Scarlett say sưa với những “bộ quần áo” đủ màu sặc sỡ của mình. Nàng cố thuyết phục Kathleen cùng “diện” với nàng để quay lại chợ, nhưng cô ta cứ nguây nguẩy từ chối một cách lịch sự.
– Chúng ta sẽ ăn tối trễ theo truyền thống của khách sạn Anh, và ngày mai chúng ta sẽ phải lên đường thật sớm. Còn nhiều ngày chợ phiên khác mà. Ở làng ta, mỗi tuần một phiên đó.
– Nhưng ở đấy sao sánh bằng chợ Galway nầy, theo những điều chị nói với em, Scarlett phản đối.
Kathleen thừa nhận là thành phố Trim thì nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều. Dù sao cô cũng không muốn quay lại chợ.
Scarlett miễn cưỡng đành chịu không quấy nhiễu cô nữa.
Phòng ăn của khách sạn Ga nổi tiếng về chất lượng các món ăn và cung cách phục vụ. Hai người đàn ông mặc đồng phục riêng mời Kathleen và Scarlett ngồi vào một cái bàn rộng kê gần cửa sổ được bọc bằng những tấm rèm dày, và đứng chực sau ghế. Colum đành phải bằng lòng với người hầu bàn mặc áo đuôi tôm lo phục vú của họ. Ba người gọi một bữa ăn có sáu món và Scarlett say sưa ăn một khúc cá hồi nổi tiếng của Galway trên có rưới một lớp xốt nhẹ trong lúc đó tiếng nhạc nổi lên.
Nàng lyền dẹp sang bên những thứ hàng len da cồng kềnh che kín cừa sổ, rồi cả tấm lụa và cuối cùng tấm rèm đăng ten dày.
– Em biết rõ mà! Nàng tuyên bố. Em biết là chúng ta sẽ phải quay lại thôi. Sẽ có khiêu vũ tại đấy! Nào, đi. Nhanh lên!
– Scarlett, chúng ta vừa mới ngồi vào bàn mà, Colum phản đối.
– Trời đất ơi! Chúng ta đã ăn đến phát bệnh suốt chuyến vượt biển rồi. Điều cần nhất lúc nầy không phải là một bữa ăn dài bất tận nữa. Em sẽ diện áo xống và đi khiêu vũ đấy.
Không gì thuyết phục được nàng nữa.
***
– Em không sao hiểu nổi anh, Colum ạ, Kathleen nói.
Hai người ngồi trên băng ghế gần nơi khiêu vũ, phòng trường hợp Scarlett gặp chuyện rầy rà. Nàng mặc một cái váy xanh, bên ngoài các loại váy phồng màu đỏ, vàng và đang quay cuồng theo điệu gic như thể cả đời nàng chỉ làm có thế.
– Em không hiểu điều gì!
– Tại sao chúng ta lại ngồi chễm chệ như ông hoàng bà chúa trong cái khách sạn lộng lẫy của Anh nầy! Rồi một khi đã đến đây thì tại sao chúng ta lại không ăn cho xong bữa tối tuyệt vời ấy! Đây sẽ là lần cuối cùng đối với chúng ta, anh biết đấy. Vậy ra anh không thể nói với Scarlett như em đã nói với cô ta: Không, chúng ta không đi sao?
Colum cầm lấy tay cô.
– Cô em nhỏ bé của anh, thật ra là Scarlett chưa được chín muồi lắm với thực tế của Ireland, hay nói đúng hơn là với thực tế của những con người trong dòng họ O Hara đang sinh sống ở đây. Anh mong bằng cách nầy, làm cho mọi việc thoải mái với nàng. Thà để cho nàng thấy trang phục Ireland như một chuyện phiêu lưu vui vẻ còn hơn là khóc lóc khi nhìn thấy những đuôi sao lụa dài xinh đẹp của nàng nhem nhuốc bùn. Ở đây, nàng gặp những người dân Ireland, cùng nhảy điệu gic với họ và nàng thấy họ dễ mến cho dù quần áo họ thô kệch và bàn tay họ cáu bẩn. Đó là một sự kiện đáng chú ý, mặc dù anh phải thú nhận rằng anh thích đi ngủ hơn.
