Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 189 - Vũ Thành!

trước
tiếp

– Vũ Thành?

Diệp Trần ngược lại chưa từng nghe nói qua bao giờ.

Tề Thiếu Phong gật đầu nói:

– Đúng vậy, ta đã từng đi qua Vũ Thành một lần, nơi đó hội tụ hơn mấy trăm ngàn võ giả, võ giả trong thành đa số đều là Ngưng Chân Cảnh, võ giả Bão Nguyên Cảnh và Tinh Cực Cảnh cũng rất nhiều, ngẫu nhiên còn có thể có võ giả Linh Hải Cảnh qua lại, trong toàn bộ Nam Trác Vực cũng phi thường nổi danh đấy, nếu chịu bỏ ra nhiều tiền thì có được một thanh bảo kiếm Hạ phẩm dễ như trở bàn tay.

– Thế sao, xem ra phải đi xem mới được.

Một thanh bảo khí công kích Hạ phẩm có thể tăng phúc đến hai thành lực công kích, so với vũ khí bình thường thì không biết trân quý hơn biết bao nhiêu lần, Diệp Trần quyết định, nơi đến tiếp theo chính Hắc Long đế quốc, dù sao hắn cũng sớm đã muốn kiến thức một trong ba quốc gia lớn của Nam Trác Vực – Hắc Long đế quốc.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Vừa lúc ta cũng muốn trở lại Hắc Long đế quốc, ta và ngươi có thể đồng hành.

Nghe vậy, Tề Thiếu Phong biến sắc, trong nội tâm chợt cười khổ, hắn còn định ở chung với Mộ Dung Khuynh Thành vài hôm, xem ra là mình tưởng bở rồi.

– Vậy làm phiền rồi.

Diệp Trần gật gật đầu.

Dùng xong bữa sáng, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành lập tức lên đường.

Thông Linh Quốc cách Hắc Long đế quốc cũng không xa lắm, lộ trình ước chừng chỉ bảy tám vạn dặm, lấy tốc độ bình thường thì một tuần đã đủ rồi.

Trên đường, mỗi ngày Diệp Trần đều khổ luyện Phù La Tam Huyền Quyết, tranh thủ sớm ngày tu luyện đến cảnh giới tầng thứ nhất, tăng Phân Thân Hóa Ảnh đến phẩm cấp Địa cấp trung giai.

Mà Mộ Dung Khuynh Thành thì hết sức cố gắng rèn luyện chân khí, nàng vì nuốt quá nhiều đan dược nên thực lực hiện giờ chỉ còn lại sáu bảy thành so với thời kì đỉnh phong, tuy rằng Phi Thiên Ma Tông không thiếu bí pháp rèn luyện chân khí nhưng mấy ngày nay cũng chỉ khôi phục được chừng tám thành thôi.

Đương nhiên, tốc độ này cũng đủ để khiến Diệp Trần cực kỳ kinh hãi rồi, phỏng chừng khi đến được Hắc Long đế quốc, thực lực của đối phương đã có thể khôi phục đến chừng chín thành rồi.

“Lục phẩm tông môn không hổ là siêu cấp tông môn, nội tình thực sự quá cường đại, chỉ bằng công pháp rèn luyện chân nguyên này thôi cũng đủ để lực áp tất cả các Thất phẩm tông môn rồi.

Thực tế Diệp Trần vẫn còn đánh giá thấp Mộ Dung Khuynh Thành và Lục phẩm tông môn.

Ngày thứ sáu.

Sau khi tu luyện xong xuôi, Mộ Dung Khuynh Thành đứng người lên, toàn lực phát động Thiên Ma Lực Tràng, lập tức, một toà núi nhỏ ở gần đó liền bị ép đến sụp đổ, không chịu nổi cỗ lực trường bộc phát bất ngờ này.

– Ngươi đã khôi phục lại thực lực rồi.

Diệp Trần kinh ngạc.

Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.

Lần này dùng đan dược kỳ thật cũng không nhiều lắm, hai năm trước Phi Thiên Ma Tông đã từng khai chiến với một Lục phẩm tông môn khác, cuộc chiến đấu lần đó trong một ngày ta đã phục dụng đến năm mươi viên đan dược, đánh chết hơn hai mươi vị võ giả Bão Nguyên Cảnh.

– Khai chiến với Lục phẩm tông môn?

– Chỉ là một chút náo động nhỏ thôi, nếu chính thức khai chiến thì ta có lẽ đã không còn đứng đây được nữa rồi.

Thần sắc Mộ Dung Khuynh Thành như thường.

