Sự thật là nếu không phải Lưu Phong nghiêm lệnh không cho phép ai ép buộc cô nương trong “Thiên Thượng Nhân Gian” phải tiếp khách. Bằng không, vào thủ đoạn của Vương Bảo Nhi, “Thiên Thượng Nhân Gian” hiện tại tại địa giới Giang Nam có thể khống chế khoảng 70% thị phần giải trí.
Đối với việc này, Vương Bảo Nhi cũng rất khó hiểu. Làm nghề kỹ nữ dù có đê tiện, nhưng trên từ triền đình, dưới có lão bách tính, không ai cự tuyệt. Cho dù nam tử của gia đình bình thường cũng biết dùng ngân lượng đến thanh lâu uống rượu và tìm gái. Theo lời của hắn, nam nhân mà làm kỹ nam mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Vào chốn nguyệt tràng của Lưu Phong, chỉ phục vụ dịch vụ khiêu dâm cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa.
Nhưng Lưu Phong lại chẳng cần phải biết thanh lâu làm như thế nào, hắn mặc kệ, cũng không xen vào. Nhưng cô nương của Thiên Thượng Nhân Gian, trừ phi tự nguyện. Nếu không, không được ép buộc. Về chuyện ép phải tiếp khách, cũng không có xảy ra.
Vì thế, Vương Bảo Nhi mất rất nhiều thu nhập, dù tìm kiếm ở những nơi khác một số nữ tử vì tiền mà hiến thân. Nhưng dù là vậy, cũng không cách nào thỏa mãn nhu cầu của toàn bộ khách hàng.
Căn cứ theo thời gian thống nhất gần nhất, hôm nay Thiên Thượng Nhân Gian tuyển dụng nữ tử. Chỉ có không tới 60% nữ tử nguyện ý cùng khách lên giường. Đội ngũ biểu diễn nghệ thuật kích tình và đội nữ tử phục vụ túc dục (rửa chân) cũng đều cự tuyệt cùng khách lên giường. Các nàng đều nhớ rõ ràng lời của lão đại Lưu Phong nói qua. Các ngươi là diễn viên biểu diễn nghệ thuật, không phải là kỹ nữ.
Qua thời gian đầu khởi động, Thiên Thượng Nhân Gian Ngu Nhạc Thành đã hoàn toàn chiếu theo phương thức hiện đại mà bắt đầu hoạt động. Ngoại trừ hoạt động kích tình ở ngoài, các hoạt động túc dục, xoa bóp cũng lần lược được đưa ra phục vụ. Hơn nữa cũng đạt được thành tích đáng kể. Mặc dù phương thức kinh doanh thanh lâu truyền thống đã có ảnh hưởng sâu đâm. Nhưng vẫn còn có thể tiếp tục kinh doanh, tối thiểu trong vòng mười năm sẽ không bị diệt tuyệt.
Mấy ngày nay, dưới sự an bài của Lưu Phong, Vương Bảo Nhi hiện tại đã trở thành người đứng đầu trong những tay ăn chơi trong địa giới Giang Nam. Có một số tay ăn chơi không phục, nhưng dưới sự an bài của Lưu Phong cũng đều chấp nhận.
Một hôm, Vương Bảo Nhi thật sự nhịn hết nổi, hỏi Lưu Phong: “Đại ca, ngươi tại sao không cho cưỡng chế cô nương Thiên Thượng Nhân Gian tiếp khách? Ngươi có biết vì thế chúng ta mỗi ngày đều tổn thất, mất đi rất nhiều ngân lượng không?
Lưu Phong nghiêm nghị chính sắc nói “Mặc dù ta không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu, ta làm việc cũng đều có nguyên tắc, tối thiểu chuyện cưỡng bức nữ tử tiếp khách ta làm không được. Vương huynh, ta hy vọng ngươi cũng nhớ kỹ một chút, làm người phải có chất. Có chuyện không làm, mặc kệ nó có thể mang lại bao nhiêu tiền cũng không làm. Làm người không thể mất lương tâm.”