– Nhưng sớm ngày mai chúng ta sẽ phải đi rồi phải không?
Nỗi nhớ nhà khiến giọng nói Kathleen run run, Colum xiết chặt tay cô.
– Ngày mai chúng ta sẽ về đến nhà, anh hứa với em như thế. Nhưng chúng ta sẽ ngồi toa hạng nhất và em đừng nên ngạc nhiên. Mặt khác, anh sẽ để Scarlett sống với Molly và Robert, và em đừng nói gì cả.
Kathleen khạc xuống đất.
– Lại ở với Molly và Robert. Nhưng chừng nào chính Scarlett đến sống với họ chứ không đến sống với em thì em mới giữ mồm giữ miệng.
Colum nhăn nhó, nhưng điều đó chẳng có can hệ gì với cô em gái. Người đàn ông nhảy với Scarlett đang cố ôm chặt lấy nàng. Colum chắc chắn không biết được rằng, từ tuổi mười lăm, Scarlett đã tỏ ra là bậc thầy trong nghệ thuật khiêu khích sự thích thú của bọn đàn ông và né tránh những chuyện tán tỉnh thô bạo của họ.
Anh vụt đứng lên và phóng người ra sàn nhảy. Trước khi anh kịp đến được chỗ nàng thì Scarlett đã đẩy gã đàn ông ngưỡng mộ nàng ra. Nàng chạy đến đón Colum.
– Cuối cùng thì anh cũng ra nhảy với em chứ!
Anh nắm lấy hai tay nàng đưa ra.
– Anh đến tìm em. Đã quá giờ đi ngủ rồi đấy.
Scarlett thở dài. Khuôn mặt bừng bừng của nàng như đỏ ửng lên dưới ánh đèn lồng bằng giấy hồng. Sàn nhảy được soi sáng bởi bao thứ đèn màu treo lủng lẳng trên cành những thân cây tàn lá xòe rộng. Trong tiếng đàn violon réo rắt, tiếng đám đông cười nói, gọi nhau ơi ới trong lúc nhảy, Scarlett không sao nghe được hết những lời Colu nói, nhưng ý nghĩa của chúng thì nàng không lầm lẫn.
Nàng hiểu rằng anh nói đúng, nhưng ý nghĩ phải ngừng cuộc khiêu vũ làm lòng nàng tan nát. Chưa bao giờ nàng cảm thấy tự do đến ngây ngất như thế ngay như ở lễ hội thánh Patrick cũng không bằng. Bộ quần áo Ireland là để mặc không có coóc xê và Kathleen đã chỉ buộc hờ để chiếc coóc xê của nàng khỏi tuột xuống đầu gối. Nàng có thể nhảy suốt đời mà không hề bị hụt hơi.
Nàng không cảm thấy bị gò bó cũng không bị ràng rịt chút nào.
Colum trông có vẻ mệt, dù dưới ánh sáng hồng hồng của ngọn đèn lồng. Scarlett mỉm cười đồng ý. Nàng sẽ còn khối thời gian để khiêu vũ. Nàng sẽ ở Ireland hai tuần lễ lyền cho đến hết lễ kỉ niệm sinh nhật lần thứ một trăm của bà nội. Đúng là bà Katie Scarlett, người sinh hạ cả gia đình nàng. Mình không thể vắng mặt ở dịp lễ nầy bất cứ chuyện gì.
***
Scarlett nghĩ: đúng là ở đây tàu lửa hay hơn ở chỗ mình, khi nhìn thấy mỗi phòng đều có cửa riêng. Thật dễ chịu biết bao có một phòng riêng biệt cho mình thay vì phải chen chúc trên toa tàu giữa đám người xa lạ. Với lại không phải đảo đi đảo lại lyên tục ngoài hành lang mỗi khi lên xuống, cũng như không phải chịu đựng cảnh khách đi tàu ngã chúi vào lòng mình khi đi ngang qua ghế mình ngồi. Scarlett nở nụ cười khoan khoái với Colum và Kathleen.
– Em rất thích tàu lửa Ireland. Em thích mọi thứ thuộc về Ireland.
