Nữ tử xinh đẹp mắt ánh dị sắc, thiếu niên trên sơn cốc chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn vẫn còn một chút ngây ngô, nhưng một kiếm vừa rồi uy lực vô cùng đáng sợ, chém đứt lưỡi Ngũ Sắc Thiềm Thừ, mà vẫn tỏ ra hết sức bình thản.
– Đa tạ thiếu hiệp cứu mạng Chính Hiên.
Trung niên cũng có vẻ ngạc nhiên vì sự cường đại của Diệp Trần, nhưng hắn là người bình tĩnh, biết thế giới bên ngoài rất lớn, một số tuyệt thế thiên tài mặc dù còn ít tuổi nhưng thực lực không hề thua kém lão tiền bối thậm chí còn hơn, ví dụ Thanh Trúc Môn đại đệ tử Nguỵ Đông Xà của Thiên Ti Quốc hắn, cũng là một thiên tài hiếm có.
Y phục tung bay, chớp mắt đã thấy Diệp Trần xuất hiện trước mặt mọi người, thản nhiên nói:
– Chỉ là một chút chuyện nhỏ ấy mà, không đáng nhắc đến.
Nữ tử xinh đẹp cảm kích nói:
– Nếu như không có ngươi, bọn ta đã chết hết rồi, cẩn thận!
Lời còn chưa nói hết, nữ tử xinh đẹp sắc mặt vụt biến, trong thị tuyến của nàng, Ngũ Sắc Thiềm Thừ hai mắt đỏ ngầu, phun một khối yêu khí ngũ sắc về phía Diệp Trần, yêu khí tung hoành, đi đến đâu cây cỏ khô cằn đến đó, mặt đất nứt ra những đường sâu hoắm.
Diệp Trần cảm giác nhạy bén, nhất cử nhất động của Ngũ Sắc Thiềm Thừ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, thân thể hơi nghiêng, Long Tuyền Kiếm chém ra kiếm khí lam nhạt.
Phốc!
Kiếm khí cắt đôi yêu khí ngũ sắc, hung hăng chém lên đầu Ngũ Sắc Thiềm Thừ.
Cục cục cục cục cục cục…
Ngũ Sắc Thiềm Thừ kêu lên mấy tiếng nặng nề, thân thể lớn bằng một căn phòng đổ ngược ra sau, tạo thành mấy vết nứt sâu hoắm trên vách núi, đất đá cuồn cuộn.
Kiếm Khí Ngưng Sơn.
Ngũ Sắc Thiềm Thừ yếu hơn Hắc Quan Cự Mãng, nhưng phòng ngự thì lợi hại hơn nhiều, một kiếm bình thường không thể giết chết nó, Diệp Trần không muốn lãng phí thời gian, thi triển tiểu tuyệt chiêu.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy…
Kiếm khí to lớn ẩn chứa lực đạo nặng nề, dễ dàng cắt được lớp da bên ngoài, xuyên qua người nó, tạo thành một vết kiếm sâu hoắm trên lưng.
Bị trọng kích, thân thể Ngũ Sắc Thiềm Thừ co giật mấy cái, sau đó nằm im trên đất, khí tức không còn.
Keng!
Thu kiếm vào vỏ, Diệp Trần giơ tay, nội đơn trong người Ngũ Sắc Thiềm Thừ bị hút cách không.
– Lợi hại quá, Ngũ Sắc Thiềm Thừ chết rồi.
– Ngũ Sắc Thiềm Thừ tương đương Bão Nguyên Cảnh trung kì võ giả, võ giả đồng cấp gặp nó đều phải tránh xa ba thước, không dám lại gần.
– Người này tuổi còn nhỏ hơn cháu ta, không ngờ lại có thể một kiếm giết chết Ngũ Sắc Thiềm Thừ.
Thủ vệ sống sót đều là Ngưng Chân Cảnh trung kì hoặc hậu kì võ giả, trước đây từng nghe nói có một số thiên tài lợi hại nhưng chưa từng gặp qua, hôm nay được gặp, không khỏi trợn mắt há mồm.
Thanh niên tên Chính Hiên hồi lại thần, ánh mắt vừa có chút ngưỡng mộ, vừa có chút bội phục, chắp quyền nói:
– Tại hạ Lục Chính Hiên, không biết thiếu hiệp tên gọi là gì.
Diệp Trần lắc lắc đầu,
– Ta sắp rời khỏi đây, họ tên có là gì.
Hắn cứu người hoàn toàn là vì tiện tay, không muốn để mất quá nhiều thời gian, nếu như có thể tiện tay cứu người thì tại sao không cứu!
Thu hồi nội đơn Ngũ Sắc Thiềm Thừ, Diệp Trần quay người nói:
– Các vị, tự mình bảo trọng, ta không làm phiền nữa.
Nói xong, hắn đang chuẩn bị rời đi.
