Hi Du Hoa Tùng

Q.16 - Chương 34 - Uy Lực Đại Bác

trước
tiếp

Ngày trước để đối phó với loại công kích này thì biện pháp tốt nhất chính là dùng đá nặng đánh bẹp chúng.

Nhưng hiện tại nàng có biện pháp rất tốt, Thiên Thượng Nhân Gian đã bí mật vận chuyển từ Phong Thành đến loại cương pháo (đại bác) cỡ nhỏ. Chỉ cần sử dụng thoả đáng, loại pháo kích này có thể để đối phó tầm xa thì thật sự là hay nhất.

Nhân viên Hắc Ám Tài phán của Thánh giáo đã tiếp nhận huấn luyện bí mật, thao tác trên những khẩu cương pháo này không phải là chơi.

Để giảm thiểu thương vong cho Hoàng thành Thủ Bị quân, Lý Hương Quân quyết định sớm đem đòn sát thủ này ra dùng. Nàng cười nói chuyện cương pháo cỡ nhỏ cho hai người.

Hai người nghe Lý Hương Quân nói xong liền hưng phấn.

Vương Đức Vọng vội vàng truy vấn: “Việc này có thật không?”

“Đương nhiên là sự thật” Lý Hương Quân đắc ý nói: “Vốn mấy thứ này hiện tại ta còn chưa muốn lấy ra. Nhưng lúc này cũng chỉ có thể như vậy a.”

Vương Đức Vọng trong lòng thầm nghĩ: “Đại bác này rốt cuộc là thứ đồ như thế nào, lẽ nào so với Hồng Y Đại pháo (thần công cỡ lớn) còn lợi hại hơn a?”

Đúng lúc này, thám báo đến báo tin: “Nguyên soái, quân tiên phong của phản quân Thất Sát quân đoàn gồm hai mươi vạn đại quân định đột kích cổng Vĩnh Định”

Vương Đức Vọng vội vàng truyền lệnh xuống để người thổi kèn cảnh báo.

“Ô—!”

Tiếng kèn dồn dập trong nháy mắt đã vang xa, Hoàng thành Thủ Bị quân đóng trên tường thành nghe được tiếng kèn lập tức chăm chú dựa vào tường thành. Mọi người lấy trường cung cầm tay chuẩn bị nghênh chiến đợt đột kích của Tứ Đại Quân Đoàn dưới thành.

Một lúc sau, một trận vó ngựa cùng tiếng bước chân nặng nề trong đêm đen vọng đến. Bóng dáng của Thất Sát quân đoàn cũng càng lúc càng rõ ràng.

Áng chừng sau nửa canh giờ, đội hình chỉnh tề của Thất Sát quân đoàn đã xuất hiện trên bãi đất trống không xa cửa Vĩnh Định. Chỉ thấy quân lính đông đúc như lang như hổ đang nhìn chằm chằm lên tường thành trước mắt.

Vương Đức Vọng đã từng đảm nhiệm chức vụ ở Tứ Đại Quân Đoàn nên hiểu rất rõ sức chiến đấu của đám tướng sĩ này. Nhất là Thất Sát quân đoàn, đó là Vương bài trong các Vương bài, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Thật sự là khó đối phó a.

Cũng may lão đang chiếm địa lợi, có tường thành cao lớn ngăn cản nên trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ tuyệt đối không thể công chiếm thành được.

Thừa dịp này, Vương Đức Vọng vội vàng giục Lý Hương Quân. Mong muốn nàng theo lời có thể đem cương pháo cỡ nhỏ ra dùng đúng lúc đúng chỗ.

“Không tốt, bọn họ định công thành—-!” Ngay khi Trương Tử Ngưu kêu lên kinh ngạc, một loạt xe xung kích lớn từ trong Thất Sát Quân đoàn xếp thành đội hình từ phía sau chậm rãi lên trước.

Có chừng hơn mười xe xung kích, hơn nữa toàn thân bọc sắt lá so với trước đây còn cứng rắn hơn, bền vững hơn.

Hoàng thành Thủ Bị quân luôn ở dưới chân Thiên tử nên rất ít khi tham chiến. Hôm nay đại chiến sắp tới trong lòng của bọn họ vẫn còn có chút kinh hoảng và thấp thỏm…

Trong lòng mọi người đều rõ, một khi Thất Sát Quân đoàn xông lên công phá cửa thành thì phiền phức cực lớn.

“Bất hảo, Tứ Đại Quân Đoàn cũng cho Hồng Y Đại pháo xuất trận—-!” Lúc này càng làm cho mọi người kinh khủng là chuyện vừa thấy từ trong trận của Thất Sát quân đoàn từ từ đẩy ra hai mươi khẩu Hồng Y Đại pháo.

