến đây không? – Ông sỗ sàng hỏi, thói quen của ông là vậy.
Cho dù tim bỗng nhảy vọt lên trong lồng ngực nhưng cô vẫn cố cười.
– Có. Anh ta vẫn không thể quen với ý nghĩ là Bib Webb có thể bị liên lụy vào một tội danh nào đó. Đó chính là lý do của cuộc đối đầu giữa chúng tôi trong vụ kiện. Cuối cùng thì anh ta vẫn trung thành với bạn bè của mình…
– Quá trung thành. Cậu ấy không thể khách quan được.
– Có quan trọng gì đâu. Dù sao thì chuyện đó đã qua rồi. Giờ thì chúng ta còn có một vụ án khác phải giải quyết.
Vì Hart ra hiệu bảo cô ngồi nên cô ngồi xuống một chiếc ghế bành đối diện ông.
– Tôi muốn biết ý kiến của cô về vụ án, Josie.
Cô khoanh tay lại, lấy thời gian để tập hợp ý kiến. Sự xuất hiện không mong đợi của Marc làm cho cô bị bất ngờ, chắc chắn như vậy, nhưng vẫn không thể ngăn cản cô làm công việc của mình.
– Theo những gì tôi biết được, – cô bắt đầu, – thì mẹ của Dale Jennings là góa phụ và hầu như bị tàn phế. Vừa mới đây, bà ấy là nạn nhân của một vụ lừa đảo. Bà ấy đã bị mất tất cả, tài khoản tiết kiệm và cả bất động sản nữa, và người ta đã phải trục xuất bà ấy ra khỏi nhà của mình trong tuần này. Dale biết chuyện đó. Tôi không thể ngăn mình nghĩ rằng cái chết của anh ta có một mối liên hệ với những điều rủi ro mà mẹ anh ta gặp phải. Có thể anh ta đang cố kiếm tiền bằng mọi giá để giúp mẹ mình.
– Cô muốn nói là anh ta đã dọa tố cáo ai đó và người này đã quyết định loại bỏ anh ta?
– Tất nhiên đó chỉ là một giả thiết – Cô vừa nói vừa lắc đầu. – Cứ cho rằng Dale có một số thông tin có thể làm hại ai đó, ví dụ như là Bib Webb chẳng hạn. Cứ thử giả định rằng Webb đã cố mua sự im lặng của anh ta. Sự nghiệp chính trị của phó thống đốc bang sẽ không thể tiếp tục sống được với vụ bê bối thứ hai. Ông hãy đặt mình vào vị trí của ông ta: một người đang trong chiến dịch tranh cử mà lại biết cơ hội của mình sẽ bị tiêu tan nếu mình bị dính líu đến một vụ giết người.
– Bibb không chỉ là phó thống đốc bang, ông ta còn là một chính trị gia đang trên đà phát triển nữa.
– Ông ta chỉ thành công khi người cộng tác với ông ta, Henry Garner, đã chết.
– Garner góa vợ và không có con cái. Chính vì thế mà ông ta để lại tất cả tài sản của mình cho Bib.
– Ai được lợi nhất? – Cô nói tiếp. – Bib Webb đã đầu tư vào dự án nông thôn của mình và dành phần tiền còn lại cho chiến dịch tranh cử. Còn về sự nghiệp chính trị của ông ta, chúng ta hãy nói đến chuyện ấy: nếu ông ta đã ngồi được vào ghế phó thống đốc bang thì đó chỉ là vì cảnh sát của ông ta đã bêu xấu thanh danh đối thủ của ông ta, nhằm buộc người này từ chức.
– Chuyện đó chưa bao giờ được chứng minh. – Hart nhíu mày, bác bẻ lại.
– Tôi biết. Nhưng vào thời điểm đó, cái tên Jake Marsh đã được nhắc đến, và không chỉ trong mối quan hệ với Dale. Bây giờ, Webb đang khao khát một ghế trong Thượng viện, ông ta có tất cả cơ hội để có được nó… Một ngôi sao mới đã được sinh ra!
– Có một vùng tối trong lập luận của cô, Josie. Kẻ giết người không bao giờ hài lòng về một vụ giết người duy nhất, trừ những án mạng vì tình.
– Chúng ta đã ở trong vụ án thứ hai rồi. – Cô nhắc lại cho ông nhớ. – Nếu Dale Jennings nắm giữ một bằng chứng chống lại Webb thì một người đàn ông sẽ làm gì trong tình cảnh của anh ta?
– Đầu tiên anh ta sẽ phải tin chắc là bằng chứng được nói đến đó có tồn tại hay không.
– Tôi không biết vì sao không có nhân chứng tận mắt trông thấy, mà người ta lại có thể tìm ra được một bằng chứng trong vụ giết ông Garner. Bằng chứng thực sự duy nhất là cây gậy ngắn được tìm thấy trong xe của Dale. Cá nhân tôi chưa bao giờ trông thấy nó, nhưng Dale đã không phủ nhận vật đó là của anh ta, cũng không chỉ tận tay hung thủ thật sự. Trong trường hợp này, tại sao lại phải loại bỏ anh ta?
Cô im lặng một lúc.
– Không, – cô thì thầm, ngẫm nghĩ sâu hơn. – Nếu thật sự có một sự đe dọa thì nó không liên quan đến đến cái chết của Garner. Có thể là Dale đã phát hiện ra một vụ khác mà Webb có dính dáng đến. Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm ra được việc đó. Nếu không, cái chết của anh ta sẽ chỉ là một vụ giết người vô nghĩa.
– Rất tốt! – Hart cất tiếng thở dài nhượng bộ. – Bóng đang ở trong tay cô. Nhưng cô nên hợp tác với Brannon.
Ông giơ bàn tay lên, cắt đứt sự phản kháng của cô.
