Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 110 - Sung Quân Vạn Xà Cốc

trước
tiếp

Không có ai biết, khói đen bay ra khi Bạch Tiểu Thuần luyện dược ở trên Tử Đỉnh Sơn, tuy hơn phân nửa đã lưu lại ở trên tầng mây giữa không trung của Tử Đỉnh Sơn, nhưng vẫn có một phần bởi vì hướng gió mà trôi dạt đến giữa không trung của Thanh Phong Sơn.

Nhất thời nửa điểm thì không tính là gì, từ từ cũng sẽ tiêu tán, sẽ không hình thành nên ảnh hưởng, nhưng tích lũy kéo dài nhiều ngày, khiến cho mưa axit sau khi rơi xuống Tử Đỉnh Sơn thì ở Thanh Phong Sơn cũng thế, giống như là bị dẫn động.

Giờ khắc này, ở trên Thanh Phong Sơn, có không ít đệ tử vốn là đang xem náo nhiệt, đối với những gì mà Hương Vân Sơn và Tử Đỉnh Sơn gặp phải, bọn hắn rất kinh hãi, nhưng đồng thời cũng có chút cười trên nỗi đau của người khác. Tuy nhiên đáy lòng của mỗi người đều đã có dự định, từ hôm nay trở đi, phải nghiêm phòng Bạch Tiểu Thuần tiến vào Thanh Phong Sơn.

Thậm chí một số hảo hữu của Hắc Tam Bàn cũng đều thi nhau đi khuyên bảo nàng.

Nhưng vào lúc này, từng giọt nước mưa từ trên không trung Thanh Phong Sơn rơi xuống. Khi đám người sững sờ ngẩng đầu, thì mỗi người đều hoảng sợ phát hiện, ở giữa không trung của Thanh Phong Sơn, thế mà cũng xuất hiện mây đen.

Mặc dù không dày đặc bằng Tử Đỉnh Sơn, nhưng giọt mưa rơi xuống cũng là mưa axit giống như vậy, có thể ăn mòn quần áo. Rất nhanh, trên Thanh Phong Sơn truyền ra từng trận xôn xao và kinh hô.

Lại càng có những tiếng thét lên quanh quẩn, khiến cho Thanh Phong Sơn nháy mắt xuất hiện vô số kiếm quang, lao thẳng đến Tử Đỉnh Sơn, lao tới Bạch Tiểu Thuần lúc này đang bị một đám đệ tử Tử Đỉnh Sơn truy sát.

“Bạch Tiểu Thuần!”

“Đáng chết, hẳn là Bạch Tiểu Thuần cũng đã âm thầm tới Thanh Phong Sơn của chúng ta!”

“Nhất định là như vậy, cái tên tà dược cuồng ma này, nhất định là hắn cũng đã từng vụng trộm tới Thanh Phong Sơn của chúng ta tiến hành luyện dược!!”

Đệ tử Thanh Phong Sơn điên rồi, không ít người y phục toàn thân đã nhanh chóng biến mất, vội vàng thau bộ mới, nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng. Toàn bộ Thanh Phong Sơn lập tức đại loạn, từng người rống lên giận dữ, cùng với đệ tử Tử Đỉnh Sơn chung một mối thù, cùng truy sát Bạch Tiểu Thuần.

Thượng Quan Thiên Hữu cũng ở trong đám người, y phục của gã vẫn được coi là hoàn chỉnh, thế nhưng lúc này sát ý lại mạnh hơn. Gã rốt cuộc đã tìm được cơ hội để báo thù cho những đau khổ của mình ở sơn mạch hoang vu.

Tiếng ầm ầm vang lên quanh quẩn, tiếng Bạch Tiểu Thuần thét lên truyền ra. Hắn trợn tròn mắt, đệ tử Tử Đỉnh Sơn truy sát mình thì cũng thôi đi, vì sao mà đệ tử Thanh Phong Sơn cũng tới.

Nhất là sau khi nghe được đệ tử Thanh Phong Sơn nói ra những lời kia, đáy lòng Bạch Tiểu Thuần lại càng ủy khuất đến cực hạn.