Trương Tử Ngưu lo lắng hỏi: “Tại sao có thể. Ta làm sao lại quên trong tay Tứ Đại Quân Đoàn còn có Hồng Y Đại pháo. Cái này cũng không phải là xe xung kích. Chúng không cần đến sát. Chỉ cần trong vòng tầm bắn là có thể bắn phá mục tiêu.”

“Đại nhân không cần phải lo lắng—!” Vương Đức Vọng nhìn kỹ, phân tích: “Hồng Y Đại pháo tuy rằng uy lực cường đại, thế nhưng tầm sát thương rất ngắn. Chúng ta chỉ cần đứng trên cao nhìn xuống rồi phòng ngự tốt không cho Hồng Y Đại pháo đến gần thì bọn họ không phá được tường thành. Hơn nữa tường thành này kiên cố. Trừ phi là liên tục pháo kích cùng một chỗ. Bằng không, cũng sẽ bình yên vô sự.”

Trương Tử Ngưu nghe vậy liền thở phào nói rằng: “Cũng không biết Lý Hương Quân bao giờ có thể đem Tiểu Cương Pháo đến.”

“Yên tâm, có lẽ cũng không lâu lắm đâu” Vương Đức Vọng trấn an.

Mắt thấy Tứ Đại Quân Đoàn bày trận công thành, Vương Đức Vọng trong lòng kỳ thực rất lo lắng. Trong lòng lão thầm nghĩ, nghìn vạn lần không thể để cho bọn họ tiếp cận tường thành. Bằng không hậu quả sợ rằng thiết tưởng không

chịu nổi.

Nghĩ tới đây, lão vội vàng hạ lệnh: “Chỉ cần chú ý Hồng Y Đại pháo không cho tiếp cận tường thành ba trượng để tránh việc ngoài ý muốn. Bắt đầu dùng nỏ mạnh mẽ công kích bắn chết người đẩy xe”

Phó tướng nghe xong mệnh lệnh Nguyên soái, lập tức trực tiếp chạy vội đi truyền đạt mệnh lệnh của Vương Đức Vọng.

Đúng lúc này, Thất Sát Quân đoàn đã bày xong trận thế, bắt đầu nổi trống trận chuẩn bị công thành.

Tiếng kèn cùng tiếng trống rung trời, khiến trong lòng Hoàng thành Thủ Bị quân lay động không khỏi lần thứ hai lại căng thẳng.

Mấy người binh lính nhát gan trong lúc căng thẳng bắn tên ra ngoài cắm xuống đất.

Vương Đức Vọng thấy tình cảnh đó cảm thấy lo lắng không ngớt vội vã đi tới cạnh tường thành, trầm giọng quát Thủ Bị quân trước mặt: “Chú ý, tất cả mọi người bình tĩnh. Chúng ta chiếm địa lợi, có ưu thế trên cao nhìn xuống nên không có bất luận thương vong gì. Mọi người bình tĩnh lại, nghe hiệu lệnh của ta mới được bắn tên.”

“Thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta—!” Vương Đức Vọng vung tay hô to một tiếng.

Nghe được Vương Đức Vọng răn dạy cùng cổ vũ, tâm trạng các tướng sĩ thư thái rất nhiều. Một ít binh sĩ thấy Thất Sát quân đoàn chưa tấn công, nhân cơ hội đem cung trong tay lau đi mồ hôi để tránh khỏi lỡ tay khi bắn tên.

Đối với việc Vương Đức Vọng cổ vũ sĩ khí như vậy, Trương Tử Ngưu không khỏi bội phục mà gật đầu nói rằng: “Nguyên soái không hổ là đại tướng chốn chiến trường, lão hủ tự thấy không bằng” Trương Tử Ngưu lúc trước cũng là đầu đầy mồ hôi lạnh.

Vương Đức Vọng nhịn không được thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói rằng: “Thất Sát quân đoàn thì trong quân toàn là tinh anh. Còn Hoàng thành Thủ Bị, mà trong tay ta đại bộ phận là binh lính cả đời không đánh trận nào. Ngày hôm nay bọn họ có thể biểu hiện như vậy thì ta đã rất vui mừng rồi”

Vương Đức Vọng bất đắc dĩ, điều này kì thật trong lòng Trương Tử Ngưu cũng vô cùng rõ ràng.

Thân là nội các đại thần tuy rằng không quản chuyện quân vụ. Thế nhưng lão đã ở trong kinh đô lâu nên đối với tố chất của Hoàng thành Thủ Bị quân thì cũng rất rõ ràng. Thời tiền nhiệm trước Vương Đức Vọng, đám quân đó chỉ là tuần tra ở trong thành bắt bớ một vài tên côn đồ, duy trì một chút trị an mà thôi, đâu có trải qua trận thế lớn như vậy. Cũng chính thời gian một năm mà thôi, Vương Đức Vọng mới rèn luyện bọn họ có chút dáng vẻ lính chiến.

