Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 99 - Tìm Tới Tận Cửa

trước
tiếp

Sắc mặt Chu Tâm Kỳ đầy khó coi, nàng không nghĩ tới động phủ đích thân mình chọn lựa vậy mà lại ngay cạnh động phủ của Bạch Tiểu Thuần. Lúc trước còn ở ngoại môn, nàng cũng đã biết được cái sở thích muốn mọi người xưng hô một tiếng Bạch sư thúc của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên nên mỗi lần như vậy nàng đều nhanh chóng tránh đi.

Không ngờ, lại bị chặn ngay ở cửa động này.

“Bạch…sư thúc!” Chu Tâm Kỳ thở dài, thản nhiên chào hỏi. Rồi nàng cũng không liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần lần nào nữa mà thản nhiên quay người, đạp lên tấm lụa xanh, váy dài phấp phới tung bay như càng làm nổi bật lên dung nhan tuyệt mỹ của mình, nhìn thoáng qua không khác gì một vị tiên tử cả. Ngày thường, Chu Tâm Kỳ cũng thường xuyên dùng cách này đuổi khéo những người hâm mộ xung quanh, lần nào cũng phát huy tác dụng cả. Loại thái độ tách biệt trên người nàng tạo ra một loại cảm giác xa cách đối với người khác, khiến bọn họ không cách nào thân cận được với nàng.

Thế nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần lại rất cao hứng, hắn chắp tay nhỏ sau lưng, lộ ra một tư thái tiền bối đầy tán thưởng mà nhìn Chu Tâm Kỳ. Dường như hắn không để ý đến thái độ của nàng chút nào, mà chỉ cần một câu Bạch sư thúc mà thôi.

Đến khi Chu Tâm Kỳ đã đi xa, Bạch Tiểu Thuần mới hài lòng quay người về động phủ. Hắn cảm thấy hôm nay vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ đầy quan trọng, hơn nữa mong muốn của hắn rốt cuộc cũng đã đạt được rồi. Trong động phủ, hắn đem Long Tượng Hóa Hải Kinh ra nghiên cứu, càng nhìn càng nghĩ tới sự cường hãn của Quỷ Nha trong trận thiên kiêu chiến, vẻ mặt hắn cũng dần trở nên đầy nghiêm túc.

“Quỷ Nha kia không biết tu thành thế nào mà có thể lợi hại đến như vậy… mấy đầu Lệ Quỷ kia hẳn cũng tương tự như Ngự thú , nếu như ta cũng có một đầu hung thú thì tốt rồi.” Bạch Tiểu Thuần nhớ lại một trận chiến kia, trong lòng cũng còn sợ hãi. Nghĩ vậy, hắn cũng có chút động lòng, rồi lôi từ trong túi Trữ vật ra một cái hộp gỗ.

“Dục Thú Chủng…về sau có cơ hội qua bờ Bắc, có lẽ…có có thể đạt được một đầu hung thú thuộc về riêng mình đấy. Cũng không phải không có khả năng đầu hung thú này là do chính ta sáng tạo ra!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến tác dụng thần kỳ của Dục Thú Chủng, tim đập thình thịch. Một lúc lâu sau hắn mới dằn lòng xuống mà cất hộp gỗ đi.

Sau khi trầm ngâm một lát, hắn lắc lắc đầu.

“Chuyện tình chém chém giết giết, ta thật sự thấy phiền chán. Phải nhanh chóng đề thăng đến Ngưng Khí đại viên mãn, như vậy mới có thể sớm Trúc cơ a.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, bèn dựa theo nội dung Long Tượng Hóa Hải Kinh mà bắt đầu tu hành.

Long Tượng Hóa Hải kinh này tuy là tiếp nối với Tử Khí Ngự Đỉnh công nhưng phương thức tu hành lại khác hẳn nhau. Không phải bày ra các loại tư thế, mà là có ba bức họa đồ, bức họa đồ đầu tiên là một pho Cự tượng Viễn cổ, khí thế hào hùng, dường như có cả lực lượng khai sơn, có thể rung chuyển thiên địa, loại lực lượng cực hạn của nhục thân khiến cho Bạch Tiểu Thuần nhìn qua không khỏi chấn động thân thể. Dường như tất cả huyết nhục trong cơ thể hắn dựa vào bức họa đồ này mà trở nên chấn động, như đang ăn khớp với một quy luật đặc thù nào đó.

