Linh Vực

Chương 138 - Mới Vào Con Đường

trước
tiếp

Tần Liệt chuẩn bị làm thử.

Nín hơi, tập trung suy nghĩ, thả lỏng nội tâm, đến khi hắn bình tĩnh lại hẳn mới bắt đầu dùng ý thức linh hồn đi vào Linh Hải trong đan điền.

Giữa biển mây mịt mù trong Linh Hải, ba cái Nguyên phủ lơ lửng nằm đó.

Tia chớp Lôi Đình đang ngưng luyện nguyên phủ, tia chớp rừng rực, tiếng sấm vang rền, trong khi đó hai nguyên phủ do Hàn Băng chi lực ngưng kết thành lại như hai quả cầu thủy tinh sáng long lanh, tỏa khói lạnh mịt mờ, khiến xung quanh trở nên băng giá.

Khẽ động ý niệm, ba đường ý thức tinh thần phân ra chui vào ba cái Nguyên phủ.

Linh hồn của hắn như rơi vào trong ba thế giới khác nhau. Một thế giới Lôi Điện tàn sát bừa bãi, từng chùm điện quang nhì nhằng, lôi quang như đèn chớp lập loè bất định, khắp nơi vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Trong nguyên phủ lôi điện, sấm chớp điên cuồng bạo tạc khắp nơi, đất trời rung chuyển, nếu không phải ý thức xâm nhập này là từ chính bản thân hắn, sợ là đã bị đánh tan thành mây khói rồi.

Hai ý niệm còn lại rơi vào trong hai nguyên phủ băng cầu, như bước vào một thế giới hàn băng.

“Hàn Băng chi ý, dùng hàn lực trong nguyên phủ để vẽ, lĩnh ngộ Cực Hàn chi ý, nắm giữ phương pháp vận chuyển lực lượng hàn băng…”

Tần Liệt dùng ý thức tinh thần thử triệu tập một tia lực hàn băng, nắn nó thành linh tuyến, vẽ bức tranh hàn băng ngay tại trong trời đất băng giá này.

Thật thần kỳ, hắn vừa nghĩ như thế, thì hàn lực trong nguyên phủ băng cầu đã bắt đầu vận chuyển theo ý hắn!

Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ điều khiển được lực hàn băng trong nguyên phủ, không dung nhập được Linh lực, thi triển uy lực cường hãn của Linh quyết.

Gần đây mỗi khi hắn đánh nhau với người ta, hàn khí toát ra trên người đều là từ cơ thể, là hàn khí do cơ thể thu nạp được tự phát ra mà thôi.

Cũng bởi vì không khống chế được hàn lực, không thể đem hàn khí trong người nhập vào Nguyên phủ, nên hắn mới có bộ dạng lạnh tanh, bất cận nhân tình.

Nếu hắn có thể lĩnh ngộ được sự tinh diệu của Hàn băng chi ý tinh diệu, vận chuyển được hàn lực, thì hắn có thể thay đổi điều đó!

Dưới điều khiển của ý thức linh hồn, một tia băng sáng lóng lánh do hàn lực ngưng kết chậm chạp di động trong thế giới băng tinh…

Càng vẽ, hắn càng dần nắm được sự kỳ diệu trong hai nguyên phủ băng cầu, cảm giác được những tia hàn khí từ gân mạch, tay chân, thậm chí trong lỗ chân lông đang từ từ hội tụ về…

Hàn vụ nồng đậm trắng xoá từ chung quanh tụ tới, bao trùm lấy hắn.

Trong thế giới băng hàn dưới lòng đất, những luồng khí tức cực hàn bao năm lượn lờ không tan từ từ di chuyển, như có linh tính tụ hết lại trên đỉnh đầu Tần Liệt.

Tần Liệt như ở giữa một đám mây trắng xoá, hàn khí quanh người đậm đặc, không gian lạnh ngắt hoang vắng.

Thời gian trôi qua.

Tần Liệt giật mình mở mắt.

Hàn khí đậm đặc quanh người hắn lập tức tiêu tán, đồng thời, hai bức tranh hàn băng vừa được khắc trong nguyên phủ băng cầu chuyển động, hàn khí đầy trời đã chui vào trong người hắn, hóa thành lực hàn băng thuần túy, dung nhập vào bên trong nguyên phủ băng cầu.

“Thì ra muốn lĩnh ngộ Hàn băng chi ý thì tâm tình cũng phải được điều chỉnh phù hợp, tâm như hàn băng, nguội lạnh như sắt thạch…” Tần Liệt thì thào, ánh mắt hờ hững không có một tia tình cảm, lãnh khốc dọa người, “Cuối cùng cũng tìm ra cách lĩnh ngộ được Hàn băng chi ý, vậy thì không lâu nữa là có thể hoàn toàn nắm giữ hàn lực trong hai nguyên phủ hàn băng.”