Nàng ngồi thoải mái trên ghế, lòng nôn nao muốn tàu rời nhanh sân ga để ngắm nhìn cảnh đồng quê. Nơi đây chắc là phải khác xa ở Mỹ rồi.
Đất nước Ireland không làm nàng thất vọng.
– Chúa ơi, anh Colum, nàng tuyên bố sau khoảng một giờ đường, xứ sở nầy sao lỗ chỗ những lâu đài. Trên mỗi ngọn đồi hoặc gần như thế đều có một toà lâu đài, có cả ở trên những chỗ đất bằng phẳng. Sao chúng đều đổ nát hết vậy! Tại sao người ta không còn sinh sống ở đây!
– Phần lớn những toà lâu đài ấy đã có từ xa xưa, Scarlett ạ, có đến bốn trăm năm rồi hoặc lâu hơn thế nữa. Người ta giờ đây đã tìm được những cách sống tiện nghi hơn.
Nàng gật đầu. Điều ấy hợp lý thôi. Trong những ngọn tháp ấy, chắc là phải leo lên xuống nhiều cầu thang. Dù sao, chúng trông thật thơ mộng. Nàng dán mũi vào cửa kính tàu.
– Ôi, nàng kêu lên, thật tiếc quá! Em không sao nhìn được các toà lâu đài nữa, trời đang đổ mưa.
– Mưa không lâu đâu, Colum hứa hẹn.
Mưa quả đã tạnh trước khi con tàu đến ga kế tiếp.
– Ballynasloe, – Scarlett đọc to. – Các thành phố quả có những cái tên thật đẹp. Nơi dòng họ O Hara sống được gọi là gì nhỉ!
– Adamstown, Colum đáp.
Nét mặt Scarlett ngớ ra khiến anh phì cười.
– Không, anh thừa nhận, không đúng là Ireland lắm. Anh sẵn sàng thay đổi để làm em vui, thậm chí để làm tất cả chúng ta đều vui, nếu như anh có thể làm được. Nhưng chủ đất là một người Anh và điều ấy không làm ông ta hài lòng.
– Toàn bộ thành phố thuộc về một người sao?
– Không phải là một thành phố đâu, em nên hiểu đó chỉ là thói huênh hoang của dân Anh. Thực ra nó chỉ là một cái làng. Người ta đã lấy tên con trai của người Anh đã lập ra nó để gọi. Cái tài sản ấy coi như là một món quà cho Adam thôi. Từ ấy, nó được cha truyền con nối mãi. Người hiện nay đang sở hữu nó không hề đến đây bao giờ, ông ta sống phần lớn thời gian ở London. Đã có người quản lý của ông ta coi sóc.
Một chút cay đắng thoáng qua trong câu nói của Colum. Scarlett quyết định tất hơn là đừng hỏi anh thêm nữa. Nàng lại đành dõi nhìn các toà lâu đài.
Khi tàu chạy chậm lại trước lúc sắp vào ga kế tiếp nàng nhìn thấy một toà lâu đài đồ sộ không bị sụp đổ chút nào. Chắc chắn là có người ở trong đó. Một hiệp sĩ! Một ông hoàng! Chẳng hề, Colum đáp lại. Đó là trại lính, nơi đóng quân của một trung đoàn lính Anh.
Ồ mình đã hố to, Scarlett tự nhủ. Kathleen đã cười đỏ mặt lên kỳa.
– Anh sẽ đi kiếm trà cho ba chúng ta, Colum loan báo khi tàu dừng lại.
Anh hạ cửa sổ tàu và nhoài người ra ngoài. Kathleen nhìn đăm đăm xuống đất, Scarlett nhoài người ra cửa sổ cùng với Colum. Để cho đôi chân hết tê cóng thì sướng biết bao nhiêu.
– Ngồi xuống, Scarlett! – anh ra lệnh.
Nàng đành nghe lời anh. Nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy những toán người mặc quân phục chỉnh tề trên sân ga và cách Colum lắc đầu khi có người hỏi anh xem có còn chỗ trống trong phòng không. Anh đúng là bạo gan thật! Không ai có thể nhìn thấy bên trong, bởi vì hai vai anh che bít hết cả cửa sổ, nhưng quả là còn đến ba chỗ trống nữa. Lần tới khi đi du lịch trên một tàu hoả Ireland mà không có Colum cùng đi, nàng cần phải nhớ rõ điều nầy.