“Ta thực sự không có đi Thanh Phong Sơn a!!”

“Ngươi nói láo!” Thanh Phong Sơn có trên vạn đệ tử, giờ phút này phần lớn đều đã xông ra, còn có một số đạp lên phi kiếm ở giữa không trung, nhanh chóng tiến đến, sau khi nghe được những lời nói của Bạch Tiểu Thuần thì lập tức rống giận.

Lại càng có nhiều kiếm quang gào thét tới gần Bạch Tiểu Thuần. Còn có đệ tử của Tử Đỉnh Sơn, từng thuật pháp khuếch tán, làm cho Bạch Tiểu Thuần bị dọa sợ hét ầm lên.

“Ta đã từng vì tông môn chảy máu!”

Oanh! Đệ tử Tử Đỉnh Sơn đã xuất thủ, khiến Bạch Tiểu Thuần bị dọa liều mạng phi nước đại.

“A, a, ra là vinh quang đệ tử!!”

Ầm ầm! Vô số kiếm quang của đệ tử Thanh Phong Sơn bay ra, đôi cánh sau lưng Bạch Tiểu Thuần vỗ nhanh, cái trán đều đã chảy ra mồ hôi lạnh.

“Ta là sư đệ của chưởng môn!” Hắn bỗng nhiên rống to.

“Kể cả ngươi có là con ruột của chưởng môn thì hôm nay cũng phải thu thập ngươi!!” Đệ tử hai núi trước sau hội tụ, không biết là ai giận dữ rống lên, đưa tới sự hưởng ứng của vô số ngươi, tiếp tục truy sát.

“Các ngươi không nói đạo lý! Giết người rồi, giết người rồi!!” Bạch Tiểu Thuần tê cả da đầu, hắn cảm thấy những người này đều điên cả rồi, mình chẳng qua chỉ là luyện dược mà thôi, làm gì mà đến mức này sao.

Hắn giờ phút này mặt như đưa đám, triển khai toàn bộ tốc độ, trong nháy mắt đã bỏ chạy thẳng về Hương Vân Sơn. Hắn lúc này mới cảm nhận được, đệ tử của Hương Vân Sơn vẫn là nhu hòa hơn một chút, nơi đó mới là nhà của mình a.

Đám người kia một mực truy sát Bạch Tiểu Thuần đến Hương Vân Sơn, từng người trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần giống như con chuột bị giẫm phải đuôi chạy mất tăm, thi nhau rống giận để phát tiết, thậm chí còn có một số người dưới sự xúc động lại xông lên Hương Vân Sơn.

Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh mang theo tức giận bỗng nhiên từ trên đỉnh Hương Vân Sơn truyền ra, giống như lôi đình khuếch tán bát phương.

“Các ngươi quay trở về! Cút!”

Lời nói tụ lại một chỗ giống như là thiên lôi oanh minh. Những đệ tử xông lên Hương Vân Sơn, từng người đều phun ra máu tươi, lại càng có một cỗ đại lực lan rộng khiến cho đám đệ tử ở bốn phía phải lui lại, rối rít hãi nhiên, lúc này cũng đều đã tỉnh táo trở lại. Từng người hai mặt nhìn nhau, biết mình lúc vừa rồi đã quá xúc động rồi, vội vàng ôm quyền cúi đầu, tranh thủ thời gian lùi lại.

Một trận bát nháo như thế, lúc này mới dần dần tản đi.

Bạch Tiểu Thuần ở bên trên Hương Vân Sơn nhìn thấy cảnh này thì lập tức cảm động. Hắn có cảm giác giống như là trẻ con đánh nhau không lại được trưởng bối trong nhà của mình ra mặt đánh cho đối phương một trận.

“Đúng, các ngươi quay trở về a, nhất là Thanh Phong Sơn các ngươi!” Bạch Tiểu Thuần kích động, nhảy dựng lên hươ tay mú chân, đang muốn nói cho đám người Thanh Phong Sơn là mình không có luyện dược ở chỗ bọn họ, thì bỗng nhiên có một cỗ uy áp phủ xuống. Thân ảnh của Lý Thanh Hậu đã xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt tái nhợt, tay áo hất lên. Thân hình Bạch Tiểu Thuần không thể khống chế bay ra, trực tiếp bị Lý Thanh Hậu tóm ở đằng sau gáy.