Đương nhiên, so với quân tinh nhuệ của Tứ Đại Quân Đoàn thì còn kém rất xa.

“Sát—!”

Sau tiếng gầm lớn của chủ soái Thất Sát Quân đoàn. Đám lính cầm thuẫn đứng ngay hàng đầu đã bắt đầu chậm rãi tiến lên, ngay sau lớp lính cầm thuẫn là cung tiến thủ.

Một cuộc chiến công thành lập tức chính thức được triển khai.

Mắt thấy Thất Sát Quân đoàn bắt đầu chính thức công thành, Vương Đức Vọng lập tức quay sang tả hữu hai bên Hoàng thành Thủ Bị quân quát lớn: “Đã tới lúc vì nước cống hiến, tất cả mọi người giữ vững tinh thần cho ta. Kẻ nào sợ hãi, giết không tha.”

Lệnh Vương Đức Vọng vừa ban ra, Hoàng thành Thủ Bị quân nhất thời cùng hô to: “Tất thắng. Tất thắng.”

Khi Thất Sát Quân đoàn chậm rãi đến gần, cung tiễn thủ của Hoàng thành Thủ Bị quân rốt cục cũng bắn ra. Cuộc chiến bảo vệ kinh đô cuối cùng đã chính thức triển khai.

Điều đáng tiếc là do cự ly quá xa nên lực sát thương của cung tên không đủ, căn bản là không cách nào phá vỡ tấm chắn này.

Ngay lúc nguy cấp đó đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn. Ngay sau đó trong đội hình tấn công của Thất Sát quân đoàn có vụ nổ tung. Lập tức có vài cái xe xung kích bị hủy.

“Mọi người không nên hoảng, Tiểu Cương Pháo tới”.

Vương Đức Vọng theo tiếng nói nhìn lại. Lý Hương Quân đã mang theo nhân viên Hắc Ám Tài phán dưới trướng đang vác vai Tiểu Cương Pháo chạy đến. Quả đạn pháo lúc trước là nhân viên Hắc Ám Tài phán bắn thử một quả đạn pháo.

Vương Đức Vọng thấy Tiểu Cương Pháo lại có uy lực lớn như vậy liền sợ ngây người vội vàng chạy tới. Lão nói với Lý Hương Quân nói rằng: “Nhanh, nhanh lên một chút chỉ huy người của ngươi bố trí phòng vệ, bốn cửa thành đều phải bố trí Tiểu Cương Pháo.”

“Yên tâm, cũng đã sắp xếp rồi. Ba cửa thành còn lại mỗi nơi hai mươi Tiểu Cương Pháo. Cửa Vĩnh Định ở đây tổng cộng có bốn mươi Tiểu Cương Pháo. Một tháng sau, Phong nhi sẽ từ Vân Mộng Trạch trở về, đến lúc đó hắn chỉ huy Thần Thánh quân đoàn đến đây trợ chiến” Lý Hương Quân cười giải thích một chút.

“Tại sao phải một tháng, Thần Thánh quân đoàn hành quân thần tốc hẳn là trên dưới mười ngày là có thể chạy tới kinh đô mới đúng?” Vương Đức Vọng có chút nghi vấn.

Lý Hương Quân cười giải thích: “Không sai, Thần Thánh quân đoàn đích xác mười ngày sau là có thể chạy tới. Nhưng mà có một số việc cũng không phải ngươi có thể tưởng tượng đơn giản như vậy. Ngươi quên Yến vương rồi sao?”

Vương Đức Vọng nhíu mày căng thẳng vội vàng hỏi: “Ngươi nói là Yến vương cũng sẽ phát binh đến đây cần vương?”

“Đó là khẳng định.” Lý Hương Quân vừa cười vừa nói: “Yến vương sao lại ngồi xem kinh đô thất thủ mà mặc kệ. Ta nghĩ trong vòng ít ngày nữa, dù sao hắn sẽ phát binh cần vương để tùy cơ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, khống chế kinh đô.”

“Ta hiểu được, ý của ngươi là, trước hết để cho Tĩnh Vương Gia cùng Yến vương chó cắn chó, sau đó chúng ta ngồi ngư ông thủ lợi? Thế nhưng Tĩnh Vương Gia cùng Yến vương không phải người ngu. Bọn họ không có khả năng điểm ấy cũng nhìn không thấy a?” Vương Đức Vọng có chút lo lắng.

