Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 1305 - Một Ta Khác?

trước
tiếp

Dịch giả: Đậu Đỏ

Biên: Độc Hành

“Với tình cảnh của ngươi bây giờ, tu thành viên mãn cũng không thành vấn đề, hai quyển công pháp còn lại này, ngươi nhận lấy đi. Ngày đại thành, thần hồn viên mãn, khi đó không cần phải lo lắng chuyện nổi điên hóa rồ. Chỉ là sau khi tu luyện xong bảy tầng, con đường tu tiên của ngươi trong kiếp sau, sau khi luân hồi coi như đoạn tuyệt, nên tiếp tục tu luyện hay không, ngươi tự cân nhắc.” Luân Hồi điện chủ liếc mắt nhìn hắn, nói.

Vừa dứt lời, gã tiện tay vung lên, một đạo lưu quang hiện lên, bay về phía Hàn Lập.

Lúc Hàn Lập cúi đầu xem xét, trong tay đã xuất hiện một ngọc giản màu trắng, bên trong ghi lại đúng là hai tầng sau của công pháp Luyện Thần Thuật.

“Kỳ thật ở trước mặt ta chỉ có một con đường, đó chính là tiếp tục tu luyện cho tới viên mãn. Về phần kiếp sau, nếu là một kẻ phàm nhân, cả đời tầm thường, có lẽ còn có cơ hội luân hồi. Còn như tu sĩ chúng ta, đã bước vào con đường tu hành, nếu có một ngày thân vẫn đạo tiêu, chưa hẳn sẽ có cái gọi là kiếp sau.” Hàn Lập chắp tay, khẽ thở dài một tiếng nói.

“Ngươi ngược lại là suy nghĩ thấu đáo, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán. Thế gian này, người có thể nhìn thấu điểm này, mới có thể thành tựu vô ngã, đạt đến Đạo Tổ cảnh.”

Luân Hồi điện chủ nói vui một câu, rồi ngừng lại không nói nữa, chỉ đứng chắp tay nhìn Hàn Lập, tựa hồ có chút do dự.

Hàn Lập chờ giây lát, thấy Luân Hồi điện chủ một mực trầm mặc không nói gì, đành mở miệng nói: “Trong lòng vãn bối có chút nghi hoặc, phiền muộn đã lâu, không biết tiền bối có thể giải đáp một chút hay không?”

“Ngươi cứ nói.” Luân Hồi điện chủ mở miệng nói.

“Ngày đó, lúc ở trong Cửu Nguyên Quan, vãn bối từng gặp qua một nữ tử thi triển Luân Hồi pháp tắc đi cùng với Giao Tam đạo hữu, nàng luận về dung mạo hay thần thái đều giống y một vị cố nhân của vãn bối. Xin hỏi vị đạo hữu kia hiện ở nơi nào? Có thể cho vãn bối gặp mặt một lần không?” Hàn Lập liếc qua Giao Tam, nói.

Giao Tam thấy thế, ánh mắt hơi lóe lên, không tự chủ lui về sau một bước.

“Người ngươi muốn hỏi, có phải nữ tử đạo lữ của ngươi dưới hạ giới, Nam Cung Uyển?” Luân Hồi điện chủ thản nhiên hỏi.

Hàn Lập nghe vậy, tâm thần đột nhiên chấn động, bất quá trên mặt vẫn bảo trì trấn định. Hắn quả thực không ngờ, Luân Hồi điện chủ có thể nói thẳng ra như vậy.

Giao Tam lại hít sâu một hơi, sau đó chuyển ánh mắt qua, nhìn Hàn Lập.

“Không sai, vãn bối đang hỏi vấn đề này.” Thời điểm Hàn Lập nói câu này, đáy lòng đã xác nhận, không thể nghi ngờ gì nữa, nữ tử kia nhất định là Nam Cung Uyển, nếu không đối phương sẽ không đặt câu hỏi như vậy.

“Người ngươi yêu cầu, đang ở ngay đây, có điều nàng không phải là Nam Cung Uyển. Chính xác thì nàng cũng không phải là Nam Cung Uyển của ngươi.” Luân Hồi điện chủ nói thẳng ra.

