“Đương nhiên là Phượng viên đối với tiền tài không thiếu thế nhưng chẳng lẽ ngay cả thân thể của ta cũng không khiến công tử động tâm hay sao?” Mỹ phụ mặt lạnh lùng hỏi.
Lưu Phong mỉm cười:
-Thánh sứ tỷ tỷ, ngươi có điều còn chưa biết, ta vốn không thích nữ nhân lớn tuổi.
Nếu Lưu Phong không phải hai kiếp làm người vẫn còn là xử nam thì hắn cũng không ngần ngại mà tiếp nhận mỹ phụ này, mặc dù có lớn tuổi so với hắn tuy nhiên da dẻ vẫn mịn màng trắng nõn, dáng người thành thục, kiều mị lại càng dụ nhân… tuổi tác đối với mỹ phụ này vốn không phải là một vấn đề.
“Hỗn láo!” Lưu Phong vừa nói ra, mỹ phụ cho dù công phu hàm dưỡng cao đến mấy cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, nộ hỏa trong đầu bốc lên ngùn ngụt. Mỹ phụ vốn là rất chú trọng tới dung nhan, vài chục năm nay nàng đều tự hào về nhan sắc của mình, bây giờ làm sao có thể tiếp nhận được những lời lẽ này của Lưu Phong.
“Công tử, biểu hiện của ngươi thật là làm cho ta thất vọng.” Mỹ phụ giận dữ gằn giọng nói:
-Thánh giáo thành tâm thành ý muốn xem ngươi là minh hữu, không ngờ người không nhận thức được điều này.
“Hừ, các ngươi chẳng qua là ỷ mạnh mà bắt người khác tuân theo ý của mình, cái này mà gọi là minh hữu à? Nói thì cũng đã nói xong, giao dịch không thành, Thánh sứ tỷ tỷ, ngươi cũng đừng tức giận… ta xin cáo từ, sau này có cơ hội khác sẽ tính đến chuyện hợp tác sau.” Lưu Phong dứt lời liền xoay người muốn thoát khỏi nơi đây.
“Đứng lại.” Mỹ phụ lạnh giọng, quát lên.
-Công tử, ngươi nghĩ đây là đâu chứ? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi?
Lưu Phong quay người lại, bình thản nói:
-Như thế nào nữa đây? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ ta lại?
“Thánh giáo thực tâm không muốn cùng Phượng viên đối địch, ta cũng không giữ ngươi, lúc nãy ngươi đã giết một người của ta, bây giờ phải trả lại công đạo cho chúng ta.
“Công đạo?” Lưu Phong dáng vẻ làm như sợ hãi, thân thể rung lên bần bật, co rúm người lại, đoạn cười nói:
-Thánh sứ tỷ tỷ, người làm ta sợ quá, bất quá không thành vấn đề, ngươi thích đơn đả độc đấu hay cả lũ xông lên một lúc?
Nhất thời mọi người đều sợ hãi đến nín thở, trước giờ người dám trước mặt Thánh sứ hỗn xược như vậy cũng chỉ có mình Lưu Phong mà thôi. Thiết Huyết đối với Lưu Phong đã sẵn có thành kiến, nay thấy hắn phóng túng như vậy, lập tức muốn ra tay giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
“Người nào còn trẻ cũng có tâm lý ngông cuồng như vậy, đáng tiếc là ngông cuồng quá thành ra ngu ngốc.” Mỹ phụ ngửa mặt cười dài một trang, âm thanh như rít qua kẽ răng nói:
-Thiết Huyết, thay ta giáo huấn tên xú tiểu tử này.
Nghe được mệnh lệnh của thiếu phụ, Thiết Huyết lừng lững đi đến trước mặt Lưu Phong, không nói tiếng nào, lập tức xuất ra mãnh trảo chộp lên vai hắn.