– Tôi biết, tôi biết cậu ta là một người tồi tệ, không tốt trong mắt cô. Tuy vậy, cả hai sẽ bổ sung cho nhau. Brannon là một đối tác lý tưởng để bù vào những thành kiến chống đối Webb của cô. Hơn nữa, cậu ấy cũng là một trong những điều tra viên giỏi nhất của chúng ta. Nếu cậu ấy đã được chọn thì đó là vì cậu ấy là người duy nhất có thể dồn Jake Marsh vào chân tường. Nếu Jake Marsh có liên quan đến vụ này – tôi thì tin là ông ta có liên quan đến vụ án – thì Brannon chính là người hùng của chúng ta.
Ông nghỉ một chút trước khi nói tiếp:
– Marsh là một mối nguy hiểm công khai, Josie. Brannon sẽ bảo vệ cô trong khi điều ưa. Cậu ấy bóp cò súng rất nhanh. Mọi người vẫn nói cậu ấy là tay súng còn cừ hơn Rey, anh của tôi.
– Rey đã giật giải trong cuộc thi bắn quốc gia, đúng thế không?
– Và anh ấy vẫn tiếp tục giành giải trong các trận đấu quốc gia và quốc tế.
Ông đứng lên rồi nói:
– Tôi muốn cuộc nói chuyện này chỉ chúng ta biết mà thôi. Thống đốc và Webb là những người bạn tốt của nhau, và Webb có được những đồng minh mạnh. Một sự hiểu lầm nhỏ nhất sẽ đổ trách nhiệm vào đầu chúng ta. Chúng ta đang tiến hành điều tra về một vụ giết người có liên quan đến một trong những bố già mafia được biết đến nhiều nhất của San Antonio hy vọng thế. Chấm hết.
– Tôi sẽ thận trọng.
– Tốt. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào sự phối hợp giữa cô và Brannon. Hãy cố gắng điều tra cả Marsh nữa… Người nhanh nhất sẽ là người tốt nhất, – Ông nói và nở một nụ cười gượng gạo. – Bởi vì nếu Phil Douglas còn phải đảm đương công việc của cô và kiêm cả công việc của cậu ta nữa thì chắc tôi sẽ phát điên mất.
– Phil là một chàng trai tốt và là một chuyên gia vô song về tội phạm công nghệ cao. – Cô bênh vực đồng nghiệp của mình.
– Cậu ta là một chuyên gia tin học đầy phức cảm tự tôn. Cậu ta làm tôi sắp phát điên lên đấy.
– Ông là tổng chưởng lý, – cô nói, – Ông chỉ cần gửi anh ta đi thực tập ở đâu đó.
– Ý kiến hay đấy. Tôi luôn tự hỏi hệ thống thông tin của Sở cảnh sát trung tâm ở Mala Suerte hoạt động như thế nào.
– Simon! – Cô kêu lên vì bị bất ngờ. – Đa số dân ở Mala Suerte đều không nói được tiếng Anh. Còn Phil thì đâu có nói hai ngoại ngữ.
Vì thấy Simon cười nên Josette giơ tay đầu hàng.
– Thôi, tôi xin chịu ông. Tôi đi đây. Tôi sẽ báo cáo công việc với ông thường xuyên.
– Vậy nhé.
Cô đồng ý và thu dọn lại tài liệu của mình rồi ra khỏi phòng.
Khi đã ở trong đại sảnh, nụ cười của cô vụt tắt. Cô không chắc đôi chân mình có thể đưa mình về tới phòng làm việc của mình nữa hay không. Cuộc gặp không được chuẩn bị trước giữa cô và Brannon đã khuấy động trong cô những việc mà cô muốn quên. Đã hai năm rồi cô không gặp lại người mà sau vụ kiện đó cô coi là kẻ thù xấu xa nhất. Khi nhìn thấy anh, mọi sự căng thẳng của cô lại bùng lên, làm cho cô trở nên yếu đuối. Cô chỉ muốn được về nhà ngay, tháo bỏ giày, thu mình lại trên tràng kỷ với con mèo của mình và xem một bộ phim đen trắng. Nhưng than ôi, cô sắp phải thu dọn hành lý và đi đến San Antonio để đối mặt với những bóng ma của quá khứ, trong những tình tiết lắt léo của cuộc điều tra được báo trước là rất khó khăn.
Khi sắp bước qua ngưỡng cửa phòng làm việc của mình, cô bỗng đứng khựng lại. Marc Brannon đang ở đây, trước mặt cô. Chiếc mũ cao bồi Stetson của anh để hờ hững trên lưng ghế, còn anh thì đang ngồi trên ghế bành xoay, chân đặt lên trên bàn làm việc, vẻ ngạo mạn đến cực độ… Lần thứ hai trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, Josie cảm thấy tim mình đập loạn xạ, như một fan hâm mộ đứng trước thần tượng của mình vậy. Ngay lập tức cô tự trách bản thân mình.
Làm sao mà sự kháng cự yếu đuối của cô có thể chống lại con người đã hủy hoại cuộc đời cô được đây? Tại sao anh không buông tha cô, chửi rủa hay lăng nhục cô ?
– Anh đang làm gì ở đây? – Cô hỏi và đóng cửa lại. – Tôi nhớ là tôi đã không mời anh đến phòng làm việc của tôi.
– Tôi không can phải được mời vì giờ chúng ta là cộng sự mà.
Vẫn cái giọng kéo dài ra ấy, vẫn đôi mắt màu xám long lanh như kim loại và mãnh liệt ấy…
– Tôi không có cùng quan điểm với anh, – cô đáp lại rồi dằn mạnh tập tài liệu của cô xuống gần đôi ủng được đánh xi một cách hoàn hảo của anh.
Anh vẫn không thay đổi. Vẫn gương mặt đó, vẫn đôi chân dài như của vận động viên đó, vẫn những cơ bắp ấn tượng đó. Josie đã từng nhìn thấy anh cưỡi ngựa hay đuổi theo bầy gia súc trong trang trại của anh; mỗi lần như vậy anh đều làm cô say mê. Chỉ khi ngắm nhìn anh kỹ, cô mới nhận thấy chỉ có ít tóc ở thái dương của anh là hơi bạc đi một chút.
