Lương Trung Đồ Trạch, Na Nặc, Hùng Phách, tất cả mọi người đều đứng nhìn Tần Liệt và Tạ Tĩnh Tuyền, ai cũng nghi hoặc.
Không ai đoán được rốt cuộc mọi việc đã xảy ra như thế nào, càng không dám xác định Phệ hồn thú đã thật bị diệt hoàn toàn hay chưa, nên ai cũng thần sắc trầm trọng.
“Ban Hồng, ngươi kiểm tra bản thể của nó xem có gì dị thường không?” Lương Trung phân phó.
Ban Hồng và ba chiến tướng rút linh khí ra, tới cạnh bản thể Phệ hồn thú, nhìn vào trong đầu nó, cẩn thận kiểm tra.
“Lương tiên sinh, nó chết rồi.” Ban Hồng nói: “Bị lôi bắn nát đầu, không còn chút chấn động sinh mạng nào, cũng không tìm thấy chủ hồn, không biết có phải đã trốn thoát hay không.”
Lương Trung gật đầu: “Hôm qua tiểu thư có nói, nó đã quyết định bỏ việc phá giai, nên dù nó có trốn thoát cũng không còn khả năng hủy diệt các thành nữa.”
Mọi người ai cũng thở ra một hơi.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” thần kinh luôn căng thẳng của Na Nặc cuối cùng cũng được thả lỏng, Na Nặc nhìn thi thể Phệ hồn thú, lại nhìn Tạ Tĩnh Tuyền và Tần Liệt: “Hai người họ không sao chứ?”
“Ta không sao.” Tạ Tĩnh Tuyền bỗng mở mắt.
Ô lân giáp trên người Tạ Tĩnh Tuyền bung ra từng mảng, từng mảng bay vào trong giới chỉ của Tạ Tĩnh Tuyền.
Ô lân giáp rút đi, thân người uyển chuyển mặc trang phục đen lại hiện ra.
Chiếc mặt nạ dữ tợn cũng được thu hồi, lộ ra nét mặt tái nhợt.
“Chủ hồn của Phệ hồn thú chắc bị luyện chết rồi.” Tạ Tĩnh Tuyền nhìn Tần Liệt, ngữ khí cũng không chắc chắn lắm: “Tần Liệt có lẽ sắp tiến giai Khai Nguyên cảnh, một khi nguyên phủ hình thành trong linh hải, hắn sẽ tỉnh lại.”
“Khai Nguyên cảnh?”
Ai nấy trợn mắt nhìn Tần Liệt, đều ngạc nhiên.
“Đồ Trạch, Trác Thiến hai ngươi coi chừng cho hắn, không cho người nào tới quấy rầy hắn, hai ngươi cũng đừng nói chuyện lớn tiếng.” Tạ Tĩnh Tuyền nói, rồi đứng dậy: “Ban Hồng, các ngươi thu thập linh tài của Phệ hồn thú đi. Ba con mắt và thú hạch của nó phải lấy cẩn thận, không được sơ suất.”
“Đại nhân yên tâm.” Ban Hồng vui vẻ dẫn người tới chỗ Phệ hồn thú.
“Tiểu thư, nó chết thật rồi ạ? Không phá giai thành công?” Lương Trung thấp giọng hỏi.
Lúc này, hắn và Tạ Tĩnh Tuyền đứng cách mọi người một khoảng, thấp giọng nói chuyện với nhau, không ai nghe được gì.
“Ta không chắc lắm.” Tạ Tĩnh Tuyền mắt lấp lóe tinh quang: “Đợi hắn tỉnh, ta sẽ hỏi hắn, nó bị luyện chết thực hay chưa chỉ hắn mới biết thôi.” Vừa nói, Tạ Tĩnh Tuyền vừa nhìn Tần Liệt.
“Xảy ra chuyện gì?” Lương Trung lại hỏi.
“Không có gì.” Tạ Tĩnh Tuyền nhíu mày, dáng điệu không còn kiên nhẫn.
Lương Trung thấy vậy không dám hỏi tiếp nữa.
Trong thế giới của Tần Liệt.
Trong linh hải mịt mù, linh lực như những đám mây dày đặc màu ngà, lượn lờ có ở khắp nơi, cả trong những nơi ngóc ngách.
Cũng trong ấy, những tia chớp dài mảnh xanh thẫm đan xen ngưng kết với nhau, tạo thành một kết cấu mới độc lập bên trong linh hải – nguyên phủ!