Thiết Huyết từ nhỏ đã tu luyện ngoại công, một thân tu vi không phải là tầm thường, nếu đối phó với võ lâm nhân sĩ thông thường thì như vậy là quá đủ. Đáng tiếc là giờ đây hắn đang đối mặt với Lưu Phong, nói tới nói lui thì Lưu Phong cũng đã tu luyện pháp quyết của tu chân cao thủ.
Thấy Thiết Huyết không nói không rằng phóng ra một trảo, Lưu Phong không thèm để tâm đến. Thân thể hắn hơi nghiêng một chút, đồng thời phóng ra một cước, cước pháp vừa nhanh vừa chính xác, mũi giày đá trúng ngay vào cổ tay Thiết Huyết. Lưu Phong phóng ra một cước này hoàn toàn không sử dụng đến chân thực lực, ngay cả Thái Âm Thất Tinh Huyền cũng chưa hề vận khởi, thế nhưng cũng đủ để đối phó với gã Thiết Huyết này.
“Hự!”
Thiết Huyết hừ lạnh một tiếng, mặc dù cổ tay bị trúng một cước thế nhưng không hề ảnh hưởng gì đến hắn, nắm ngón tay to bè vẫn trực chỉ nắm lấy bả vai của Lưu Phong, ngũ chỉ tựa như năm ngọn kìm sắt bóp chặt lấy vai Lưu Phong, đồng thời quát lên một tiếng, nhấc bổng Lưu Phong lên cao.
“Tốt, cũng có chút bản lãnh.” Lưu Phong lơ lửng giữa không trung, bị đối phương nhấc bổng lên thế nhưng không hề hoảng hốt, ngũ chỉ khép lại tạo thành thủ đao chém vào ngực Thiết Huyết.
Thiết Huyết tự tin vào một thân ngoại công của mình, không thèm quan tâm đến đòn công kích của thủ đao đối phương, đáng tiếc là hắn đã phán đoán sai. Lưu Phong thực ra là muốn quan sát thực lực của hắn như thế nào, sau khi đã biết được bản lãnh của con trâu điên này thì đã vận dụng sáu thành nguyên linh khí lên thủ đao. Chỉ thấy Thiết Huyết hét lên một tiếng, một cảm giác đau buốt từ trước ngực truyền lên đại não, vội vàng buông Lưu Phong ra.
Lưu Phong nhẹ nhàng đáp xuống đất, khóe miệng nhếch lên, song chưởng nhấc bổng Thiết Huyết lên sau đó ném xuống mặt đất, lạnh lẽo cười nói với Thiết Huyết.
-Đánh nhau không nhất thiết là cứ phải to cao, lực lưỡng. Phải biết dùng cái đầu nữa.
Mỹ phụ, và đám thuộc hạ đều trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc nhìn Lưu Phong, không dám tin đây là sự thật. Nhìn một gã thư sinh ốm yếu như Lưu Phong lại có thể dễ dàng đánh ngã Thiết Huyết.
“Bắt gã cuồng đồ này cho ta.” Mỹ phụ là người phản ứng đầu tiên, mụ quát lên một tiếng.
Lưu Phong cười hi hi, khinh thường nói:
-Được rồi, Thánh sứ tỷ tỷ, hay là ngươi tự thân cùng ta giao đấu một phen, ta xem tại đây cũng chỉ mình tỷ tỷ có thể cùng ta giao phong. Thân phận cao suy ra võ công cũng cao, không sai, ngươi nên sớm ra tay, ta cũng có thể sớm rời khỏi đây.
Mỹ phụ cuồng tiếu:
-Ha ha… công tử quả nhiên là hảo thủ đoạn, xem ra chúng ta trước nay đã đánh giá sai công tử, bất quá so về bản lãnh thì ngươi vẫn không thể bằng ta được.
“Có đúng không vậy?” miệng nói nhưng mắt Lưu Phong nhìn chòng chọc vào bộ ngực của mỹ phụ:
-Thánh sứ tỷ tỷ có bộ ngực thực là vĩ đại à. Cổ nhân đã có câu: ‘hung đại vô não’ (vú to thì ngu), ta vẫn không tin, hôm nay cuối cùng cũng chứng thực được điều này.
