Một buổi trưa tháng Giêng năm 1866, Scarlett ngồi trong buồng giấy nhỏ của bà Ellen viết thư cho bà Pittypat và giải thích đến lần thứ mười tại sao cả cô, cả Mélanie và Ashley chưa thể trở về Atlanta được. Cô rất khó chịu vì biết là thế nào rồi bà Pittypat cũng sẽ trả lời với bức thư đầy nước mắt là “Tôi sợ sống một mình lắm!”
Tay cô lạnh giá. Cô ngừng lại một lát để xoa hai bàn tay vào nhau và đút chân sâu hơn nữa vào trong cái mền lông vịt để dưới gầm bàn. Gót đôi giầy muyn của cô thực ra có thể nói là không còn nữa và cái còn lại là một miếng thảm mới được khâu vào. Miếng thảm ngăn được bàn chân không chạm trực tiếp xuống đất nhưng không ấm chút nào. Buổi sáng hôm ấy, Will đi Jonesboro để đóng móng ngựa. Scarlett cay đắng suy nghĩ là cô đang sống ở một thời kỳ chán ngán, ngựa thì có móng sắt còn người thì đi chân đất.
Cô lại cầm bút lên tiếp tục viết nhưng rồi cô lại đặt xuống khi nghe tiếng Will vào bằng cửa sau. Cô nhận ra tiếng cót két của mẩu chân gỗ của anh tỳ xuống sàn. Will dừng lại trước cửa phòng làm việc. Scarlett đợi và biết là anh không dám làm phiền cô, cô lên tiếng gọi. Will vào, hai tai đỏ lên vì lạnh, tóc bù xù và một nụ cười tinh nghịch trên môi, anh hỏi:
– Chị Scarlett, trong ví chị còn bao nhiêu tiền?
– Anh định lấy tôi vì tiền hay sao thế? Scarlett hỏi và hơi bực mình.
– Không, tôi hỏi chỉ để biết thôi.
Scarlett ngạc nhiên nhìn anh. Will không có vẻ trang nghiêm nhưng lúc nào anh chả thế và Scarlett đoán là có vấn đề gì đó không ổn. Cô liền đáp:
– Tôi có mười đô la vàng. Ðó là tất cả số tiền còn lại lấy của tên Yankees.
– Vậy thì không đủ đâu chị ạ.
– Không đủ để làm gì?
– Ðể đóng thuế. Will đáp và cà nhắc đi đến cạnh lò sưởi, anh cúi xuống và hơ bàn tay đỏ hỏn lên ngọn lửa.
– Thuế à? Scarlett nhắc lại. Nhưng chúng ta đã đóng rồi kia mà.
– Vâng, nhưng người ta cho là nhà ta chưa đóng đủ. Hôm nay ở Jonesboro tôi đã nghe thấy nói thế.
– Nhưng Will này, tôi không hiểu. Anh nói thế là thế nào?
– Chị Scarlett ạ, tôi rất khổ tâm phải gây cho chị những nỗi lo lắng mới trong lúc chị đã có quá nhiều rồi nhưng tôi vẫn phải nói. Người ta nói là chị còn phải đóng nhiều hơn rất nhiều số thuế chị đã đóng.
Người ta đang ấn định phần thuế thuộc về bất động sản ở Tara lên tới mức phát sợ… và tôi cho là chị sẽ là người phải đóng thuế cao nhất địa hạt.
– Nhưng người ta không thể bắt tôi đóng nữa vì tôi đã đóng rồi.
– Chị Scarlett ạ, chị chẳng mấy khi đi Jonesboro và tôi cũng lấy thế làm mừng cho chị. Trong thời gian gần đây, đó không phải là nơi dành cho những người phụ nữ đứng đắn. Nhưng nếu chị cũng được đi nhiều như tôi, chị sẽ thấy từ ít lâu nay ở đó có những bọn phản động đội lốt nắm chính quyền hành chính trong tỉnh. Nghĩ đến mà phát điên lên được. Người ta cũng trông thấy cả bọn nô lệ da đen huých cánh với những người da trắng, bắt họ phải nhường vỉa hè và…
– Sao, việc đó có liên quan gì đến thuế má?
– Có đấy ạ. Không phải chẳng để làm gì mà bọn chó má ấy muốn đánh thuế Tara như một đồn điền có khả năng cung cấp hàng nghìn kiện bông mỗi năm. Khi tôi nắm được tin ấy, tôi bèn đi một vòng các quán cà phê để nghe ngóng xem người ta nói gì và tôi phát hiện được là nếu chị không đóng được thuế, có kẻ sẵn sàng mua lại Tara với giá rẻ mạt trong cuộc bán đấu giá. Và tất cả mọi người đều biết chị không tài nào xoay xở được. Tôi chưa tìm thấy kẻ nào có ý định mua đồn điền này nhưng tôi có cảm giác là cái thằng hèn hạ Hilton, kẻ đã lấy cô Cathleen, là đứa có dã tâm vì nó có một nụ cười bẩn thỉu mỗi lúc tôi hỏi chuyện nó.
Will ngồi xuống chiếc ghế bành và xoa cái đầu chân cụt. Gặp tiết trời lạnh, nó lại làm anh đau và nhất là cái mẩu gỗ càng làm anh khổ sở. Scarlett đưa con mắt giận dữ nhìn anh. Anh đã đích thân kéo hồi chuông cáo phó cho Tara mà thấy anh không có vẻ xúc động lắm. Bán đấu giá Tara. Mọi người sẽ ở đâu? Tara trong tay một kẻ khác. Không, quá sức tưởng tượng.
Scarlett chỉ ra sức khai khẩn Tara nên không chú ý đến những vấn đề xảy ra bên ngoài. Bây giờ cô có Will và Ashley để giải quyết những công việc ở Jonesboro hoặc ở Fayette nên ít khi cô ra khỏi đồn điền. Cũng như trước kia cô đã từng không chịu nghe ông Gérald nói chuyện chiến tranh, bây giờ cô cũng làm ngơ mỗi tối Will và Ashley ngồi xung quanh bàn, thảo luận về biện pháp kiến thiết đất nước.
Ôi, tất nhiên là cô có biết về hành động của những tên Scalllawags, tức bọn miền Nam chuồn sang phía Cộng hoà, để mà vơ vét và bọn Carpetbaggers, tức bọn Yankees, sau khi miền Nam đầu hàng đã lao sang đây như những con diều hâu chỉ mang theo độc nhất có cái túi du lịch. Cô cũng được biết là có một số nô lệ da đen được giải phóng đã trở nên rất hỗn xược, là điều cô rất khó tin vì cô chưa gặp một người da đen nào quá đáng.
Nhưng có rất nhiều vấn đề mà Will và Ashley thoả thận với nhau không nói cho cô biết. Sau tai hoạ chiến tranh, nối tiếp đến một tai hoạ khác tồi tệ hơn, đó là Kiến thiết. Tuy nhiên, hai người đàn ông đồng ý với nhau không nói đến những chi tiết trầm trọng nhất mỗi khi họ đề cập đến vấn đề ấy ở nhà. Và nếu như Scarlett có để ý nghe thì phần lớn những điều cô nghe đều bay theo chiều gió.