Bức họa đồ thứ hai là một bức Thanh Long uốn lượn như ẩn như hiện trong mây mù. Bạch Tiểu Thuần vừa mới nhìn vào tức thì như trong đầu bị lạc ấn, không tự chủ mà huyễn hóa ra bức họa đồ này bên trong. Chỉ là dường như vừa mới hình thành, chưa tới một hơi thở nữa thì trong đầu hắn nổ vang một tiếng, linh lực đột nhiên không còn khống chế được nữa mà bị khuếch tán ra toàn thân, truyền tới từng trận đau đớn. Bạch Tiểu Thuần đột nhiên tỉnh táo lại, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Đây là phương pháp tu hành gì vậy chứ!” Bạch Tiểu Thuần hít sâu, không dám nhìn đến bức họa đồ thứ ba nữa mà bắt đầu nghiên cứu khẩu quyết và nội dung của Long Tượng Hóa Hải Kinh một cách kỹ lưỡng.

Sau nửa ngày, hắn ngẩng đầu, trong mắt đầy suy tư, rồi dần dần như chợt nghĩ ra, như được minh ngộ.

“Quan tưởng tu hành!” Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ.

Loại phương pháp tu hành này rất huyền diệu, dựa theo từng giai đoạn khác nhau mà tiến hành quan sát họa đồ khác nhau, nhờ đó mà thành tự thân tu hành. Có thể hình dung, trên ba bức họa đồ kia nhất định chứa một lực lượng thiên địa thần bí nào đó, khiến người đó nhìn vào có thể ảnh hưởng tới chính bản thân mình.

Đối với đệ tử mới vừa nhập môn mà nói, loại phương pháp này thật sự cũng không thích hợp tu hành, nếu như cố tình cưỡng ép tu luyện có thể gặp phải phản phệ. Chỉ đến Ngưng khí tầng tám trở lên, trong thể nội tồn tại không ít Linh lực mới có thể tu hành loại phương pháp này.

Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn tuân thủ, cũng không có mơ tưởng xa vời mà chỉ tập trung nhìn bức họa đồ thứ nhất. Quan tưởng một lúc thì cả thân thể hắn run rẩy, khí huyết lưu chuyển mạnh mẽ, dường như ẩn ẩn bên trong còn phù hợp với đặc tính của Bất Tử Bì khiến toàn thân hắn lóng lánh đầy Ngân quang. Sau một hồi suy nghĩ, Bạch Tiểu Thuần có một loại cảm giác, dường như Long Tượng Hóa Hải Kinh này còn có thể phối hợp với Bất tử Bì, khiến cho uy lực càng thêm tăng mạnh.

Thời gian trôi qua, nhanh chóng đã tới nửa tháng, trong thời gian này, Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng khai lò Luyện dược, một mặt thì tu luyện Long Tượng Hóa Hải Kinh, một mặt luyện chế Linh dược khiến tu vi bản thân cũng chậm rãi tăng trưởng. Đồng thời Bất tử Bì của hắn cũng ngày càng đậm màu Ngân quang, trình độ tinh tiến không ít.

Cùng lúc tu hành Long Tượng Hóa Hải Kinh, hắn phát hiện ra tuy bản thân không tu luyện Tử Khí Ngự Đỉnh công, nhưng thần thông Tử Khí hóa Đỉnh bỗng nhiên lại thành thạo vượt bậc.

Hiện tượng lần này khiến Bạch Tiểu Thuần rất giật mình. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn ẩn ẩn như phát hiện được đáp án.

“Long Tượng Hóa Hải, là một môn công pháp phụ trợ, dung hòa cực mạnh, có thể khiến cho uy lực thần thông thuật pháp gia tăng mạnh. Về phần lời mở đầu trong quyển này nói tới gông cùm xiềng xích…” Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ. Sau một lúc thì hắn nâng tay phải điểm một chỉ về phía trước, hư vô trước mặt hắn lập tức chấn động, một Tử Đỉnh bỗng nhiên xuất hiện.

Sinh động như thật, chẳng những Tử Đỉnh to lớn hơn lúc trước, uy áp cũng mãnh liệt hơn, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn có loại cảm giác chỉ cần một ý niệm của bản thân, có thể khiến Tử Đỉnh to lớn này tiêu tán hóa thành Linh lực trở lại trong cơ thể của mình.

Suy nghĩ của hắn khẽ động, đại Đỉnh biến mất, một đoàn linh khí ập vào mặt, rồi nhập vào trong người, bổ sung toàn bộ tiêu hao mà vừa rồi hắn thi triển thần thông này.

Bạch Tiểu Thuần đầy kinh hỉ, loại thành thạo có thể thu phát tùy ý thế này, chính là đặc thù sau khi Tử Khí Hóa Đỉnh đại thành.

“Có Long Tượng Hóa Hải Kinh phụ trợ, đại pháp Ngự Nhân mà ta từng nghĩ ra có lẽ có hi vọng rồi!” Bạch Tiểu Thuần đang đầy cao hứng thì chợt vẻ mặt hắn khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía Đại môn của động phủ rồi đưa tay bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ, Đại môn trở trên mờ dần rồi trong suốt, hắn có thể nhìn thấy rõ thiên địa bên ngoài.