Chỉ náo nhỏ đã bị ngươi đánh chết hơn hai mươi võ giả Bão Nguyên Cảnh, võ giả Bão Nguyên Cảnh của Lục phẩm tông môn kia cũng thật không đáng giá.

Diệp Trần lắc đầu, không cách nào tưởng tượng được sự cường đại của Lục phẩm tông môn.

Lại qua một ngày, hai ngươi rốt cục cũng đã đi vào biên cảnh của Hắc Long đế quốc.

Hiện lên trước mắt hai người chính làm một ngọn núi cực lớn cao đến 3000 trượng, ngọn núi này ngoại trừ cao khác thường ra còn tản mát một khí thế khiến người khác kinh sợ, Diệp Trần phát hiện, rất nhiều võ giả đến chỗ này đều lựa chọn đường vòng để đi.

Mộ Dung Khuynh Thành giới thiệu nói:

– Theo truyền thuyết, đã từng có một vị vương giả Sinh Tử Cảnh chết trên ngọn sơn phong này, máu tươi nhuộm đỏ cả đỉnh núi, ý niệm cường đại của hắn dung nhập vào bên trong ngọn núi, hình thành nên một cỗ khí thế áp lực cực kì cường đại, nếu võ giả bình thường đến quá gần sẽ bị nổi điên đến chết

– Núi này tên gì?

– Vẫn Lạc Chi Sơn.

Vẫn Lạc Chi Sơn nhìn như rất gần, kỳ thật lại còn cách cả một đoạn đường mười dặm, lúc đi qua đoạn đường này, Diệp Trần cảm nhận được một loại áp lực khủng bố, các loại cảm xúc mặt trái trong lòng liền được phóng đại lên gấp nhiều lần, thậm chí còn khiến người ta sinh ra ảo giác cực kì chân thật.

Thúc dục Kiếm Ý, Diệp Trần chém giết sạch sẽ những cảm xúc mặt trái này, sau đó chợt nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành, đối phương tựa hồ đã quen với áp bách của Vẫn Lạc Chi Sơn, sắc mặt vẫn như bình thường, bất vi sở động, Diệp Trần còn loáng thoáng cảm nhận được trên người đối phương có một lực lượng mờ mịt, ngang tầm với khí thế của Vẫn Lạc Chi Sơn.

– Cổ quái!

Nội tâm Diệp Trần sinh ra nghi ngờ.

Không lâu sau, hai người đã bỏ rơi Vẫn Lạc Chi Sơn lại ở phía sau, cỗ áp lực kia cũng lập tức tan thành mây khói

Vũ Thành ở vào miền tây của Hắc Long đế quốc, tọa lạc ở trung ương Huyền Trọng Sơn Mạch.

Còn chưa đến gần Huyền Trọng Sơn Mạch Diệp Trần đã cảm giác được trọng lực trong thiên địa tăng lên, loại gia tăng này rất nhỏ, nếu không cẩn thận chú ý sẽ rất khó phát hiện ra.

Lúc đầu, Diệp Trần còn lơ đễnh, nhưng khi càng đến gần Huyền Trọng Sơn Mạch thì trọng lực càng thêm trầm trọng, rốt cục cũng nhịn không được nữa mở miệng hỏi:

– Trọng lực của Huyền Trọng Sơn Mạch hình như có chút vấn đề?

– Ngươi phát hiện ra rồi! Đúng vậy, trọng lực của Huyền Trọng Sơn Mạch hơn xa ở ngoại giới, mà càng đến gần trung tâm thì trọng lực càng lớn, chúng ta hiện giờ còn chưa có tiến vào Huyền Trọng Sơn Mạch đâu.

Mộ Dung Khuynh Thành giải thích nói.

– Có việc này nữa sao?

Mộ Dung Khuynh Thành cười cười, lần đầu tiên nàng đến Huyền Trọng Sơn Mạch cũng giật mình giống như Diệp Trần vậy, nhưng sau này cũng không thèm để ý đến nữa rồi. Chân Linh đại lục rộng lớn khôn cùng, có rất nhiều thứ không thể nào giải thích được, giống như Thượng Cổ truyền thừa chi địa vì sao lại tự thành thế giới, cự tuyệt cốt linh của người quá 24 tuổi tiến vào, loại thủ đoạn này đã vượt qua năng lực của vương giả Sinh Tử Cảnh rồi.

Nửa canh giờ qua đi.

Hai người chính thức tiến vào bên ngoài Huyền Trọng Sơn Mạch.

– Trọng thực thật cường đại, ít nhất cũng gấp ba lần ngoại giới.

Diệp Trần thoáng cái không không chế được lực đạo nên giẫm lên mặt đất mấy dấu chân thật sâu.