Hàn Lập nghe vậy, lông mày không khỏi cau lại. Lúc này, ánh mắt nhìn về phía Luân Hồi điện chủ, mơ hồ đã có vài phần địch ý.

Mặc dù ngay từ đầu, đối phương tựa hồ không có ác ý gì với mình, lại còn bỏ công cho mình hai tầng sau của Luyện Thần Thuật và giải thích rất nhiều nguyên do. Nhưng nếu là sự tình liên quan tới Nam Cung Uyển, đương nhiên sẽ không giống lúc trước.

Cả đời mình, từ khi bắt đầu bước vào tu hành, chí cầu trường sinh, đã buông bỏ rất nhiều, cũng đã thẹn rất nhiều. Nhưng chung quy, đối với một vài chuyện vẫn còn một tia ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không được chạm tới.

Nếu mà ngay cả tia ranh giới cuối cùng này cũng mất đi, vậy thì mình sẽ không còn là chính mình nữa. Cho dù có tu vi cao hơn, hay là tồn tại ngang với trời đất đi chăng nữa, thì cũng để làm gì?

Nam Cung Uyển, vừa vặn đúng là nghịch lân của hắn, cũng là một trong những ranh giới cuối cùng, là một phần nhu hòa sâu trong con người hắn.

“Nếu vị đạo hữu kia đang ở chỗ này, không ngại để cho nàng đi ra gặp mặt một lần, có phải đạo lữ của tại hạ hay không, vãn bối sẽ tự phân rõ.” Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, chậm rãi nói.

Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên phía sau tấm bia đá khắc hai chữ “Luân Hồi” kia, xuất hiện một bóng người, chậm rãi đi ra.

Hàn Lập dời mắt nhìn sang, chỉ thấy người kia mang trên người một bộ cung trang màu lam, nước da trắng nõn nà, dung mạo tựa Tiên nữ, cằm hơi nhọn, mũi thanh tú, đôi mắt sáng trong veo say đắm lòng người. Hết thảy mọi thứ đều quen thuộc với Hàn Lập, vì vậy hắn càng động tâm, càng có thêm một loại cảm giác ấm áp không nói nên lời. Nếu không phải Nam Cung Uyển thì có thể là ai?

Chỉ là chẳng biết tại sao, khí tức trên người Nam Cung Uyển lúc này tăng vọt, mặc dù tựa hồ còn có chút không ổn định, nhưng rõ ràng đã đạt đến cấp bậc Đại La. Mà càng khiến Hàn Lập cảm thấy cổ quái, đó là thần sắc Nam Cung Uyển lúc nhìn thấy hắn. Có mê man, có nghi hoặc, có áy náy, có tiếc nuối… Duy chỉ có thần sắc vui sướng sinh tử trùng phùng lại không có!

“Ngươi đã làm gì nàng?” Hàn Lập đột nhiên quay đầu, lạnh lùng hỏi Luân Hồi điện chủ.

“Hàn… Hàn đạo hữu, ngươi không nên gấp gáp tức giận, điện chủ, điện chủ ngài… Ngài chỉ giúp mẫu thân khôi phục trí nhớ kiếp trước.” Giao Tam thấy thế, nhịn không được tiến lên một bước, nói.

“Mẫu thân? Mẫu thân cái gì?” Hàn Lập khẽ giật mình, nghi hoặc hỏi.

Trong khi nói chuyện, hắn đang muốn tiến lên đón lấy, kéo Nam Cung Uyển về bên cạnh mình.

Luân Hồi điện chủ thấy thế, cũng không có động tác nào ngăn cản, bước chân Giao Tam nhẹ bước một chút, nhưng cuối cùng vẫn đứng nguyên ở đấy.

Ngay khi Hàn Lập sắp cầm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại như cây cỏ của Nam Cung Uyển kéo đi, thì Nam Cung Uyển lại vô thức lui về sau một bước, đồng thời đôi mi thanh tú nhăn lại, trừng mắt nhìn Hàn Lập.

Tay Hàn Lập đang giơ lên, đứng hình ngay tại chỗ, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin nhìn về phía Nam Cung Uyển, thì thào kêu lên:

“Uyển Nhi…”

Nghe được một tiếng gọi này, đôi mắt Nam Cung Uyển khẽ loé lên, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, si ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lập. Trong đôi mắt đẹp dịu dàng lóe ra hào quang trơn bóng, tựa hồ có ngàn loại nhu hòa, vạn loại rối rắm, phức tạp, đều gửi gắm trong đó.