Cô đã nghe thấy Ashley nói đến miền Nam đang bị coi như một nước bị chiếm đóng và chính sách của những kẻ chiến thắng đều xuất phát từ lòng hận thù. Nhưng cô hoàn toàn thờ ơ với những nhận xét ấy. Ðường lối chính sách là công việc của đàn ông. Will đã tuyên bố trước mặt cô là anh thấy miền Bắc chẳng có vẻ gì muốn cho miền Nam ngóc đầu lên. Scarlett nghĩ bụng: “Chỉ có bọn đàn ông là bao giờ cũng hay phiền muộn về những điều chẳng đâu vào đâu! ” Ðiều quan trọng với cô là bọn Yankees không tóm được cô và từ giờ trở đi, chúng lại càng không tóm được. Ðiều duy nhất cần thiết là phải làm việc cật lực và chẳng quan tâm gì đến chính phủ Yankees. Dù sao thì chiến tranh cũng đã chấm dứt rồi.
Scarlett không nhận thấy là người ta đã thay đổi luật lệ rồi và một người lao động lương thiện không còn được hưởng phần thưởng xứng đáng với mình. Từ bây giờ, bang Géorgie bị thiết quân luật. Quân lính Yankees đóng đồn ở khắp nơi trong bang và văn phòng Giải phóng toàn quyền giải quyết mọi việc.
Do chính phủ liên bang lập nên để phụ trách những nô lệ cũ vô công rồi nghề và quá khích, văn phòng đó lôi hàng ngàn nô lệ ra khỏi các đồn điền và tập trung họ lại trong các làng và trong các thành phố, duy trì họ, không để họ phải làm gì và huấn luyện họ chống lại các chủ cũ. Jonas, quản lý cũ của ông Gérald làm giám đốc văn phòng và có trợ lý là Hilton, chồng Cathleen. Hai gã này tung ra tin đồn xảo quyệt là những người miền Nam và những người Dân chủ đang chờ thời cơ thuận lợi để lập lại chế độ nô lệ. Chúng còn cho biết là đối với những người nô lệ muốn thoát khỏi số phận đó chỉ có cách làm tìm sự che chở ở văn phòng và của phe Cộng hoà.
Jonas và Hilton còn đi tới tuyên bố với những người nô lệ là họ cũng được ngang hàng với những người da trắng về tất cả mọi phương diện, do đó, người ta sẽ cho phép những cuộc hôn nhân giữa da trắng và da đen, người ta còn chia cho họ những đồn điền của chủ cũ và mỗi người da đen được nhận bốn sào đất và một con lừa.
Chúng còn gây cho những người da đen lòng căm thù bằng cách kể cho họ nghe những tội ác của chủ da trắng. Và trong một vùng nổi tiếng xưa nay về mối quan hệ thân thiện giữa nô lệ và chủ nô, mối hận thù và chia rẽ bắt đầu phát triển.
Văn phòng được sự ủng hộ của binh sĩ và những binh sĩ này ban bố không biết bao là luật lệ ngang ngược đối với những kẻ chiến bại. Văn phòng bắt người vì những cớ không rõ ràng. Người ta đã ban hành những chỉ thị quân sự về việc giảng dạy trong nhà trường, về vệ sinh, về loại khuy có quyền mặc, về việc bán các loại nhu yếu phẩm thông thường, nói tóm lại, về tất cả. Jonas và Hilton có quyền can thiệp vào tất cả những công việc buôn bán mà Scarlett tiến hành và ấn định giá cả cho tất cả những gì cô bán hoặc trao đổi.
May thay, Scarlett không phải quan hệ gì với hai gã đó vì Will đã thuyết phục cô để anh thay cô giao dịch, còn cô cứ việc ở nhà trông nom trồng trọt. Nhờ khôn khéo, anh dã giải quyết được một số khó khăn nhưng anh không nói ra. Ðến kỳ hạn, Will đi dàn xếp được với bọn Carpetbaggers và Yankees. Tuy nhiên, vấn đề vừa đặt ra vượt quá khả năng của anh. Cần phải cho Scarlett biết ngay món thuế phụ thu phải trả và mối nguy cơ có thể mất Tara.
Cô nhìn anh, mắt nảy lửa rồi kêu lên:
– Ôi, bọn Yankees khốn khiếp. Ðã tiêu diệt, đã tàn phá chúng ta đến thế còn chưa đủ sao? Bây giờ chúng lại còn muốn giở trò lưu manh với chúng ta nữa sao.
Chiến tranh đã chấm dứt, người ta đã ký kết hoà bình nhưng quân Yankees còn có quyền tước đoạt cô, làm cho cô phải đói khổ, đuổi cô ra khỏi nhà cô. Và, thật là ngu ngốc thay, nhiều tháng nay cô đã tưởng là giữ vững được đến mùa xuân, tất cả sẽ thoát. Sau một năm trời làm lụng vất vả với bao hi vọng không ngừng được củng cố, cái tin khủng khiếp này là giọt nước làm tràn ly.
– Ôi, Will, thế mà tôi cứ tưởng những khó khăn của chúng ta sẽ chấm dứt với chiến tranh.
– Không chị ạ. Những khó khăn của chúng ta chỉ mới bắt đầu. Will nói và ngẩng đầu lên với đôi má hóp nhìn Scarlett với cái nhìn khuyến khích.
– Người ta muốn chúng ta phải đóng thêm bao nhiêu?
– Ba trăm đô la.
Trong một lúc, Scarlett im lặng bàng hoàng. Ba trăm đô la. Tại sao không ba nghìn. Cô ấp úng:
– Vậy là… vậy là phải tìm ra ba trăm đô la ấy.
– Vâng… thế rồi sẽ còn phải tháo cả mặt trăng xuống.
– Ôi, Will. Dù sao thì họ cũng không thể buộc chúng ta phải bán Tara!
Cặp mắt hiền lành và tái nhợt của Will biểu thị niềm hận thù cay đắng nhiều hơn Scarlett tưởng anh có thể có.
– Không à? Có đấy. Chúng có thể và chúng sẽ làm. Chúng thèm muốn một cách quái quỷ. Chị Scarlett ạ, nếu chị cho phép nói, miền đất này hỏng rồi. Bọn Carpetbagger và Scalllawags ấy có quyền đầu phiếu mà hầu hết chúng ta, những người Dân chủ đều không có. Trong bang này không một người Dân chủ nào có quyền đầu phiếu trừ phi năm 1865 có ghi trong sổ thuế một số lợi tức là trên hai nghìn đô la. Như vậy là cho ra rìa những người như ba chị và ông Tarleton, như ông Mcry và con trai nhà Fontaine. Không ai có quyền đầu phiếu dù có cấp bậc trung tá hoặc cao hơn trong chiến tranh và chị Scarlett ạ, bang này đã sản xuất ra trung tá nhiều hơn bất kỳ một bang nào khác trong Liên bang. Không một người nào làm công việc hành chính dưới thời chính phủ Liên bang có quyền đầu phiếu, như vậy là loại trừ hết mọi người, từ những ông chưởng khế đến những ông thẩm phán, vả lại trong rừng thì thiếu gì những người như vậy. Thực tế là, theo kiểu bọn Yankees đã sắp xếp lời tuyên thệ, tất cả những ai có vai vế trong chiến tranh đều mất quyền đầu phiếu. Dù là thông minh, dù là lương thiện, dù là giàu có đều không được đầu phiếu.