– Cô nghĩ rằng Bibb Webb đã trả tiền cho ai đó để khử Jennings? – Anh nói mà không cần mào đầu.
– Tôi nghĩ rằng có ai đó đã cùng tham gia vào vụ giết người này, đúng thế, nhưng tôi chưa nói là ai.
– Vậy sao ? Cô muốn nói bóng gió gì? Chẳng nhẽ cô cho là tôi ? – Anh đáp lại và nhìn cô.
Trông cô giống như một cô gái già với chiếc sơ mi cổ cao, áo vét rộng lụng thụng che đậy những đường cong trên ngực. Đường cong trên hông của cô đã bị che mất bằng chiếc váy rộng. Tóc cô buộc lại thành búi trông khắc khổ, nhưng vài lọn tóc xoăn mỏng mảnh vẫn bị xổ ra. Cô không hề trang điểm, nhưng chắc chắn là đôi môi và gò má kia đều ửng hồng tự nhiên.
– Không cần phải đánh giá những lợi thế của tôi. Chúng không phải để bán.
Đối với anh, câu nói đó dường như chứa đựng một chút hài hước, mặc dù Josie tỏ vẻ rất thản nhiên.
– Tôi vừa mới trình bày lập luận của mình với Simon.
– Cô có muốn cho tôi biết không ?
– Với điều kiện là anh hãy nhấc đôi ủng bẩn thỉu của anh ra khỏi bàn làm việc của tôi và anh phải xử sự với một thái độ biết tôn trọng tối thiểu.
Anh nhếch mép cười và làm theo lời cô. Anh đã biết trước phản ứng của cô sẽ như vậy. Anh đứng lên, đẩy cái ghế lùi lại, tỏ vẻ cung kính, sau đó đi vòng quanh cái bàn. Anh thả mình xuống một cái ghế đối diện với cô.
Josie thở dài ngồi xuống. Một ngày đối với cô thật dài và mệt mỏi, và cô chỉ mong được về nhà sớm. Niềm hy vọng đó của cô cứ giảm đi từng giờ từng giờ.
– Bất cứ lúc nào cô muốn.
Cô ngồi vào ghế của mình và bắt đầu nói:
– Mẹ của Dale Jennings đã gặp những vấn đề rất phiền toái về tài chính. Bà ấy sáu mươi ba tuổi, điều đó có nghĩa là bà chưa đủ tuổi để xin trợ cấp của chính phủ. Cách đây không lâu, một kẻ lừa đảo đã mạo danh là nhân viên thu thuế đã làm cho bà ấy tin là mình còn nợ chính phủ một khoản tiền lớn. Kết quả là bà ấy đã đưa cho hắn tất cả số tiền trong sổ tiết kiệm của mình để hoàn trả khoản nợ của mình.
– Thật ngu xuẩn. – Anh lẩm bẩm, giận dữ.
Trước những lời nói ấy, cô thấy mình rùng mình, cảm động.
Mặc dù có những tính xấu nhưng Brannon luôn có lòng trắc ẩn đối với những kẻ yếu đuối nhất. Cô đã thường nhìn thấy anh đi gặp bọn trẻ con đường phố, thậm chí còn đề nghị giúp đỡ những kẻ phạm tội trẻ tuổi mà chính anh đã bắt giữ… Bối rối vì những ký ức đó, cô tự bắt mình không nhìn vào cái thân hình lực lưỡng đang yên lặng ngồi trong phòng cô – một cuộc chiến đấu thường xuyên chống lại sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được mà anh tác động lên cô.
– Khi bà Jennings phát hiện ra là bà ấy không nợ nần gì chính phủ cả thì đã quá muộn. – Cô nói tiếp. – Một vài người đúng là rất cả tin. Theo tôi hiểu thì bà ấy đã không yêu cầu bất kỳ một thứ giấy tờ chứng minh nào hết
Marc nhăn mặt.
– Bà ta còn thời hạn trả nợ trên căn nhà không?
– Bà ấy còn gần một năm nữa mới trả xong nợ. Nhưng vì đã hai tháng nay bà ấy không thể trả tiền nữa nên ngân hàng đã tịch biên căn nhà. Bà Jennings hiện đang sống tạm ở trung tâm người vô gia cư.
Cô nghỉ một chút và nhìn anh.
– Anh hãy đặt mình vào địa vị của Dale. – Cô nói tiếp. – Anh sẽ làm như thế nào nếu anh đang ở trong tù và không có cách nào để giúp mẹ anh?
Marc mím môi trong khi hình ảnh mẹ anh hiện lên trong tâm trí. Mẹ của anh cũng nhỏ bé, yếu ớt, tàn tật. Anh đã mất mẹ. Còn Josie, người biết rõ Brannon từ nhiều năm trước thì biết là anh đã hiểu.
– Cho đến lúc này, tôi chưa buộc tội ai cả. – Cô nói tiếp mà không để cho anh có thời gian suy nghĩ lâu. – Tôi chỉ nói là có ai đó – chắc chắn là kẻ chủ mưu của vụ giết người – đã giúp Dale trốn tù vì anh ta đang nắm giữ một dấu hiệu, một bằng chứng buộc tội rõ ràng. Dale hẳn là đã nghĩ rằng việc đe dọa tố giác người này có nhiều cơ hội thành công. Giả thiết này không cho chúng ta biết anh ta định hành động như thế nào khi anh ta ở ngoài nhà tù, vì anh ta đã bị sát hại.
– Trong bất kỳ nhà tù nào, người ta đều có thể tuyển được những tên giết người thuê trong số những kẻ bị giam giữ, thậm chí ngay cả những kẻ cai tù. – Marc bác bẻ. – Không cần phải giúp một tù nhân vượt ngục để rồi lại giết hắn.