Vương Bảo Nhi trầm tư suy nghĩ, lấy trong ngực áo ra giấy và bút, vội vàng viết xuống lời nói của Lưu Phong vừa rồi.
Lưu Phong kinh ngạc một trận, hỏi “Tại sao ngươi làm vậy?”
“Hắc hắc” Vương Bảo Nhi cười cười “Đại ca, cha ta nói ngươi rất có triết lý, nói ta theo học hỏi đại ca. Đại ca biết rồi đó, ta rất đần, vì vậy phải viết xuống, rồi sau đó sẽ cẩn thật nghiên cứu, học kỹ.” Vương Bảo Nhi cúi đầu ngượng ngịu nói.
Lưu Phong cười cười “đần cũng không sao, ngươi chỉ cần hiểu được điều đó là có thể bổ khuyết, đâu có thiên tài nào tự nhiên giỏi, phải làm việc vất vả mới được, ta tin ngươi”
“Hiểu điều đó thì có thể bổ khuyết?” Vương Bảo Nhi lẩm bẩm vài lần, rồi vội vàng ghi hai câu này xuống, hắn vui vẻ nói “Đại ca, ngươi quả nhiên là người có học, theo ngươi học quả nhiên không sai”
Lưu Phong âm thầm bật cười, Vương Bảo Nhi này tuy có hơi đần độn, nhưng việc kinh doanh buôn bán cũng không tệ. Thiên Thượng Nhân Gian giờ có hắn quản lý, hơn nữa lại có mình hỗ trợ sau lưng, sau này chỉ còn ngồi đếm tiền mà thôi.
Lưu Phong chỉ nghĩ đến phát tài, không biết có nhiều người đã nhòm ngó Thiên Thượng Nhân Gian. Mặc kệ, bất kể Thiên Thượng Nhân Gian phát triển mạnh cỡ nào, ý tưởng kinh doanh cấp tiến cỡ nào, hiện tại cũng khiến nhiều người chú ý. Đặc biệt Thiên Thượng Nhân Gian lại phát triển với tốc độ cùng lợi nhuận quá mạnh, người khác không khỏi không ghanh tỵ.
Trong thời gian gần đây, Phượng viên, Bạch gia, Tổng đốc phủ, Yến vương, thậm chí ngay cả Cẩm Y Vệ cũng đều gắt gao quan sát Thiên Thượng Nhân Gian. Mặc dù mục đích bất đồng, nhưng tất cả mọi người đều muốn biết người đứng sau tú bà của Thiên Thượng Nhân Gian là ai. Cũng may Lưu Phong và Vương Bảo Nhi đã sớm có chuẩn bị, kết quả điều tra của bọn họ chỉ có thể phát hiện ra Vương Bảo Nhi mà thôi.
Bất quá, Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Phùng Nguyệt cùng thuộc hạ hắn là Chúc Bạch Thọ cũng không nghĩ như vậy. Vì theo tư liệu của Cẩm Y Vệ nắm giữ, với trí tuệ của Vương Bảo Nhi, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra được trò tân kỳ này. Hắn dám chắc sau lưng còn có người. Mất thời gian hai ngày, Phùng Nguyệt cùng Bạch Thọ cuối cùng cũng xác định, Thiên Thượng Nhân Gian tuyệt đối không phải là của Vương gia.
Yến Vương Phủ bên này thông qua Vương Đức Vọng cũng biết Lưu Phong. Đương nhiên Vương Đức Vọng cũng không nói rõ ràng lắm là ý tưởng tân kỳ này có phải là chủ ý của Lưu Phong hay không?