Khi tàu lại chuyển bánh, anh đưa cho hai người hai tách trà và một cái gói bọc trong khăn lau.
– Hãy thưởng thức thứ đặc sản nầy của Ireland, anh nói, lúc nầy đã cười vui. Đó là món barm brack.
Miếng vải lanh khổ lớn bọc những lát bánh mì tuyệt diệu có kẹp trái cây. Scarlett ăn luôn cả phần của Kathleen và hỏi Colum liệu còn có thể mua thêm món nầy ở trạm kế tiếp không.
– Em có thể ráng nhịn nửa giờ được không! Đến đó, chúng ta sẽ xuống tàu và sẽ ăn uống ra trò.
Scarlett sẵn lòng nghe anh. Cái mới lạ của tàu lửa và cảnh vật với những toà lâu đài bắt đầu khuất dần. Nàng sắp đến nơi rồi.
Nhưng trên tấm biển của nhà ga lại ghi “Mullyngar” chứ không phải là “Adamstown”.
– Tội nghiệp cô bé thơ ngây, – Colum đáp – anh chưa nói trước cho nàng biết sao! Ta mới chỉ đi được một phần cuộc hành trình thôi. Sau bữa ăn trưa, họ sẽ đi nốt bằng đường bộ. Chỉ còn khoảng hai mươi dặm đường nữa là họ sẽ đến nơi trước khi trời tối.
Những đến hai mươi dặm! Nhưng chừng đó cũng bằng từ Atlanta đến Jonesboro. Đoạn đường nầy sẽ còn dài đến vô tận khi mà họ đã ở trên tàu gần sáu tiếng đồng hồ rồi. Phải cố gắng lắm nàng mới “trình diễn” nổi nụ cười khi Colum giới thiệu nàng với người bạn của anh, Jim Daly. Daly không hề đẹp trai. Nhưng chiếc xe ngựa của anh thì lộng lẫy thật. Bánh xe thì to lớn và sơn màu đỏ tươi, bảng hiệu thì màu xanh ghi cái tên J. DALY bằng chữ vàng. Scarlett tự nhủ: anh nầy chắc khá thành công dù làm bất cứ nghề gì.
Nghề của Jim Daly là chủ một quán rượu và một quán bia. Mặc dầu cũng là chủ quán rượu, nhưng chưa bao giờ Scarlett đặt chân lên đấy. Bởi vậy, nàng cảm thấy một tình cảm cấm đoán thú vị khi bước vào căn phòng rộng nồng nặc mùi mạch nha và rảo mắt tò mò nhìn khắp cái quầy hàng dài bằng gỗ sồi đánh xi láng bóng, nhưng không sao có thời gian để ghi nhớ chi tiết bởi Daly đã mở một cánh cửa khác và đưa nàng bước qua một hành lang. Ba người của dòng họ O Hara sẽ ăn trưa tại nhà anh cùng gia đình anh trong căn hộ riêng ở phía trên căn phòng.
Quả là một bữa ăn ngon nhưng nàng vẫn tưởng như đang còn ở Savannah. Nàng không thấy có gì là hương vị xa lạ khi ăn món đùi cừu cùng với nước xốt bạc hà và món khoai tây nghiền. Với lại vẫn là chuyện về những người trong dòng họ O Hara ở Savannah, về sức khỏe của họ và về tình cảnh họ giờ ra sao. Thật vậy, mẹ Jim Daly cũng là một người thuộc dòng họ O Hara.
Scarlett không sao nói được rằng nàng đang ở Ireland, càng không thể nói là đang ngồi trên gác một quán rượu. Rồi cũng chẳng một ai tròng gia đình Daly tỏ ra thèm quan tâm đến ý kiến của nàng về bất cứ vấn đề gì. Họ đang mải nói chuyện với nhau.