– ái chà, tôi có thể đầu phiếu được nếu tôi chịu tuyên thệ những điều bẩn thỉu ấy của chúng. Năm 65 tôi chẳng có lấy một xu, tôi chẳng phải là trung tá trong chiến tranh, chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng tôi không muốn tuyên thệ. Vậy là không. Nếu bọn Yankees đã làm những điều cần làm, tôi có thể tuyên thệ trung thành nhưng bây giờ thì chúng đừng có hòng. Tôi sẽ không tuyên thệ dù cho có mất quyền đầu phiếu… nhưng những đồ rác rưởi như tên Hilton ấy thì lại đầu phiếu. Những đồ vô lại như tên Jonas, những thằng da trắng xác xơ như bọn Lattơry, những người chẳng ra gì như nhà Mac Intosh cũng là đầu phiếu cả. Và nếu như họ muốn giở trò chơi ngông, muốn có khoản thuế phụ thu, họ có thể làm được lắm. Cũng như bọn nô lệ, chúng có thể giết một người da trắng mà chẳng hề bị treo cổ. Chúng… – anh ngừng lại khó chịu, Scarlett và anh cùng nhớ đến cảnh một người phụ nữ da trắng sống một mình trong một cái trại cô đơn ở Lovejoy, đã xảy ra điều gì – bọn da đen đó có thể làm bất cứ điều gì chúng muốn đối với chúng ta, đứng sau chúng luôn có văn phòng giải phóng, quân đội và đại bác, chúng ta không có quyền đầu phiếu chỉ để bảo vệ chúng ta.
– Ðầu phiếu, Scarlett kêu lên. Ðầu phiếu thì đóng vai trò gì trong tất cả việc này hả Will? Chúng ta đang nói đến thuế má… Will, tất cả mọi người đều biết Tara là một đồn điền màu mỡ. Chúng ta có thể đem cầm để lấy tiền đóng thuế.
– Thưa chị Scarlett, chị không điên mà đôi khi chị nói làm người ta tưởng chị điên. Ai có tiền cho chị vay? Ai? Ngoài bọn Carpetbaggers. Chính chúng muốn cái đồn điền này.
– Will, tôi còn đôi hoa tai đính kim cương lấy của tên Yankees. Chúng ta có thể đem bán.
– Nhưng thưa chị, chị có biết ai ở đây có khá tiền để mua đôi hoa tai kim cương này một khi họ chẳng có tiền để mua thịt? Hãy dẹp những chuyện vặt vãnh ấy lại. Vả lại nếu chị bán được mười đô vàng, tôi xin thề với chị món tiền đó là cả một gia tài của những người ở đây.
Họ im lặng và Scarlett có cảm tưởng là đầu mình bị vấp vào một bức tường đá. Trong năm vừa qua, cô đã bị vấp biết bao lần rồi.
– Chúng ta làm thế nào hả chị Scarlett?
– Tôi chẳng biết gì cả – cô trả lời giọng chán ngán. Cô đột nhiên cảm thấy kiệt quệ. Làm việc, vùng vẫy, tiêu hao sức khoẻ để làm gì. Cô thấy hình như sự thất bại đang đón chờ cô ở khắp mọi cuộc đấu tranh để khinh miệt cô. Tôi chẳng còn biết làm gì cả, cô nhắc lại, nhưng đừng có nói với ba tôi, sợ lại xảy ra cái gì chăng.
– Tôi sẽ không nói đâu.
– Anh đã nói với ai chưa?
– Chưa, tôi đến thẳng đây, trực tiếp nói với chị.
“Phải, cô nghĩ bụng, tất cả mọi người đều đến trực tiếp báo cho ta những tin chẳng lành” và cô bắt đầu thấy đủ rồi.
– Anh Ashley đâu? Anh ấy có thể có những ý kiến hay.
Will nhìn cô, và cũng như ngày Ashley trở về, Scarlett đọc thấy trong mắt anh, anh hiểu hết.
– Anh ấy ở trong vườn rau đang đẵn những cái cọc, tôi nghe tiếng rìu lúc tôi dắt ngựa vào chuồng. Nhưng anh ấy làm gì có nhiều tiền hơn tôi và chị?
– Nhưng nếu tôi muốn nói chuyện với anh ấy thì tôi có quyền, phải không nào? Scarlett nói và đứng lên tuột bỏ cái phủ chân ra.
Will không khó chịu và tiếp tục bình tĩnh xoa hai bàn tay trước ngọn lửa.
– Chị Scarlett, chị cần phải quàng khăn, ở ngoài buốt lắm.
Tuy vậy, cô đi ra ngoài không khăn vì khăn của cô để trên gác mà cô thì đang muốn tâm sự nỗi lo âu của mình với Ashley.
Ðược gặp chàng một mình thì hay quá. Kể từ khi chàng về, cô chưa có lúc nào được nói chuyện riêng với chàng. Lúc nào cũng có người xung quanh chàng. Mélanie không rời chàng ra một bước và lúc nào cũng nắm lấy cánh tay chồng để được an tâm là chồng có ở đây. Nhìn thấy cử chỉ chiếm hữu đầy sung sướng ấy, trong lòng Scarlett thức dậy tất cả sự ghen tuông và thù oán đã dịu đi trong những tháng mà cô tưởng Ashley đã chết. Bây giờ cô cương quyết gặp chàng một mình và lần này thì không để ai quấy nhiễu.
Scarlett đi qua vườn rau có những cành lá xơ xác, cỏ ẩm và chân cô thấm ướt. Cô nghe thấy Ashley chặt đống gỗ kéo ở đầm lầy về thay lại hàng rào mà quân Yankees đã phá làm củi đốt, một công việc lâu dài và nặng nhọc. “Tất cả đều là công việc lâu dài và nặng nhọc”, Scarlett nghĩ thầm trong lòng chán nản và cô đã chán cuộc sống này, nó làm cô ngao ngán và thù ghét. Nếu Ashley là chồng cô, thật khoan khoái biết bao được đến tựa đầu lên vai chàng để khóc và để trút vào chàng tất cả những gánh nặng của cô và mặc chàng giải quyết một mình.
Cô đi vòng một đám cây lựu mà luồng gió lạnh đang lay động những cành trơ trụi và cuối cùng cô trông thấy Ashley, chàng đang tỳ lên cái rìu và lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay. Chàng mặc một cái quần nhà binh cũ rách mướp và một cái sơ mi tuyệt đẹp đã có thời chủ cũ của nó chỉ diện trong những ngày hội và tiệc tùng. Chàng đã treo cái áo vét lên cành cây và trong khi Scarlett tiến lại chàng im lặng ngồi nghỉ.