– Đúng thế, nhưng có thể là hung thủ đã giăng bẫy Dale, cho dù chỉ để chắc chắn là anh ta thật sự có được bằng chứng đó.
Cô nghiêng người về phía trước, tay tì lên bàn.
– Hoặc có thể anh ta chắc chắn có bằng chứng đó nhưng anh ta bị lừa.
– Cảnh sát không tìm thấy gì ở cái xác cả. Không có giấy tờ căn cước, thậm chí cả một con dao nhíp cũng không. Nếu không có thông báo truy tìm tù vượt ngục của nhà tù ở Floresville và việc nói đến hình xăm của anh ta thì có lẽ hiện giờ chúng ta vẫn đang đi tìm tên của hắn.
– Vậy, trong hai điều thì một là, – cô tóm tắt một cách trịnh trọng, – hoặc là kẻ giết người có bằng chứng, hoặc là Dale đã giấu bằng chứng đó ở đâu đó. Trong cả hai trường hợp thì cuộc điều tra còn lâu mới kết thúc.
Marc cau mày.
– Chết tiệt, nếu đúng như vậy thì hung thủ vẫn đang phải tìm bằng chứng.
– Điều đó có nghĩa là hắn sẽ lùng sục khắp noi, hỏi han mọi người… Và, nếu cần, hắn sẽ loại bỏ những ai biết quá nhiều về bằng chứng đó.
– Cô đã học được quá nhiều trong hai năm.
– Simon đã dạy tôi nhiều thứ, – cô trả lời một cách trung thực. – Ông ấy đã bắt đầu làm việc như một điều tra viên trước khi học xong trường Luật, ông ấy rất giỏi.
– Cô vẫn còn chưa nói gì về Bib Webb.
– Tôi đã nói rằng tôi không biết ai là kẻ giết người, và đó là sự thật. Tôi muốn bỏ ngỏ với tất cả những tình huống có thể xảy ra. Trong khi điều tra, tôi sẽ thông báo những thông tin tôi có được cho văn phòng ở San Antonio, và tôi cũng có ý định thẩm vấn tất cả những nhân chứng mà tôi cho là quan trọng. Trước tiên, tôi muốn gặp mẹ của Dale, các kỹ thuật viên của Trung tâm căn cước tư pháp và giám đốc nhà tù ở Floresville… Không loại trừ những kẻ cùng bị giam giữ với Dale hay đã cùng trao đổi thư từ với anh ta. Đặc biệt là những người thành thạo về tin học.
Anh nhìn cô chăm chú trước khi hỏi một cách sỗ sàng:
– Cô cố ý ăn mặc như một cô gái già vậy sao?
– Tôi ăn mặc như một nhân viên của văn phòng tổng chưởng lý, – cô đáp lại một cách khô khan. – Còn anh, anh định làm gì ?
– Gặp bà Jennings, rồi cố gắng xác định kẻ giết thuê.
Cô nhướn mày, vẻ mỉa mai.
– Anh chỉ việc hỏi những phái viên mật của Jake Marsh mà thôi. Chẳng phải anh biết một vài kẻ đấy hay sao? – Cô nói, cố tình bắt chước một cách cái giọng kéo dài ra của anh.
Anh đứng dậy.
– Tôi có những thông tin riêng của tôi.
– Cảnh sát đã thẩm vấn Marsh về xác chết được phát hiện gần hộp đêm của ông ta chưa?
– Ngay từ ngày đầu tiên, ông ta hiện giờ đang đi nghĩ, những người cộng tác với ông ta thì có vẻ bị sốc. – Anh nói nhưng có vẻ hơi thiếu tính thuyết phục.
Anh thấy khó khăn khi không ngắm nhìn cô. Một xung động bất ngờ như đẩy anh lại gần bàn làm việc của cô, trong khi anh đang chuẩn bị ra sân bay. Đã hai năm rồi! Đã hai năm trôi qua mà hình ảnh cô vẫn luôn ám ảnh anh. Liệu cô có căm ghét anh không? Theo Gretchen thì không. Nhưng làm thế nào để biết được? Rõ ràng là Josie đã học được cách che đậy tình cảm của mình kể từ cuộc gặp cuối cùng của họ. Anh muốn bất ngờ ôm lấy cô, bắt buộc cô phải chống cự lại anh. Nhưng anh không thể. Phản ứng hiện tại của cô không phải là điều mà anh mong chờ, hy vọng…
Anh nhìn cô đang đứng lên, với dáng vẻ yêu kiều yểu điệu đã làm nên tính cách của cô khi cô mới chỉ là một thiếu nữ. Cô không đẹp theo ý nghĩa ước lệ của cái từ ngữ đó, nhưng vẻ quyến rũ của cô mới thật chắc chắn. Cô còn quyến rũ hơn vì được trời phú cho một trí thông minh sắc sảo và vẻ dịu dàng rất tự nhiên… Dịu dàng rất tự nhiên! – Anh nghĩ và hồi tưởng những lời buộc tội ghê tởm mà cô đã chống lại Bibb Webb.
Cô đi vòng quanh bàn. Gương mặt của Brannon đã trở nên dịu dàng nhưng cô nhìn anh mà không hề tỏ ra dao động.
– Anh nghe đây, tôi không hề có chút thành kiến nào cả. Điều đó có nghĩa là anh cũng thế. Tôi biết cái đó quan trọng với anh đến mức nào. – Cô vừa nói vừa chỉ vào chiếc phù hiệu cảnh sát đặc nhiệm trên ngực anh. – Tôi cũng thế, tôi cũng tự hào về công việc của tôi. Nếu chúng ta phải họp tác với nhau thì hãy bắt đầu ngay lập tức. Nếu anh cũng muốn thế thì sẽ không suy nghĩ gì về quá khứ cả. Chúng ta có nhiệm vụ phải làm sáng tỏ một vụ giết người, chứ không phải nhắc đi nhắc lại những mối thù oán trước đây. Quá khứ là quá khứ. Nó đã vĩnh viễn kết thúc.
