– Ân Mông Điền, các ngươi đã tới lâu như vậy, thu hoạch không tệ a, chúng ta là quan đồng liêu, giao tình thâm hậu như thế, có phải hẳn là người thấy có phần hay không?
Lưu Kham thấy sắc mặt Ân Mông Điền xanh mét, cười hắc hắc nói, một đôi mắt tam giác quay tròn liếc qua đám người Triển Hổ, hộ vệ Ân Mông Điền mạnh nhất cũng bất quá là cấp chín đỉnh phong mà thôi.
– Các ngươi là cường đạo sao?
Ân Mông Điền khí giận chỉ vào đám người Lưu Kham, hắn đã nhìn ra, Lưu Kham muốn mạnh đoạt yêu đan trong tay bọn họ!
– Ân Mông Điền, giận tổn thương gan, nhiều yêu đan như vậy, các ngươi không cần thiết độc chiếm a.
Con ngươi Lưu Kham chuyển một chút, cùng Khâu Anh đối một cái ánh mắt, Ân Mông Điền này là người bảo thủ, theo chân bọn họ thường hay bất hòa, không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải, ở Hạ Địa Quỳnh Lâu này, ra chút ngoài ý muốn chết người là rất bình thường, cho dù đám người Ân Mông Điền chết ở chỗ này, cũng không còn người nhìn thấy, bọn họ trong lòng đã có so đo.
– Ân Mông Điền, ngươi không nên ngậm máu phun người, lão phu khi nào nói muốn cướp yêu đan của ngươi?
Khâu Anh vịn chòm râu hoa râm, trên khóe miệng treo nụ cười như có như không, mấy người phía sau đã tạo thành xu thế bọc đánh.
Thấy Khâu Anh tiếu lý tàng đao, Diệp Thần cảm giác được không khí có chút không đúng, mặt nhăn một chút, nếu đối phương muốn động thủ, mình thì phiền toái, nếu chỉ có một người mình, ở linh miêu cùng A Ly hiệp trợ chạy mất là không có vấn đề gì, nhưng nếu như một mình hắn chạy mất, đám người Ân Mông Điền liền nguy hiểm.
Ân Mông Điền thấy những người phía sau Khâu Anh cử động, giận đến râu mép phát run, những người Khâu Anh, Lưu Kham này căn bản là một nhóm, những người này vây tới đây, không đơn thuần là vì cướp đoạt yêu đan, mà là muốn giết người diệt khẩu!
– Diệp gia tiểu hữu, Ân mỗ liên lụy ngươi, chuyện này cùng ngươi không liên quan, đợi lát nữa nếu đánh nhau, ta cùng bọn người Triển Hổ che chở ngươi, ngươi nhanh lên một chút một người chạy trối chết đi đi.
Ân Mông Điền che ở trước người Diệp Thần, nói khẽ với Diệp Thần nói, một bên nhanh chóng vận chuyển huyền khí.
Ánh mắt Diệp Thần quét qua Khâu Anh, Lưu Kham còn có Đông Lâm Quận Vương Lưu Huân cực kỳ nhanh nghĩ tới đối sách, nếu hắn vừa đi, đám người Ân Mông Điền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà hắn lưu lại cũng vu sự vô bổ, suy nghĩ một chút, xem một chút có thể hiệp trợ Ân Mông Điền chạy mất hay không.
Khâu Anh vẫn mỉm cười đứng tại nguyên chỗ, đám người Lưu Kham, Đông Lâm Quận Vương Lưu Huân, đã hướng đám người Diệp Thần bọc đánh tới.
Lưu Huân nhìn thoáng qua Diệp Thần, cười lạnh một tiếng, Diệp Thần này thiên phú kinh người, nếu sống, đối với Đông Lâm Quận Vương phủ mà nói, đúng là tâm phúc đại họa, sau lưng Diệp gia bảo cũng không biết có bối cảnh gì, hắn cho tới nay lòng có kiêng kỵ, không dám trêu chọc, không nghĩ tới Diệp Thần lại tới Hạ Địa Quỳnh Lâu, có Khâu Anh cùng Lưu Kham ở đây, làm sao có thể để cho Diệp Thần chạy mất.
– Tả tướng, tên tiểu tử linh miêu phía sau kia mới vừa bị Lê đại sư chọn trúng, chuẩn bị tiến cử cho Hiên Dật dược tôn, người này thiên phú trác tuyệt, đã là cấp chín cao thủ, nếu chạy mất, nhất định sẽ cho cuộc sống hàng ngày người khó an!
Lưu Huân lên tiếng nhắc nhở, ngưng tụ huyền khí, hướng Diệp Thần bên này dần dần tiến tới gần, chuẩn bị nhất cử đem Diệp Thần đánh chết.
– Nga ? Thật như thế ?