Thấy Ashley ăn mặc rách rưới, Scarlett cảm thấy căm thù số phận. Ashley rách rưới, lao động như một đầy tớ, chàng Ashley đẹp trai của cô lúc nào cũng hoàn hảo, như thế kia là quá lắm đối với cô. Bàn tay chàng không phải để lao động, thân người chàng chỉ để mặc len dạ và vải mịn. Thượng đế đã tạo chàng ra để sống một cuộc sống xa hoa trong một nhà giàu, để giao dịch với những người sang trọng, để chơi đàn piano và để viết về những bài hát có âm thanh cao đẹp mà không muốn nói lên gì cả. Chàng chẳng làm sao khi nhìn thấy chính con trai mình mặc đồ lố lăng cắt từ những cái váy hoặc túi cũ ra, và các em gái chàng đi chơi trong những bộ quần áo cũ lộn lại. Chàng cũng chẳng làm sao thấy Will lao động vất vả hơn bất kỳ một nông dân nào. Nhưng Ashley không thế nữa. Chàng quá đặc biệt để chịu đựng tất cả những nỗi cơ cực ấy, và Scarlett vì thế mà càng quý chàng gấp bội. Cô còn muốn bản thân cô cầm lấy cái rìu còn hơn là trông thấy chàng làm việc ấy.
Lúc Scarlett tới gần, Ashley nói:
– Người ta nói là ông Abe Lincoln cũng bắt đầu bằng đẽo những cái cọc. Vậy cô thử nghĩ xem tôi sẽ đạt được tới đỉnh cao nào?
Scarlett chau mày lại, chàng bao giờ cũng dùng cái giọng bỡn cợt ấy mỗi khi chàng nói đến những nỗi thống khổ mà người ta phải chịu đựng ở Tara. Trái lại, đối với cô, đó là những vấn đề sống còn, và đôi khi những câu nhận xét của Ashley còn làm cho cô lộn tiết.
Không cần mào đầu, cô báo luôn với Ashley về tin tức mà Will vừa cho cô hay. Cô diễn giải khô khan, một cách vắn tắt và càng nói ra cô càng cảm thấy dễ chịu hơn. Chắc chắn là Ashley sẽ cho cô những lời khuyên nhủ có ích. Chàng chẳng nói gì nhưng nhận thấy cô rùng mình, chàng lấy cái áo vét quàng lên vai cô. Cuối cùng cô nói:
– Hình như anh có vẻ chẳng biết tìm số tiền đó ở đâu?
– Phải. Biết tìm ở đâu?
– Ðó là điều em cần biết, cô đáp khó chịu. Ngay cả Ashley cũng không biết làm thế nào. Tại sao chàng không biết cổ vũ cô?
Chàng mỉm cười và nói:
– Từ mấy tháng tôi trở về đây, tôi chỉ nghe nói đến có mỗi một người có tiền. Ðó là Rhett Butler.
Bà Pittypat đã viết cho Mélanie tuần trước là lại thấy Rhett xuất hiện ở Atlanta với một cỗ xe, hai con ngựa đẹp và túi đầy những tờ giấy bạc xanh. Bà cũng nói là hắn có số tiền ấy không phải bằng cách lương thiện. Bà Pittypat có một lý luận mà phần lớn người dân Atlanta đồng tình. Theo bà, Rhett đã sắp xếp để lại ra khơi với những bạc triệu hoang đường của kho bạc Liên bang.
Scarlett tuyên bố dứt khoát:
– Chúng ta đừng nên nói đến hắn. Ðó là một thằng lưu mạnh chưa từng có. Tất cả chúng ta sẽ ra sao?
Ashley đặt cái rìu xuống đất, nhìn ra xa và cặp mắt chàng chìm đắm vào khoảng xa xăm. Chàng nói:
– Tôi tự hỏi, phải, tôi tự hỏi không những chúng ta, những người ở Atlanta sẽ ra sao mà còn tất cả những người miền Nam này sẽ ra sao?
Scarlett rất muốn kêu lên: “Mặc xác dân miền Nam. Hãy cứ biết chúng ta đã”. Nhưng cô nín lặng vì cô cảm thấy thất vọng hơn bao giờ hết. Cô sẽ không có được sự viện trợ nào của Ashley. Rồi chàng lại nói tiếp:
– Cuối cùng điều gì phải đến sẽ đến cho một quốc gia bị sụp đổ. Những con người thông minh và dũng cảm sẽ vượt qua, còn những kẻ khác thì bị loại bỏ. Dù sao vẫn là quan trọng tham dự một Gotterdammerung.
– Một gì?
– Một “buổi hoàng hôn của các vị thần”. Không may, chúng ta những người miền Nam đã được coi như là những vị thần.
– Lạy Chúa. Anh Ashley, đừng nên nói những lời dại dột như vậy khi mà chúng ta là những người đang bị loại bỏ.
Cơn giận dữ của Scarlett như có tiếng vang trong lòng Ashley, lôi chàng ra khỏi cơn miên man. Một cách trìu mến, chàng nắm lấy hai bàn tay Scarlett, lật chúng lên và quan sát lòng bàn tay đầy chai.
– Ðây là những bàn tay đẹp đẽ nhất mà tôi được biết, chàng nói trước khi đặt lên đấy một cái hôn lén lút. Chúng đẹp vì chúng khoẻ. Mỗi một nốt chai là một huân chương, mỗi một vết xước như một bằng khen về lòng dũng cảm vô tư. Vì tất cả chúng ta mà chúng rắn chắc lại, vì cha cô, vì các em gái cô, vì Mélanie, vì bé Beau, vì những người da đen và vì tôi. Tôi biết cô đang nghĩ gì. Cô đang tự nhủ thầm:
“Hãy nghe tôi, cái anh chàng vô tác dụng này, anh chàng mơ mộng, anh chàng điên rồ này chỉ biết nói những câu vớ vẩn về các thiên thần đã chết trong khi những người sống đang lâm nguy. Có phải thế không?”
Scarlett lắc đầu. Cô muốn Ashley cứ giữ mãi bàn tay mình trong tay chàng nhưng chàng bỏ chúng xuống.
– Cô đến tìm tôi với hy vọng là tôi sẽ giúp được cô. Vậy thì tôi không có khả năng, chàng liếc mắt nhìn cái rìu và đống gỗ vừa đẽo và ánh mắt chàng trở nên chua xót. Tôi không còn nhà cửa nữa và gia tài của tôi cũng tan nát rồi. Dưới trần gian này, tôi không còn được việc gì nữa cả, vì cái thế giới của tôi đã biến mất rồi. Cái cách duy nhất mà tôi có thể giúp cô được là quyết tâm học tập để trở thành một tá điền vụng. Nhưng như thế không giúp cô điều hành Tara được. Cô tưởng là tôi không biết gì về tình hình khó khăn của chúng ta sao? Tôi biết, chúng tôi đang ăn bám vào cô đấy, Scarlett ạ, ăn bám vào cô. Mặc dù mọi lòng kính mến của tôi đối với cô, tôi sẽ không có khả năng đền đáp những gì mà cô đã làm cho tôi và cho gia đình tôi. Mỗi một ngày, tôi càng thấy rõ nét hơn. Mỗi ngày tôi càng thấy sự bất lực của tôi đứng trước những khó khăn đang đổ ập xuống đầu tất cả mọi chúng ta… Mỗi ngày cái tài năng chết tiệt làm tôi xa rời thực tế ngăn cản tôi thêm không cho đương đầu với cuộc sống hiện tại. Cô có hiểu những lời tôi nói không?
