Chuyền xe lửa về quá muộn nên khi Scarlett bước xuống Jonesboro thì ánh trời chiều tháng Sáu đang nhuộm một màu xanh thẫm trên cánh đồng quê. ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn thưa thớt từ ngôi làng tĩnh mịch. Từ ngày bị thiêu rụi trong trận chiến, nhà ga vẫn chưa được xây cất lại và hay vào đó chỉ là một cái nóc nhà bằng gỗ không đủ che mưa gió. Scarlett bước vào ngồi phệt lên trên một trong những chiếc thùng rỗng lật úp xuống dùng thay cho ghế. Nàng cứ mãi nhìn ra con đường. Đáng lý Will đã có mặt tại đây để đón nàng. Đáng lẽ y phải biết là nàng sẽ về ngay bằng chuyến xe lửa đầu tiên sau khi nhận được tin dữ.
Ra đi quá vội vàng nên trong túi xách của nàng chỉ có một cái áo ngủ và một bàn chải răng, ngay cả quần áo lót cũng không kịp mang theo. Trong chiếc áo dài đen mượn của bà Meade vì không đủ thời giờ may tang phục, Scarlett thấy bực bội vô cùng. Bà Meade bây giờ quá ốm còn nàng thì đang ở trong thời kỳ thai nghén nên chiếc áo thành trở ngại gấp đôi. Mặc dầu đang đau buồn vì cái chết của cha, nàng vẫn không quên nghĩ tới bề ngoài của mình. Nhìn lại người mình, nàng thấy nó ghê tởm làm sao ấy Những đường cong mỹ miều không còn nữa, trong khi mặt mày và cổ chân đã sưng vù lên. Mấy lúc sau này Scarlett không chú ý tới sắc dáng của mình nhiều, nhưng bây giờ sắp gặp lại Ashley, nàng lo ngại quá. Tuy buồn khổ thật sự, Scarlett vẫn cảm thấy lo sợ về chuyện sắp phải tái ngộ Ashlby trong khi mang bào thai của một người đàn ông khác. Ashley yêu nàng, nàng yêu Ashley và đứa con bất đắc dĩ đó đối với nàng là một bằng không phản bội tình yêu. Tuy nhiên, dầu có lo ngại đến đâu, nàng cũng không làm sao tránh được.
Ngồi một chỗ, Scarlett sốt ruột sờ nắn bàn chân. Đáng lý Will phải tới đón nàng. Cố nhiên là nàng có thể tới hiệu Bullard để nhờ y hoặc một người nào đó đưa nàng về Tara, nếu nàng biết rõ là Will không tới. Nhưng nàng không muốn vậy. Đây là đêm thứ bảy và có lẽ khoảng phân nửa đàn ông trong hạt đang tề tựu tại cửa hiệu Bullard. Nàng không muốn chường mặt giữa tình trạng thai nghén khó coi này, lại thêm chiến áo tang chật chội càng làm lộ cái thân người méo mó của nàng ra. Vả lại, nàng cũng không muốn nghbenhững lời chia buồn của họ về cái chết của cha mình..
Nàng sợ mình sẽ khóc nếu có ai đó nhắc tới tên cha. Giữa lúc này, Scarlett chưa muốn khóc. Nàng tự hiểu là một khi đã đổ giọt nước mắt đầu tiên là nàng sẽ không còn tự kiềm chế nổi và sẽ khóc vùi như đã khóc ướt cả bờm ngựa trong cái đêm kinh hoàng Atlanta thất thủ mà Rhett đã bỏ rơi nàng giữa con đường ngoại Ô tối mịt.
Ngồi trên chiếc thùng cây, nàng cứ xoay trở không yên và sốt ruột về chuyện Will vẫn chưa tới. Y đang ở đâu? Chợt nghe có tiếng động ở phía sau, Scarlett gắng gượng quay người lại, thấy
Alex Fontaine đang vác một bao lúa kiều mạch đi tới một cỗ xe.
– Chúa ơi! Scarlett đó phải không?
Anh ta kêu lên, buông rơi bao lúa xuống và chạy vù lại nắm lấy tay nàng, trên khuôn mặt sạm nắng hằn nét xót xa hiện rõ sự hân hoan:
– Gặp lại cô, tôi mừng quá. Tôi vừa gặp Will ở lò rèn, đang cho đóng móng chân ngựa lại. Xe lửa về trễ quá nên anh ấy cho là còn đủ thì giờ. Có cần tôi chạy kêu lại không?
– Vâng, Alex, anh vui lòng giúp cho.
Mặc dầu đang đau buồn, Scarlett vẫn mỉm cười. Còn gì đáng mừng hơn là được gặp lại người quen trong hạt.
– Scarlett, Ơ . . .
Alex lắp bắp trong khi vẫn còn nắm tay Scarlett:
– Tôi . . . tôi rất buồn về chuyện bác . . .
– Cám ơn anh.
Alex buông tay nàng ra:
– Scarlett, tất cả bọn tôi rất hãnh diện vì bác. Bác… chúng tôi nghĩ bác đã chết như một chiến sĩ và xứng đáng với lý tưởng của một chiến sĩ.
– “ủa, vậy là nghĩa lý gì? Một chiến sĩ? Kẻ nào đã bắn ba mình? Hay là người đã đánh nhau với bọn Scallawag như Tony?” Scarlett không muốn nghe thêm nữa. Nàng sẽ phát khóc nếu nói tới Gerald, nhưng bây giờ thì không thể khóc được, chỉ có thể khóc trong khi đã ngồi yên trong xe với Will, lúc đã ra khỏi cái thành phố đầy vẻ xa lạ này. Với Will nàng không phải giữ gìn vì đã kể y như một người anh.
