Nhưng cho dù như vậy, Hạt Vĩ Ma Lang vẫn từ từ áp sát, chỉ là biên độ nhỏ hơn một chút.
Hai người một đuổi một chạy, không hay không biết tiến sâu vào sơn mạch yên tĩnh, bốn phía im ắng, tĩnh mịch.
Con Hạt Vĩ Ma Lang đuổi sau lưng hình như có chút sợ hãi, tốc độ truy đuổi chậm đi không ít, cái đầu lớn thỉnh thoảng lại ngó nghiêng quan sát.
Đột nhiên, một khối hắc ảnh khổng lồ từ bụi cỏ bên cạnh chui ra, chỉ một cắn đã ngoạm trúng cổ con Hạt Vĩ Ma Lang, bởi vì tốc độ quá nhanh, thân thể ngã lăn xuống đất, văng xa hơn mười mét mới dừng lại.
Hạt Vĩ Ma Lang ra sức giãy dụa, đồng thời phát ra những tiếng gào thét sợ hãi.
Nhưng có thể làm được gì, hắc ảnh cường đại hơn Hạt Vĩ Ma Lang rất nhiều, chỉ cần một trảo, đã đủ đập vỡ đầu đối phương, huyết dịch văng khắp nơi.
Diệp Trần quay đầu vừa hay chạm đúng ánh mắt hắc ảnh, hai con mắt huyết hồng còn sắc hơn dao, tà ác vạn phần.
– Yêu thú cấp bốn: Xích Huyết Tà Thú!
Diệp Trần kêu khổ vạn phần, không ngờ vừa loại bỏ được một con Hạt Vĩ Ma Lang, lại đụng phải một con Xích Huyết Tà Thú cường đại hơn, nghiêm trọng hơn là hắn đã lạc đường, cũng không biết có phải đã vào sâu trong sơn mạch yên tĩnh hay không.
Mặc dù mang theo một tia hi vọng, nhưng theo lý tính Diệp Trần cho rằng nơi này chính là sâu trong sơn mạch yên tĩnh, nếu không sao lại xuất hiện yêu thú cấp bốn.
Nhìn Xích Huyết Tà Thú đuổi theo, Diệp Trần cố ép mình phải bình tĩnh, ánh mắt sắc bén dò xét khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên một khe núi bên trái.
Khe nứt nằm ngang giống như bị ai dùng đao chém xuống, sâu một cách khó đoán.
Chẳng quan tâm nếu lao vào trong mình sẽ gặp phải tình huống gì, chân phải Diệp Trần đạp mạnh lên mặt đất, thân thể hơi nghiêng, luồn vào trong khe núi có hình dạng giống như một cái tổ yến.
Phanh!
Nham sơn rung động, thể hình Xích Huyết Tà Thú quá lớn, không thể nào vào được bên trong, nhưng vẫn lao đến với sức mạnh cự đại của mình, khiến vụn đá bắn ra tung tóe.
Diệp Trần không nghĩ cái cửa bên ngoài có thể ngăn được Xích Huyết Tà Thú, giơ tay lấy từ trong ngực áo một viên dạ minh châu, mượn ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu quan sát tình hình xung quanh, sau đó đi sâu vào trong.
Không biết đã đi hết bao nhiêu thời gian, cuối cùng Diệp Trần không còn nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa.
Tí tách!
Một giọt nước rơi xuống, Diệp Trần vô thức né tránh.
– Trước kia mình không biết phản ứng của mình nhanh cỡ nào, không ngờ ngay cả một giọt nước rơi xuống cũng có thể cảm ứng được, né tránh một cách dễ dàng.
Nếu như là trước đây, Diệp Trần cho dù cảm ứng được giọt nước, thân thể cũng không phản ứng kịp, bây giờ tu luyện Thuần Nguyên Công, gần như đạt đến thân tâm tương ứng.
Lại đi thêm một lúc nữa, trên mặt Diệp Trần có khí lưu thổi qua, tâm tình phấn chấn, bước chân càng thêm nhanh hơn, tay phải rút Tinh Cương Kiếm, nội khí trong người vận sức chờ phát động.
Hô!
Một trận gió lạnh thổi qua, trước mắt Diệp Trần đột nhiên mở ra một không gian rộng lớn.
Không gian khổng lồ ấy cao bốn năm trượng, dài rộng không biết bao nhiều, là một thế giới dưới lòng đất.
Thể giới dưới lòng đất có sông, có cây, cũng có thạch thất, bên ngoài thạch thất là thạch đình, bên trong bày một bàn đá và bốn chiếc ghế đá.
– Không lẽ có người sống ở đây?
Diệp Trần kinh nghi bất định, vốn tưởng tìm được lối ra, ai ngờ lại xuống lòng đất.