Scarlett gật đầu. Cô không có một ý kiến rõ rệt về những điều chàng nói, nhưng cô lại uống từng lời. Vậy mà chàng có vẻ cách biệt với cô thế. Ðây là lần đầu tiên chàng tâm sự với cô về tư tưởng của chàng. Cô xúc động như thể cô sắp phát hiện được một điều gì. Chàng nói tiếp:
– Thật là một nỗi bất hạnh cho tôi không có khả năng nhìn thẳng vào sự thật trần trụi. Trước chiến tranh, cuộc sống đối với tôi chưa bao giờ thực tiễn hơn cái bóng tàu vẽ trên một tấm màn. Và tôi lại thích như vậy. Tôi không thích những nét rành mạch, chúng mờ ảo tôi thấy thú vị hơn, chàng ngừng lại, mìm cười yếu ớt và rùng mình vì làn gió lạnh xuyên qua áo sơ mi. Nói một cách khác, Scarlett ạ, tôi là một thằng hèn!
Scarlett không hiểu gì về những cái bóng tàu và những đường viền mờ ảo nhưng câu cuối cùng thì cô hiểu được. Chàng nói dối. Chàng không phải là đồ hèn. Tất cả ở chàng đều nói lên dòng dõi nhưng người can đảm và anh hùng, và Scarlett thuộc lòng những chiến công của chàng trong cuộc chiến vừa qua.
– Sao lại thế được. Một người hèn đâu dám trèo lên khẩu đại bác để kêu gọi mọi người ở Gettysburg? Ngài Tướng đâu có đích thân viết về cho Mélanie để nói đến một người hèn? Và…
– Ðó không phải là lòng dũng cảm, Ashley nói giọng mệt mỏi. Cuộc chiến đấu như món rượu champagne, nó làm say sưa những người hèn cũng nhanh như những người anh hùng. Bất kỳ một kẻ bần tiện nào cũng có thể có được một hành động dũng cảm trên chiến trường, ở đó người ta không thể lựa chọn được giữa cái chết và lòng dũng cảm. Tôi muốn nói về vấn đề nào đó khác. Cái loại hèn nhát của tôi bội phần nghiêm trọng hơn là nếu tôi bỏ trốn khi lần đầu tiên nghe tiếng đại bác gầm.
Ashley trình bày chậm chạp và khó khăn như thể mỗi câu nói làm chàng đau đớn. Chàng để cho cảm tưởng lùi lại vài bước và lặng ngẫm sự đau đớn điều chàng vừa nói.
Một kẻ khác có thể nói về chàng như vậy. Scarlett sẽ coi khinh người nào đó và những lời tuyên bố chỉ là khiêm tốn giả tạo và một biện pháp khéo lái để rồi được ngợi khen… Nhưng Ashley có vẻ thành khẩn và cặp mắt chàng biểu lộ một tình cảm mà cô không thể nào hiểu được. Không phải là nỗi sợ hãi cũng không phải là hối hận mà là sự phản ứng những cố gắng chàng đã dùng để chống lại một dòng suy nghĩ đang lôi cuốn chàng mạnh mẽ. Luồng gió lạnh làm tê cóng mắt cá chân Scarlett, cô lại rùng mình lần nữa nhưng vì gió lạnh thì ít mà vì những lời nói của Ashley làm cô sợ.
– Nhưng Ashley, làm sao mà anh sợ?
– Ôi, vì những vấn đề không sao giải thích được, những vấn đề có vẻ ngu ngốc khi người ta tìm những từ để định nghĩa chúng. Tôi sợ nhất là cuộc sống bỗng nhiên không có vẻ quá thực tiễn, sợ thấy cá nhân tôi gặp phải một trong những sự kiện đơn giản của cuộc sống. ở đây đẽo gỗ trong bùn đối với tôi không thành vấn đề nhưng tôi không thể nào thờ ơ với ý nghĩ đó. Tôi luyến tiếc một cách ghê gớm và hơn bao giờ hết cái đẹp của cuộc sống ngày xưa mà tôi rất thích và đã bị chôn vùi rồi. Scarlett ạ, cuộc sống trước chiến tranh thật là tuyệt diệu. Nó có một nét hấp dẫn, một sự hoàn hảo, một sự đầy đủ và cân đối gần sát với nền nghệ thuật Hy Lạp. Có thể là mọi người không nghĩ như tôi, bây giờ tôi nhận thấy thế. Nhưng đối với tôi, là người đã sống ở Mười hai cây sồi, cuộc sống ở đây có một vẻ đẹp thực sự. Tôi sinh ra cho cuộc sống ấy, tôi thích hợp với nó. Và bây giờ cuộc sống đó không còn nữa, tôi không còn vị trí của tôi trong cuộc sống mà chúng ta đang tiến hành và tôi sợ. Tôi biết trước kia tôi đã tham dự một cuộc triển lãm những hình bóng tôi, tôi tránh tất cả những gì làm rõ hình bóng đó, tôi xa rời những người và những sự kiện quá thực tiễn, quá gần với cuộc sống. Tôi không thích người ta len vào lĩnh vực của tôi. Tôi cũng đã tìm cách lẩn tránh cả cô nữa, Scarlett ạ. Trong cô có quá nhiều sức sống, quá nhiều thực tiễn và tôi đã tỏ ra hèn nhát để mà ưa thích những cái bóng và những giấc mơ của tôi.
– Nhưng… Mélanie thì sao?
– Mélanie là mọt trong những giấc mơ đáng yêu nhất của tôi và cũng là thành phần trong mộng tưởng của tôi. Nếu chiến tranh không xảy ra, tôi sẽ được trải qua những ngày vui sướng ở Mười hai cây sồi, tôi sẽ vui thú ngắm nhìn cuộc sống trôi qua mà không hề tham gia vào. Nhưng khi chiến tranh nổ ra, cuộc sống thực sự nhảy vào chẹn lấy cổ họng tôi. Ngày mà tôi nhận được lệnh đi chiến đấu ở Bull Run, chắc cô còn nhớ, tôi trông thấy các bạn cùng trang lứa bị nghiền nát, tôi nghe thấy những tiếng ngựa hí lúc hấp hối, tôi cảm thấy một mối ghê sợ thấy những thây người vừa bị tôi bắn quằn quại đau đớn và khạc ra máu. Nhưng đó chưa phải là cái tồi tệ nhất trong chiến tranh. Tồi tệ nhất trong chiến tranh, Scarlett ạ, là những người tôi phải sống cùng. Trong suốt đời tôi, tôi đã phải tự bảo vệ để chống lại người khác. Tôi đã chọn bạn bè cẩn thận nhưng chiến tranh đã dạy cho tôi là tôi đã tạo ra một thế giới riêng biệt đầy những nhân vật lý tưởng. Nó đã cho tôi thấy những con người thực chứ không phải bỡn nhưng nó không dạy tôi cách đối xử với họ. Và tôi e rằng chẳng bao giờ tôi học được cả. Ngày nay, tôi biết là muốn cho vợ con tôi được sống, tôi bắt buộc phải mở ra một con đường giữa nhưng người mà tôi chẳng có gì gọi là chung đụng cả. Còn cô, Scarlett ạ, cô nắm lấy cuộc sống bằng hai cái sừng và cô khuất phục nó tuỳ theo ý muốn. Nhưng tôi, bằng cách nào tôi lao vào cuộc sống bây giờ? Khi nào tôi nói với cô là tôi sợ?