Không khí chỉ được cải thiện sau bữa ăn trưa. Jim Daly đòi cầm tay nàng và dẫn nàng đi thăm Mullyngar cho bằng được. Colum và Kathleen cùng đi theo. Không có gì đáng để xem cả, Scarlett nghĩ thầm. Đó là một thành phố hẹp với một con đường lớn tồi tàn và số quán rượu nhiều gấp năm lần cửa hàng, nhưng lạy Chúa thật cũng tốt để đôi chân bớt tê cóng. Quảng trường không bằng phân nửa so với quảng trường ở Galway và vắng tanh. Một thiếu phụ còn trẻ trùm kín trong chiếc khăn san đen bước đến gần họ, bàn tay chìa ra như van xin.
– Xin Chúa ban phúc cho ông và bà, chị ta mếu máo.
Jim cho chị ta vài đồng tiền lẻ và chị ta lại lập lại lời cầu phúc với vẻ tôn kính. Scarlett kinh hoàng. Sao, một cô gái mà lại đi ăn xin à! Lại còn trơ trẽn đến thế! Nàng thì chắc chăn sẽ chẳng bố thí cho lấy một xu, bởi không lẽ gì mà lại không làm việc để tự kiếm sống, chị ta trông còn mạnh khỏe chán.
Những tiếng cười oà vỡ, Scarlett quay lại xem chuyện gì đã xảy ra. Từ con đường nhỏ một toán lính đang đi tới. Một tên lính đang chọc ghẹo cô gái ăn xin bằng cách dư dứ trước mặt cô một đồng bạc nhưng không để cô gái với tới được. Quân khốn khiếp! Nhưng hiện nàng có thể chờ mong gì hơn nếu như nàng cũng đóng vai cô ta, đi ăn xin trên đường phố! Với lại cái bọn lính nầy nữa!
Chắc chắn là chúng thô lỗ rồi càng khó mà coi chúng như những người lính thực sự. Đúng là bọn chúng có vẻ như những thứ đồ chơi với những bộ quân phục để đi diễu binh. Vào thời chiến, chúng chắc cũng chẳng làm nên trò trống gì hơn là đi diễu hành trong những dịp lễ.
Tạ ơn Chúa, ở Ireland không có những tên lính thực thụ như lũ Yankee. Chẳng có lấy một con rắn, cũng chẳng có lấy một mống Yankee nào.
Cuối cùng thì tên lính cũng ném đồng tiền vào một vũng bùn nổi bọt lưa thưa rồi phá lên cười vang với lũ bạn. Scarlett thấy Kathleen bấu chặt cánh tay Colum.
Anh gỡ hai tay cô em và tiến lại gần bọn lính và cô gái ăn xin. Chúa ơi, lẽ nào anh lại không bắt đầu bằng cách giảng giải cho bọn họ phải cư xử như những tín hữu công giáo tốt lành sao! Colum xắn tay áo lên và Scarlett nín thở. Anh giống cha mình biết bao nhiêu! Anh định gây sự ư? Colum quì gối trên nền đường và nhặt đồng tiền trong vũng nước hôi thối. Scarlett thở phào nhẹ nhõm. Nàng sẽ không chút gì lo lắng cho Colum nếu như anh phải đối đầu với một tên lính sân khấu nầy, nhưng với năm tên một lúc thì gay go quá, dù đó là một người trong dòng họ O Hara. Hơn nữa, anh có cần phải gây lùm xùm lên đến thế vì một cô gái ăn xin không?
Colum đứng dậy, quay lưng về phía bọn lính. Rõ ràng là chúng tỏ ra khó chịu khi thấy kết quả của trò trêu cợt của chúng. Khi Colum cầm lấy tay người thiếu phụ và cùng lùi xa ra với cô, thì chúng bỏ đi và biến nhanh về hướng khác.
Thế là mọi chuyện cũng xong, Scarlett thầm nghĩ, và chẳng để xảy ra tổn hại gì trừ chỗ đầu gối quần của Colum. Ôi chao, mình cứ giả sử bọn chúng đã gặp nhiều người cũng là lynh mục như anh rồi. Buồn cười thật, mình gần như lúc nào cũng quên điều nầy. Nếu như Kathleen không lôi mình dậy khỏi giường vào lúc hừng sáng thì mình sẽ chẳng bao giờ còn nhớ là phải đi lễ trước khi đáp tàu lửa.
