Chương 21.1
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Một lần đi này, Tinh Dịch đi vừa đúng ba tháng. Khi hắn đi thì trời đã vào cuối thu, khi trở về thành trì đã ngập trong tuyết trắng. Tự bản thân Tinh Dịch đi về còn nhanh hơn thám báo đưa tin nữa, Giang Lăng tiểu thành chủ Tạ Duyên vô cùng theo sát tình hình cũng không biết hắn trở về lúc nào. Trời vừa ửng sáng, hắn một mình cưỡi ngựa xuyên qua cổng thành, tiếng vó ngựa lộp cộp trên mặt đường yên ắng, chạy vội qua cầu nhỏ bắc ngang sông, cuối cùng thì hắn cũng đã đến được trước sân nhà mình.
Cửa chính mở rộng ra, giống như người bên trong biết được hắn đã về, cố ý đứng ở đây chờ hắn vậy.
Tinh Dịch xuống ngựa, bước vào giữa sân, kinh động đến cả người gác cửa đang gà gật ngủ gục.
Người gác cổng này là một lão gia tử, thân thể còn cứng cáp hữu lực lắm, vừa thấy hắn về liền cao hứng nói liên thanh: “Lão gia đã về rồi, ta gọi người chuẩn bị nước nóng cho ngài tắm rửa thay đổi xiêm y.”
Tinh Dịch thân thủ ngăn lại, nhẹ giọng nói: “Cứ ngủ đi, đừng kích động. Ngươi giúp ta sắp xếp khách nhân bên ngoài, ai ngủ thì cứ ngủ đi, ta đến Đông viện xem một chút.”
Phía Đông có một chỗ là nơi hắn và Tiểu Phượng Hoàng ở, sau lưng dựa vào một rừng cây có nước chảy, thanh u tao nhã lịch sự. Người gác cổng nghe hắn nói “Đông viện” liền hiểu được, biết hắn phải đi xem tân nương Tiểu Phượng Hoàng kia trước, lão lắc đầu cười cười: “Lão gia, tiểu công tử không ở trong phủ, vài ngày trước tiểu công tử đã về nhà mẹ đẻ rồi – ta nói, thì ra vợ chồng nhà kia lại có thêm một người con, thân làm ca ca nên tiểu công tử được cha mẹ bảo về nhà, y đã đi được ba bốn ngày rồi ạ.”
Tinh Dịch nghĩ nghĩ: “Vậy sao? Y và ta đã lập gia đình, ngày hôm sau ta lại rời đi, ấn theo quy củ thì thời gian về nhà mẹ đẻ chắc đủ rồi nhỉ, vừa lúc ta đang tìm y thì đem y trở về luôn, thuận tiện bái phỏng người nhà của y.”
Nhắc tới người nhà của Tiểu Phượng Hoàng, Tinh Dịch không khỏi nhíu mày.
Lúc trước hắn nghênh đón Tiểu Phượng Hoàng vào cửa, tất cả lễ chế đều theo cấp bậc Vương phi mà làm, vấn danh, nạp thái, đại chinh các bước đều làm cẩn thận không thiếu sót. Lúc ấy hắn đang ở quân doanh nên không tự mình đi được, nên phải ủy thác cho một vị thân tín đi lại, tới cửa xin bát tự, cầu hôn, dạm lễ hỏi, ấy vậy mà vị thân tín kia lại đem một bụng tức trở về méc hắn: “Ta chưa từng thấy cái loại người thiếu tâm ý đến vậy, ngươi nói xem nếu đứa nhỏ là bảo bối nhà mình, oai qua liệt tảo* nhắc tới tình thân mà chẳng thèm có chút luyến tiếc, theo ngài thì cái dạng người ấy sẽ như thế nào? Bọn họ một bên khóc nháo, một bên thì dùng công phu sư tử ngoạm, ỷ vào thân phận của ngươi há mồm liền đòi hai mươi vạn lượng vàng. Công tử Phượng Hoàng năm sáu tuổi đã bị bọn họ bán vào thanh lâu, bọn họ làm sao có thể mặt dày mà đòi thế chứ?”