“Mẫu thân…” Đúng lúc này, Giao Tam bỗng nhiên mở miệng khẽ gọi một tiếng.

Bước chân Nam Cung Uyển đang mờ mịt từng bước đi về phía Hàn Lập, bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về Giao Tam.

Giao Tam khẽ đưa tay vỗ lên mặt, một trận ô quang trên mặt tản đi, bỏ chiếc mặt nạ màu đen xuống. Hai đạo linh phù từ phía sau tai bay ra, lần đầu tiên hiển lộ ra khuôn mặt chân thật mà không có bất kỳ thứ gì che lấp.

Nam Cung Uyển thấy thế, đi đến trước người Giao Tam, sau khi xem xét kỹ một hồi, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.

“Ngươi là Cửu Chân!” Nàng kinh hỉ nhìn khuôn mặt Giao Tam, nỉ non hỏi.

Từ sâu bên trong, nàng có thể cảm nhận được sự ràng buộc giữa huyết mạch tương liên này.

Giao Tam gật đầu lia lịa, nước mắt từ trên đôi má chậm rãi chảy xuống, khóc không ra tiếng.

Đáy lòng Hàn Lập giống như một tảng đá lớn đập trúng, đột nhiên trầm xuống, khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía Luân Hồi điện chủ, hỏi từng chữ từng câu:

“Rốt cuộc ngươi đã làm gì nàng?”

“Không có gì, ta chỉ trả lại cho nàng ký ức và tu vi đã mất mà thôi.” Luân Hồi điện chủ từ tốn nói.

Giao Tam chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như thế của Hàn Lập, có chút không đành lòng, mở miệng nói: “Điện chủ dùng Lục Đạo Luân Hồi Bàn giúp nàng khôi phục ký ức ở kiếp trước, nàng là mẫu thân của ta, Cam Như Sương.”

“Cam Như Sương… Thì có liên quan gì tới ta? Ta chỉ biết nàng là đạo lữ của ta, thê tử kết tóc của ta, Nam Cung Uyển của ta!” Hàn Lập phẫn nộ quát.

Cùng lúc đó, kim quang xung quanh người hắn phát ra mãnh liệt, Thời Gian Linh Vực bỗng nhiên mở ra, một cỗ sóng khí màu vàng từ người hắn tuôn trào ra, bức lui Nam Cung Uyển và Giao Tam về sau một bước.

Nhưng Luân Hồi điện chủ lại bất vi sở động, chỉ tiện tay vung lên, một đạo quang mang luân hồi quét qua, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc Hàn Lập phóng ra bên ngoài lập tức nhao nhao cuốn ngược về, trở lại trên người Hàn Lập, đồng thời tiêu tán vô tung.

Nam Cung Uyển nghe được tiếng quát lớn này, cả người đột nhiên chấn động, tựa hồ ký ức của hai kiếp người đồng thời ùa về trong đầu, vẻ mặt lập tức vặn vẹo, hai tay ôm đầu, thống khổ tê liệt ngã xuống mặt đất.

Hàn Lập thấy thế, trong lòng căng thẳng, ngay lập tức muốn lao tới, nhưng Luân Hồi điện chủ lại nhanh hơn một bước, đi tới sau lưng Nam Cung Uyển, một tay đỡ phía sau lưng nàng, một tay nhẹ nhàng phất qua đỉnh đầu nàng.

Cùng với đạo hào quang hiện lên, vẻ mặt thống khổ của Nam Cung Uyển dần dần thu lại, chậm rãi lâm vào ngủ say.

“Ký ức kiếp này và kiếp trước đồng thời tuôn ra, mà nàng vừa mới khôi phục thực lực trước kia, có chút không chịu nổi.” Luân Hồi điện chủ giao nàng cho Giao Tam chăm sóc, đứng dậy nói.

“Ở kiếp trước, chính là quá khứ trước kia, ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì, mà muốn tìm lại ký ức thay nàng?” Hai tay Hàn Lập nắm chặt, đầu ngón tay đã trở nên trắng xanh, dĩ nhiên đã rất giận dữ.