Khục khục khục!
Đột nhiên, trung niên thổ ra một ngụm máu tươi có mùi khó chịu, sắc mặt nhợt nhạt.
Diệp Trần nhíu mày,
– Ngươi trúng độc rồi.
Trung niên vận chuyển chân khí, cố gắng áp chế độc tố, cười khổ nói:
– Kịch độc yêu khí của Ngũ Sắc Thiềm Thừ quá lợi hại, cách một tầng chân khí hộ thể mà vẫn khiến ta trúng độc.
– Đừng động, để ta giúp người trừ độc.
Thân thể xuất hiện sau lưng trung niên, Diệp Trần đặt hai tay, tinh thuần Thái Hư chân khí thuận theo kinh mạch cánh tay quán chú vào người đối phương.
Một lúc sau.
Diệp Trần thu hai tay, từ từ thổ ra một ngụm trọc khí nói:
– Độc tố của Ngũ Sắc Thiềm Thừ quá lợi hại, chỉ dựa vào chân khí thì không thể loại trừ được độc. Cần phải phối hợp với đơn dược giải độc, may mà hắn trúng không nhiều độc, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Nữ tử xinh đẹp nghĩ ra điều gì,
– Thông thường trúng độc yêu thú độc, nguyên liệu luyện chế đơn dược giải độc nhất phải dùng yêu thú đối ứng, con yêu thú này là Ngũ Sắc Thiềm Thừ…
Nữ tử xinh đẹp liếc nhìn Diệp Trần, Ngũ Sắc Thiềm Thừ là đối phương giết, quyền xử lý nằm trong tay đối phương, nàng không dám tự mình quyết định.
– Tuỳ các ngươi!
Nguyên liệu trên người Ngũ Sắc Thiềm Thừ hắn vốn không cần.
Cắt lấy nguyên liệu trên người có ngũ sắc, chúng nhân chuẩn bị quay về.
Diệp Trần nhìn đối phương, kẻ thì bị thương, kẻ thì trúng độc, chiến đấu lực yếu ớt, sợ không ra khỏi Ngũ Độc sơn mạch nguy hiểm này, bất đắc dĩ nói:
– Ta tiễn các ngươi!
Nữ tử xinh đẹp thoáng cảm kích, càng thấy yêu quý Diệp Trần hơn.
Trên đường, Diệp Trần biết sơ qua tên tuổi và tình huống của họ. Nữ tử xinh đẹp tên Lâm Thanh Mai, là tiểu thư Lâm gia của Hắc Nham Thành gần Ngũ Độc sơn mạch, trung niên trúng độc tên Lục Chính Đức, là phụ thân của Lục Chính Hiên, đồng thời cũng là trưởng lão Lâm gia, lần này cả đoàn vào Ngũ Độc sơn mạch để hái một ngọn Thiền Hương Thảo, chỉ là gần Thiền Hương Thảo có Ngũ Sắc Thiềm Thừ bảo vệ, xém chút nữa toàn quân chết hết.
Ra khỏi Ngũ Độc sơn mạch, đi khoảng trăm dặm về hướng Đông, một toà thành trì dùng hắc sắc nham thạch xây thành sừng sừng trong thị tuyến Diệp Trần.
– Cũng không lớn hơn Thanh Phong Thành, thực lực có lẽ không quá cường đại.
Thông thường tông môn đều có ngọn núi của riêng mình, quyền lực rất lớn, đại gia tộc sống trong những thành phố tương đối phồn hoa, ví dụ Lạc Thành nơi có Diệp gia của hắn chỉ thua mỗi Vong Ưu Thành và Cuồng Phong Thành, không phải là thứ Hắc Nham Thành có thể so sánh.
Vào trong thành, Diệp Trần thấy sĩ binh thủ thành sắc mặt hơi lạ, nhưng không mấy để tâm.
Lâm gia nằm ở phía Nam Hắc Nham Thành, từ diện tích và bố cục miễn cưỡng có thể coi là trung đẳng gia tộc, vẫn còn cách đại gia tộc một khoảng cách rất lớn.
– Tiểu thư, người về rồi!
– Gia chủ dặn tiểu nhân đợi, người về thì lập tức đến gặp gia chủ, ý, Lục trưởng lão trúng độc?
Quản gia đang đứng ngoài cửa nhìn thấy bọn Lâm Thanh Mai, mừng rỡ, vội vàng chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng Lục Chính Đức, lập tức kinh hô.
Lâm Thanh Mai cười khổ một tiếng,
– Được, ta qua ngay.
…
Bên trong phòng biệt viện.
Diệp Trần khoanh chân ngồi trên giường, hai tay nắm chặt một miếng hạ phẩm linh thạch, nhắm mắt tu luyện.