Rầm rầm!
Dòng sông bọt nước văng khắp nơi, giống như hồ nuôi cá, thỉnh thoảng lại có tiếng nước vỗ bờ, cây cối thì cổ quái, không giống như cây cối trên mặt đất, cành cây màu xám trông như nham thạch, chỉ trơ trụi mười mấy phiến lá xám ngắt, sinh cơ nội liễm.
Không dám khinh thường, Diệp Trần đi tới chỗ thạch thất.
– Có ai không?
Đứng ngoài cửa thạch thất, Diệp Trần cao giọng nói.
Gọi liền mấy lần, cũng không có ai trả lời.
Diệp Trần hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
Thạch thất không lớn, dài rộng chỉ khoảng một trượng, bốn phía bức tường khảm đầy những miếng quang thạch lớn bằng trái long nhãn, dùng để chiếu sáng không gian bên trong.
Thứ đầu tiên đập là một bức họa nhân vật khổng lồ treo trên bức tường đối diện, bức họa vẽ một thiên tiên mỹ nữ, tóc mềm như thác, mắt sáng như sao, như linh hồn trong gió, như vua của các loài hoa, mang theo khí chất bễ nghễ kì ảo, có một không hai.
Góc dưới bên phải bức họa đều hai chữ: Huyền Hậu.
Nhìn thấy cái tên này, Diệp Trần giật mình thảng thốt, là Huyền Hậu.
Chân Linh Đại Lục cường giả vô số, nhưng quân lâm thiên hạ chân chính chỉ được mấy người, như Hư Hoàng, Tà Vương, Long Vương, và Huyền Hậu.
Thân là người phụ nữ duy nhất trong số các nhân vật tuyệt đỉnh, cuộc đời Huyền Hậu có thể nói là truyền kì.
Mười một tuổi trở thành Võ giả Ngưng Chân Cảnh, mười bốn tuổi đạt tới Bão Nguyên Cảnh, mười tám tuổi Tinh Cực Cảnh, hai mươi lăm tuổi Linh Hải Cảnh, ba mươi lăm tuổi vượt qua sinh tử huyền quan, trở thành Cường giả Sinh Tử Cảnh trẻ nhất trong một ngàn năm qua, thực lực thông thiên triệt địa, được tôn xưng là “Huyền Hậu”.
Huyền Hậu mạnh thế nào? Không ai biết.
Có người nói nằm trong danh sách ngũ cường, có người nói yếu hơn Tà Vương Long Vương, có người nói chỉ thua Hư Hoàng, còn có người nói thiên hạ đệ nhất, thần quỷ khó đoán, đã chạm đến biên giới thiên đạo.
Đương nhiên, tất cả đều là suy đoán, nhưng không thể phủ nhận, Huyền Hậu đúng là đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng, từng cách một trăm dặm đánh chết tam đại tà phái tông sư, một chưởng đánh thủng địa mạch, làm cho hỏa sơn bạo phát, cải biến môi trường địa lý, chuyển sơn môn của mình ra ngoài vạn dặm, chuyện này một tiểu tử vô danh như Diệp Trần cũng được nghe qua.
Cẩn thận quan sát bức họa, Diệp Trần phát hiện nhìn thế nào cũng không rõ mặt Huyền Hậu, giống như người vẽ không thể miêu tả dung mạo Huyền Hậu, chỉ còn cách mơ hồ hóa nó, tạo ra một vẻ đẹp mông lung xa vời.
Một lúc lâu sau, Diệp Trần mới thu ánh mắt, trong lòng sản sinh nghi vấn.
Người sống ở đây là ai? Sao lại có bức họa Huyền Hậu, phải biết Huyền Hậu quân lâm thiên hạ đã mười mấy năm, người có tư cách gặp nàng không nhiều, từ vết mực trên bức họa, có thể thấy thời gian vẽ không quá mười năm. Ngoài ra, chủ nhân thạch thất đang ở đâu, bảo tồn bức họa một cách hoàn mỹ rồi treo trên tường, chứng tỏ phải rất coi trọng nó, đi xa nên mang theo mới đúng.
Ồ, đây là cái gì?
Diệp Trần dừng ánh mắt ở giữa phòng, nơi đó có một vết cháy xém, cẩn thận quan sát, có thể phát hiện bên trong đống tro trắng đã tàn là một chiếc linh giới không hề bắt mắt.
Giơ tay nhặt nó lên, Diệp Trần dùng tay áo lau lau, trong lòng nhẫn thanh u có khắc hai chữ cổ: trung phẩm.
Diệp Trần đầu tiên ngạc nhiên, sau đó chuyển sang cuồng hỉ, chiếc nhẫn không bắt mắt này chính là Linh Giới Trữ Vật.