Lúc này là hoàng hôn, chợt có mấy trăm đạo thân ảnh từ phía xa gào thét bay tới, trong đó có hơn mười người tốc độ nhanh nhất đã đến bên ngoài động phủ Bạch Tiểu Thuần.

Trong đám này có một thanh niên có vẻ ngoài tuấn lãng, nhưng sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ vằn tia máu, cả người như trở nên điên cuồng, tựa như chỉ cần có người nào đụng phải thì gã sẽ lập tức trở nên đầy cuồng loạn.

Bạch Tiểu Thuần nhận ra gã thanh niên này, chính là… đệ tử bờ Bắc, Bắc Hàn Liệt!

Hơn mười người bên cạnh gã đều có tu vi vượt qua Ngưng khí tầng chín bình thường, trong đó có mười người còn có tu vi Ngưng khí đại viên mãn. Về phần hơn trăm người phía sau gã, bất kì người nào cũng đều là tu vi Ngưng khí tầng chín cả!

Hơn nữa bên cạnh Bắc Hàn Liệt còn có một vị đại hán với thân hình to lớn, cả người tựa như một ngọn núi nhỏ, tướng mạo có mấy phần giống với Bắc Hàn Liệt, tóc dài tung bay. Gã đứng đó, không nói gì, khí thế trên người lộ ra để cho Bạch Tiểu Thuần thầm giật mình trong lòng.

Cái khí tức kia không phải một Ngưng khí cảnh giới có được, thậm chí suy xét kỹ thì có thể nhìn thấy bốn phía xung quanh người này có một vòng xoáy vô hình, khiến tất cả lực lượng thiên địa tám hướng đều tập trung ngưng tụ trên người gã.

“Trên trăm đệ tử nội môn Ngưng khí tầng chín, tầng mười!” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần trợn to, da đầu có chút tê dại, đồng thời tranh thủ bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ, toàn bộ trận pháp trong động phủ của hắn đều được mở ra toàn diện.

Một trăm người này, chính là đệ tử nội môn bờ Bắc, chính xác hơn, là đến từ Lạc Nhật Phong. Bây giờ đến đây, chính là vì muốn báo thù cho sư đệ Bắc Hàn Liệt của bọn họ.

Hơn một trăm người cùng xuất động đưa tới sự chú ý của đám đệ tử nội môn Hương Vân Sơn. Chu Tâm Kỳ là người đầu tiên bước ra khỏi động phủ, cùng lúc đó không ít đệ tử nội môn Hương Vân Sơn nhanh chóng bay ra, vây quanh lấy hơn một trăm người này lại. Vừa bao vây lại, thì mọi người cũng chợt nhận ra vị đại hán bên cạnh Bắc Hàn Liệt lúc này, bèn kinh hô nghẹn ngào.

“Linh khí thành dòng xoáy, đây chính là đã vượt qua cảnh giới Ngưng khí, bước vào khoảng giữa gần Trúc cơ, là dấu hiệu nửa bước Trúc cơ!”

“Là đệ nhất thiên kiêu Lạc Nhật Phong, Bắc Hàn Phong!”

Ngay khi đám người bốn phía kinh hô lên, Bạch Tiểu Thuần thông qua trận pháp trong động phủ cũng nghe thấy được thanh âm bên ngoài, hai mắt trợn to lên.

“Chư vị đồng môn, Bờ Nam chiến thắng Thiên kiêu chiến vừa rồi, không có gì đáng chê trách, Bắc Hàn chúc mừng. Hôm nay tới đây không liên quan tới hai bờ Nam Bắc, mà chỉ là ân oán riêng của nhà Bắc Hàn ta mà thôi. Bạch Tiểu Thuần kia hèn hạ vô sỉ, làm hại tộc đệ ta ôm hận cả đời, ta thân là huynh trưởng sao có thể nhịn xuống được!”

“Lần này đến đây là vì tộc đệ của ta, vì một cái công đạo!” Lời Bắc Hàn Phong truyền ra, còn không đợi đám đệ tử nội môn Hương Vân Sơn xung quanh đáp lại, gã mạnh mẽ nhìn về phía động phủ của Bạch Tiểu Thuần.

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi cút ra đây cho ta!”

Bắc Hàn Liệt đứng bên cạnh, hai mắt đỏ lên, ẩn ẩn còn có nước mắt, gã cuồng loạn hướng về phía động phủ của Bạch Tiểu Thuần mà rống to.

“Bạch Tiểu Thuần, cút ra đây!”

Ngay khi hai huynh đệ Bắc Hàn mở miệng thét lớn, thì thanh âm của Bạch Tiểu Thuần trong động phủ cũng truyền ra đầy ủy khuất.