“Bởi vì nàng cũng là thê tử kết tóc của ta, đạo lữ duy nhất của ta.” Ngữ khí Luân Hồi điện chủ bình tĩnh, lạnh lùng nói ra.

Hàn Lập và Giao Tam nghe vậy, đều lộ vẻ chấn kinh.

“Cửu Chân, trước kia ngươi không phải đã hỏi ta, phụ thân của ngươi là ai, hắn đang ở chỗ nào sao?” Luân Hồi điện chủ quay đầu, mắt chan chứa yêu thương nhìn về phía Giao Tam, chậm rãi nói.

Vừa dứt lời, hắn đưa tay tháo chiếc mũ rộng vành màu đen đội trên đầu quanh năm xuống, thu hồi vẻ ẩn giấu, lộ ra diện mục thật sự.

Trong khoảnh khắc, Luân Hồi điện chủ thu hồi hết thảy uy áp.

Khi nhìn rõ diện mục Luân Hồi điện chủ, trong nháy mắt, đồng tử Hàn Lập và Giao Tam đồng thời mở to, hai người đều như bị sét đánh.

Phía dưới mũ rộng vành của Luân Hồi điện chủ, là một khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn, hốc mắt hơi sâu, hai mắt đen như mực, cũng không già nua như Giao Tam đoán. Trái lại, là một khuôn mặt thanh niên, mũi cao thẳng.

Chỉ là gương mặt kia, lại bất ngờ giống Hàn Lập y như đúc!

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trong nháy mắt Linh Vực của Hàn Lập mở ra, mở miệng chất vấn.

Hắn từ khi tu hành đến nay, trải qua thiên kì bách quái, sự tình khiến cho người ta đăm chiêu trộm nghĩ, nhiều không kể xiết. Nhưng chưa bao giờ như hôm nay, chứng kiến hết thảy mọi chuyện, lại khiến cho chính mình chấn kinh đến tột đỉnh.

Đạo lữ kết tóc của mình đột nhiên trở thành đạo lữ của người khác, kết quả người này lại trông giống hệt mình, không khác nhau chút nào.

Đây không phải dịch dung hay là bí thuật thay đổi diện mạo gì khác, mà đích xác là y chang mình không khác gì. Chẳng trách trước đây mình vẫn cảm thấy đối phương tạo cho mình một loại cảm giác hết sức quen thuộc.

Nếu không phải khí tức pháp tắc trên người nọ hoàn toàn khác biệt mình, thậm chí Hàn Lập đã coi người đứng đối diện, chính là một cỗ phân thân của mình.

“Ta là ta, ngươi là ngươi, ta là Hàn Lập, ngươi cũng là Hàn Lập.” Luân Hồi điện chủ thở dài một tiếng, chầm chậm nói ra.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giao Tam cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút sạch, vẻ mặt mê man, ôm Nam Cung Uyển trong ngực, thì thào hỏi.

“Ta cũng là Hàn Lập, chẳng qua là một Hàn Lập nghịch chuyển thời gian, trở về quá khứ, từ bỏ Thời Gian, lại tu Luân Hồi.” Luân Hồi điện chủ chậm rãi nói ra.

Vẻ mặt Giao Tam tràn đầy khiếp sợ, sau khi nghe xong, trong mắt càng thêm vẻ mê man.

“Ngươi là Hàn Lập, vậy… Ta là ai?” Hàn Lập nhịn không được bước về phía trước một bước, chỉ vào Luân Hồi điện chủ, chậm rãi hỏi.

Tâm tư của hắn rối như tơ vò, trong lúc nhất thời, căn bản không thể tĩnh tâm suy nghĩ được, rốt cuộc cảnh tượng trước mắt là chuyện như thế nào? Đúng là trong cõi U Minh có một loại liên hệ cổ quái, khiến cho hắn khi nhìn thấy diện mạo thật của Luân Hồi điện chủ, lập tức tin tưởng người này chắc chắn không phải phân thân, không phải hóa thân, không phải trảm thi, mà chính là mình.

Mặc dù lực lượng pháp tắc trên thân hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng loại liên hệ cổ quái không cách nào nói rõ này, chắc chắn sẽ không sai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.