– Alex, tôi không muốn nói tới chuyện đó lúc này.
– Scarlett, tôi không phiền trách cô chút nào đâu. Nếu là em tôi, tôi sẽ …Scarlett, tôi chưa bao giờ cay cú với bất cứ một phụ nữ nào, nhưng riêng tôi, tôi nghĩ là Suellen đáng đánh đòn lắm.
– “Anh ta lại nói khùng điên gì nữa đây? Suellen đã làm gì trong vụ này?”
– Tôi rất tiếc phải nói là ai ai cũng nhận xét như tôi. Chỉ có Will binh vực Suellen thôi… và dĩ nhiên, cô Melanie cô ta như nữ thánh, chỉ nhìn thấy khía cạnh tốt của người ta và…
– Tôi đã nói là không muốn bàn tới chuyện đó ngay trong lúc này.
Scarlett lạnh lùng ngắt lời nhưng hình như Alex không có vẻ .gì khó chịu. Anh ta tỏ ra rất thông cảm sự gay gắt của nàng. Scarlett không muốn nghe thêm những chuyện xấu về gia đình ‘ mình do một người ngoài nói, lại càng không muốn cho Alex thấy mình quá mù mờ với những chuyện đã xảy ra ngay trong gia đình của chính mình. Tại sao Will không thông báo đầy đủ hơn?
Tôi chưa được dịp cám ơn cô và Frank về việc Tony. Có phải cô đã giúp cho nó trốn đi không Cô tốt quá! Tôi được tin là nó vẫn bình yên ở Texas. Tôi ngại viết thơ hỏi thăm cô, nhưng . . . nhưng cô hay Frank có cho nó mượn tiền không? Tôi muốn hoàn lại . . . .
– ồ, Alex, bỏ đi. Đừng nói tới chuyện đó.
Scarlett kêu lên. Lần đầu tiên tiền bạc trở thành vô nghĩa đối với nàng. Alex lặng im một lúe rồi nói:
– Tôi đi kêu Will đây. Ngày mai, tất cả chúng tôi sẽ tới dự đám tang Alex vừa nhất bao lúa mạch lên đi khỏi thì một chiếc xe lọc cọc quẹo ra từ một ngã rẽ. Trên xe, Will nói vọng tới:
– Scarlett, chờ có lâu không? .
Will lọng cọng xuống xe và khập khiễng đi tới hôn lên má Scarlett. Từ trước tới nay chưa bao giờ Will hôn nàng và cũng chưa bao giờ gọi tên mà không có chữ cô đằng trước. Tuy có đôi chút ngạc nhiên, Scarlett cũng thấy ấm lòng và khoan khoái. Will cẩn thận đỡ Scarlett lên xe. Nhìn kỹ, nàng nhận ra chiếc xe xiêu vẹo mình đã mang từ Atlanta về. Làm thế nào mà nó còn chịu đựng được tới bây giờ? Chắc Will đã phải tu bổ nó nhiều. Chiếc xe làm nàng đau đớn nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó. Dẫu có phải đi chân không và nhịn ăn, nàng cũng sẽ sắm cho Tara một .chiếc xe hai bánh mới và vất bỏ chiếc xe cũ kỹ này đi.
Will không nói gì và Scarlett thầm cám ơn sự im lặng đó. Y liệng cái mũ rơm vào lòng xe, tróc lưỡi giục ngựa lên đường. Will vẫn như xưa, gầy gò và cao lêu nghêu, mái tóc đỏ hoe, đôi mắt hiền lành và nhẫn nhục giống một con vật đã được tập huấn.
Họ rời khỏi thị trấn và bắt đầu quẹo vào con đường đất đỏ đưa về Tara. Một chút sáng hồng còn sót lại ở chân trời và những đám mây bồng bềnh trên cao, nửa óng vàng, nửa lợt xanh. Cảnh tĩnh mịch của đồng quê buổi chiều tàn êm đềm phủ xuống như một lời cầu nguyện. Scarlett nghĩ thầm: “Làm thế nào luôn nhiều tháng qua mình có thể sống thiếu vắng không khí tươi mát của đồng quê, thiếu những mảnh đất còn hằn luống cày và thiếu những đêm hè dìu dịu?”. Mùi đất mới thật nồng nàn, quen thuộc và thân thiết, Scarlett bỗng muốn xuống xe bốc một nắm đầy. Kim ngân hoa giăng chi chít trên mặt những rãnh nước đỏ ngầu hai bên đường. Sau mỗi cơn mưa là loại hoa này lại tỏa hương thơm ngát. Trên đầu họ, một đàn én liệng vụt qua và thỉnh thoảng một con thỏ hấp tấp băng ngang đường, đuôi trắng phất phơ như bông phấn. Scarlett khoan khoái khi nhìn những thân cây bông vải vừa kết nụ xanh rì. đẹp quá! Màn sương xám nhẹ nhàng tỏa lên từ thung lũng, đất đỏ, bông xanh và hàng thông đen sậm dựng sững phía sau cảnh vật như một bức tường cát. Tại sao nàng có thể ở Atlanta lâu như vậy?
– Scarlett, trước khi kể chuyện ông O’hara cho cô nghe, tôi muốn nói hết trước khi về tới nhà, tôi muốn biết ý kiến của cô về một chuyện. Theo tôi, bây giờ cô đã là gia trưởng.
– Gì vậy, Will?