“Các ngươi quả thật không nói đạo lý a. Lúc đó ta đã nói ngươi nên nhận thua, ngươi không nên oán ta, lúc đầu Đại Cẩu kia bổ nhào vào ngươi, ta còn định tách các ngươi ra a.”

“Câm miệng, Bạch Tiểu Thuần, ngươi đi ra, Bắc Hàn Liệt ta và ngươi không đội trời chung!!!” Bắc Hàn Liệt rống giận. Gã cảm giác Bạch Tiểu Thuần cố tình khơi lại vết thương của bản thân, lúc này gã như điên cuồng xông đến, oanh kích lên trận pháp của động phủ Bạch Tiểu Thuần như muốn trút tất cả mọi oán khí trong thời gian ngắn này phát tiết ra ngoài.

Bạch Tiểu Thuần nhìn vậy sợ mất hồn vía. Chỉ là sau khi phát hiện được trận pháp chỉ có chút rung chuyển, không có dấu hiệu bị phá mới có thể yên lòng lại, thầm hạ quyết tâm không bước ra ngoài. Hắn nhìn Bắc Hàn Liệt đang phát cuồng bèn thở dài, tiếp tục thuyết phục.

“Bắc Hàn Liệt, kì thực cũng đâu có gì chứ, ngươi cứ nghĩ như vậy a, đầu Đại cẩu kia và ngươi có quan hệ mật thiết dạng này, nói không chừng nhân họa đắc phúc. Ngự thú chi pháp của ngươi nhất định sẽ trở nên lợi hại hơn a.” Bạch Tiểu Thuần thật tâm muốn thuyết phục, an ủi đối phương. Nhưng thà là hắn không an ủi, vừa nói ra mấy lời này, Bắc Hàn Liệt trực tiếp bùng nổ mà rống giận ngập trời.

Ngay cả sắc mặt của Bắc Hàn Phong cũng trở nên đầy âm trầm, một bước đi đến động phủ của Bạch Tiểu Thuần mà oanh kích xuống. Trận pháp rung chuyển khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần đầy chấn động không thôi.

“Dừng tay!” Đến lúc này, thì đám đệ tử nội môn Hương Vân Sơn cũng không nhìn vừa mắt được. Bọn họ không quen thân với Bạch Tiểu Thuần, thế nhưng lúc này Lạc Nhật Phong lại kéo đến đánh tới cửa, nếu cứ trơ mắt nhìn bọn họ xuất thủ thì hẳn thanh danh của đám đệ tử nội môn Hương Vân Sơn cũng mất sạch ở Linh Khê Tông này.

Ngay khi đám đệ tử nội môn Hương Vân Sơn xông ra muốn ngăn cản thì hơn một trăm người đi theo huynh đệ Bắc Hàn lúc này cũng tản ra, đồng loạt ngăn cản lại. Giữa hai bên không xảy ra sinh tử đấu, mà mục đích của đám người này cũng chỉ ngăn cản đám đệ tử nội môn Hương Vân Sơn trong thời gian ngắn, khiến bọn họ không thể quấy nhiễu Bắc Hàn Phong.

Loại chuyện này là tư đấu giữa hai ngọn núi, chính là một chuyện xúc phạm môn quy, chỉ là Bắc Hàn Phong không thèm để ý tới. Dù sao thì Bắc Hàn gia tộc cũng chính là một Quang Vinh gia tộc, chỉ cần không giết người thì tội cũng không tính là lớn.

Kiếm nổ ầm vang, trận pháp tại động phủ Bạch Tiểu Thuần lập tức vặn vẹo, cường lực rung động càng lúc càng lớn. Nhưng dù sao động phủ này cũng không tầm thường, lúc đầu Bạch Tiểu Thuần còn đầy khẩn trương nhưng sau khi nhìn ngó một chút, thấy vẫn như cũ không ảnh hưởng gì bèn thở nhẹ ra một hơi.

Trong lòng hắn đầy thiện lương a, hắn cũng cảm thấy không cố ý bèn lần nữa tiếp tục giải thích.

“Việc này không nên oán ta, nếu không ngươi đem đầu Đại Cẩu kia đi nấu ăn đi. Ngươi ăn nó, thì cũng chính là muốn nói cho người khác biết Bắc Hàn Liệt ngươi oai hùng bất phàm, ai dám nhào vào ngươi, ngươi liền ăn kẻ đó” Bạch Tiểu Thuần nói nói, cảm giác hình như mình có hơi chệch đường bèn định nói vòng về, thì Bắc Hàn Liệt ngoài cửa động đã giận dữ đến mức phun ra một ngụm máu lớn, tóc tai bù xù, thét lên một tiếng đầy thê lương rồi ngất đi, cắm đầu đâm thẳng xuống trận pháp bên dưới.

Một màn này khiến cho Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng chợt hãi hùng khiếp vía.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.