Không ngừng có những sợi lôi điện như linh xà ngoằn ngoèo từ bên ngoài chạy vào linh hải, nhập vào cái nguyên phủ đang hình thành kia, tạo thành một vật chất cứng rắn, một tiểu không gian riêng biệt.
-một tiểu không gian có linh lực làm nền tảng, năng lượng lôi điện làm hạch tâm.
Thời gian dần qua, tiểu không gian từ không ổn định dần dần thành hình, ngày càng dày lên, kiên cố hơn.
Ý thức tinh thần của Tần Liệt cũng ở trong linh hải, quan sát quá trình hình thành chậm chạp của nguyên phủ từ đầu đến cuối.
Hắn biết Luyện Thể kỳ và Khai Nguyên cảnh khác nhau ở đâu.
Muốn từ Luyện Thể kỳ vào Khai Nguyên cảnh, trong linh hải phải tạo dựng nguyên phủ – một cái tiểu động thiên.
Nguyên phủ hình thành, ý là khai nguyên đã thành công, chính thức bước vào cảnh giới Khai Nguyên cảnh.
Đột phá Khai Nguyên cảnh giống như trong hải dương xây dựng một cái động thiên, một cái đảo nhỏ, một địa phương độc lập…
-nó độc lập, nhưng phải dựa vào hải dương để tồn tại.
Nguyên phủ chính là cái tiểu động thiên đó trong linh hải, năng lượng nó cất giữ cũng không giống với linh lực bình thường.
Linh lực là linh khí tự nhiên ngưng tụ tinh luyện mà thành, là lực lượng căn bản, thông qua linh quyết đặc thù có thể chuyển hóa thành các loại năng lượng khác nhau.
Thí dụ như lực hỏa viêm, lực hàn băng, lực kim duệ, lực hậu thổ vân vân.
Những năng lượng này tuy không phải là linh lực, nhưng võ giả có thể dùng linh quyết đặc thù để chuyển hóa linh lực thành chúng, giúp phóng xuất uy lực của linh quyết, tăng sức chiến đấu cho võ giả.
Đặc tính này của linh lực cũng làm cho linh quyết của võ giả trở nên vô cùng phong phú, phương thức chiến đấu đa dạng, hình thành nên nhiều lưu phái khác nhau.
Hùng Phách tu luyện là lực hỏa viêm, Nghiêm Tử Khiên là lực hàn băng, Đồ Trạch là lực tinh vân, đều là do linh quyết chuyển hóa linh lực mà thành, đặc tính hoàn toàn khác biệt, uy lực và hiệu quả cũng bất đồng.
Nói chung, khi võ giả Luyện Thể kỳ giao chiến với người khác, đều là dùng đặc điểm của linh quyết để chuyển hóa linh lực.
Nhưng võ giả Khai Nguyên cảnh thì khác.
Trong linh hải của họ mở ra nguyên phủ, nguyên phủ này chuyên chứa một loại năng lượng khác hẳn với linh lực.
Võ giả tới cảnh giới này, thường ngày trong khi tu luyện có thể chuyển hóa linh lực thành dạng năng lượng đặc thù đó, và chứa vào trong nguyên phủ.
Khi đối chiến, chỉ cần động linh quyết, năng lượng trong nguyên phủ sẽ tuôn ra, không cần phải chuyển hóa linh lực nữa.
-điều này giúp tăng sức chiến đấu cho võ giả.
Nguyên phủ tồn tại hoàn toàn dựa vào linh hải, nhưng nó độc lập với linh hải, có nó, võ giả Luyện Thể kỳ và Khai Nguyên cảnh mới khác biệt nhau.
“Xuy xuy xùy!”
Nguyên phủ trong linh hải Tần Liệt hào quang lập lòe, vang lên tiếng lôi điện, kết cấu càng lúc càng vững chắc, cuối cùng cũng ngưng tụ thành công.
Trong người Tần Liệt vang lên tiếng sấm.
Đồ Trạch Trác Thiến kinh hãi chưa kịp hiểu chuyện gì, Tần Liệt đã mở mắt, trong con ngươi lôi điện chạy loằng nhoằng, khiến người ta khiếp vía.
“Quả nhiên là tiến giai Khai Nguyên cảnh rồi!” Đồ Trạch Trác Thiến đã từng trải qua, nên chỉ nhìn thoáng là biết ngay, hai người đều nở nụ cười, thật lòng vui mừng cho Tần Liệt.
“Rầm rầm rầm!”
Trong tai Tần Liệt tiếng sấm nổ vang không ngớt, khiến hắn đầu váng mắt hoa, mãi cả nửa ngày mới bình thường lại được, mới nhìn thấy bọn Đồ Trạch.