“Đạo lý ai cũng rõ, thế nhưng có đôi khi biết rõ đạo lý nhưng sẽ làm ngược lại. Do lợi ích trước mặt quá lớn ai có thể giữ được bình tĩnh… Một khi người ta điên lên thì cái gì cũng quên. Có điều chúng ta phải bảo đảm trong vòng một tháng kinh đô không mất. Nhất định phải khiến Tĩnh Vương Gia cùng Yến vương đấu đá nhau ở bên ngoài kinh đô.” Lý Hương Quân trầm giọng nói.

“Chỉ cần viện binh của Nhạc soái có thể đến đúng lúc thì ta nghĩ cho dù Yến vương cùng Tĩnh Vương Gia liên thủ chúng ta cũng có thể giữ được một tháng.” Vương Đức Vọng tràn đầy tự tin nói.

“Tốt”. Lý Hương Quân cười nói: “Chúng ta còn có Bất Tử Chiến sĩ của Thái tử phi Điện hạ và Tả Long Vệ Quân do nàng nắm giữ”

Vương Đức Vọng liền nở nụ cười: “Càng thêm không thành vấn đề a.”

Nói tới chỗ này, lão cười ha hả dặn dò pháo thủ cương pháo: “Mọi người nhắm ngay địch mà bắn, tiết kiệm đạn pháo một chút… Nhân tài, Phong nhi thực sự là nhân tài a. Thật sự là nghĩ không ra, một khối sắt nhỏ như vậy có thể sản sinh uy lực lớn thế, hơn nữa tầm bắn rất xa. Thứ này còn hơn Hồng Y Đại pháo, thật sự là mạnh hơn nhiều.”

Thất Sát tướng quân thấy đối phương đột nhiên lấy ra vũ khí kiểu mới uy lực cường đại khiến bên mình thương vong thảm trọng thì vội vàng hạ lệnh thu binh để thương nghị đối sách.

Thấy thế, Hoàng thành Thủ Bị quân trên tường thành liền vang tiếng hoan hô.

Trương Tử Ngưu vội vàng cáo từ nói: “Các vị, ở đây cứ nhờ các ngươi. Ta trước tiên đem tin tức thắng lợi nói cho bệ hạ, để cho ngài cũng bớt lo.”

Kinh đô khai chiến rồi, còn ở Vân Mộng Trạch cũng là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Sau trận đại chiến thì Đoạn Long Thạch của Vân Mộng Trạch được phong ấn. Trong tình huống đó thì Vân Mộng Trạch và bên ngoài không cách nào liên hệ. Cho nên Lưu Phong cũng không biết tình huống ở kinh đô. Còn Phong Thành và Thiên Thượng Nhân Gian cũng không biết tin tức của Lưu Phong.

Lưu Phong vẫn tương đối yên tâm với nữ nhân của mình. Thiên Thượng Nhân Gian ở kinh đô có Lý Hương Quân cùng Khuynh Quốc. Trong triều có Vương Đức Vọng, Trương Tử Ngưu, Ân Nguyên Đạo, Nhạc Tử Lân, Tình Nhi, Thái Tử Phi, Vương Đông Đông. Những người này tùy nơi đều là nhân vật trọng yếu, có bọn họ trợ giúp, tất cả đều không cần quan tâm.

Hơn nữa tại Phong Thành, có Lãnh Nguyệt tiên sinh tự mình tọa trấn, ngoài ra còn có nữ nhân của mình Ân Quý Phi, Ân Tố Tố, Liễu Thanh Nghi, Tố Nương, Bạch Vũ… Ái Lệ Ti, Ba Ba Lạp nên tất cả chuyện cũng đều không cần quan tâm.

Lưu Phong chỉ chờ sau khi kết thúc Tu chân Đại hội sau khi kết thúc thì đi thu thập tàn cục, một kiếm bình thiên hạ

Đương nhiên, có thể rời Vân Mộng Trạch hay không thì đây vẫn là một điều ẩn số. Tuy rằng Lưu Phong đối với thực lực của mình có tự tin, nhưng đối phương dù sao cũng là TuầnThiên Sứ giả có địa vị lớn, tu vi cao, còn có thế lực cường đại ở phía sau. Trước khi sự việc kết thúc, tất cả cũng không vui mừng quá sớm.

Ngày mai Thiên Lôi kiếm xuất thế tại Huyền Tâm Chánh Tông. Lưu Phong chuẩn bị mời Đại sư tôn, đại diện cho Phiêu Miểu Cốc đi đoạt kiếm, tiện đường vì sư môn biểu hiện chút thực lực cường đại.

Đại sư tôn sau khi nghe Lưu Phong nói, suy nghĩ một chút, quay đầu đi hờ hững nói rằng: “Ngươi cứ ngồi đây, chuyện này ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.