Anh nheo mắt. Ánh mắt sáng của anh, bị che khuất bởi vành mũ cao bồi, chìm đắm một lúc trong bóng tối. Trước khi gặp lại cô, anh đã không nhận ra rằng hai năm qua cuộc sống của mình cô độc biết bao. Chính anh đã vứt bỏ mọi thứ. Và anh vẫn đang tiếp tục. Còn cô thì vẫn giữ lòng oán hận anh, mà anh không thể trách cô.
Josie đang quan sát anh, trong mắt cô dâng đầy sự oán trách. Ai có thể thù oán anh chứ? Cô có mọi lý do để có thể oán hận anh.
– Đồng ý. – Anh trả lời.
Cô lắc đầu.
– Tốt Tôi sẽ cho anh biết những phát hiện của tôi, còn anh đối xử với tôi một cách lịch sự.
– Lịch sự! – Anh thầm thì, ngập ngừng trong miệng. – Cái gì vậy? Một khái niệm mới à?
– Đối với anh thì đúng là như thế.
Anh tin chắc là đã đọc được một hàm ý trêu chọc trong mắt cô.
– Tôi biết là Sở mật vụ đã suýt nữa thì bắt anh sau chuyến viếng thăm gần đây nhất của em gái anh ở Jacobs ville, vì anh đã tấn công hai nhân viên của họ trong trang trại của anh.
– Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Tôi chỉ cần đề cập đến quan hệ họ hàng của tôi với ông tổng chưởng lý là đủ làm sáng tỏ tình hình.
Có vẻ như là anh đã giành lại được một phần hay mỉa mai trong con người anh. Cô cố kiềm chế để không bật cười.
– Simon đang dùng người anh em họ có quan hệ thông gia mới của mình, ngài Sếc[1] vùng Qawi, để đe dọa mọi người.
[1] Thủ lĩnh của những vùng đất tại các nước Ả rập.
– Tôi cũng thế. – Anh thú nhận với một tiếng cười lớn. Một nụ cười rạng rỡ và tự nhiên, một nụ cười của Brannon ngày xưa mà cô đã từng yêu biết bao… Cảm thấy bối rối, cô cũng cười lại với anh. Và gương mặt cô biến đổi, trở nên tươi tắn đến mức mà anh cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại.
– Thôi, – cô nói tiếp, – nếu tôi phải gặp những người không muốn hợp tác, thì tôi tin chắc là tôi sẽ vẫn dùng cái mẹo đó. Dù sao thì, ngài Sếc cũng là anh em họ đằng xa của tôi.
Nghiêng đầu sang một bên, anh nhìn cô chằm chằm.
– Tôi quên mất là chúng ta cũng có quan hệ gia đình đấy.
– Quan hệ gia đình khá xa, không có quan hệ huyết thống. Cô tiễn anh ra cửa văn phòng và nói như để kết thúc cuộc nói chuyện:
– Chiều mai tôi sẽ đi gặp bà Jennings.
Anh thoáng nhìn cô lâu hơn mức cần thiết. Anh thấy cô khi mới 15 tuổi, run rẩy trong tấm chăn, rồi sau đó cô 22 tuổi, nhiệt tình, nóng bỏng và mê say trong vòng tay của anh. Đột nhiên, ký ức về những lời nói, những tiếng nguyền rủa mà anh đã ném vào mặt cô bỗng hiện ra. Anh thấy ghê sợ khi phải nghĩ đến điều đó biết bao…
Josie không quay mặt đi, cho dù cô nhận thấy sự cay đắng, nỗi oán hận nơi anh.
– Tôi cũng thế, tôi cũng không chịu đựng được anh, kể cả khi anh có hỏi tôi đi chăng nữa thì tôi vẫn nói thế.
– Chuyện đó không làm tôi cảm thấy phiền, – anh nhún vai đáp trả. Một lời nói dối trơ trẽn…
– Thế thì càng tốt.
Sau những lời đó, anh gật đầu chào cô rồi bước qua cửa văn phòng và đóng cửa lại. Còn cô đứng giữa căn phòng, căng tai lên để lắng nghe tiếng bước chân xa dần trong hành lang. Chỉ đến khi cô không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh nữa thì cô mới nhận ra rằng tim mình đang hoảng hốt.
Quay trở lại bàn làm việc, cô nhìn chằm chằm vào tập tài liệu mà không hề để tâm đến nó. Cứ mỗi khi trái tim cô có nguy cơ nổ tung là cô đều tìm thấy một cách giải tỏa trong công việc. Ít ra thì cô cũng có công việc để mà làm.
***
Tối hôm đó, cuộn tròn trên tràng kỷ, tay đặt lên lưng con mèo Barnes đang kêu gừ gừ, cô cố gắng xem một bộ phim trinh thám nhưng không tập trung được. Cô không thể để tâm vào bộ phim. Cô bắt đầu vuốt ve con mèo một cách uể oải, khiến cho nó càng kêu to hơn. Cô thường gửi nó đến bác sĩ thú y mỗi khi cô vắng nhà. Việc đó không làm nó thích nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.
Cô nhớ lại bữa tiệc định mệnh mà Dale Jennings phải trả giá bằng tự do của mình.
Cô đã gặp anh ta trong một quán cà phê, không xa trường đại học Luật nơi cô đăng ký học. Dale có một chiếc xe hơi thể thao cũ khá lạ mắt, và anh ta trông điển trai và quyến rũ. Anh ta cũng quen biết Bib Webb, và đang tích cực ủng hộ ông này trong cuộc tranh cử vào chức phó thống đốc hạt San Antonio, nơi anh ta cư ngụ.
Một số lượng lớn cử tri có thế lực và những người có địa vị cao trong xã hội đã được mời đến dự bữa tiệc của Webb để tổng kết hai tháng trước cuộc bầu cử, cô nhớ lại. Và Dale đã mời cô đi cùng anh ta đến buổi tiệc.