Will quay sang nhìn Scarlett một lúc:
– Tôi muốn cô ưng thuận để tôi cưới Suellen
Scarlett vội bấu lấy thành ghế cho khỏi té. Cưới Suellen! Không bao giờ nàng nghĩ tới chuyện còn có người muốn cưới Suellen từ ngày nàng đoạt mất Frank Kennedy.
– Chúa ơi, Will.
– Cô thấy có gì bất tiện không?
– Bất tiện? Không, nhưng … Will, anh làm tôi nghẹt thở. Anh muốn lấy Suellen? Tôi nghĩ là anh chỉ mến Carreen thôi.
Will nhìn thẳng về phía trước, giựt nhẹ dây cương. Khuôn mặt nhìn ngang của y không có gì thay đổi nhưng Scarlett nghe có tiếng thở dài: ‘
– Có lẽ vậy.
– à thì ra Carreen không chịu?
– Tôi thưa bao giờ ngỏ ý với cô ấy.
– ồ Will, anh điên quá. Cứ hỏi nó đi. Nó hơn con Suellen nhiều!
– Scarlett, cô không biết chuyện gì đã xảy ra ở Tara, mấy tháng sau này cô không chú ý tới chúng tôi nhiều.
– Không chú ý? Vậy anh tưởng tôi làm gì ở Atlanta? Đi dạo và khiêu vũ à? Bộ tôi không gởi tiền về mỗi tháng sao? Bộ tôi đã không trả thuế không sửa sang mái nhà, không mua cày và lo cho Tara sao? Tôi…
Will bình tĩnh ngắt lời:
– Cô đừng nổi máu Ireland lên. Nếu có người nào biết rõ việc làm của cô thì gười đó chính là tôi, cô đã làm lụng gấp đôi đàn ông.
Hơi nguôi giận, Scarlett hỏi:
– Vậy anh muốn nói gì?
Phải, cô đã lo sửa sang lại mái nhà và cung cấp thực phẩm cho chúng tôi, tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng cô không để ý tới nhưng gì nằm trong đầu mọi người ở Tara. Tôi không trách cô đâu, tính của cô là vậy. Cô không thèm để ý người khác đang nghĩ gì. Nhưng cái mà tôi muốn nói với cô là thế này, tôi không hỏi cưới Carreen vì tôi biết có hỏi cũng vô ích. Cô ấy coi tôi như anh và là người hay tâm sự với tôi hơn bất cứ ai khác. Nhưng Carreen không bao giờ quên được cái chết của người yêu. Bây giờ tôi có thể nói chắc với cô là Carreen định vào tu viện Charleston.
– Anh giỡn à?
– Tôi biết cô không tin và tôi chỉ yêu cầu cô một điều thôi.
– Scarlett. Đừng gây gổ với Carreen, hoặc ngăn cản hay chế nhạo chuyện này. Hãy để Carreen đi, đó là ước muốn của cô ấy. Carreen đã đau khổ làm rồi.
– Nhưng , trời đất ơi! Thiếu gì người cũng đau khổ như nó mà họ có đâm đầu vào tu viện đâu. Như tôi chẳng hạn. Tôi cũng bị góa chồng.
– Nhưng cô không đau đớn.
Will bình tĩnh trả lời rồi lượm một cọng rơm trong lòng xe cho vào miệng nhai. Nhận xét của Will làm Scarlett nghẹn lời, bao giờ cũng vậy, mỗi khi nghe nói sự thật, dù đó là một sự thật phũ phàng, lương tâm cũng bắt nàng phải nhìn nhận đó là sự thật. Nàng im lặng một lúc lâu cố làm quen với ý nghĩ Carreen sẽ là
một nữ tu.
– Hãy hứa là cô sẽ không rầy rà Carreen.
– Được, tôi hứa.
Scarlett nhìn Will với một niềm thông cảm mới pha lẫn chút ngạc nhiên. Will thương Careeen nhưng khi biết cô có ý định đi tu, y vẫn che chở và cố giúp cho Carreen được thoải mái đi. Rồi bây giờ y lại muốn cưới Suellen.
– Được, có phải tất cả chuyện này là do Suellen không? Anh đâu có yêu nó?
– Có, nhưng chỉ một phần nào thôi.
Will lấy cọng rơm ngắm nghía ra chiều thú vị:
– Suellen không đến đỗi tệ như cô tưởng, Scarlett. Tôi thấy chúng tôi có thể hòa hợp với nhau. Suellen chỉ có một mối lo duy nhất là vấn đề chồng con. Bất cứ người phụ nữ nào cũng vậy.
Chiếc xe tiếp tục lắc lơ trên con đường gồ ghề, hai người im lặng theo đuổi ý nghĩ riêng. Phải có một cái gì bất ổn và quan trọng lắm mới làm một người hiền hòa và dịu dàng như Will muốn lấy một cô gái hay cau có, gắt gỏng như Suellen.
– Anh chưa cho tôi biết nguyên do thật sự. Will, tôi là gia trưởng, tôi có quyền biết.
– Đúng, tôi nghĩ rằng cô sẽ hiểu biết. Tôi không muốn rời Tara. Đó gần như là nhà tôi, đó là nơi cơ ngụ thực sự duy nhất của đời tôi Tôi yêu từng phiến đá của nó. Tôi lo lắng cho nó như của riêng tôi. Khi cô đem tất cả sức lực của mình để làm một cái gì là cô bắt đầu yêu nó. Cô hiểu chứ?