Ashley diễn giả bằng một giọng trầm nhưng lanh lảnh, đượm một tình cảm mà cô không hiểu được. Chỗ này chỗ nọ cô nắm được một câu và cố gắng hiểu thấu ý nghĩa. Nhưng các câu nói cứ thoát ra khỏi cô như những con chim khiếp sợ. Ashley hăng say như bị quyễn rũ bởi một sự kích thích tàn nhẫn, nhưng Scarlett không hiểu năng lực nào đã thúc đẩy chàng như vậy. Ashley nói tiếp:
– Scarlett, tôi không hiểu rõ lúc nào thực tiễn buồn thảm xuất hiện với tôi, lúc nào tôi hiểu được tôi không bao giờ còn được tham dự sân khấu hình bóng của tôi nữa. Có lẽ là trong năm phút đầu của trận chiến đấu ở Bull Run khi tôi trông thấy những thây người mà tôi vừa giết đổ xuống. Tuy nhiên tôi biết thế là hết, tôi không còn được là một khán giả nữa. Không! Bỗng nhiên tôi thấy tôi là diễn viên đang ở trên sân khấu. Chính tôi đóng trò, cử chỉ và hành động không có mục đích. Cái thế giới nhỏ bé của tôi không còn tồn tại nữa. Nó bị tràn đầy những người không cùng một tư tưởng với tôi mà lại có những hành động xa lạ với tôi. Bằng những đôi giầy đầy bùn, họ phá hỏng lĩnh vực của tôi, không còn một chỗ nào để tôi có thể cư trú được. Trong nhà tù tôi tự nhủ: “Khi nào chiến tranh kết thúc, ta sẽ lại tìm thấy được cuộc sống tốt đẹp của ta xưa kia cùng với những mộng tưởng thời đó, ta sẽ lại được xem trình diễn những bóng hình”. Nhưng Scarlett ạ, có bao giờ người ta lùi lại đằng sau. Và điều đang chờ đợi chúng ta từ nay còn tồi tệ hơn chiến tranh, tồi tệ hơn nhà tù và đối với tôi tồi tệ hơn cả cái chết… Cô cũng thấy đấy, Scarlett, những nỗi lo sợ của tôi sẽ mang đến cho tôi một sự trừng phạt.
– Nhưng anh Ashley, Scarlett bắt đầu luýnh quýnh nói, nếu anh sợ tất cả chúng ta sẽ chết úoi, thì rồi… thì rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy được con đường thoát chứ. Em tin chắc là như vậy.
Trong một lúc, cặp mắt xám của Ashley nhìn Scarlett và người ta đọc được trong đó lòng khâm phục. Rồi đột nhiên chúng trở lại vẻ xa xăm và Scarlett, trái tim thắt lại, biết là chàng đã nghĩ sang vấn đề khác. Cô và Ashley bao giờ cũng như phải cố gắng chịu đựng một cuộc nói chuyện mà không nói bằng cùng một giọng. Tuy nhiên cô yêu chàng tới mức lúc chàng thoát ra như chàng vừa làm, cô có cảm giác như thể mặt trời lặn mất rồi và sức ấm ban ngày đã phải nhường chỗ cho sương lạnh buổi hoàng hôn. Cô muốn nắm lấy vai chàng, kéo chàng về mình, buộc chàng phải hiểu cô là con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là một nhân vật tách ra từ một trong những cuốn tiểu thuyết của chàng hoặc từ những giấc mơ của chàng.
– Chết đói không có gì là thú vị cả, Ashley nói. Tôi biết vậy là do kinh nghiệm nhưng không phải vì thế làm tôi sợ hãi. Tôi sợ phải đương đầu với một cuộc sống đã bị tước hết cái đẹp của thế giới xưa kia của chúng ta.
Scarlett thất vọng và tự nhủ là chắc chắn Mélanie biết Ashley nói thế là thế nào. Mélanie và chàng không ngừng kể đến những chuyện ba láp loại ấy, không ngừng nói về thơ ca, về sách vở, về mộng mơ, về ánh trăng và về bụi sao. Ashley không cùng cô chia sẻ những nỗi lo âu. Chàng không sợ cái dạ dày làm loạn vì không đươc ăn gì, không sợ cái rét cắt da, không sợ mất Tara. Chàng lo sợ vấn đề gì mà cô không hiểu và không thể hình dung được. Cuối cùng, trời ơi, trong cái thế giới đắm chìm này, còn có gì đáng sợ hơn là cái đói, cái rét và cảnh mất nhà. “Ôi!” Scarlett thốt lên một tiếng thất vọng như một đứa trẻ sau khi đã mở một cái gói, gói rất kỹ nhưng lại nhận thấy bên trong rỗng không.
Ashley khẽ mỉm cười buồn rầu:
– Xin cô tha lỗi cho tôi, Scarlett, tôi đã nói lung tung. Tôi không bao giờ có thể làm cô hiểu được tôi cảm thấy gì bởi vì cô không biết sợ. Cô có một trái tim sư tử và cô hoàn toàn không biết tưởng tượng. Xin thú thật là tôi rất thèm những đức tính đó. Cô sẽ không bao giờ muốn lẩn trốn nó như tôi.
“Lẩn trốn”, đó là câu duy nhất dễ hiểu mà chàng đã nói. Cô thở nhanh hơn và kêu lên:
– Ôi, anh Ashley, anh lầm rồi. Em cũng vậy, em muốn chạy trốn lắm chứ. Em đã ngấy tất cả những thứ ấy rồi.
Ashley rướn lông mày lên vẻ không tin. Scarlett liền đặt một bàn tay lên cánh tay chàng, bàn tay nồng nhiệt, năn nỉ. Cô bắt đầu nói liến thoắng.
