Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 43 - Diệp Trần Chiến Diệp Đường!

trước
tiếp

Diệp Trần mỉm cười thoải mái, quay lại vị trí của mình nghỉ ngơi.

– Diệp Huyên, đến đây chấm dứt nhé, chắc muội mới chỉ dùng ba phần thực lực, không biết ta nói có đúng hay không.

Diệp Hải đã coi Diệp Huyên là đối thủ lớn nhất của mình, lên tiếng dò xét.

Diệp Huyên nhẹ nhàng vén mớ tóc tơ lòa xòa trên trán, lạnh nhạt nói:

– Trừ hai người các ngươi, không ai đủ tư cách khiến ta động dụng sáu phần thực lực trở lên.

– Sáu phần trở lên, đừng khoe khoang, đợi ta giải quyết Diệp Trần, sau đó sẽ cho muội lĩnh ngộ Bắc Tuyết Sơn Trang Bạo Tuyết Đao Pháp.

Diệp Đường cười lạnh.

Diệp Huyên quay người đi về chỗ của mình, chỉ để lại một câu,

– Ta ở Phỉ Thúy Cốc đã gặp rất nhiều thiên tài kinh tài kinh diễm, có đại sư huynh Phỉ Thúy công tử, nhị sư huynh “Chưởng tuyệt” Liễu Vô Tướng, tam sư huynh Thạch Phá Thiên, so với họ, người chỉ là thiên tài trung đẳng thôi, chưa đủ năng lực khiêu chiến vượt cấp, cho nên đấu với ta, ngươi thua là cái chắc.

Vòng chung kết còn chưa bắt đầu, Diệp Hải đã cảm thấy hào khí kiếm bạt cung giương, hơi thở có chút dồn dập, đến bây giờ, hắn không chỉ chiến đấu vì vị trí thứ nhất nữa, mà nhiều hơn là chiến đấu để chiến đấu, dù sao mọi người đều là thiên tài, lại phải cùng nhau phân thắng bại.

Thời gian một khắc nhanh chóng qua đi.

Không cần tam trưởng lão thông báo, Diệp Trần và Diệp Đường đến giữa trung tâm võ đài, đứng cách nhau khoảng chừng mười mét.

– Đừng có giãy giụa vô ích, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta, đánh bại ngươi, ta còn phải đánh bại Diệp Huyên và Diệp Hải.

Diệp Đường không đợi được đến lúc cùng Diệp Huyên giao thủ cho nên cảm hứng với Diệp Trần giảm đi không ít, chỉ muốn tranh thủ giải quyết thật nhanh.

Diệp Trần nói:

– Nôn nóng là điều tối kị của võ giả, chỉ riêng điểm này ngươi đã thua rồi.

– Đừng phí lời, bại cho ta.

Diệp Đường vận chân khí, bộ quần áo màu trắng không gió tự bay, bên ngoài cơ thể xuất hiện khí lưu trắng tuyết, khiến nhiệt độ phạm vi mấy trượng vuông quanh đó tụt giảm, hắn dậm chân thật mạnh, giống như tung cánh bay lên, vô số đòn thủ đao điên cuồng chém về phía Diệp Trần.

– Thiên Sơn Mạn Tuyết!

Chiêu này là đao chiêu, nhưng được Diệp Đường diễn hóa thành thủ đao, uy lực mặc dù giảm đi không ít, nhưng đối phó với võ giả dưới Ngưng Chân Cảnh thế là đủ.

Xuy xuy xuy xuy xuy!

Không khí bị mở ra, thủ đao màu trắng tầng tầng lớp lớp, xuất hiện khắp nơi.

– Phá cho ta!

Nâng sức mạnh lên sáu phần, Diệp Trần không lùi không tiến, song quyền liên hoàn đánh ra, giống như trăm mũi tên phát cùng một lúc, như nước sông cuồn cuộn, dùng tư thái ngang ngược chặn đứng vô số thủ đao.

Lập tức, âm thanh không khí bạo liệt vang lên liên tiếp, khiến trung tâm võ đài cũng phải xuất hiện gió lốc loạn lưu, dễ dàng thổi bay một con mãnh hổ.

Diệp Đường sắc mặt vụt biến:

– Sao có thể, thủ đao của ta uy lực mặc dù không bằng một nửa lúc dụng đao, nhưng thế nào một Võ giả Luyện Khí Cảnh cùng không chặn được.

Hắn không biết, sức mạnh thân thể Diệp Trần sớm đã vượt qua một vạn hai ngàn cân, sáu phần là hơn bảy ngàn cân, tương đương sức mạnh hai con trâu nước đang chạy điên cuồng.

– Khống hạc cầm nã thủ!