Trong quá trình vẽ bức tranh hàn băng, tâm tình của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo vô tình, nhờ đó, hắn đột nhiên cảm giác được mình có thể hô ứng với lực hàn băng.

Muốn vận chuyển lực hàn băng, tâm thần phải hợp nhất, tâm tình phải lạnh lùng, cơ thể như băng cứng!

Mắt hắn sáng lên

Một lúc sau, hắn đứng dậy, lấy Hàn băng chi nhãn, phát động.

Ngoại tông Khí Cụ Tông.

“Ba con Độc Lân Hạt, ngươi giúp ta lột da ra nguyên tấm để ta chế tác Linh Giáp. Một mét da được ba mươi điểm cống hiến, ngươi có chín ngày để hoàn thành nhiệm vụ, nhớ kỹ, mỗi một mét da đều không được có khuyết điểm, dù là nhỏ nhặt, nếu không sẽ không được một điểm cống hiến nào hết.”

“Đã hiểu.”

Chín ngày sau.

“300 khối Nhật Diệu Thạch, ngươi giúp ta luyện ra viêm lực, được 300 điểm cống hiến, ngươi có mười lăm ngày.”

“Nha.”

Mười lăm ngày sau.

“Lục cái sừng Long Giác Tê, ngươi đánh bóng thành hình mâu, ta muốn dùng nó để làm hạch tâm cho trường mâu. Ngươi có mười ngày, được 150 điểm cống hiến.”

“Đã biết.”

“Mười hai khối Long Cốt ngọc, ngươi làm…”

“Đã biết.”

Ba tháng liền, cứ cách một đoạn thời gian, Tần Liệt và Đường Tư Kỳ lại có một lần đối thoại như vậy.

Lần nào Đường Tư Kỳ cũng bảo bọn Hám Ương mang linh tài tới, giao việc cho Tần Liệt.

Và lần nào, Tần Liệt cũng hờ hững đáp ứng, sau đó đến thời gian quy định, đưa thành phẩm cho bọn Hám Ương mang về cho Đường Tư Kỳ.

Bọn Hám Ương cũng không dám âm thầm động tay động chân gì nữa.

Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, hắn đều có hai ba ngày để nghỉ ngơi, đều đến ngôi nhà nhỏ, dùng Hàn băng chi nhãn đi vào Cực Hàn Sơn Mạch tu luyện.

Nhận thức của hắn về lực hàn băng ngày càng sâu, dần đã thành thạo điều chỉnh tâm tình, thân thể phối hợp, đã từ từ khống chế được lực hàn băng.

Những khi gặp được Lôi Điện cuồng bạo, hắn sẽ tìm một chỗ không người, tiếp tục luyện Thiên Lôi cức…

Võ đạo của hắn tiến bộ cực nhanh, hắn có dự cảm một khi chính thức nắm giữ được lực hàn băng, hắn sẽ thuận lợi đột phá đến Khai Nguyên cảnh trung kỳ.

Mà nhờ việc gia công linh tài cho Đường Tư Kỳ, nhận thức về linh tài của hắn cũng càng sâu sắc.

Nhiệm vụ Đường Tư Kỳ giao cho lần nào cũng là khó gặm, lần nào cũng khiêu chiến cực hạn của hắn, hắn thường phải hao hết tâm tư, mới có thể đạt được đúng yêu cầu, không để cho cô bắt được cơ hội nào bới móc.

Càng ngày, nhiệm vụ Đường Tư Kỳ giao càng thêm gian nan, hắn lại phải dốc hết toàn lực ứng phó, lần nào cũng là hết sức…

Hai người cứ theo kiểu ấy đấu nhau.

Trong một nham động trong Diễm Hỏa Sơn.

“Oạch!”

Một con hỏa xà đỏ thẫm bay ra từ một thanh trường đao hình rồng, vô cùng sống động, thanh đao đang không ngừng được luyện để bài trừ tạp chất.

Đường Tư Kỳ mặc một bộ đồ đỏ mỏng manh, trán ướt mồ hôi, trong mắt lóe hào quang, hai tay không ngừng bấm linh quyết.

Con hỏa xà vốn đang to và dài quấn quanh trường đao, bỗng thu nhỏ lại thành một tia lửa mảnh, chui vào trong thanh đao.

Trên thân đao hiện lên những hoa văn hình xà tinh mỹ, khiến thanh đao trở nên quyền lực, đẹp đẽ, linh khí tràn ngập, khiến người ta có một cảm giác muốn cầm lấy nó đi rong ruổi khắp thiên địa.

“Hô!”