“Đồ đại ca, Thiến tỉ, Khang Trí…” Tần Liệt cười.
“Cảm giác thế nào?” Trác Thiến ân cần hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không? Đừng trả lời vội, cảm nhận cho kỹ, xem có vấn đề gì không.”
Tần Liệt nhắm mắt.
Hắn phát hiện gân mạch hình như sáng bóng hơn, bên trên còn có một tia chớp nhỏ bám lên, bên trong xương thịt đều có tia lôi đình tồn tại, thậm chí trong lục phủ ngũ tạng cũng có khí tức lôi điện…
“Đây là… giai đoạn đầu tiên của Thiên lôi thánh thể!” Tần Liệt sung sướng trong lòng.
Ý niệm khẽ động, một luồng lực lôi đình cuồng bạo ầm ầm từ trong nguyên phủ tràn ra.
Lực lôi đình này rất dữ dằn, không chảy vào gân mạch mà vào trong huyệt khiếu, tạo thành một sợi dây nối kết tất cả huyệt khiếu trong người hắn lại với nhau.
Hắn lại động ý niệm, lực lôi đình đang nối các huyệt khiếu lại trở về trong nguyên phủ.
Tuyến đường năng lượng lôi điện di chuyển bây giờ và linh lực lưu động trước kia hoàn toàn khác hẳn nhau.
“Lực lôi điện trong nguyên phủ của ta lưu chuyển thẳng tới huyệt khiếu chứ không phải xuyên qua gân mạch, cái này có vấn đề gì hay không?” Tần Liệt hỏi.
Đồ Trạch Trác Thiến nhìn nhau, suy tư.
“Ta không rõ lắm, năng lượng tinh quang trong nguyên phủ của ta là thông qua gân mạch mới đi tới toàn thân, hình như…không có giống với ngươi.” Đồ Trạch nghĩ một hồi rồi đáp.
“Ta cũng giống Đồ Trạch.” Trác Thiến nói.
“Không phải tu luyện xảy ra sự cố đấy chứ?” Tần Liệt biến sắc.
“Linh quyết khác nhau, đặc điểm cũng sẽ khác nhau. Phương thức dịch chuyển của lực lượng trong nguyên phủ mỗi người không cần phải giống nhau.” Giọng nói trong trẻo của Tạ Tĩnh Tuyền từ xa xa vang tới, “Khai Nguyên cảnh sơ kỳ sẽ mở ba nguyên phủ, đến trung kỳ mở thêm ba cái, hậu kỳ sẽ phải mở thêm ba cái nữa.”
“Mỗi võ giả Khai Nguyên cảnh đỉnh phong trong linh hải phải có chín nguyên phủ, chín nguyên phủ này sẽ giúp võ giả năng lượng đặc thù của võ giả tích lũy và phát triển…”
“Mỗi nguyên phủ đều có thể cất giữ một loại lực lượng khác nhau. Võ giả nếu chỉ tu luyện một loại linh quyết đặc thù, thì khi đạt tới Khai Nguyên cảnh đỉnh phong, năng lượng trong chín nguyên phủ là đều cùng một loại.”
“Nhưng nếu võ giả đó luyện hai loại linh quyết khác nhau, thậm chí ba bốn loại linh quyết, thì nguyên phủ bên trong cũng sẽ phân chia chứa đựng hai ba bốn loại năng lượng bất đồng đó. Nhưng năng lượng trong mỗi nguyên phủ chỉ được có một loại mà thôi, nếu không sẽ xảy ra xung đột, làm võ giả trọng thương, thậm chí bạo thể mà chết.”
Tạ Tĩnh Tuyền cưỡi Huyền minh thú vừa đi tới vừa giải thích.
Tạ Tĩnh Tuyền dừng lại trước mặt Tần Liệt, cúi đầu nhìn hắn: “Chuyện huyệt khiếu và nguyên phủ của ngươi liên thông trực tiếp là rất bình thường.”
Lúc Tạ Tĩnh Tuyền nói chuyện, đám Na Nặc, Hùng Phách, Đồ Trạch, Trác Thiến đều chăm chú lắng nghe, vẻ như ngộ ra cái gì đó.
“Cảm ơn.” Tần Liệt nghe xong, trong lòng thoải mái, khẽ cười.
“Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.” Tạ Tĩnh Tuyền điều khiển Huyền minh thú xoay hướng, rồi ra ý bảo Tần Liệt ngồi lên.
Tần Liệt kinh ngạc, rồi cười nhạt một tiếng, tung người nhảy lên lưng Huyền minh thú.