Công thế vụt biến, Diệp Đường y phục bồng bềnh, trong quá trình bay, năm ngón tay phải cong lên như móc câu, thuận thế móc xuống vai Diệp Trần.

Khoảnh khắc đó, Diệp Trần có cảm thấy như bị ác điều nhắm tới, biết không thể để cho đối phương khóa lại, nếu không cho dù không bị thương thì cũng mất khống chế.

Ba!

Kim Nhạn Công thi triển, thân thể Diệp Trần bay lướt ra ngoài, chỉ để lại một tàn ảnh mờ mờ chỗ cũ.

Diệp Đường trút giận xé tan tàn ảnh, ngẩng đầu nhìn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một điểm.

Là kiếm mang!

Kiếm mang sắc bén đến cực điểm!

Tựa như vừa xuất hiện đã đến trước mặt Diệp Đường.

– A!

Diệp Đường không ngờ đối phương vẫn còn lực phản kích, hơn nữa vừa ra tay đã khiến hắn không thể tránh né, tựa như đã đến cảnh giới quỷ thần khó đoán.

– Gãy cho ta!

Diệp Đường rống lên một tiếng giận dữ, tay phải trắng toát như ngọc thạch, hai ngón tay kẹp lấy hư không, định ngăn cản công kích của Diệp Trần, chuẩn bị kẹp gãy Tinh Cương Kiếm.

Diệp Trần cười lạnh.

– Nằm mơ!

Tinh Cương Kiếm thế đi bất định, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, kiếm quang hư huyễn tràn ngập, điểm liền mấy cái.

Xuy!

Ngón tay ẩn chứa chân khí của Diệp Đường xuất hiện một lỗ máu, những tia máu nhỏ bắn ra tung tóe, bị kiếm quang triệt để cắt nát, hóa thành hư vô.

– Đường Nhi!!! Ngưng băng chỉ bị phá!

Sắc mặt Diệp Phách Thiên đột nhiên chuyển sang khó coi, gần như không dám tin vào mắt mình.

Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh cũng có chút không tin, mặt dù họ biết Diệp Trần rất mạnh, nhưng sao có thể mạnh đến mức độ đó, không lẽ nó chuẩn bị vượt cấp đánh bại Diệp Đường?

– Không ổn!

Diệp Đường liên tiếp lùi về phía sau, thò tay ra sau lưng rút bảo đao.

Đao dài bốn thước một tấc, rộng hai tấc sáu phân, thân đao nhẵn sáng như tuyết, toàn thân âm khí khiến người ta không lạnh mà run, chứng tỏ nó không phải là loại đao người thường vẫn dùng, mà là một thanh bảo đao độc nhất vô nhị, một thanh đao giết người. Trên thực tế cũng chính là vậy, thanh đao này ở Bắc Tuyết Sơn Trang có tên tân tuyết đao, chỉ có đệ tử nội môn mới được sử dụng.

– Đại tuyết liên thiên!

Tân tuyết đao vừa vào tay, khí thế Diệp Đường đại thịnh, rung tay, đao quang nhoang nhoáng đầy trời, phản trùng xuống vị trí Diệp Trần, tựa như băng tuyết mùa đông tới sớm.

Diệp Trần hai tay cầm kiếm, đại lực vung vẩy.

Tất cả đao quang bay đến đều bị chém nát, không thể tiến thêm một tấc, đủ thấy tốc độ vung kiếm của Diệp Trần nhanh và dày đến thế nào.

– Tuyết thượng gia sương!

Diệp Đường được đà, đao quang ẩn hàm sương khí bức nhân, dễ dàng đông kết hơi nước trong không khí, tựa như cả võ đài đều bị băng phong.

Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc…

Diệp Trần đang định làm động tác, mặt đất đột nhiên nổi hàn khí, một tầng băng sương mỏng mỏng phủ lên mặt đất, lấy Diệp Đường làm trung tâm lan rộng ra ngoài, hình thành một mảnh đất tuyết hình bán nguyệt.

Lui!

Diệp Trần thu kiếm thế, điểm chân, thân thể bay ngược ra sau.

– Diệp Trần, có thể giao thủ với ta từng ấy chiêu là giỏi lắm rồi, đáng tiếc ngươi vẫn phải thua, Ngạo Tuyết Lăng Sương!

Diệp Đường hai tay cầm đao, từ trên cao bổ xuống.

Boang!

Tân tuyết đao kích phát một đường đao quang hình vòng cung dài hơn nửa trượng, rạch ngang không khí, mang theo khí tức vô địch chém xuống, tựa như một giây sau Diệp Trần sẽ bị chém làm đôi.

– Trần Nhi, cẩn thận.

Trầm Ngọc Thanh lo cho sự an nguy của con trai, vô thức đứng lên, chuẩn bị ra giúp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.