Scarlett hiểu rõ và bỗng nhiên nàng lại thấy tràn trề thiện cảm với Will vì y cũng biết yêu thương những gì nàng quý mến nhất đời. Và theo lối suy luận đó, tôi nghĩ, ba cô đã mất và Carreen rồi sẽ đi tu chỉ còn lại mình tôi và Suellen.
Cô hiểu là người ngoài sẽ xầm xì như thế nào.
– Nhưng … nhưng Will, còn Ashley và Melanie?
Vừa nghe tên Ashley, Will xoay người lại, đôi mắt màu xanh lợt của y hoàn toàn khó hiểu. Scarlett biết là Will đã hiểu rõ chuyện mình với Ashley, nhưng chưa bao giờ y tỏ ý chống đối hoặc tán đồng.
– Họ sắp ra đi.
– Đi? Đi đâu? Tara là nhà của họ như đã là nhà của anh.
– Không, Tara không phải là nhà của họ và chính là nỗi khổ tâm của Ashley. ông tự thấy không đủ sức để đền bù cho sự bám víu của gia đình mình. Ashley là một nông gia vụng về và chính ông cũng biết vậy. ông đã cố gắng hết sức nhưng trời sinh ông ra không phải để làm nhà nông, cô cũng biết rõ điều đó như tôi. Hễ bổ củi là y như ông chỉ chực bổ vào chân mình và không thể nào giữ nổi cái cày cho nó đi thẳng. Những chuyện không biết của ông ấy không chừng viết ra thành một cuốn sách dày. Đó không phải là lỗi của Ashley, vì không được giáo huấn về nghề nông nên khổ sở thấy mình phải sống bám vào một người đàn bà mà không đền đáp được gì.
– Sống bám? Anh ấy có bao giờ nói…
– Không, Ashley không nói một tiếng nào. Cô biết Ashley mà. Nhưng tôi tin vào những lời tôi vừa nói. Đêm qua, khi cùng thức canh bên cạnh bác, tôi có nói với Ashley là tôi đã hỏi cưới Suellen và Suellen đã bằng lòng. Thế rồi, Ashley nói với tôi, như vậy là ông đã được giải thoát vì nếu không, ông và cô Melly bắt buộc phải ở lại Tara để người ta khỏi dị nghị tôi và Suelen. Ashley cũng cho biết đã dự định rời Tara đi kiếm việc từ lâu.
– Kiếm việc? Việc gì? ở đâu?
– Tôi không rõ nhưng ông có cho hay là sẽ lên miền Bắc. ông có người bạn Yankee ở New York, y viết thơ mời lên làm ngân hàng vùng đó.
– ồ không thể được.
Scarlett buột miệng kêu lên. Will quay lại nhìn nàng:
– ông ấy đi miền Bắc là phải chứ.
– Không! Không! Tôi không nghĩ thế, óc nàng nóng sôi lên. Ashley không thể lên miền Bắc! Nàng sẽ không bao giờ còn gặp lại Ashley. Dù nhiều tháng qua chưa hề có dịp nói chuyện riêng kể từ lần gặp gỡ ngoài vườn cây, nhưng không ngày nào nàng quên Ashley và sung sướng nghĩ là mình đã che chở chàng dưới mái nhà mình. Mỗi một đô la gởi về Wlll là mỗi lần nàng cảm thấy vui vì đã giúp chàng sống thoải mái hơn. Cố nhiên là Ashley không thể tiến bộ trong nghề nông được. Scarlett kiêu hãnh nghĩ thầm: “Chàng đã được giáo dục để làm những việc hay, đẹp hơn”. Ashley sanh ra để chỉ huy, để sống trong một dinh thự rộng rãi, cưỡi ngựa đẹp, đọc thơ và sai khiến bọn hắc nô. Dù bây giờ không còn dinh thự, không còn ngựa, không còn hắc nô và sách vở cũng vậy, Ashley muốn rời Tara không phải là chuyện lạ.
Nhưng Scarlett không thể để Ashley rời xa xứ Georgia. Nếu cần, nàng sẽ ép buộc Frank dành cho chàng một công việc trong cửa hiệu có phải sa thải gã bán hàng cũng được. Nhưng không, chỗ của Ashley không phải là ở sau quầy hàng, cũng như đứng sau lưỡi cày. Phải nghĩ tới một việc khác hơn… ủa tại sao không là trại cưa? ý nghĩ đó làm nàng bất giác nàng mỉm cười. Nhưng Ashley có chấp thuận đề nghị của nàng không? Nếu anh cho đó là một ân huệ thì sao? Nàng phải tìm cách để Ashley có cảm tưởng chịu nhận là vì ý muốn giúp đỡ nàng. Nàng sẽ sa thải Johnson để thay Ashley vào đó. Nàng sẽ giải thích với Ashley là vì kém sức khỏe và quá bận rộn ở cửa hiệu nên Frank không thế giúp gì được và nếu cần nàng sẽ đem tình trạng thai nghén của mình ra để bắt Ashley phải chấp thuận.
Nàng sẽ làm Ashley nhận thức rằng lúc này nàng không làm được một việc gì cả nếu không có sự hỗ trợ của anh. Và nàng sẽ chia cho Ashley phân nửa số lời của trại cưa, nếu không chấp nhận… nàng sẽ làm bất cứ chuyện gì để được gần gũi Ashley, để được trông thấy nụ cười sáng rỡ. Nàng cũng sẽ làm bất cứ việc gì để được thấy trong khóe mắt của Ashley một cái nhìn chứng tỏ rằng chàng vẫn yêu nàng. Nhưng nàng tự hứa là sẽ không bao giờ, không bao giờ cố nài ép Ashley phải nói yêu mình, nàng sẽ không bao giờ bắt buộc Ashley phải gạt bỏ danh dự, đó là cái mà Ashley còn quý trọng hơn cả tình yêu.