“Lý thúc, ta thực sự không có đi Thanh Phong Sơn a!!” Lời nói của Bạch Tiểu Thuần im bặt mà dừng lại, đáy lòng run lên, vội vàng mở miệng. Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã bị Lý Thanh Hậu trực tiếp mang theo bay lên.

Ở nơi xa, vô số đệ tử của hai núi đang rời đi, nhìn thấy cảnh này thì đáy lòng đều cuồng hỉ. Đệ tử Hương Vân Sơn cũng đều ngẩng đầu, vẻ mặt của mỗi người đều cổ quái, trong lòng thở dài một hơi.

“Bạch Tiểu Thuần này xui xẻo rồi!”

“Đưa tới lửa giận của chưởng tọa, Bạch Tiểu Thuần thảm rồi!”

“Nào chỉ gây nên lửa giận của chưởng tọa, lần này toàn bộ bờ Nam đều muốn điên rồi.” Trong khi vô số người ở đây đang thấy vui sướng ở trong lòng, thì Bạch Tiểu Thuần bị hù sắc mặt trắng bệch. Hắn phát hiện, hướng mà Lý Thanh Hậu đang mang mình đi, lại chính là…

“Vạn Xà cốc!! Lý thúc, ta sai rồi!” Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trắng bệch, lập tức thét lên.

Rất nhanh, Lý Thanh Hậu đã mang theo Bạch Tiểu Thuần đi tới Vạn Xà Cốc ở hậu sơn Hương Vân Sơn trong sự kêu rên của hắn. Vừa mới vào, vô số độc xa đã ngóc đầu lên, phát ra âm thanh tê tê, cũng có không ít con phun ra nọc độc.

Bạch Tiểu Thuần bị dọa tới thân thể phát run, nhất là khi hắn phát hiện ra Lý Thanh Hậu thế mà lại mang mình đến thẳng hang động ở trong Vạn Xà Cốc, cả người Bạch Tiểu Thuần đều run lên.

“Ta chẳng qua là muốn luyện dược thôi a, ta cũng không phải là cố ý…”

“Lý thúc ngươi nghe ta giải thích, ngươi xem, đó là ta làm theo yêu cầu của ngươi, ta không có ở Hương Vân Sơn luyện dược a. Ta…” Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, vội vàng giải thích, nhưng hắn giải thích như thế lại làm cho sắc mặt của Lý Thanh Hậu càng đen hơn, lập tức tăng tốc, nháy mắt đã bay vào trong hang động.

Bốn phía là một màu đen kịt, nhưng rất nhanh liền có từng cặp ánh mắt lạnh như băng nháy mắt xuất hiện, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần và Lý Thanh Hậu. Nhất là trong đó có không ít khí tức, với tu vi của Bạch Tiểu Thuần lúc này thì cảm thụ của hắn so với lúc trước còn rõ ràng hơn.

Hắn hoảng sợ phát hiện, sự đáng sợ của nơi này so với nhận định của chính mình còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần.

Nhất là hắn nắm giữ linh thú ngũ thiên, giờ phút này ánh mắt quét qua. Nơi này mặc dù đen kịt, nhưng linh lực của hắn lưu chuyển, vẫn có thể nhìn rõ được một ít, nhận ra được những con rắn này, trong đầu hiện ra tất cả thông tin về rắn.

“Tam Bộ Xà!”

“Thần Mục Mãng!!”

“Đây là Kim Ngân Trùng Xà!” Bạch Tiểu Thuần kinh hãi. Dựa theo linh thú ngũ thiên ghi chép thì những con độc xà này đều vô cùng cường đại, thậm chí tu sĩ Trúc Cơ nếu như xử lý chậm trễ thì cũng đều bị độc chết.