Thái Huyền Công tổng cộng có mười một trùng, trùng sau khó hơn trùng trước, trước khi đạt đến trùng thứ mười một, hắn phải dốc toàn lực, bước vào tầng thứ cao hơn, gia tăng chiến đấu lực của mình, nếu không gặp phải Bão Nguyên cảnh hậu kì võ giả, chỉ sợ vốn liếng không đủ.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian.
Rắc rắc!
Miếng hạ phẩm linh thạch trong tay vỡ tan, Diệp Trần mở to hai mắt.
– Bây giờ là trùng thứ sáu đỉnh phong, có lẽ mấy ngày nữa là có thể tiến vào trùng thứ bảy!
Ném miếng hạ phẩm linh thạch trong tay, Diệp Trần từ trên giường đi xuống.
Ầm!
Đúng lúc này, cả Lâm gia thoáng rung động, tựa hồ như có động đất phát sinh.
– Có người đang chiến đấu?
Không do dự quá nhiều, Diệp Trần mở cửa, đi về nơi phát sinh dao động.
Trên quảng trường đón khách Lâm gia, hai đám người đang giằng co với nhau, gần đại khách sảnh là cao thủ Lâm gia, bên kia là một đám người áo vàng, thủ lĩnh là một trung niên to béo cùng một lão giả hắc y.
Bên Lâm gia, một người thổ huyết nằm lăn dưới đất, rõ ràng là đã bị thương, hơn nữa vết thương không nhẹ, nhất thời không thể bò dậy được.
– Lâm Thiết Mộc, xem ra ngươi vẫn chưa biết điều, hôm nay không giao ra phương pháp chế tạo Hàn Thiết Kiếm của Hoàng gia ra, mỗi ngày ta sẽ đả thương một cao thủ Lâm gia, xem ngươi còn cương được đến bao giờ.
Trung niên to béo vuốt vuốt chiếc nhẫn lục bảo thạch trên tay, âm trầm nói.
Lâm gia gia chủ sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như người trọng thương, hắn cho người dìu cao thủ Lâm gia bị thương ra sau, lạnh giọng nói:
– Phương pháp chế tạo Hàn Thiết Kiếm là tổ tiên Lâm gia ta truyền lại, liên quan gì đến Hoàng gia ngươi, dựa vào đâu nói là Hoàng gia đánh rơi.
Trung niên to béo nói:
– Hoàng gia ta đặt chân ở Hắc Nham Thành sớm nhất, các ngươi chỉ là người ngoài, tư cách gì mà đòi sở hữu phương pháp chế tạo Hàn Thiết Kiếm, Lộc lão, phiền ngươi dạy cho hắn một bài học, không hắn lại quên đau.
Hắc y lão giả mỉm cười tà ác,
– Lâm gia chủ, nửa tháng trước trúng một đòn Hắc Sát Chưởng của ta cảm thấy thế nào, kinh mạch mỗi ngày đều đau đớn chứ!
– Các ngươi dám.
Lâm Thanh Mai không kìm được bước ra khỏi từ trong đám người.
– Đúng rồi, quên nói với ngươi một chuyện, con gái ngươi ta chấm rồi, không biết ý Lâm gia chủ thế nào?
Hắc y lão giả mắt ánh lên thần sắc tà dâm, thò tay chụp tới, chân khí bàng bạc xuyên qua bàn tay, chuẩn bị hút lấy Lâm Thanh Mai.
Xích!
Có kiếm khí bắn ra, trảm lên chân khí của hắc y lão giả.
– Là ai?
Hắc y lão giả thần sắc âm trầm.
Diệp Trần tiến bào quảng trường đón khách,
– Các ngươi làm phiền ta.
Trung niên to béo còn tưởng là cao thủ, thấy một thiếu niên tuổi độ mười sáu mười bảy đi ra, ha ha cười nói:
– Lâm Thiết Mộc, đừng nói đây là cao thủ Lâm gia các ngươi mời đến, không lẽ ngươi tưởng dựa vào hắn là có thể ngăn được Lộc lão sao.
Hắc y lão giả điềm nhiên nói:
– Tiểu tử, dám ngăn ta, hôm nay ngươi chết chắc.
Lâm Thanh Mai nhìn thấy Diệp Trần, mặt ánh lên một tia hỉ sắc, sau đó chuyển sang vẻ lo âu, thì thầm nói:
– Sao ngươi lại ra đây.
Diệp Trần nói:
– Bọn chúng là ai?
Lâm Thanh Mai nói:
– Tên béo đáng ghét kia là Hắc Nham Thành Hoàng gia gia chủ, luôn dòm ngó phương pháp chế tạo Hàn Thiết Kiếm của Lâm gia ta, trước kia hắn không dám tuỳ ý động vào Lâm gia, gần đây mời được một cao thủ tên Lộc lão, đả thương phụ thân ta, ta đến Ngũ Độc sơn mạch là để hái Thiền hương thảo trị thương cho phụ thân ta.
