Chương 13
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Một năm kia, Tiểu Phượng Hoàng vẫn không suy nghĩ được quả anh đào cuối cùng kia là số lẻ hay số chẵn nên y đành phải trở về thanh lâu, trở về với cuộc sống phong nguyệt.
Theo như y nghĩ thì chắc có lẽ y đã rời khỏi thanh lâu lâu lắm rồi, vì vậy lần này trở về những người muốn gặp mặt y đều chen chúc chạy tới. Cuộc sống của y giờ đây đã như một thói quen: bồi rượu, uống một chén, hát một lời, uống cho đến khi nhãn thần trở nên mê ly, làm ra hành vi phóng đãng thì người khác mới có thể thỏa mãn. Tính tình y mạnh mẽ, vì vậy y cũng không dễ tùy ý mà làm những việc trên. Vì vậy người ngoài nói rằng Phượng Hoàng y kiêu ngạo, nhưng ấy là do chính y cố gắng tạo ra cái ảo cảnh đó, trong lòng mình tự biết đây chỉ là cố gắng chống đỡ, nếu gặp người nào lợi hại hơn, y liền phải quy thuận mà chiều theo. Mặt không đổi sắc nói lời ngụy biện mới là đệ nhất.
Từ đầu đến cuối, y biết mình chỉ là một nam kỹ. Tuy vận khí của y so với người khác tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao y cũng chỉ là một kẻ thấp hèn mà thôi.
Thiếu niên xinh đẹp tính toán tỉ mỉ tương lai của mình: mỗi ngày như thường lệ đều gặp khách uống rượu, đợi đến lúc y 17 tuổi thanh lâu sẽ treo bài tử của y, cho khách quý đấu giá một đêm của y, cái này gọi là khai bao. Bắt đầu từ ngày đó, y sẽ phải bỏ xuống tư thái của một đầu bài trong thanh lâu bấy lâu nay mà thành thành thật thật tiếp khách.
Tiểu Phượng Hoàng cũng phải người thành thật gì, y càng không muốn ngồi chờ đến ngày đó. Trên đường trở về thành, y nói dối bảo mình buồn tè quá, liền chạy đến một góc tường của cửa hàng khí giới mua một cây chủy thủ, cẩn thận cất vào trong ống tay áo.
Tinh Dịch đưa y xuống kiệu, đỡ cổ tay y, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua ống tay áo đỏ thẫm.
Tiểu Phượng Hoàng rất khẩn trương nhưng không nói gì.
Tinh Dịch nhìn bộ dạng lúc này của y, khẽ nở nụ cười, đưa tay sờ đầu y: “Chờ ta”.
Chờ ngươi?
Tiểu Phượng Hoàng nắm nắm ngón tay nghĩ, chờ ngươi có ích lợi gì?
Thế nhưng không ngờ, hôm nay y trở về, mọi thứ đều không phát sinh như trong trí tưởng tượng của y.
Không ai muốn gặp y, mụ mụ cũng không hạn chế tự do của y. Trong người tràn ngập vui mừng, y vẫn ăn uống sinh hoạt như ngày thường, không còn ai theo dõi y. Thế nhưng trong một đêm Tiểu Phượng Hoàng liền không có gì để làm, cũng thời khắc đó y hình như trở thành một người ngoài, người khác lấy lòng y, thái độ cũng kính nể y thêm vài phần.
Là chuyện gì đã xảy ra?
Bao nhiêu nghi vấn Tiểu Phượng Hoàng tự hỏi trong lòng. Vì không có chuyện gì làm nên y dứt khoát của ngồi trước cửa sổ, nâng má nhìn xuống, vừa nhìn là nhìn cả ngày. Cách hôm Tinh Dịch gặp y là đã tròn 5 ngày rồi. Tiểu Phượng Hoàng không có việc gì làm, cũng không ai đến tìm y nữa.