Trái lại Mộ Dung Khuynh Thành lại đi lại giống như bình thường vậy

Hít sâu một hơi, Diệp Trần căn cứ vào độ lớn nhỏ của trọng lực, rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái, không còn lưu lại dấu chân nữa.

Trên đường, Diệp Trần gặp được không ít tốp năm tốp ba võ giả, tu vi phần lớn là ngoài Bão Nguyên Cảnh, võ giả Ngưng Chân Cảnh lại rất ít thấy.

– Các ngươi xem, đây không phải là Mộ Dung Khuynh Thành sao?

– Bên cạnh nàng là ai thế kia, rõ ràng lại có thể đi cùng một chỗ với Mộ Dung Khuynh Thành.

– Chưa thấy qua bao giờ, xem ra không giống đệ tử của Phi Thiên Ma Tông lắm.

– Thật hâm mô a! Mộ Dung Khuynh Thành là một trong hai đại mỹ nữ của Hắc Long đế quốc, dù được nói với nàng vài lời thôi đã mãn nguyện lắm rồi, hắn có tài đức gì mà có thể sánh vai cùng đi với Mộ Dung Khuynh Thành chứ.

– Tiểu tử này chết chắc rồi, người trẻ tuổi mê luyến Mộ Dung Khuynh Thành lên đến hàng trăm hàng ngàn, tùy tiện đi ra vài người đã có thể nghiền nát hắn rồi.

– Hắc hắc, nói không sai, chúng ta chờ xem kịch vui đi

Huyền Trọng Sơn Mạch cũng không lớn lắm, ngắn ngủn một canh giờ, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đã đi vào sâu bên trong. Trọng lực ở đây lớn chưa từng thấy, Diệp Trần đoán chừng cũng phải gấp mười lần ngoại giới, nếu phi hành trên không trung thì tốc độ tiêu hao chân khí gấp mấy chục lần ngoại giới, võ giả Bão Nguyên Cảnh phi hành không được bao lâu cả, còn tốc độ của võ giả Tinh Cực Cảnh cũng phải giảm mạnh.

– Lên đến đỉnh núi đã là cửa vào của Vũ Thành rồi.

Mộ Dung Khuynh Thành mở miệng nói.

Diệp Trần kinh ngạc

– Cửa vào ở trên đỉnh núi?

– Đi lên sẽ biết

Khi lên đến đỉnh núi Diệp Trần mới hiểu được ý tứ của Mộ Dung Khuynh Thành.

Vũ Thành rõ ràng lại tọa lạc trên một ngọn sơn phong to lớn, ngọn sơn phong này phảng phất như bị người chém mất đỉnh chóp, chỉ còn lại một mặt cắt bóng loáng. Đường kính của mặt cắt vượt quá trăm dặm, về phần bốn phía mặt cắt chính là thâm uyên sâu không thấy đáy, cách ly triệt để với xung quanh. Muốn đi vào Vũ Thành chỉ có hai cách, một là dựa vào tu vi bay qua, bất quá trọng lượng trên vực sâu quá mức khủng bố. Diệp Trần nhìn lên, vừa lúc có một đầu phi hành yêu thú tứ cấp lướt qua từ trên cao, lập tức bị trọng lực đột nhiên gia tăng kéo vào sâu trong thâm uyên, không còn hài cốt.

Biện pháp thứ hai chính là những dây xích trước mặt, trên vực sâu lơ lững ngàn vạn căn xiềng xích, những xiềng xích này to chừng bắp đùi, nối hai đầu lại với nhau.

– Chung ta đi qua đi.

Thân hình Mộ Dung Khuynh Thành lóe lên, đáp xuống trên xiềng xích, chợt gót chân phóng ra chân khí đẩy nàng trượt trên dây xích, tốc độ cực nhanh.

Học theo, Diệp Trần theo sát phía sau Mộ Dung Khuynh Thành.

Đến trong vực sâu, Diệp Trần cảm nhận được trọng lực đột nhiên gia tăng, ít nhất cũng phải gấp 30 lần ngoại giới, không, là 50 lần, cả 50 lần trọng lực, khó trách ngay cả phi hành yêu thú Tứ cấp cũng không thể bay qua được, võ giả Bão Nguyên Cảnh bình thường nếu hành động lỗ mãng thì hơn phân nửa sẽ có kết quả như đầu phi hành yêu thú kia thôi.

Bá! Bá!

Hai người đáp xuống bên ngoài Vũ Thành.

Vũ Thành so với Cuồng Phong Thành và Vong Thầm Thành của Thiên Phong Quốc còn lớn hơn, dài rộng vượt quá bảy mươi dặm, tường thành lại cao tới hơn 300m, độ cao này cũng không phải có thể tùy tiện làm ra, bởi vì dựa theo trọng lực ở nơi này thì võ giả dưới Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ không thể nào bay đến độ cao 300m được.