Phần đi dạo quanh thành phố ở quảng trường còn cũng chẳng bao lâu. Trên kênh đào Royal chưa nhìn thấy một con tàu nào và Scarlett không hề chia sẻ chút xíu nào sự phấn khởi của Jim Daly bởi anh thích đáp tàu lửa đến Dublyn hơn là đi tàu thuỷ. Dublyn là cái giống gì với anh ta vậy! Adamstown, đó mới là nơi nàng muốn đến.
Nàng chẳng phải đợi lâu. Khi họ trở lại, nàng đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhỏ tồi tàn dừng trước quán rượu của Jim Daly. Một người đeo tạp dề và chỉ mặc áo sơ mi đang chất rương hòm của họ lên xe, các va ly đã được buộc vào phía sau. Nếu như hòm của Scarlett lúc nầy đã không còn nặng trịch như trước đó ở nhà ga khi Jim Daìy và Colum khiêng nó lên xe bò, thì cũng không một ai chú ý. Khi đã chất các rương hòm xong xuôi, người đàn ông mặc áo sơ mi trở vào quán rượu. Khi trở ra, anh ta bận áo choàng của xà ích và đội mũ chóp cao.
– Tôi cũng tên Jim, anh ta nói. Lên đường.
Scarlett bước lên xe và ngồi vào trong cùng, Kathleen ngồi cạnh nàng, còn Colum ngồi trước mặt.
– Chúc thượng lộ bình an. Cả gia đình Daly cùng lên tiếng.
Từ bên trong của xe, Scarlett và Kathleen vẫy vẫy khăn tay. Colum mở nút áo vét và bỏ mũ xuống.
– Anh không muốn buộc ai phải theo ý mình, anh thông báo, nhưng anh thử ngủ một chút xem sao. Thưa quí bà, tôi hy vọng là quí bà miễn chấp cho sự thoải mái của tôi.
Anh cởi giầy và chuồi người ra, gác hai chân còn mang vớ trên băng ghế, giữa hai phụ nữ trẻ.
Hai người nhìn nhau rồi cũng cởi giầy bốt. Vài phút sau, mỗi người đã dựa vào một góc xe, đầu để trần, hai chân gác lên băng ghế bên cạnh Colum. Giá như mình mặc bộ đồ ở Galway thì dễ chịu biết bao, Scarlett thở dài. Một cái móc gài hình cá voi bằng vàng ở coóc xê làm cấn lưng nàng. Thế nhưng rồi chỉ một lát nàng đã ngủ thiếp đi.
Một lần nàng tỉnh giấc là lúc cơn mưa bắt đầu đập vào khung cửa kính, những tiếng mưa gõ nhịp đều đều lại ru nàng chìm vào giấc ngủ. Khi nàng mở mắt, mặt trời lại chói chang.
– Mình sắp đến chưa! Nàng hỏi giọng còn ngái ngủ.
– Chưa, chúng ta còn phải đi thêm, Colum đáp.
Scarlett nhìn ra ngoài và vỗ tay reo.
– Ồ đầy là hoa kỳa! Chỉ quơ tay là có thể hái được rồi, Colum, em van anh, mở cửa ra. Để em hái một bó hoa. Chúng ta sẽ mở cửa khi nào dừng lại. Bánh xe đang tung bụi mù lên kia kỳa.
– Nhưng em muốn hái hoa cơ.
– Đó chỉ là một hàng dâu, Scarlett thân yêu ạ. Em sẽ còn thấy nhiều hoa hơn nữa suốt dọc đường về đến nhà mình.
– Cả ở phía bên nầy nữa đấy, em thấy đó, Kathleen nói.
Đúng như vậy, Scarlett nhìn nhận. Một thứ cây lạ đã nở rộ, những cánh hoa màu hồng tươi cũng ở ngay tầm với của Kathleen. Thế mới đúng là một chuyến du lịch tuyệt vời với ngàn hoa chào đón hai bên đường chứ! Khi Colum chợp mắt, thì nàng đã nhẹ tay hạ khung cửa kính xuống.