– Tôi sẽ kiếm cho Ashley một việc làm ở Atlanta.
– Đó là chuyện của cô và Ashley.
Will đút cọng rơm vào miệng trở lại và giục ngựa.
– Scarlett, tôi còn chuyện nữa muốn hỏi cô trước khi kể cho cô nghe chuyện của ba cô. Tôi không muốn cô gây với Suellen. Việc đã qua thì nên để cho nó qua luôn, cô có nhổ hết tóc của Suellen cũng không làm ông O’harla sống lại được. Hơn nữa Suellen vẫn cứ nghĩ rằng mình làm đúng.
– Tôi đang muốn hỏi anh chuyện đó. Nó đã làm gì? Alex nói quanh co và còn bảo rằng nó đáng đánh đòn. Vậy Suelen đã làm gì?
– Mọi người đều giận Suellen dữ lắm. Những người tôi gặp tại Jonesboro hồi chiều nhất định là họ sẽ làm mặt lạnh với Suellen nhưng có lẽ rồi họ sẽ quên đi. Bây giờ cô hãy hứa với tôi là đừng gây với Suellen. Đêm nay tôi không muốn có chuyện cãi vã trong khi ông O’hara còn nằm ở phòng khách.
– ,’Không muốn chuyện cãi vã’ Chưa chi y đã làm như Tara là của y rồi!” Scarlett bực dọc nghĩ thầm. Và rồi nghĩ tới cha, nàng bật khóc, khóc nghẹn ngào, tức tưởi, Wíll quàng tay ôm nàng, lặng lẽ kéo nàng xích lại gần. Xe vẫn tiếp tục lăn bánh trên con đường đã bắt dầu tối. Ngả đầu lên vai Will, chiếc mũ bị đẩy lệch một bên, Scarlett nhớ tới cha. Nàng đã quên mất Gerald của hai năm gần đây, một ông lão đãng trí lúc nào cũng ngóng cửa chờ một người đàn bà không bao giờ về nữa. Nàng chỉ nhớ hình ảnh một cụ già dồi dào sinh lực, hiên ngang với mái tóc xoăn bạc phếch, đôi giày ống nặng nề, những lời pha trò vụng về và một tấm lòng quảng đại, cao cả. Từ thuở nhỏ, đối với nàng, cha gần như là một người đàn ông trác tuyệt nhất thế giới. Người cha ồn ào đó thường đặt nàng lên yên ngựa để cùng nhảy rào. Bắt nàng cúi xuống đánh đòn mỗi khi nàng nghịch ngợm, rồi sau đó khi thấy nàng khóc ông cũng khóc theo và cuối cùng ông phải cho nàng một đồng hai mươi lăm xu để nàng nín khóc. Scarlett nhớ lại những lần cha mình từ Charleston hoặc Atlanta trở về với vô số quà mà nàng không bao giờ vừa ý và cũng không nhớ rõ đó là những món gì. Nàng mỉm cười khi nhớ tới lần Gerald dự lễ Court Day ở Jonesboro trở về lúc rạng sáng say mèm, nhẩy qua mấy bờ rào và nhựa nhựa ca bài “Cô gái áo xanh”. Rồi qua hôm sau, ông lúng túng khi đối diện mẹ nàng. Bây giờ ông đã được gặp lại mẹ rồi.
– Sao anh không báo tin ba tôi bệnh? Để tôi về đây”‘
– Bác không bệnh một phút nào cả. Đây cầm cái khăn tay này, tôi sẽ kể lại cho cô nghe tất cả.
Scarlett cầm lấy chiếc khăn vải của Will lau mũi và ngồi sát vào y hơn. Will tử tế thật. Đã vậy, không chuyện gì có thể làm y bối rối.
– Câu chuyện như thế này, Scarlett. Tiền cô gửi về cho tôi và Ashley dùng để đóng thuế, mua la, hột giống, nhiều món lặt vặt, vài con heo và mấy con gà. Cô Melly nuôi gà hay lắm, tuyệt lắm! Sau khi mua vật dụng cần thiết cho Tara thì số tiền còn lại không đủ để mua quần áo, trang sức, nhưng không ai phàn nàn trừ Suellen. Melanie và Carreen thì luôn luôn ở nhà và những bộ đồ cũ mèm còn làm cho họ hãnh diện nữa là khác nhưng Suellen, cô hiểu rõ Suellen, không bao giờ chịu tập quen sống thiếu thốn. Suellen tức tối vì những bộ quần áo cũ kỹ khi mấy lần cùng đi với tôi tới Jonesboro hoạt Fayetteville. Đặc biệt nhất là khi thấy đám đàn bà Carpetbagger mặc quần áo viền đăng-ten. Mấy bà vợ của bọn Yankee khốn nạn đang thao túng ủy ban giải phóng nô lệ ăn mặc rất lộng lẫy. Còn các bà quý phái trong hạt chúng ta thì lấy làm thích mỗi khi ăn mặc tồi tàn xuống phố. Nhưng Suellen thì không, còn muốn có một con ngựa và một cỗ xe nữa. Suellen bảo là cô đã có một cái.
Scarlett bực mình:
– Không phải xe bốn bánh mà chỉ là xe hai bánh cũ mèm.
– Cái đó không quan trọng. Tôi thấy cần cho cô biết là Suellen không bao giờ bỏ qua chuyện cô lấy Frank Kennedy và tôi cũng thấy không thể trách được cô ấy. Cô hiểu đó là một đòn xỏ lá nhất đối với em gái mình.