Ngay từ đầu, cô không nghĩ rằng một người lạ lùng như anh chàng trẻ tuổi này, vừa đang có khó khăn trong chi tiêu vừa không có bằng cấp gì, lại có thể có tên trong danh sách khách mời. Thế nên cô đã hỏi thẳng anh ta vì sao anh ta được mời đến buổi tiệc của Bib Webb. Dale đã phá lên cười: anh ta là lái xe và cũng là vệ sĩ cho ông Garner, và chính bà Silvia Webb là người đã ký thiếp mời. Cả hai rất vui nếu anh ta dẫn theo một cô bạn gái, – anh ta còn khẳng định như vậy.
Silvia Webb đối với cô không phải là không quen biết. Josie đã có dịp gặp Silvia trong cùng quán cà phê mà cô đã gặp Dale, và biết cô ta như là biết chồng của cô ta. Cô cũng biết là Bib Webb có hợp tác với Henry Garner, một thương nhân đã kiếm lời lớn trong việc buôn bán vật tư nông nghiệp, và Webb cùng ông ta cùng chia sẻ một trang viên bên hồ San Antonio. Người đàn ông già, cô đơn và không có gia đình này có vẻ như đánh giá cao mối quan hệ họp tác này.
Nếu Josie đã chấp nhận lời đề nghị của Dale thì đó chỉ là vì cô muốn trông thấy Marc Brannon ở đó và có thể vênh vang trước mặt anh khi cô đi cùng một anh chàng đẹp trai. Sau khi họ chia tay, cái tôi bị tổn thương của cô cần được khôi phục. Nhưng khi cô cùng Dale đến trang viên đó thì Brannon đã thắng thế bởi sự vắng mặt của anh.
Bù lại, Josie đã được bà chủ nhà đón tiếp rất nồng nhiệt. Silvia lúc nào cũng rất vui vẻ, nhiệt tình, lịch sự với hết người này đến người khác trước khi ân cần giới thiệu Josie với chồng cô. Bib đã đón tiếp cô với một nụ cười ngạo nghễ và một câu hỏi dễ làm mất lòng. Anh ta đã hỏi cô liệu cô có phải là một nhà truyền giáo hay không. Josie đã phải kiềm chế để không tát cho anh ta một cái thích đáng. Chắc chắn là chiếc váy dạ hội của cô trông quá nghiêm túc, gần như bảo thủ, nhưng dù sao thì cũng chưa đến mức đó! Hẳn là Webb đã uống nhiều rượu. Một cô gái nhỏ nhắn tóc nâu đứng cạnh đó, đang nhìn anh ta một cách trìu mến. Silvia phớt lờ cô ta.
Dale cười với Bib Webb trước khi Silvia lôi họ về phía một ông già vận trang phục đen đang cầm trên tay một lon bia gừng.
– Henry Garner, đây là Josette Langley. – Trong lúc Josie chào đáp lễ thì Silvia đã kéo Dale ra giữa đám khách mòi.
Garner là một ông già có mái tóc bạc và nhanh nhẹn. Để làm tan bầu không khí dè dặt Josie kể cho ông ta nghe một vài câu chuyện về tuổi thơ của cô và nó làm cho ông ta cười. Cô cảm thấy vui vì tìm thấy một sự giải khuây cho nỗi thất vọng của cô khi không trông thấy Marc ở bữa tiệc. Cô rất muốn cho anh biết cô thoát ra khỏi khó khăn mà không bị tổn thương gì, cho dù điều đó là không đúng.
Garner và cô cuối cùng cũng ngồi riêng ra một chỗ để yên tĩnh nói chuyện, trong khi xung quanh họ, những sự kiềm chế bắt đầu biến mất. Chỉ trong một chốc, Josie trông thấy Bibb Webb đang nhảy với cô gái tóc nâu của anh ta. Trái với vẻ bình tĩnh của Bib Webb, cô bạn nhảy của anh ta lại tỏ ra rất hiếu động. Anh ta nhìn khắp lượt một vòng, rồi kéo cô ta lại gần. Và họ tiếp tục ôm ghì lấy nhau, mắt nhắm chặt, má kề má…
Vừa hướng sự chú ý của mình về bạn nhảy của Bib Webb, Josie vừa quay trở về cuộc nói chuyện với Garner. Cô nói chuyện chẳng đâu vào với đâu. Khi cô đề nghị đi lấy thêm rượu punch thì ông ta đã từ chối một cách lịch sự. Ông ta không bao giờ uống rượu, trừ một chút bia gừng. Thế rồi cô rời ông ta để đi về phía quầy bar. Khi lại gần thùng rượu punch, cô trông thấy Garner tiến lại gần Bib và bạn nhảy của anh ta rồi thì thầm với họ điều gì đó. Cặp đôi sau đó rồi nhau ra với một nụ cười tiu nghỉu.
Josie cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, cứ như thể là cô vừa thoát khỏi một điều gì đó vậy. Có lẽ đó là vì Garner đã to tiếng với Bib? Chà, có quan trọng gì đâu!…
Cô nhận ra Dale ở đằng xa, gần một cánh cửa kính. Anh ta đang đứng một mình và có vẻ lo lắng. Cô không có thời gian để tự hỏi thêm nữa. Một giọng nói phá lên khiến cô phải quay đầu lại. Silvia đang cãi cọ với chồng. Không hề giấu giếm, cô ta đang chỉ tay vào cô gái xinh đẹp tóc nâu lúc này đang trốn ở một góc trong căn phòng.
Vì người phục vụ rượu ở quầy bar đưa cho cô một ly đầy chất lỏng màu đỏ có thêm một vài viên đá nên Josie dựa lưng vào bàn rồi bắt đầu nhấm nháp từng ngụm một và nói chuyện với một vị khách. Chẳng phải đợi đến lúc uống hết ly rượu cô mới phát hiện ra rượu punch đã bị pha thêm vodka.