– Anh hãy nghe em, em nói là em đã chán ngấy rồi. Em đã kiệt sức rồi. Em đã đấu tranh để có luơng thực và có tiền. Em đã gieo hạt, em đã cầm cày, em đã hái bông. Em cũng đã cuốc cho đến khi kiệt sức. Em đã nói với anh, Ashley, miền Nam chết rồi. Nó đã chết rồi. Nó đang nằm trong tay bọn Yankees, bọn nô lệ phóng thích và bọn Carpetbaggers, và chẳng còn lại gì cho ta cả. Ashley, ta chạy trốn đi! Ashley cúi đầu xuống để nhìn cho rõ hơn bộ mặt Scarlett đã ửng đỏ vì xúc động. Cô nói tiếp: “Vâng, chúng ta hãy trốn đi” Hãy bỏ hết tất cả mọi người. Em xin đủ phải làm việc cho những người khác. Sẽ có kẻ khác chăm nom đến họ. Bao giờ cũng có kẻ chăm nom đến những người không thể tự giải quyết được công việc… Ôi, Ashley, chúng ta hãy trốn đi, chỉ anh và em thôi. Chúng ta có thể đi sang Mexico… quân đội bên đó cần đến những sĩ quan. ở bên đó chúng ta có thể sung sướng. Em sẽ làm việc cho anh, Ashley. Vì anh em sẽ làm bất cứ việc gì. Anh cũng biết rõ là anh không yêu Mélanie. Ashley muốn nói nhưng Scarlett cứ nói luôn không để chàng kịp ngắt lời. Ngày hôm đó anh đã nói là anh yêu em hơn cô ấy. Ôi, anh còn nhớ ngày hôm đó không? Và em biết là anh không hề thay đổi. Em có thể nói thế, anh không thay đổi. Và anh cũng vừa mới nói cô ấy chỉ là một giấc mơ… Ôi, Ashley, chúng ta hãy đi xa nơi đây. Em biết cách làm cho anh sung sướng… Bác sĩ Fontaine đã nói là cô ấy không thể có con được nữa, còn em, em có thể cho anh nhiều nhiều…
Ashley ôm lấy vai cô mạnh đến nỗi làm cô đau đớn. Cô ngừng lại để thở. Chàng nói:
– Chúng ta cần phải quên điều gì đã xảy ra ở Mười hai cây sồi ngày hôm đó.
– Anh tưởng em có thể quên được à? Anh, anh có quên không? Thành thật mà nói, anh có dám nói là anh không yêu em không?
Ashley thốt ra một tiếng thở dài sâu xa và vội vàng đáp:
– Không, tôi không yêu cô.
– Anh nói dối.
– Ngay cả nếu là câu nói dối, Ashley nói rất bình tĩnh, vấn đề cũng không quan trọng.
– Anh muốn nói là…
– Cô tưởng là tôi có thể ra đi và bỏ rơi hai mẹ con Mélanie ngay cả nếu tôi ghét cả hai? Cô tưởng là tôi có thể bóp nát trái tim Mélanie? Ðể vợ con tôi lại cho người nhà trông nom? Vậy là cô đã mất hết cả lương tri rồi sao? Vả lại cô cũng không thể bỏ rơi ba cô và các em gái cô? Cô có nhiệm vụ đối với họ như tôi đối với Mélanie và Beau. Dù cô có chán ngấy họ rồi hay không, họ còn đấy và cô có nhiệm vụ phải giúp họ sống.
– Có chứ, em rất có thể bỏ rơi họ … Em không thể nhìn mặt họ nữa… Em mệt mỏi lắm rồi.
Chàng cúi xuống cô và trong một lúc trái tim Scarlett hồi hộp tưởng chàng sắp ôm mình vào lòng nhưng thay vì thế chàng khẽ vỗ vào cánh tay cô và nói với cô như nói với một đứa trẻ mà người ta muốn dỗ dành.
– Vâng, tôi biết là cô mệt mỏi lắm rồi, cô chán ngấy rồi. Vì thế cô mới nói như vừa rồi. Cô đã phải gánh một gánh nặng của ba người đàn ông. Nhưng rồi tôi sẽ giúp cô, tôi không phải là bao giờ cũng vụng về như hai bàn tay tôi.
– Anh chỉ có một cách giúp được em, Scarlett cuống cuồng nói, là đem em đi khỏi nơi đây, là đem em đi làm lại cuộc đời với anh ở bất kỳ nơi nào, tìm cách cùng sung sướng với nhau. Không có gì giữ chúng ta ở lại đây.
– Không, không có gì, Ashley bình tĩnh nói, không có gì trừ danh dự.
Bị mắc lừa trong chờ đợi, cô nhìn chàng và lần đầu tiên nhìn thấy mí mắt chàng rất giống màu vàng lúa chín. Cô nhận thấy cách hiên ngang của chàng và mặc dù rách rưới, tấm thân thanh tao và mảnh dẻ của chàng vẫn giữ được vẻ quý phái. Hai cặp mắt gặp nhau, cặp mắt Scarlett hãi hùng và van nài, cặp mắt Ashley mông lung như mặt nước hồ trong núi dưới bầu trời xanh xám. Cô đọc thấy trong lời buộc tội giấc mơ và ham muốn cuồng xi của cô.
Chán nản và thất vọng, cô vùi đầu vào hai bàn tay và bắt đầu khóc. Ashley chưa trông thấy Scarlett khóc bao giờ. Chàng không hề nghĩ là một người phụ nữ được tôi luyện mạnh mẽ như Scarlett lại có thể khóc được, thế là chàng thấy bừng lên trong lòng tình thương lẫn lòng hối hận. Lập tức chàng lại gần cô, hai tay ôm lấy cô và đu đưa như đứa trẻ, tỳ ngực vào trái tim cô và thì thào:
– Em yêu, em bé can đảm… không, không nên khóc.
Chàng vừa kéo cô lại gần đã thấy mình bị cô ôm chặt. Trong cặp mắt xanh của cô, chàng đọc thấy sự mê man. Ðối với Ashley, đó là mùa xuân mới, mùa xuân ngát hương mà chàng đã gần như quên mất trong ký ức, mùa xuân kèm theo những tiếng thì thầm và lào xào của lá xanh. Chàng sống lại những ngày vô tư trước kia, thời mà những ham mê của tuổi trẻ chưa mất sức hăng hái. Chàng quên mất những ngày cay đắng mà chàng đã biết từ dạo ấy và, trông thấy mấp máy cặp môi đỏ chát đang dâng lên cho chàng, chàng liền hôn Scarlett.
Scarlett cảm thấy một tiếng lao xao kỳ lạ như thể cô áp tai vào một vỏ ốc biển và cô phân biệt một cách mù mờ những tiếng đập ngột ngạt của trái tim mình. Cô có cảm giác như thân thể cô hoà tan vào trong thân thể Ashley. Mất hết mọi ý niệm về thời gian, hai người cứ như gắn liền với nhau, Ashley ngấu nghiến hôn môi cô như thể chàng không bao giờ được mãn nguyện.
Lúc chàng đột nhiên nới lỏng hai cánh tay ra, Scarlett có cảm giác như cô sắp mất thăng bằng nên phải vịn vào hàng rào. Cô ngước mắt nhìn chàng, cặp mắt lóng lánh tình yêu và đắc thắng:
– Anh yêu em, yên em, phải không nào?… Nói lên đi anh.