Scarlett hung hãn nhổm dậy như một con rắn sắp phóng mổ.
– Xỏ lá hả? Anh nên ăn nói đàng hoàng một chút, Will Ben ten.
– Tôi còn cách nào hơn khi Frank muốn chọn tôi?
– Cô là người lanh lợi, theo tôi chắc chắn cô đã giúp Frank thêm phần dễ dàng trong việc Chọn lựa cô. Cô gái nào cũng có thể làm như thế, nhưng cô thì khéo léo hơn. Cô muốn cái gì là cô làm được ngay, nhưng dẫu sao, đó cũng là vị hôn phu của Suellen. Một tuần trước khi cô đi Atlanta, Suellen vẫn còn nhận được thơ của Frank, lời lẽ rất âu yếm, hứa hẹn là bao giờ có được một ít tiền là làm đám cưới ngay. Tôi biết, vì chính Suellen có cho tôi xem thơ đó.
Scarlett im đặng, nàng biết Will đã nắm được sự thật và nàng cũng không thể nghĩ ra một lời chống chế nào. Scarlett không bao giờ ngờ rằng Wiìl lại là người đứng ra phán xét nàng. Tuy nhiên, không bao giờ Scarlett hối hận vì đã đưa Frank vào tròng. Một cô gái mà không giữ được người chồng sắp cưới của mình thì cũng đáng kiếp.
– Will, đừng có hàm hồ. Nếu Suellen lấy Frank, anh nghĩ coi có bao giờ nó gởi cho Tara hoặc cho mình được đồng nào không?
– Tôi đã nói cô muốn là được mà.
Will xoay lại với nụ cười:
– Phải, mình sẽ không bao giờ thấy được một đồng của lão Frank đâu. Nhưng dầu sao đó cũng là một trò xỏ lá, dù cô muốn biện minh thế nào đi nữa, còn đằng nào thì từ đó tới nay Suellen cũng đứng ngồi không yên. Tôi nghĩ rằng cô ấy không cần gì lão Frank, nhưng việc đó đụng chạm tới tự ái chứ. Suellen nói là ở Atlanta cô ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng trong khi chúng tôi chúi mũi vào một xó Tara. Cô biết, Suellen rất khoái thăm viếng, khoái có xe mới, quần áo đẹp. Tôi không giận Suellen. Đàn bà ai cũng vậy. Cách đây một tháng, tôi đưa cô ấy đi Jonesboro, để cô ấy thăm bạn bè trong lúc tôi lo mua sắm, khi về nhà Suellen ngậm câm, nhưng tôi biết có chuyện gì gây xúc động lắm. Tôi đoán một chuyện gì thú vị nên không hề để ý. Về nhà một tuần lễ sau, Suellen vẫn giữ thái độ ấy, vẫn không nói gì thêm. Suellen cũng đi thăm Cathleen,Calvert… Scarlett, nếu gặp Cathleen tôi chắc cô không cầm được nước mắt. Tội nghiệp! Thà chết còn sướng hơn là lấy tên Yankee hèn nhát đó. Thằng Hilton đã cầm đồn điền và thua bài hết! Gia đình đó sắp phải dọn đi.
– Không, tôi không biết và cũng không muốn biết. Tôi cần biết chuyện của ba tôi.
– Được, tôi sẽ nói đây. Sau khi thăm họ trở về, Suellen bảo là chúng tôi quá khắt khe với Hilton. Cô ấy gọi “ông” Hilton và bảo hắn là người khôn ngoan, nhưng chúng tôi chỉ cười thôi. Rồi Suellen thường dẫn ba cô đi dạo buổi chiều.
Nhiều lần xong việc trở về, tôi vẫn còn thấy hai người ngồi trên bờ tường của nghĩa trang Suellen nói chuyện có vẻ hăng lắm, tay cứ múa loạn lên. Còn ba cô thì ngơ ngẩn nhìn và cứ lắc đầu hoài. Scarlett, cô biết lúc này bác như thế nào rồi. Càng ngày ông càng lẩn thẩn thêm, nhiều khi tôi tưởng ông không còn biết ông và cả chúng tôi là ai nữa. Có một lần tôi thấy Suelìen chỉ ngôi mộ của má cô và bác khóc rống lên. Sau đó cô ấy trở vào nhà và có vẻ khoái chí ra mặt. Tôi nghiêm nghị nói với Suellen: “Cô Suellen, cô tính toán cái gì mà làm khổ ba cô bằng cách đem má cô ra nói? Lúc nào bác cũng không tin là má cô đã chết, sao cô còn khơi chuyện đó ra?” Suellen lắc đầu cười: “Anh lo việc của anh đi. Một ngày kia anh sẽ thấy bằng lòng việc làm của tôi”. TốI qua, cô Melanie có nói với tôi là đã nghe Suellen bàn qua kế hoạch đó, nhưng lại tưởng Suellen nói đùa.
Melanie bảo sở dĩ không cho chúng tôi hay sớm là vì không muốn nhắc lại cái ý nghĩ ghê tởm đó.
– ý nghĩ gì? Anh cứ nói thẳng ra đi. Đã về được nửa đường rồi còn gì. Tôi muốn biết ngay chuyện của ba tôi.
– Thì tôi nói ngay đây. Phải, đã về quá gần nhà rồi. Dừng lại đây để nói chuyện thì tốt hơn.