Là người không uống rượu mạnh nên cô gần như cảm nhận được ngay là mặt mình nóng bừng lên. Hơi bị mất thăng bằng một chút, cô đưa mắt tìm Dale nhưng không thấy. Cô hơi bị đau đầu, và cảm thấy hơi chao đảo. Hai người đàn ông đứng tuổi nhìn cô tỏ vẻ không tán thành, trong khi, như một con thuyền con giữa cơn bão, cô bước đi tìm bạn của mình. Nhưng Dale đã biến mất. Thay vào chỗ đó là Bib Webb, uể oải ngồi trên ghế, hai vai trĩu xuống như phải chịu một gánh nặng không thể chống đỡ nổi. Cô gái tóc nâu đang nắm tay anh và nói điều gì đó một cách quả quyết. Josie gật đầu chào cô ta, sau đó đi về đám đông. Mỗi phút trôi qua cô đều cảm thấy khó chịu hơn… Còn Dale thì đã biến mất khỏi đám đông! Chợt nhớ ra là Henry Garner không uống rượu, cô quyết định đến nhờ ông ta đưa cô về nhà. Cô chỉ có một mong muốn là được trở về nhà ngay lập tức. Cô đi xuyên qua đám đông một cách khó khăn để tìm ông ta nhưng vô ích. Để phòng xa, cô hướng về phía đại sảnh. Cánh cửa nhìn ra một cổng lớn có xây thêm hai lượt cầu thang nữa. Ở cuối con đường nhỏ trong khu vườn, người ta có thể nhận thấy bờ hồ, một con đường nhỏ và tối trên mặt hồ sáng loáng như gương. Henry Garner chắc chắn là không có ở đây, – Josie tự nhủ và chuẩn bị quay ngược trở lại con đường. Khi quay lại, cô bỗng mặt giáp mặt với Silvia Webb, người vợ xinh đẹp của Bỉb. Tóc của người đàn bà trẻ này hơi bị xổ ra, như thể là một cơn gió đã làm rối mái tóc kiểu cách của cô ta vậy.
– Cô làm gì một mình ở đây? – Silvia hỏi, một câu hỏi ngu ngốc, nếu có thể cho là như vậy.
– Tôi phải thú nhận là tôi không biết được trong rượu punch có cồn. Tôi đang đi tìm Dale hay ông Garner để nhờ họ đưa tôi về nhà, nhưng tôi không tìm thấy.
– Đừng lo. Tôi sẽ đưa cô về nhà. Tôi mới chỉ uống có một ly chardonnay thôi. Tôi vẫn hoàn toàn có thể lái xe được.
Người phụ nữ trẻ đưa cô ra chiếc xe Mercedes màu bạc, chỉ cho cô thấy xe của Garner đỗ ở lối đi. Cô ta còn nói rằng cô ta nghe thấy Garner nói với Bib là ông ta sẽ đi mua xì gà. Sau đó cô ta còn vẫy tay với một người nào đó mà cô không nhìn thấy.
Về đến nhà, cô nằm luôn xuống giường mà không kịp thay quần áo. Một vài giờ sau, cô tỉnh dậy và cảm thấy bị đau nửa đầu ghê gớm. Không thể ngủ lại được nữa, cô bật tivi lên xem. Chính lúc đó cô mới biết tin người ta đã tìm thấy Henry Garner, một thương nhân giàu có đã bị chết đuối trong hồ của tòa nhà mà ông ta là đồng sở hữu với ông bà Webb. Một chiếc máy bay trực thăng của đài truyền hình đã bay bên trên căn nhà, quay phim cái hồ, xe cứu thương và xe cảnh sát. Có thể là một tai nạn, – phát thanh viên kết luận, – Vì ông già có uống một chút rượu.
Vẫn còn chếnh choáng, nhưng trí óc đã đủ sáng suốt, Josie nhảy ngay đến chiếc điện thoại và bấm số của cảnh sát Henry Garner không hề uống một giọt rượu. – Cô báo với cảnh sát như vậy. – Ông ấy chỉ uống bia gừng mà thôi, điều đó chứng tỏ ông ấy không hề bị say. Cô cũng nói rằng Bib và ông ấy đã có một cuộc cãi nhau, sau đó Garner đã biến mất khỏi bữa tiệc. Bị thuyết phục bởi lời khai của cô, văn phòng chưởng lý địa phương đã tiến hành cuộc điều tra theo hướng này.
Giữa lúc đó, tại hiện trường vụ án, nơi cảnh sát vẫn còn giữ những khách mời ở lại, những chi tiết tiếp theo đã làm cho tình tiết vụ án thêm bi kịch. Người ta đã tìm thấy một cây gậy ngắn vấy máu trong xe của Dale Jennings và, bất chấp sự kháng nghị của Bib Webb, một cuộc khám nghiệm tử thi đã được tiến hành – một thói quen đơn giản cũ kỹ trong những vụ án chết người không thể giải thích hay chết bất đắc kỳ tử. Bác sĩ pháp y không tìm thấy một dấu hiệu nào của rượu trong xác chết, nhưng lại phát hiện ra vết chấn thương sọ não ở sau đầu của ông ta.
Chỉ trong vài giờ đồng hồ, giả thiết về một vụ tai nạn nhanh chóng bị loại bỏ, nhường chỗ cho một vụ giết người đầy tính giật gân.