Thanh lâu đem bài tử của y hạ xuống, nhưng không có vẻ giống như ướp lạnh y. Ăn mặc vẫn là tốt nhất, người khác phục vụ y cũng không dám làm ra một tia sai lầm nào. Tiểu Phượng Hoàng cũng để ý chứ, còn cho là có người muốn hại mình – bởi vì lần trước từng có người phạm phải vào một quan to quyền quý, liền đem y ra làm kẻ chịu tội thay, cho nên lúc này đem y để đó không đụng chạm gì lại còn cung phụng chu đáo, biết chừng sẽ có ám toán bất ngờ.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn im lặng giữ nghi ngờ trong lòng, trước khi ăn thì lấy ngân châm thử độc, nhưng không thử ra được cái gì; buổi tối thì ôm chủy thủ đi ngủ, nhưng cũng không đợi được cái gì. Bảy ngày sau, có người loảng xoảng tới gõ cửa, Tiểu Phượng Hoàng trợn mắt ngồi trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài chỉ thấy mệnh mông biển người.
Tới rồi!
Tưởng rằng suy nghĩ đã trở thành sự thật, Tiểu Phượng Hoàng tuyệt không sợ. Cả cuộc đời này y đã sớm không còn hứng thú, sống mà không có ý nghĩa, mười lăm năm sống trong phong hoa tuyết nguyệt tràn ngập vàng son, mười sáu tuổi thật vất vả mới thích được một người nhưng lại cố tình lại là người y không nên thích.
Y là người kiêu ngạo, mặc dù biết hôm nay phải chết, y cũng muốn phải thật xinh đẹp mà chết, ung dung hào hiệp. Tiểu Phượng Hoàng xuống giường rửa mặt thay quần áo. Năm y mười lăm tuổi, y cùng người du ngoạn phương Bắc nên đã may ra một bộ quần áo đỏ thẫm. Đứng trên chiếc thuyền hoa cùng một thân y phục đỏ, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi khiến hàng trăm nghìn ánh mắt của thế nhân phải kinh diễm, từ đó về sau nổi danh thiên hạ. Y đóng cửa sổ, đem tập thơ chính y tự học và viết ra mà Tinh Dịch xem qua cất vào trong ngăn kéo, đem băng gạc mà Tinh Dịch băng bó vết thương ở chân của y đem đốt đi, đem tất cả vết tích của người y yêu mà tiêu trừ.
Y yêu một người không sai, vĩnh viễn chỉ một mình hắn mà thôi, thẳng thắn mà quả quyết.
Tiểu Phượng Hoàng chậm rãi thở ra một hơi, bình tĩnh bước đến mở cửa phòng.
Mọi người nhìn thấy trang phục của y đều giật mình chớp mắt một cái. Cho đến khi ở phía sau bị tiếng rống của mụ mụ mở đường, nhanh như chớp huých đông đụng tây chạy tới: “Ai da, đã muốn nói sớm cho ngươi biết nhưng chẳng qua bị cái danh sách lẽ vật đính hôn làm cho chấn kinh cho nên tốn thời gian quá nhiều, còn phải cãi nhau với cha mẹ của ngươi, bọn họ còn nhận được sính lễ tròn mười vạn vàng đó! Hôm nay đã chuẩn bị xong cho ngươi, Vương gia nói muốn đón ngươi về nhà!”
Tiểu Phượng Hoàng bị mụ mụ đột ngột rống to, theo bản năng lui về sau một bước, đầu óc trống rỗng. Mãi cho đến khi y rũ mắt, thấy rõ vật mụ mụ cầm trong tay là vật gì, y mới thoáng định thần lại.
Đập vào mắt y là một bộ màu đỏ thẫm, mặt trên dùng kim tuyến và sợi chim công thêu thành đôi long phượng. Ngay cả bản thân Tiểu Phượng Hoàng y chưa từng thấy qua xiêm y được thêu khéo léo đến như vậy. Sau này y mới biết được, bộ xiêm y này do Hoàng đế ban chỉ, huy động bốn mươi bốn tú nữ làm việc liên tục tạo ra. Kỳ hạn bảy ngày, thời điểm xong việc liền có người tiếp nhận, thúc ngựa theo phía nam sông Trường Giang đưa tới tay Tiểu Phượng Hoàng.
Y lăng lăng đứng tại chỗ: “Đây là làm gì…”
Mụ mụ theo thói quen cốc lên đầu y một cái: “Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Nhanh thử xem!”