Khâu Anh kinh ngạc nhìn lướt qua Diệp Thần phía sau linh miêu, nếu Lưu Huân nói như vậy, lúc cần thiết tự mình ra tay không để cho tiểu tử kia chạy mất là được, lấy mình thực lực thập giai đỉnh phong, thêm chút chú ý, một cấp chín có thể chạy đi đâu?
Diệp Thần hai mắt ngưng tụ, chỉ thấy linh miêu rống giận gầm thét một tiếng, tung người hướng Lưu Kham nhào tới.
– Súc sinh, tới vừa lúc!
Lưu Kham cười lạnh một tiếng, giơ quả đấm lên một quyền đập tới.
Oanh một tiếng nổ, linh miêu cùng Lưu Kham chiến đấu lại với nhau, thập giai cường giả đối chiến, kích lên huyền khí chấn động, đem một đám cấp chín đỉnh phong cường giả tất cả đều vội vả lui ra ngoài.
– Chết!
Lưu Huân ngó chừng Diệp Thần, giận quát một tiếng, đem huyền khí toàn thân đều ngưng tụ ở trên đùi phải, chân gió gào thét tới, hướng Diệp Thần một chân đánh xuống.
Một chân này kích khởi hàn phong, giống như trọng đao đánh xuống, trong huyền khí lộ ra lạnh lẽo như băng.
Lưu Huân vừa lên tới chính là tứ phẩm thượng thừa vũ kỹ, hành động như gió, lôi cuốn băng hệ huyền khí, bá đạo tuyệt luân.
– Lưu Huân tiểu tử này tu vi ngày càng tinh tiến, trẻ tuổi như vậy liền đột phá thập giai, nếu như không bị kéo đi Cấm lãnh thổ địa, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.
Khâu Anh cười nhạt, ở hắn xem ra, lấy thực lực Lưu Huân, đánh giết một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, đã là dư dả rồi, loại cấp bậc này chiến đấu, hắn khinh thường động thủ, nếu có người muốn chạy, hắn cũng không phải để ý xuất thủ đem người bắt trở lại.
Thấy Lưu Huân một chân đánh xuống, trong con ngươi Diệp Thần chợt hiện lên một đạo hàn quang, chìm quát một tiếng:
– Ân vương gia, đi mau!
Toàn thân huyền khí ngưng tụ đến cùng nhau, ngọn lửa nổi lên bốn phía, Xích Vân Phong Thiên!
Liệt Diễm dâng lên mà ra.
Oanh một tiếng nổ, cước lực cua Lưu Huân chống lại Diệp Thần Xích Vân Phong Thiên, trong nháy mắt liền tứ tán hỏng mất, Lưu Huân trong lòng kinh hãi, thấy tình thế không ổn, lập tức cô đọng cương khí, một cái lật nhảy, muốn tránh ra Diệp Thần Xích Vân Phong Thiên, Diệp Thần lập tức đuổi theo.
Rầm rầm rầm, huyền khí va chạm kích động, băng hỏa nảy ra.
Mặc dù Diệp Thần còn chưa tấn chức thập giai, nhưng huyền khí trong cơ thể tinh thuần thâm hậu, dựa vào Xích Vân Phong Thiên vũ kỹ, hẳn là vững vàng áp qua Lưu Huân một đầu.
Phải ở trước lúc Khâu Anh không kịp phản ứng, đánh chết Lưu Huân mới được!
Nộ Toái Sơn Hà!
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, thúc dục phi đao, toàn thân huyền khí cuồng bạo, bắn lên, tay phải hóa thành chưởng đao, hướng Lưu Huân đánh xuống, kim hệ huyền khí vô cùng sắc bén, hộ thể cương khí của Lưu Huân trong nháy mắt sụp đổ.
Khâu Anh trong lòng kinh hãi, tiểu tử Diệp Thần này không phải là cấp chín, mà là thập giai cường giả, còn có hai cao cấp vũ kỹ! Thậm chí ngay cả Lưu Huân cũng không phải là đối thủ, phải biết rằng tiểu tử này mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi! Năm đó Minh Võ đại đế ở cái tuổi kia, cũng không gì hơn cái này!
– Tiểu tử, chớ có đả thương người!
Khâu Anh thấy thế, nào dám dừng lại, trong nháy mắt vượt qua mấy trượng, tay như ưng trảo, hướng Diệp Thần bắt xuống.
Khâu Anh này chính là thập giai đỉnh phong cường giả, tốc độ cực nhanh, so sánh với Diệp Thần muốn ra ngoài mấy lần, nếu Diệp Thần tiếp tục truy kích Lưu Huân, tất nhiên sẽ chết ở dưới trảo của Khâu Anh.
– Hừ, lão phu cũng là xem thường ngươi.
Thanh âm của Khâu Anh, giống như trọng chùy nặng nề nện ở bộ ngực Diệp Thần, làm huyền khí trong cơ thể Diệp Thần cuồn cuộn.