Chàng lại nắm lấy hai vai cô. Cô cảm thấy bàn tay chàng run run và cô yêu thích cái rợn người ấy đang cháy trong khắp bàn tay chàng. Cô nhích lại gần chàng với một cử chỉ đầy hăng hái nhưng chàng đẩy cô ra và nhìn cô bằng cặp mắt hãi hùng bị giày vò bởi thất vọng và cuộc đấu tranh đang diễn ra trong lòng chàng.
– Không, chàng nói, không, nếu cô lại gần tôi, tôi sẽ chiếm đoạt cô ngay tức khắc, ngay tại đây.
Cô trả lời bằng một nụ cười hân hoan, tỏ ra rằng đối với cô địa điểm, thời gian, tất cả đều không còn nữa, chỉ còn lại có ký ức về Ashley trên môi mình.
Bỗng nhiên chàng lay cô cho đến khi tóc cô xổ ra, chàng lay cô như thể chàng đang bị một cơn giận dữ khống chế, chống lại cô
và chống lại chàng.
– Chúng ta không có quyền làm như vậy. Ashley kêu lên. Tôi xin nói với cô là chúng ta không có quyền.
Chàng hình như nếu còn tiếp tục lay cô như vậy thì cổ chàng đến gãy mất. Tóc cô làm chàng không trông thấy gì, hành động của Ashley làm cô phải kinh ngạc. Cô vùng mạnh thoát ra, lùi lại và trừng trừng nhìn vào Ashley. Trên trán chàng long lanh mấy giọt mồ hôi. Chàng nắm hai bàn tay lại như bị đau đớn. Chàng nói:
– Ðó là lỗi tại tôi Cô không có gì phải tự trách mình cả và vấn đề ấy sẽ không xảy ra nữa vì tôi sắp ra đi cùng với Mélanie và đứa bé.
– Anh ra đi à? Scarlett cuống cuồng kêu lên. Không.
– Có đấy, trời ạ, tôi sẽ ra đi. Cô không thể tưởng tượng được là tôi sẽ ở lại đây sau khi đã xảy ra với chúng ta.
– Nhưng Ashley, anh không thể đi được. Anh sẽ đi đâu? Anh yêu em cơ mà.
Chàng cúi mình về phía cô với một sự dữ tợn làm cô phải thu mình lại và tựa vào hàng rào.
– Tôi yêu cô. Tôi yêu lòng dũng cảm của cô, ý chí ngoan cường của cô, ngọn lửa có trong cô, sự thiếu hẳn lòng thươnưg hại. Tôi yêu cô đến mức nào? Tôi yêu cô tới mức đã có lúc tôi toan lạm dụng lòng mến khách của ngôi nhà này đã đón tiếp chúng tôi, tôi và vợ con tôi. Tôi suýt nữa thì quên mất người vợ tốt đẹp nhất mà một người đàn ông có thể có được… vâng, tôi yêu cô quá đủ để suýt nữa thì chiếm lấy cô, ngay tại đây, trên vũng bùn này, như thể con…
Scarlett giãy giụa trong những ý nghĩ hỗn độn. Trái tim cô lạnh cóng như bị một mũi kim bằng băng tuyết xuyên vào. Cô hổn hển nói:
– Nếu anh muốn thế… và anh chưa làm gì em… là tại anh không yêu em.
– Tôi không bao giờ có thể làm cô hiểu được.
Hai người im lặng và nhìn nhau. Bỗng nhiên Scarlett rùng mình và như vừa mới trở về sau một cuộc hành trình dài nhận thấy là mùa đông, là những cánh đồng trơ trụi dưới cái áo khoác rơm dày, và cô rất rét. Cô cũng nhận thấy bộ mặt Ashley lại có vẻ xa xăm mà cô quen thuộc và đối với chàng cùng vậy, mùa đông đã đến trên những dấu vết của hối hận.
Nếu cô không bị quá kiệt sức để có thể cử động được, cô đã đi rồi, cô sẽ để Ashley ở lại một mình và cô sẽ về nhà giấu nỗi khổ tâm của mình, nhưng cô cũng thấy cần phải nói thêm:
– Em chẳng còn gì. Chẳng còn gì để mà yêu để mà bảo vệ. Em đã mất anh và em sẽ mất cả Tara.
Chàng nhìn cô im lặng một lúc lâu, rồi chàng cúi xuống véo một nắm đất đỏ:
– Còn chứ, cô vẫn còn thứ gì ấy, chàng nói và trên môi lại nở hình bóng nụ cười xưa kia. Thứ gì mà cô yêu hơn tôi, mặc dù có thể là cô không biết nó. Cô chưa mất Tara đâu.
Chàng cầm lấy bàn tay mềm mại của cô và để vào đấy miếng đất đỏ và khép các ngón tay cô lại. Cơn sốt không còn nung nóng bàn tay chàng nữa, tay Scarlett cũng đã lạnh. Scarlett nhìn một lúc lâu mẩu đất đỏ rồi cô lại nhìn Ashley và phỏng đoán lờ mờ là tâm trí chàng đã hình thành một khối mà đôi bàn tay si tình của chàng không thể nào làm tan rã được.
Dù chàng có tan thây nát thịt, chàng cũng không bao giờ bỏ Mélanie. Dù chàng có bị cháy bỏng suốt đời vì tình yêu đối với Scarlett, cô cũng sẽ không bao giờ là của chàng và chàng sẽ đấu tranh để giữ một khoảng cách giữa cô và chàng. Sẽ không bao giờ cô tìm thấy chỗ nối của cái áo giáp ấy. Ðối với chàng, những câu mến khách, trung thực, danh dự có nhiều ý nghĩa hơn đối với cô.
Nắm đất đó đã lạnh, cô lại nhìn nó một lần nữa và nói:
– Vâng, em còn có thứ này.
Vào lúc ấy, những câu nói đó không gợi cho cô một ý nghĩa gì, miếng đất chỉ là miếng đất. Thế rồi không hiểu sao cô lại trông thấy ý nghĩa, đại dương bùn đỏ mênh mông bao quanh Tara và cô tự nhủ sao cô quyến luyến nó biết bao và cô đã quyết tâm đấu tranh bảo vệ nó và cuộc đấu tranh sẽ còn gay go ác liệt nếu cô không muốn để nó rơi và tay kẻ khác. Cô lại một lần nữa nhìn Ashley và tự hỏi làn sóng nóng bỏng đã bốc cô lên lúc này sẽ giạt vào bờ bến nào. Cô có thể suy nghĩ nhưng cô không còn cảm thấy gì nữa. Lòng cô đã trống rỗng mọi cảm xúc.
Cô nói một cách rành mạch:
– Anh không cần phải ra đi. Em không có ý định để mọi người phải chết đói bởi vì em đã lao vào trong cánh tay anh. Việc ấy sẽ không xảy ra nữa.
Scarlett quay gót và trở vào nhà, vừa đi vừa búi lại tóc đằng sau gáy. Ashley nhìn theo cô và trông thấy cô vươn thẳng đôi vai mảnh khảnh. Duy nhất cử chỉ tìm được lối vào trái tim chàng chắc chắn hơn tất cả những câu cô đã nói.