Will ghì cương, con ngựa thở phì phò. Họ đứng bên bờ rào hổ nhĩ thảo, ranh đất của họ Mcintosh. Nhìn sâu vào hàng cây tối om, Scarlett vẫn còn thấy những cột ống khói cao lêu nghêu, sừng sững như những bóng ma. ý định của cô Suellen là đòi hỏi tụi Yankee phải bồi thường số bông vải chúng đã phóng hỏa trong thời chiến, số gia súc bị bắt đi cùng với những dãy rào và vựa lúa bị chúng phá hủy.
– Bọn Yankee?
– Cô không nghe chuyện đó sao? Chính phủ Yankee tuyên bố họ sẽ bồi thường tài sản cho những người tán đồng chủ nghĩa liên minh.
– Dĩ nhiên là tôi đã có nghe, nhưng mình dính dáng gì tới chuyện đó?
Theo Suellen thì có. Ngày tôi chở Suellen đi Jonesboro là ngày cô ấy đi thăm bà Mcintosh, trong lúc nói chuyện với nhau tất nhiên Suellen phải chú ý tới bộ quần áo đẹp của bà ta và liền hỏi ngay. Bà Meintosh huênh hoang cho biết rằng ông chồng đã nộp đơn thỉnh cầu chính phủ bồi thường cho một người vẫn trung thành với chủ nghĩa liên minh và chưa bao giờ giúp đỡ hay ủng hộ Liên bang miền Nam, bất cứ dưới hình thức nào.
– Bọn chúng có bao giờ giúp đỡ hoặc ủng hộ ai đâu, thứ đồ lreland lai Scotland đó!
– Có lẽ đúng. Tôi không biết rõ họ, tôi cũng không nhớ rõ là mấy ngàn đô la. Nhưng chắc chắn là một món tiền lớn lắm. Nó làm Suellen ngơ ngẩn, suy nghĩ cả tuần lễ nhưng không cho chúng tôi hay vì sợ bị chế nhạo. Cô ấy đi bàn chuyện với người khác, cô Cathleen và thằng Hilton, cái thằng khốn nạn đó đã mê hoặc Suellen bằng những tư tưởng xấu. Nó bảo cha cô không phải là người bản xứ, không đầu quân và cũng không có con trai đi lính và cũng không bao giờ làm việc cho chính phủ Liên bang miền Nam. Nó còn nói sẽ đứng ra làm chứng rằng bác O’hara là một người tán đồng chính sách liên minh nữa. Nó làm Suellen khoái chỉ và bắt đầu thuyết phục ông O’hara. Scarlett, tôi cá với cô là ông cụ không rõ một nửa những gì Suellen muốn nói nữa. Và đó chính là điều may cho cô ấy, vì ông cụ có thể tuyên thệ trung thành với chúng mà không hiểu gì cả.
– Ba tôi mà tuyên thệ trung thành với chúng?
– Phải, những tháng sau này bộ óc của ông đã suy yếu nhiều hơn và tôi nghĩ Suellen đã lợi dụng tình trạng đó. Cô nghĩ coi, chúng tôi không ai nghi ngờ gì cả. Chúng tôi biết là Suellen đang suy tính cái gì đó nhưng không ngờ lại đem cái chết của má cô làm cho ông cụ phải nhận thức là con gái của ông ăn mặc rách rưới trong khi ông có thể lấy được của tụi Yankee một trăm năm chục ngàn đô la.
– Một trăm năm chục ngàn đô la?
Scarlett lẩm bẩm và cảm giác ghê rợn lúc nghe nói tới hai chữ “tuyên thệ” tan dần.
Một số tiền kếch xù! Chỉ cần đặt viết ký tên và một lời tuyên thệ quy định sẵn của chính phủ Yankee, lời tuyên thệ xác định rằng người ký tên phải luôn luôn ủng hộ chính phủ và không bao giờ trợ giúp cho kẻ thù của họ, thế thôi! Một trăm năm chục ngàn đô la!
Một lời nói láo nhỏ xíu dể đổi lấy một số tiền lớn lao! Không trách Suellen được. Chúa ơi! Vậy tại sao Alex lại đòi dùng roi da quất nó? Tại sao cả hạt này đòi tuyệt giao với nó? Đồ ngu, cả bọn đều ngu ngốc hết. Có bao giờ nàng kiếm nổi một món tiền to tát như vậy dễ dàng hơn được, cả bọn họ cũng vậy Một lời láo khoét nhỏ xíu thì có nghĩa lý gì? Lấy được tiền của bọn Yankee mới thú vị chứ, cần gì để ý tới cách thức lấy tiền?
“Hôm qua, khoảng giữa trưa, lúc tôi và Ashley đang chẻ củi thì Suellen lấy cái xe này chở ba cô đi lên phố mà không báo cho ai hay. Cô Melly nghi có chuyện gì đó bèn cầu nguyện cho Suellen không làm gì quá lố và do đó, không nói gì cho chúng tôi nghe. Hôm nay, tôi mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Cái thằng Hilton hèn hạ đó quen biết nhiều với bọn Scallawag và Cộng hòa ở Jonesboro, Suellen đã ưng thuận chia thác cho chúng – tôi không rõ bao nhiêu – để chúng làm bằng rằng ông O’hara là một người tán đồng chính sách liên minh, hơn nữa ông lại là người Ireland và không đầu quân, thế là mọi việc đều xong, ông cụ chỉ cần ký tên vào là hồ sơ sẽ được chuyển lên Washington ngay. “Khi chúng đọc hồ sơ qua lời tuyên thệ, bác chẳng nói gì cả, mọi việc đều tiến hành tốt đẹp cho tới khi Suellen bảo ông ký tên. Ngay lúc đó ba cô hình như đã hồi tỉnh được nên lắc đầu. Theo tôi thì có lẽ ba cô không ý thức được đó là chuyện gì, nhưng ông cụ không thích ký, vậy thôi. Thế là Suellen nổi giận cương quyết làm tới. Suellen dẫn ba cô ra khỏi văn phòng bọn chúng đưa ông cụ đi xuôi đi ngược trong thành phố và không ngớt nhắc nhở rằng ông đừng làm cho má cô nằm không yên dưới mồ khi cứ để cho các con gái phải chịu đau khổ. Họ kể lại rằng ba cô ngồi trên xe khóc như một đứa bé, ông vẫn luôn như thế mỗi khi nghe nhắc tên má cô. Alex Fontaine tới gần để hỏi han nhưng Suellen đanh đá bảo đây là chuyện riêng. Anh ta đành giận dỗi bỏ đi.