Hai bên trái phải có người cười: “Sợ là vui mừng đến điên rồi sao? Tiểu Phượng Hoàng, là Vương gia coi trọng ngươi, chuẩn bị đại kiệu tám người khiêng, lấy lễ chế Vương phi lấy ngươi về nhà đó! Áo cưới cũng đã đem tới, nhanh thử xem thôi!”
(Gián: rút cuộc cũng gả đi hu hu T.T)
– —————————————————————
Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ cúi đầu ngồi xổm bên cạnh bàn, ngồi đến cả người tròn vo.
Một màn ngày hôm qua kia phảng phất lặp lại. Tinh Dịch tạm thời đóng Tinh Bàn, chính mình ngồi vào bàn vẽ binh khí, không nói lời nào.
Hương đốt lượn lờ trong phòng, không gian lúc này thật yên tĩnh.
Một lát sau, Tinh Dịch để bút xuống, ung dung nhìn qua bản vẽ một lần, lúc này mới chợt nhớ hôm nay con tiểu chim ú vẫn chưa bắt đầu buổi biểu diễn đặc sắc của nó, không biết tí nữa lại đưa ra cái lý do gì để thoái thác đây.
Hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Phượng Hoàng một chút, rồi quay đầu lại, không nhanh không chậm chỉnh sửa lại tập tranh, thong thả nói: “Ngươi không có gì để nói sao?”
Tiểu Phượng Hoàng càng cúi đầu thấp hơn: “Không có.”
Tinh Dịch hứng thú nói: “Không có?”
Tiểu Phượng Hoàng trừng đôi mắt đậu đen nhìn hắn, lại ủ rũ cúi đầu, chậm rãi nói: “Bị ngươi chộp được nên ta cũng không thể biện minh. Thế nhưng ngươi phải tin tưởng ta, ta không phải cố ý lừa gạt ngươi.”
… Nghe có chút quen quen…
Tinh Dịch diện vô biểu tình, chỉ là đưa tay nhu nhu mi tâm.
Tiểu Phượng Hoàng bắt đầu nghĩ lại chuyện cũ: “Ta trước đây lưu lạc thiên nhai ở trần gian có nghe qua một câu nói, từ xưa chỉ cần sáo lộ* liền sẽ có được tâm của người khác, ta mặt dày học theo. Nhưng bây giờ xem ra dùng không được, ta bị ngươi bắt được, lại còn giận ta.”
Tinh Dịch nói: “Sáo lộ?”
*Nguyên văn: “套路” nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu “đẹp trai không bằng chai mặt”
Nguồn: FB Hoàng Đình Đình – HuangTingTing 黄婷婷 SNH48 Vietnam Fanpage
Tiểu Phượng Hoàng vươn cánh nhỏ chăm chú giải thích: “Đúng vậy, đó là kinh nghiệm và giáo huân của tiền nhân a.”
“À”, Tinh Dịch uống một hớp trà sau đó lại hỏi: “Vậy ngươi mặt dày với ta là để làm gì?”
Tiểu Phượng Hoàng rối rít trả lời: “Ta sợ ngươi không cần ta, đem ta ném đi. Ngươi xem ta nhỏ như vầy, không biến hóa được, lại còn là một bộ lông trắng, đi tới đâu cũng đều bị người ta khi dễ, chỉ có ngươi không ngại ta, nhưng ta sợ một ngày nào đó ngươi chán ghét ta, đuổi ta đi.”
Tinh Dịch nhãn nhã vạch trần: “Bị khi dễ? Ta thấy con Kim sí điểu kia sơ sơ bị ngươi thu thập rất thảm.”
Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt một chút.
Sau đó nó đột nhiên ngã nhào ra bàn, vươn cánh nhỏ lau nước mắt, làm bộ khóc oa oa: “Tại người ta sợ, sợ ngươi không thích ta… ngay từ đầu ngươi đã không cần ta, còn muốn đuổi người ta đi… ngươi chính là ghét bỏ ta mập hu hu oa oa…”
Tinh Dịch nhìn nó một hồi, đưa ngón ta khều khều cánh Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng kiên trinh đứng dịch sang một bên, không nhìn hắn, tiếp tục giả bộ khóc, còn lấy cánh chấm chấm khóe mắt.