Mỹ phụ phản ứng đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó giận dữ nghiến răng:
-Xú tiểu tử, ta vốn chỉ định dạy cho ngươi một bài học sau đó thả ngươi đi, không ngờ ngươi dám vũ nhục ta như thế. Đã như vậy thì đừng trách ta. Các ngươi mau tránh ra, ta muốn tự tay mình thu thập tên xú tiểu tử này.
Dứt lời trong tay mỹ phụ đã xuất hiện một thanh bạch sắc đoản kiếm, một đạo kiếm khí nhanh như chớp vọt ra đâm vào Lưu Phong.
Tu chân? Lưu Phong trong lòng kinh hãi, không nghĩ tới một người chỉ là sứ giả của Ma giáo lại là tu chân giả, nhìn theo kiếm thế thì có thể đoán được tu vi ít nhất cũng là Khai Quang hậu kỳ. Nếu trước đây hắn không trải qua năm năm khổ tu thì giờ đây chắc chắn không phải là đối thủ của mỹ phụ này.
Còn hiện tại, với tu vi của hắn thì đối phó với mỹ phụ này cũng chẳng có khó khăn gì. Lúc trước năm năm khổ tu Thái Âm Thất Tinh Huyền đạt đến nhị tinh, tu vi lập tức tiến nhập vào Khai Quang hậu kỳ. Sau đó hạ sơn Lưu Phong vẫn tiếp tục kiên trì khổ luyện, nhất là trải qua mấy ngày gần đây, Thái Âm Thất Tiunh Huyền của hắn có dấu hiệu chuyển sang tam tinh. Mặc dù chưa có đột phá về cảnh giới thế nhưng lực chiến đấu lại tăng lên không ít. Hôm nay có thể gặp được một đấu thủ có thực lực không cách biệt lắm, đối với Lưu Phong mà nói thì đây chính là cơ hội để tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến.
“Không sai, Thánh Sứ tỷ tỷ, như vậy mới ngoan chứ, hy vọng người đừng làm cho ta thất vọng.” Vừa dứt lời, thân thể Lưu Phong xoay tròn, tránh né đạo kiếm khí bắn tới, thân thể trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mỹ phụ, nhuyễn kiếm trong tay nhanh như chớp điểm vào đan điền của nàng.
hân pháp mà hắn đang sử dụng chính là trong thời gian năm năm khổ tu trước đây lĩnh ngộ Thái Âm Thất Tinh huyền mà nghĩ ra, hắn đặt tên là Thất Tinh bộ pháp, khi thi triển có thể trong thời gian cực ngắn đẩy tốc độ di chuyển lên cực nhanh.
Mỹ phụ kinh hãi, không nghĩ ra Lưu Phong lại có thể dễ dàng tránh được đạo kiếm quang mang theo sáu thành chân lực của mình. Hơn nữa trong chớp mắt đã xuất hiện trước mắt mình. Cũng may là kinh nghiệm lâm địch của nàng vô cùng phong phú, tuy kinh nhưng không loạn, nhanh như cắt thối lui liên tục, khó khắn lắm mới thoát được công kích của Lưu Phong, tiếp tục cắn răng vận khởi toàn bộ chân lực chống trả.
Nhất thời Lưu Phong cũng chưa thể ngay lập tức đả bại được nàng. Song phương cứ thế một công một thủ, tiến lui không ngừng.
“Xin hỏi công tử chính là tu chân giả?” Mỹ phụ cùng Lưu Phong chiết chiêu phát giác ra thân phận của Lưu Phong thật không đơn giản. Theo tin tình báo của Thánh giáo đối với Phượng viên thì Phượng viên và tu chân giới dường như là không hề có liên quan với nhau. Chỉ là nhờ kinh doanh, liên kết với quan quân mà có thế lực lớn. Nhưng lúc này Lưu Phong thi triển võ công lại không phải là võ công của võ lâm nhân sĩ bình thường.