Ổ!
Diệp Trần gật gật đầu, không nói gì nữa.
Lâm gia chủ Lâm Thiết Mộc hỏi:
– Thanh Mai, vị tiểu huynh đệ này chính là người đưa các con ra khỏi Ngũ Độc sơn mạch?
– Vâng, phụ thân.
– Nếu đã là ân nhân cứu mạng, còn không mau đưa người ta ra sau nghỉ ngơi.
Lâm Thiết Mộc thấy Diệp Trần là Bão Nguyên Cảnh sơ kì võ giả, không muốn làm liên luỵ đến hắn.
Lâm Thanh Mai thần tình phức tạp, Diệp Trần thực lực đủ sánh ngang với Bão Nguyên Cảnh trung kì võ giả, nhưng Lộc lão kia thực lực cường đại, đã đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, đến phụ thân còn bị thương trong tay hắn, sâu trong lòng, nàng rất kì vọng Diệp Trần có thể giúp họ, nhưng hi vọng này quá mỏng manh, dù sao Lộc lão cường đại thế nào bản thân nàng cũng biết, Diệp Trần không phải đối thủ của hắn.
– Muốn đi, đâu có dễ như vậy, chết cho ta,
Hắc y lão giả thần tình hung hãn, một chưởng đánh về phía Diệp Trần, hắc sắc chưởng ấn cự đại xé toang không khí, phát ra những tiếng u u chói tai, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Keng!
Long Tuyền Kiếm xuất vỏ, Diệp Trần tuỳ ý một kiếm vung ra.
Kiếm khí sắc bén lấp lánh như thuỷ tinh cắt ngang không khí, xích một tiếng, phá vỡ Hắc Sắc Chưởng Ấn, cắt thẳng về phía cổ hắc y lão giả.
– Không được rồi, kiếm khí lợi hại quá!
Hắc y lão giả sắc mặt đại biến, vội vàng từ Linh Giới Trữ Vật lấy ra một tấm khiên chặn trước người.
Keng!
Tấm khiên dày nửa tấc bị kiếm khí chém lõm xuống một vết cực lớn, hoả tinh nóng rực phun trào như pháo hoa, bắn ra xa tới ba bốn mét.
Chúng nhân Lâm gia trợn mắt há mồm, chỉ một đường kiếm khí bình thường mà khiến Lộc lão thực lực cường đại lấy khiên ra đỡ, hơn nữa tấm khiên này rõ ràng là bách luyện tinh cương chế tạo thành, dày nửa tấc, lúc này cũng bị kiếm khí cắt sâu bốn tấc, suýt chút nữa vỡ làm đôi.
Hắc y lão giả thấy Diệp Trần lại vung kiếm, vội vàng vứt bỏ tấm khiên mẻ trên tay, vồ lấy Lâm Thanh Mai đứng gần đó nhất, định biến đối phương làm lá chắn sống, cầm chân Diệp Trần.
Lâm Thanh Mai thực lực hơi kém, chỉ cảm thấy mắt vừa hoa lên, hắc y lão giả đã ở ngay trước mặt, bản tay khô như củi chụp lấy gáy nàng.
Nhưng hắc y lão giả tốc độ dù nhanh thì Diệp Trần vẫn nhanh hơn, để lại chỗ cũ một đường tàn ảnh, chân thân cũng xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Mai.
Kiếm quang lam nhạt lấp lánh, nhoáng lên như sét.
Một khắc sau!
Hắc y lão giả bay ngược ra sau, thân thể lăng không đứt thành hai mảnh.
– Lộc lão chết rồi!
Hoàng gia gia chủ trước đó còn tươi cười hớn hở, bây giờ sắc mặt đã chuyển thành sợ hãi.
Ba!
Diệp Trần tay trái khẽ vẫy, Linh Giới Trữ Vật rời khỏi ngón tay hắc y lão giả, bay về phía hắn, Diệp Trần nhìn cũng chẳng buồn nhìn, thu ngay vào trong Linh Giới Trữ Vật của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Hoàng gia gia chủ.
Hoàng gia gia chủ mặt tái nhợt, cười cầu hoà:
– Nhân mã Hoàng gia ta lập tức rời đi, ta đảm bảo, sau này không dám làm phiền Lâm gia nữa, còn việc Lộc lão chết cũng chưa hết tội, hắn ở Hoàng gia ta nửa tháng nay, hãm hại không biết bao nhiêu thị nữ.
Diệp Trần không nói gì, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn, giết người của Hoàng gia, người khác không chừng sẽ nghĩ hắn là kẻ thích giết chóc, đương nhiên, Lâm Thiết Mộc nếu như chuẩn bị diệt trừ Hoàng gia, hắn không ngại giúp đỡ, giết giùm mấy tên cao thủ.