Tinh Dịch giơ ngón tay chọt qua Tiểu Phượng Hoàng làm nó lăn vài vòng, không để ý liền lăn tới mép bàn, bạch một tiếng rớt xuống.
Vững vàng rơi vào lòng bàn tay Tinh Dịch.
Tinh Dịch rũ mắt nhìn nó: “Phượng Hoàng không dễ rơi lệ, nước mắt rơi ngay lập tức biến thành huyết sắc tinh thạch, con người dùng có thể trường sinh bất lão. Nước mắt của ngươi đâu rồi?”
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng xoay một vòng, bởi vì Tinh Dịch hơi thả lỏng bàn tay nên nó đem cái ót củng vào, không nhúc nhích. Chu mông lộ ra lông đuôi mềm mượt, chỗ bị nhổ lông hôm qua cũng đã mọc ra lông mới, bị đống lông tơ mềm mềm bao trùm.
Tinh Dịch chọt chọt nó.
Tiểu Phượng Hoàng bị chọt ngã nhào về phía trước, nhưng vẫn chu mông, chôn đầu vào lòng bàn tay hắn.
Nó ấp úng nói: “Ngươi chờ ta xí, ngươi có thể đem ta đến tường được không? Ta tự phạt úp mặt vô tường?” Càng nói âm thanh ngày càng nhỏ, nghe qua rất tội nghiệp, một bộ “Ta rất đáng thương.”
Trong mắt Tinh Dịch ẩn dấu một tia ôn nhu, cười: “Nào có đáng thương? Ngươi là một tiểu lừa gạt, ngày mai ta sẽ đưa ngươi sang chỗ của Phượng hoàng Minh tôn.”
Tiểu Phượng Hoàng vẫn không nhúc nhích, một lát sau, con tiểu chim ú tinh ranh này bắt đầu ấp úng nói chuyện với hắn.
Nội dung lần này rất dài: “Được rồi, ta thẳng thắn nói với ngươi một chuyện, kỳ thực ta tới tìm ngươi là để nối lại tiền duyên kiếp trước, khi ấy chúng ta là vợ chồng, vì vậy đời này ta tới đây tìm ngươi. Tuy rằng nhìn ta rất khả nghi nhưng ta thật tâm thích ngươi. Tộc Phượng Hoàng không dễ dàng thích một người, nếu thích người ấy sẽ thành thân, sẽ vĩnh viễn đi theo, dù chết vẫn không thay đổi.”
Tinh Dịch nói: “Tiểu lừa gạt, ngươi lại nói bậy, tối nay ta sẽ đưa ngươi tới chỗ Phượng hoàng Minh tôn ngay.”
Tiểu Phượng Hoàng nhéo tay hắn, đầu tiên chiếp chiếp vài tiếng biểu thị sự bất mãn, sau đó mới nói: “Hứ, ngươi kêu ta một tiếng nương tử ta liền dám trả lời lại, ta kêu ngươi một tiếng phu quân, ngươi dám trả lời lại không?”
Tinh Dịch: “…”
Tiểu Phượng Hoàng lại nói: “Hứ, ta không mặc quần áo ngủ chung với ngươi, ngươi dám không mặc quần áo ngủ chung với ta không?” Nó linh hoạt xoay cái thân béo ú tròn vo, phô ra một đám lông mao nhung nhung êm dịu, lại có chút kiêu ngạo.
Đúng thật là không mặc quần áo. Một con tiểu chim ú tròn vo bông xù mặc quần áo kiểu nào nhở?
Tinh Dịch giơ tay tóm nó đặt trên đầu gối. Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn đang úp mặt vô tường chưa xong đột nhiên bị túm ra, liền có chút bất mãn. Nó tiếp tục nói: “Hứ, ta nói…”
Chưa kịp nói xong nó liền ngậm miệng.