Bên ngoài cửa thành rộng lớn, có hai nhóm võ giả thủ thành đang đứng ở đó

Mộ Dung Khuynh Thành nhắc nhở:

– Phí vào thành của Vũ Thành là một khối Hạ phẩm linh thạch, phí rời thành cũng thế.

– Ra khỏi thành cũng cần linh thạch?

Phí vào thành là một khối Hạ phẩm linh thạch quả thật rất đắt đỏ, nhưng Diệp Trần thấy cũng không nói gì được. Những người ở Vũ Thành hiện giờ đều là võ giả… vào trong đó, ngươi có thể mua được rất nhiều thứ bình thường không thể nhìn thấy, đối với võ giả mà nói thì quả thật có lực hấp dẫn rất lớn, phí vào thành cao cũng có thể hiểu được, thế nhưng ra khỏi thành cũng phải tốn phí thì thật khiến hắn không thể nào hiểu nổi rồi.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Quy củ của Vũ Thành rất nhiều, cái này chỉ là một trong số đó thôi.

Giao nộp hai khối Hạ phẩm linh thạch, hai người tiến vào Vũ Thành.

Kiến trúc bên trong Vũ Thành gây cho Diệp Trần cảm giác đầu tiên đó chính là lớn và cực lớn, tùy tiện tìm một kiến trúc rất bình thường cũng có độ cao hơn 10m, còn những quán rượu thì phảng phất như những tòa tháp cao, đứng sừng sững ở các nơi trong thành, nhìn qua cực kỳ bắt mắt. Mà đường đi lại càng rộng rãi, cơ hồ có thể chứa được cả trăm người sóng vai nhau mà đi, không lộ ra chút chen chúc nào cả, trong nháy mắt, Diệp Trần phảng phất như đi vào thế giới của người khổng lồ vậy.

– Quy củ thứ hai của Vũ Thành chính là nghiêm cấm đánh nhau, nếu có người vi phạm thì sẽ tùy theo mức độ, nhẹ sẽ bị nhốt vào đại lao, nếu người nghiêm trọng thì sẽ bị giết chết không luận tội, cho đến giờ còn chưa thấy có người nào ngoại lệ cả.

Nghe vậy, Diệp Trần nói:

– Vũ Thành là thành thị trọng võ, sẽ có đại nhân vật trấn áp chứ!

Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu

– Thành chủ Vũ Thành là một gã võ giả Linh Hải Cảnh.

– Võ giả Linh Hải Cảnh, khó trách!

Nếu như nói võ giả Tinh Cực Cảnh là cường giả, vậy thì võ giả Linh Hải Cảnh chính là đại năng, giơ tay nhấc chân đều có được uy lực cải biến địa hình, có một đại năng Linh Hải Cảnh làm thành chủ, ai dám làm xằng bậy thì chả khác nào tìm chết.

Đường cái rộng như thế cũng không phải không có đạo lý, tiến vào thành Diệp Trần liền thấy được hai bên đường có rất nhiều võ giả bày hàng ra bán, sạp hàng đủ loại màu sắc hình dạng, có giá sách, có da thú, có cái bàn, cũng có quầy hàng cự thạch, khiến người xem hoa cả mắt.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Muốn bầy quầy hàng thì cần phải tốn 100 khối Hạ Phẩm linh thạch để chứng minh, nếu không chính là không tuân theo quy định, sẽ bị trừng phạt rất nặng. Nhưng dù sao cũng không có nhiều đồ vật được bán lắm, có rất ít người bầy quầy hàng để bán, về cơ bản đều lựa chọn lén giao dịch thôi.

– Vũ Thành không có cửa hàng sao?

Diệp Trần hỏi.

– Có, bất quá trong cửa hàng rất ít bán ra bảo vật, thường thì đều là cửa hàng đan dược và tiệm vũ khí bình thường chứ không phải rầm rộ như các quán rượu. Đương nhiên, nếu bảo vật người nhiều thì ngược lại có thể thuê hoặc mua một cái cửa hàng. Đáng tiếc, bảo vật cá nhân có được cũng chỉ có hạn, nếu sánh ra thì việc bầy quầy hàng bán tốt hơn rất nhiều, phí chứng minh cũng chỉ mất 100 khối Hạ phẩm linh thạch thôi.

Trong thành thường xuyên có võ giả tuần tra qua lại, xem ngươi có tuân thủ đúng quy định không, những võ giả không người nào dám chống lại bọn họ cả, sợ chọc phải đối phương thì quả thật được không bù mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.