Tia lửa hỏa xà đỏ thẫm nóng bỏng đột nhiên chui vào trong lòng bàn tay Đường Tư Kỳ biến mất, mặt cô đỏ hồng rực rỡ, thoả mãn nhìn thanh đao, cười dịu dàng.

“Tư Kỳ, thế nào?” Liên Nhu đứng ngoài cửa động đã được một lát, thấy Đường Tư Kỳ đã làm xong, mới mỉm cười đi vào, ” Tần Băng kia có bị ngươi thu phục hay chưa?”

“Chưa!” Đường Tư Kỳ lau mồ hôi trán: “Tên kia đúng là một tảng đá bự, lúc nào cũng mang bộ dạng thối tha, nhìn thấy hắn là ta thấy phiền, hận không thể đánh hắn một trận cho hả dạ!”

“Nhưng ngươi… hình như thường xuyên chạy tới chỗ hắn mà?” Liên Nhu trêu chọc.

“Hắn làm việc tốt.” Đường Tư Kỳ đi ra cửa động, dưới bầu trời chạng vạng tối hồng lập lòe, nhìn xuống tòa thạch lâu của Tần Liệt dưới chân núi, trong mắt hiện lên dị sắc, “Ta chưa bao giờ gặp ai nghiêm túc như vậy, đừng nói tới đám đệ tử ngoại tông, ngay cả những sư huynh trong nội tông… cũng có một số mặt không bằng hắn.”

“Có ý gì?” Liên Nhu cùng cô sóng vai đứng, ánh mắt nhìn xuống thạch lâu của Dĩ Uyên: “Mặt nào của hắn tốt hơn người?”

“Ngươi xem cái sừng Long Giác Tê này…” Đường Tư Kỳ lấy một cái sừng tê dài chừng cánh tay ngay bên cạnh đưa cho Liên Nhu.

Liên Nhu khẽ vuốt ve, cảm thụ được bề mặt sừng vô cùng bóng nhẵn, cảm nhận được độ cong ưu mỹ, đỉnh sừng nhọn sắc bén, “Rất lợi hại, dù ta có tự đánh bóng, cũng chưa chắc có thể làm đẹp như vầy.”

Đường Tư Kỳ gật đầu: “Sáu cái sừng tê, trong vòng mười ngày, đều được đánh bóng như thế này.

Ta nhận được rồi, không cần phải xử lý thêm gì nữa, hoàn toàn đủ tư cách để làm chủ tài luyện chế ‘Tiêu hồn mâu’, bớt được cho ta rất nhiều thời gian công sức.”

“Sáu cái, mười ngày, đều đạt phẩm chất như thế này?” Liên Nhu kinh ngạc.

“Ừ, đều như vậy. ” Mắt Đường Tư Kỳ nhìn về phía thạch lâu đầy thưởng thức.

“Ngươi thực là… nhặt được của quý rồi, tên Tần Băng này thực giúp cho ngươi quá nhiều.” Liên Nhu cảm thán, rồi nghiến răng, tức giận nói: “Tên Dĩ Uyên đần độn, đồ làm ra không có cái nào ra hồn, ta nhận về đều phải làm lại.”

“Dĩ Uyên cũng giống Bàng Phong, không thích luyện khí, hắn đến đây là để làm trưởng lão ngoại tông.” Đường Tư Kỳ ngẫm nghĩ, “Nhưng Tần Băng kia không giống, hình như hắn tới để học luyện khí thật, ta càng ngày càng cảm thấy… Hắn không tới đây vì ta, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm hắn.”

“Tư Kỳ, ngươi dao động rồi à?” Liên Nhu sửng sốt, khẽ kêu: “Nếu thực ngươi nghĩ như thế thì ngươi đã sập bẫy rồi! Ta thừa nhận, có lẽ tên kia thật sự thích luyện khí, làm việc cũng nghiêm túc cẩn thận, nhưng đây nhất định là chiêu tiếp theo của hắn! Đầu tiên hắn phải làm cho ngươi chán ghét, để ngươi chọn hắn, sau đó dùng chiêu nghiêm túc cẩn thận để khiến ngươi dần thay đổi suy nghĩ, càng để ý tới hắn..”

Liên Nhu càng nói càng thấy mình có lý, ngữ khí trở nên nghiêm trọng: ” Tần Băng này, thật sự là một kẻ lợi hại, những người theo đuổi ngươi không thể nào so với hắn! Tư Kỳ, ngươi phải coi chừng, nhất định không được để mình bị mê hoặc, nếu không ngươi sẽ bị hắn áp chế đó!”

“Thực là vậy à?”

Đường Tư Kỳ dao động, cảm thấy Liên Nhu nói cũng có lý, không còn biết là cảm giác của mình đúng, hay là lời của Liên Nhu mới đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.