Tinh Dịch đưa tay xoa xoa bóp bóp, xem Tiểu Phượng Hoàng là cục đất sét mềm mềm mà chơi, chà xát cục nắm tròn vo, đem lông tơ bị rối gỡ thẳng lại, trái phải hai bên đều không buông tha. Tiểu Phượng Hoàng bị hắn bóp không biết phải làm sao, toàn bộ lông chim càng thêm bông xù, nó chạy không thoát, chỉ có thể trừng đôi mắt đậu đen, không ngừng đạp móng vuốt nhỏ kháng nghị.
Tiểu Phượng Hoàng lên án: “Ngươi bóp ta!”
Tinh Dịch nói: “Ừ.”
Tiểu Phượng Hoàng duỗi cánh nhỏ lau nước mắt: “Ngươi bóp ta còn không cho ta mặc quần áo lại còn ngủ với ngươi, ngươi phải phụ trách ta.”
Tinh Dịch thoáng cái tăng thêm khí lực, đem lông nhung Tiểu Phượng Hoàng chơi loạn lên, bụng ngón tay mềm mại búng nó một cái thật nhẹ. Hắn nghiêm túc nhìn Tiểu Phượng Hoàng lên án hắn, có chút buồn cười: “Ừ.”
Tinh Dịch còn bổ sung thêm: “Được, ta phụ trách ngươi, chỉ là ngươi cũng không thể ở mãi hình chim thế này được, vậy làm sao có thể đảm đương ngôi vị Đế hậu? Hiện tại ngươi béo như vậy, sau này hóa hình người cũng không đẹp, Đế hậu của ta phải đẹp.”
Tiểu Phượng Hoàng đưa chiếc cổ ngắn nhanh nhảu hỏi: “Còn tiêu chuẩn nào nữa không?”
Tinh Dịch trầm ngâm một lát: “Sau này sẽ nghĩ thêm.”
Hắn vuốt vuốt đầu Tiểu Phượng Hoàng, coi như tạm bỏ qua chuyện này.
Hắn vẫn chưa chân chính nổi giận với con chim hư hỏng này. Phù Lê cung lạnh lẽo vạn năm, lần đầu tiên có kẻ dở hơi bướng bỉnh như nó xuất hiện, hắn rất thích, cũng biết lời từ trong miệng con tiểu chim ú này nửa chữ cũng không tin được.
Đại khái là không tin được thôi.
Buổi chiều, y đem Tiểu Phượng Hoàng thu xếp xong xuôi, một thân một mình đi dạo trên sơn đạo, trên đường gặp được nhóm Thất Sát và Tham Lang đang đứng đó, nên hắn dừng chân nán lại.
Tinh Dịch luôn không thích lễ nghi phiền phức, hai bên chỉ chào hỏi đơn giản. Tham Lang chào xong liền chạy đi đắp một đôi người tuyết, Thất Sát thì đứng cạnh bên nhìn hắn.
Thất Sát từ trước tới nay làm việc ổn trọng, chu đáo, chặt chẽ, mấy năm nay hắn chủ yếu phụ trách cung cấp tin tức lục giới cho Tinh Dịch để điều khiển Tinh Bàn. Tinh Dịch vốn không có chuyện gì nói, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nghỉ đến câu chuyện mà Tiểu Phượng Hoàng soạn ra lúc nãy – nếu như lời tiểu chim ú nhà mình nói, thì hắn và con Tiểu Phượng Hoàng trắng kia có duyên phận từ kiếp trước.
Tinh Dịch có chút chần chừ. Vạn năm nay hắn chưa từng đi xuống nhân gian, hắn chỉ ở Bắc Thiên ngăn cách với chúng tiên khác, không màng chuyện bên ngoài, cho nên chẳng có chuyện gì gọi là cũ có thể xảy ra, theo lý thì hắn chẳng có gì phải để tâm.
Hắn gọi Thất Sát lại: “Ngươi còn nhớ ngày trước ngươi có nói, ngươi theo một lão quân học quẻ, đoán được sẽ có một con chim nhỏ tới tìm ta sao?”
Thất Sát nói: “Nhớ chứ, thưa Đế quân, lần trước ngài còn mang nó vào triều mà.”
Tinh Dịch nói: “Ngươi thay ta tra về nó một chút, có chuyện gì liền nói cho ta một tiếng.”
Thất Sát cúi đầu: “Vâng, Đế quân.”
Hết chương 13