Yến vương đặc sứ sai thủ hạ gọi Vương Đức Vọng cùng nhi tử đến để hỏi. Câu hỏi của cha, Vương Bảo Nhi nghĩ không muốn giấu giếm, nhưng lo lắng lời dặn của Lưu Phong, nghĩ đến cơn giận của hắn, Vương Bảo Nhi cuối cùng cũng không có nói thật cho Vương Đức Vọng. Chỉ nói là Lưu Phong cùng hắn, cùng nhau góp vốn, về chuyện ý tưởng tân kỳ, quả thật phía sau do tú bà bày ra. Nhưng hắn và Lưu Phong cũng chưa có thấy qua.
Vương Đức Vọng biết nhi tử của mình mặc dù có chút hỗn trướng. Nhưng từ nhỏ đối với mình cũng không nói dối bao giờ, cho nên hắn tin nhi tử nói.
Kết quả là, Yến vương phủ cũng chỉ biết như vậy.
Vương Bảo Nhi mặc dù ngu độn, nhưng trong đầu suy nghĩ cẩn thận. Biết là câu hỏi của cha rất có thâm ý. Đến ngày thứ hai, hắn thấy Yến vương đặc sứ mới nghĩ thông suốt sự tình trong đó. Theo lời Lưu Phong nói, cây to gió lớn, mấy ngày nay Thiên Thượng Nhân Gian phát triển với tốc độ quá mức chóng mặt. Từ hai nhà lúc đầu, bây giờ đã phát triển hơn hai mươi nhà. Hơn nữa ngoại tỉnh bây giờ cũng có rất nhiều thế lực, tú bà đến đây để xin liên minh hợp tác. Dựa theo ước phỏng của Vương Bảo Nhi, chỉ một năm sau, Thiên Thượng Nhân Gian sẽ trải rộng khắp hoa hạ hoàng triều.
Việc kinh doanh phát đạt như vậy không khiến người ta không khỏi ganh tỵ.
Vương Bảo Nhi vốn đem chuyện này nói với Lưu Phong, nhưng cẩn thận suy nghĩ thấy không ổn. Nói không chừng mình đã bị theo dõi. Cho nên mấy ngày nay, hắn tạm thời quyết định ít cùng Lưu Phong gặp mặt.
Vương Bảo Nhi không vội đến báo cáo công việc, Lưu Phong cũng không chủ động tìm.
Buổi sáng ăn cơm xong liền dạy Tiểu Linh Nhi học, buổi chiều thuận đường cùng Liễu Thanh Nghi nói chuyện tình cảm thời hiện đại. Có mục đích muốn thay đổi một chút tư tưởng của nàng. Ăn cơm chiều xong, Lưu Phong đầu tiên dụng khối than để viết thư tình cho Ân Tố Tố, sau đó hưởng thụ xoa bóp túc dục của Liễu Thanh Nghi, cuộc sống cũng quá dễ dàng, có ý vị.
Nói đến thư tình, Lưu Phong rất là tâm đắc. Kiếp trước tán gái, hắn có rất nhiều kinh nghiệm. Mặc dù Lưu Phong kiếp trước không viết thư tình nhiều để lấy lòng bạn gái, nhưng hắn viết vẫn không tồi. Hắn cuối cùng vẫn có thể chiếm được tình yêu.
Lưu Phong cấp tốc gởi tình thư cho Ân Tố Tố, nhưng cũng không có hồi âm. Đến bức thư tình thứ ba gởi qua, Ân Tố Tố mới hồi đáp lại. Hơn nữa nội dung so với Lưu Phong còn nóng bỏng, bạo dạn hơn nữa. Mở đầu chính là thân ái… Lưu Phong không khỏi có chút mỉm cười…
Ngày tháng qua nhanh, rốt cuộc cũng đã một tháng…
Những ngày này, buổi tối theo lệ, Lưu Phong tu luyện Thái Âm Thất Tinh huyền. Ngay khi hắn sắp sửa thu công, đột nhiên trong đầu xuất hiện một thanh âm “Ngươi là ai? Ngươi tại sao ở trong thân thể của ta?”