“Tôi không hiểu Suellen suy tính thế nào mà xế chiều hôm đó, bèn mua một chai rượu mạnh, dẫn ông O’hara vào phòng làm việc và rói cho ông cụ uống. Scarlett, cả năm nay ở Tara không có một giọt rượu nào, ngoài rượu dâu và rượu nho do Dilcey làm. ông O’hara cũng ít khi uống mấy thứ đó. ông uống thật nhiều và sau hai giờ cãi vã với Suellen, ông chịu ký bất cứ cái gì cô ấy muốn. Họ lại đem lời tuyên thệ ra và vừa đúng lúc ông cụ đặt viết vào thì Suellen bỗng vọt miệng: “Thế là từ nay trở đi bọn Slattery và Mclntosh không còn huênh hoang với chúng ta được nữa”. Scarlett, cô biết không, bọn Slattery đã được bồi thường một số tiền quá lớn so với cái chòi tồi tàn của họ. Chính thằng chồng con Emmie di Washington lãnh về cho chúng.
“Họ kể lại là lúc vừa nghe Suellen nhắc tới mấy cái tên đó, ba cô đứng phắt lên, ưỡn ngực ra và nhìn Suellen một cách gay gắt, ông cụ mất hẳn vẻ ngơ ngẩn, nói: ‘có phải bọn Slattery và Mcintosh đã ký vào một tờ giấy thế này không?” Suellen mất bình tĩnh ấp úng gì đó làm ông cụ nội giận la lớn: “Nói cho tao biết, có phải cái quân Orange khốn nạn và cái bọn hạ tiện đó đã ký tên thế này không?” Thằng Hilton muốn êm chuyện liền chen vào nói: Dạ thưa phải, họ đã ký như vậy và đã lãnh được rất nhiều tiền”.
“Thế là ông cụ rống to lên như con bò mộng. ALex Fontaine nói, đang đứng ở quán rượu cuối phố mà cũng còn nghe. Và ba cô, bằng một giọng đặc Ireland, nói: “Bộ mày tưởng một người trong họ O’hara lại có thể bước theo con đường bẩn thỉu của bọn Orange và bọn hạ tiện khốn nạn kia hay sao?” ông cụ xé tờ giấy làm hai và ném vào mặt Suellen: “Còn mày, mày không phải là con gái của tao”, và sau đó, ông cụ xăm xăm bước ra.
“Alex nói anh ta thấy ông cụ đi hăm hở ngoài phố như một con bò rừng. Anh ta còn nói lần đầu tiên kể từ khi má cô chết, mới thấy ông giống như ngày xưa, ông say mèm và chửi rủa inh ỏi. Alex nói thêm rằng trước đây chưa bao giờ anh ta nghe những câu chửi hay ho như vậy. Sẵn có ngựa của Alex buộc gần đó, ông cụ leo lên và trong nháy mắt mất hút sau đám bụi mù dày đặc.
“Rồi lúc mặt trời sắp lặn, tôi và Ashley đang ngồi trước thềm nhà lo lắng ngóng ngoài đường, cô Melly lúc đó đang khóc ở trên lầu, thì bỗng chúng tôi nghe có tiếng chân ngựa sải mau ngoài xa và nghe tiếng la hét như có người đang săn chồn. Ashley lẩm bẩm: “Lạ thật! Tiếng ai nghe giống như tiếng ông O’hara mỗi lần ông cưỡi ngựa qua viếng chúng tôi lúc trước chiến tranh”.
“Và rồi cả hai chúng tôi thấy ông cụ xuất hiện trên đường. Với đà chạy đó, có lẽ ông cụ muốn phóng qua hàng rào ngay trước nhà. ông phi ngựa lên đồi một cách khoan khoái, miệng hát vang như một người hết sức thanh thản. Tôi không ngờ ba cô có giọng ca tốt như thế, ông ca bài “Peg đi xe . . . ‘và dùng mũ đập mạch lên lưng ngựa, con ngựa cắm đầu phóng như điên. Khi tới gần hàng
rào, ông vẫn không ghì cương lại, hét to: “Coi đây bà Ellen! Coi tôi phóng rào”‘ Nhưng con ngựa bỗng khựng lại, hất ba cô bay qua đầu nó. ông cụ không chút đau đớn nào cả. ông đã chết khi chúng tôi chạy tới. Tôi đoán có lẽ ông bị gãy cổ. Will ngần ngừ một chút đợi Scarlett mở miệng và khi thấy nàng không nói gì cả, y nắm dây cương lên.
– Đi Sherman!
Con ngựa tiếp tục cất bước trên đường về nhà