Bib Webb vội vàng cho tổ chức một cuộc họp báo, có một luật sư giỏi nhất của thành phố tham dự, và Marc Brannon được lệnh khẩn cấp rời FBI trở về San Abtonio để giúp điều tra vụ mưu sát. Cuộc điều tra đã bị kết thúc ngay trước khi nó được bắt đầu. Cây gậy nhỏ bị coi là hung khí gây án, và Dale Jennings bị buộc tội giết người cấp độ một và bị bắt. Phải nói rằng lời khai của Silvia Webb cũng chỉ rõ Dale là thủ phạm, không những cô ta đã trông thấy Dale đứng gần bờ hồ trong buổi tối hôm đó, mà cô ta còn khẳng định là đã trông thấy cây gậy nhỏ trong xe của kẻ bị tình nghi sau khi đưa Josette Langley về nhà. Còn về Jennings, anh ta không nói một lời nào. Anh ta không nhận tội cũng không kêu oan. Người bảo vệ quyền lợi cho anh ta, một luật sư được chỉ định, đã biện hộ anh ta vô tội. Nhưng điều đó không đủ để thuyết phục ban bồi thẩm. Trong vụ kiện, công tố viên đã đưa ra nhiều chi tiết chống lại Dale (trong đó có cuộc cãi vã của anh ta với Garner) và đã buộc Josie phải công nhận rằng cô không biết anh ta ở đâu vào thời điểm được coi như xảy ra vụ án mạng. Dù sao thì cô cũng có thể xác nhận là cô chưa bao giờ nhìn thấy chiếc gậy ngắn đó khi cô đến buổi tiệc cùng xe với anh ta, và cô còn nói thêm là theo ý cô, Bib Webb có một mục đích còn nghiêm túc hơn nhiều là mong cho ông già đó bị chết, và chính anh ta cũng đã cãi cọ với Garner vào buổi tối hôm xảy ra án mạng.
Tốn công vô ích. Ngay ngày hôm sau, Bib chỉ bằng một lời nói đã hạ gục lời khai của )osie khi tiết lộ quá khứ của cô cho luật sư biết. Năm 15 tuổi, cô đã trèo tường để đến một cuộc liên hoan khiêu vũ được tổ chức tại nhà một cô bạn thân trong lớp của cô. Buổi tiệc đó đã trở nên ồn ào đến mức hàng xóm đã phải gọi điện báo cảnh sát. Josie đã bị tố cáo là đã sử dụng ma túy và bị hãm hiếp bởi một sinh viên lớn tuổi hơn. Thật không may cho cô, bác sĩ cấp cứu khám cho cô tối hôm đó đã tuyên bố không có vụ hãm hiếp nào cả: vì cô vẫn còn trinh. Khi bố mẹ cô đệ đơn kiện gã trai đó, luật sư đã bào chữa cho bị cáo được trắng án, chính là nhờ vào sự làm chứng của bác sĩ và của viên cảnh sát đã bắt gã thanh niên đó, – một Marc Brannon nào đó.
Một khi câu chuyện cũ đã bị nhắc lại thì lời khai của Josie tỏ ra đáng bị nghi ngờ dưới con mắt của quan tòa và bồi thẩm đoàn. Làm sao có thể tin tưởng vào lời khai của một cô gái đã từng dựng lên cả một câu chuyện mình bị hãm hiếp? Thêm vào đó, ai đã uống quá nhiều?
Yếu tố giật gân của vụ kiện chỉ làm cho những kẻ tò mò bị kích động thêm. Cánh nhà báo đổ xô về Jacobsville, và những bài báo thuật lại cả hai vụ kiện luôn xuất hiện gần nhau. Jennings đã bị kết tội và lần thứ hai, chỉ vì Brannon mà Josie bị coi là một kẻ chuyên mang đến những rủi ro, bất hạnh. Cô đã phải trả giá đắt cho lỗi lầm duy nhất trong cuộc đời cô. May mắn thay, sự từng trải đã làm cho cô dạn dày hơn.
Khi nghĩ đến Brannon, cô luôn thấy luyến tiếc đau đớn thế nào ấy. Marc, người đàn ông duy nhất mà cô đã từng yêu… Cô thở dài khi nhớ đến những tuần lễ mà họ hầu như không rời xa nhau. Những chuyến tham quan thành phố, những bài tập tổng kết (Marc giúp cô trong những bài thi tại trường đại học), rồi những cuộc dạo chơi trên lưng ngựa trong trang trại của anh, những cuộc nói chuyện điện thoại tưởng chừng như không dứt… Khi mối quan hệ của họ bị rạn nứt, Josie tưởng mình đã chết. Nhưng cô vẫn còn sống, – chí ít là cho đến lúc này. Việc Brannon quay trở lại cuộc sống của cô đồng nghĩa với việc cô sẽ phải hàng ngày đối đầu với những con quỷ ngày xưa của cô.
Có hề chi đâu! Cô cũng muốn chịu đau khổ với điều kiện là anh cũng phải chịu đau khổ như vậy. Cô sẽ làm cho cuộc sống của anh trở nên rất khó khăn. Nếu ai đó phải chịu hình phạt này thì chắc chắn người đó sẽ là anh. Cô sẽ cố gắng chứng minh là Jennings không giết Garner. Và làm như vậy, cô sẽ cho Brannon một bài học mà anh sẽ phải nhớ đến suốt đời.
Thở dài một cách thỏa mãn, cô vuốt ve bộ lông mượt của con mèo Barnes.
– Mày biết không, – cô thì thầm, – nếu như tất cả mọi người đều giống như loài mèo thì sẽ chẳng có chiến tranh đâu nhỉ. Bởi vì bọn mèo chỉ nghĩ đến việc ăn rồi ngủ suốt ngày mà thôi, đúng không? Và bọn mày chẳng đi giày hay đội mũ cao bồi gì cả.
Bames hé một con mắt màu xanh của mình. Nó trả lời cô bằng một tiếng “meo” nho nhỏ.
Josie lại tập trung vào màn hình tivi. Như một sự cố ý, phim đang chuyển sang một cảnh trong tòa án. Bị can đã cướp được vũ khí của cảnh sát trong phòng xử án và bắt đầu bắn vào bồi thẩm đoàn.
Josie nhún vai.
– Thật đáng tiếc là nhà biên kịch chưa bao giờ trông thấy một phòng xử án thật sự cả. Khi một kẻ định sờ tay vào một khẩu súng thì hắn ta đã bị gẫy tay từ lâu rồi.