Cho đến khi nửa nén nhang đi qua, Lý Thanh Hậu mang theo Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở chỗ sâu trong hang rắn này. Nơi này là một mảnh đất trống trải, bốn phía có vô số rắn phát ra tiếng tê minh, còn có bảy tám con lại tản mát ra lực lượng tu vi có thể so sánh với Ngưng Khí tầng thứ tám, con mắt đều là màu đỏ, trong miệng nhỏ xuống nọc độc, khiến cho mặt đất trở nên mấp mô, nhìn thấy mà giật mình.

Cách đó không xa có một gian nhà đá, bốn phía dường như có một số trận pháp, khiến cho trong phạm vi mười trượng xung quanh không có con rắn nào tới gần. Nhưng dù không tới được gần, thì bọn chúng vẫn vây quanh lít nha lít nhít ở bốn phía, cũng đủ để Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệt.

Vù một tiếng, Lý Thanh Hậu hất tay áo lên, trực tiếp đem Bạch Tiểu Thuần từ bên ngoài ném vào trong thạch thất.

“Không phải là ngươi muốn luyện đan sao, ở chỗ này mà luyện đi. Nơi này có địa hỏa, ở trong thạch thất có lò đan. Ở chỗ này, ngươi sẽ không quấy nhiễu những đệ tử khác.” Lý Thanh Hậu hừ lạnh một tiếng, rồi lại ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái túi đựng đồ.

“Trong này có đầy đủ thảo dược cùng với thức ăn, ngươi ở chỗ này vừa tốt lại vừa yên tĩnh. Chờ đến lúc nào tính tình của ngươi trầm ổn, ta lại đến dẫn ngươi ra ngoài.” Lý Thanh Hậu hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, rồi cúi đầu nhìn trận pháp ở xung quanh. Sau khi xác định trận pháp không có vấn đề gì mới quay người rời đi. Y cũng là bất đắc dĩ mới phải làm ra hạ sách này, muốn dùng một lần duy nhất đem Bạch Tiểu Thuần mài giũa một phen.

Nhưng trong lòng y cũng có lo lắng, cho nên mới chú ý tới những trận pháp đó. Sau khi xác định nó vẫn như bình thường mới yên tâm rời đi. Với hiểu biết của y về Bạch Tiểu Thuần, thì đối phương tuyệt đối là sẽ không bước ra khỏi trận pháp.

Bạch Tiểu Thuần mặt như đưa đám nhìn Lý Thanh Hậu bay đi. Những con rắn ở xung quanh không có uy áp của Lý Thanh Hậu lập tức nhúc nhích, đem chỗ thạch thất Bạch Tiểu Thuần đang ở bao vây tầng tầng lớp lớp, từng con đều lộ ra răng nanh, thậm chí không ít con còn có ý đồ lao vào trong trận pháp, nọc độc phun ra gần như tràn ngập khắp bốn phía.

Ở phía xa hơn là mấy đầu rắn độc Ngưng Khí tầng tám, cả đám đều lạnh nhạt nhìn Bạch Tiểu Thuần, bộ dạng giống như muốn nuốt lấy hắn, khiến cho hô hấp của Bạch Tiểu Thuần trở lên dồn dập.

“Đây là Huyết Thần Xà, có thể so sánh với Ngưng Khí tầng tám, một giọt nọc độc có thể độc chết vạn người!”

Càng làm cho hắn kinh hãi, là hắn lại rõ ràng cảm nhận được trong cái xà động không biết lớn bao nhiêu này còn có ba đạo khí tức có thể so sánh với Ngưng Khí tầng chín, thậm chí còn có hai đạo ba động Ngưng Khí đại viên mãn.

Loại chấn động này không phải là do tu sĩ tràn ra, mà hiển nhiên là độc xà ở nơi đây.

Nhất là hắn còn mơ hồ cảm nhận được, hình như còn có một cỗ dao động càng mịt mờ làm cho đáy lòng hắn run rẩy, mang theo hung tàn, giống như đang ở trong bóng tối nhìn vào mình chằm chằm.

Thời gian trôi qua, rất nhanh sắc trời bên ngoài đã tối dần, Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, than thở.

“Làm sao bây giờ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.