*oai qua: dưa méo, liệt tảo: dưa nứt. Ý chỉ sự méo mó, xấu xí, không tốt
Tinh Dịch đem tầm mắt từ tấu sớ quân tình trong tay nhìn về phía thân tín: “Thật vậy sao?”
Thân tín nói: “Thật! Mụ mụ thanh lâu đối xử với tiểu công tử còn muốn tốt hơn cha mẹ ruột, năm đó cha ruột của tiểu công tử một thân nước mắt nước mũi đem đứa nhỏ đến đấy, quay đầu một cái liền cầm tiền bán bảo bối nhà mình đi uống rượu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ta không tin được rằng trên đời này còn có loại cha mẹ như thế.”
Kỳ thật Tinh Dịch cũng hiểu được. Hắn cùng thánh thượng là cùng cha cùng mẹ, còn lớn tuổi hơn Tiểu hoàng đế, người khác nói hắn chỉ thiếu vận khí, còn thiếu bước lập trữ nữa mà thôi, nhưng hắn cảm thấy được như bây giờ đã tốt lắm rồi. Làm người trong triều đình chẳng có gì khoái hoạt, đệ đệ thân sinh của hắn quá hung ác thâm hiểm, còn hắn lại có cơ hội sống tiêu sái tùy ý trong quân doanh, tung hoành nơi sa trường, có cơ hội nhìn thấy trăm ngàn sắc thái chốn nhân gian. Hắn đi giúp thiên tai, gặp qua những người trong nạn đói vì thức ăn mà giết cả người thân, gặp qua cha mẹ vì con nối dòng mà không cho những người con khác đang đói ăn. Nghĩ đến nghĩ đi thì vẫn không giải thích được, chắc là do vận khí đi.
Hắn lưu loát rửa mặt tắm rửa, thay trọng giáp dính đầy gió cát thành một bộ thường phục. Hắn ra chuồng ngựa chọn một con ngựa trắng tính tình ôn hòa, sau đó nói một tiếng cho người canh cửa liền đi ra ngoài.
Hắn biết nhà của Tiểu Phượng Hoàng ở đâu, là ngay tại thành Đông bên cạnh một cây cầu nhỏ, ban đầu nơi đây là một vùng nghèo khó, dân chúng phải dùng ngói hư gạch bể xây những căn nhà lung lay muốn đổ; hiện tại có một người mua lại chỗ đó xây dựng lại để mua bán, mời thợ thủ công cùng người làm công đến xây thành một nơi ở mới. Cha mẹ Tiểu Phượng Hoàng cầm tiền lễ hỏi đến mua nhà mới, cũng tuyên bố cho xung quanh biết rằng con họ là con dâu Vương gia, một người đắc đạo chó gà thăng thiên, bên ngoài cũng có không ít lời trêu chọc không tốt.
Việc nhỏ thế này cũng có người nói cho hắn biết. Nhưng Tinh Dịch chưa từng nói với Tiểu Phượng Hoàng, trong thư nhà cũng không nhắc tới.
Hắn xuất môn vừa lúc sau một trận gió tuyết lớn, hắn bị gió thổi cả người lắc lư. Cũng may con ngựa ôn thuần nghe lời, nghe hắn chỉ thị chạy nhanh đến thành Đông. Trời còn chưa bình minh, cả Giang Lăng vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Tinh Dịch xuống ngựa thì bừng tỉnh ngộ, mình vậy mà phạm phải sai lầm: thời gian còn quá sớm, gà còn chưa kịp gáy nữa… hiện tại còn chưa đến giờ Mẹo (5h đến 7h). Hắn chần chừ một chút, nghĩ là hay mình quay ngựa về thì bỗng nhiên xuất hiện môt ngọn đèn dầu sáng lên ở phía trước, một bóng người mang theo ngọn đèn run run bước ra sân, cúi người ở trước sân làm gì đó.
Là hình bóng mà hắn vô cùng quen thuộc.
Tiểu Phượng Hoàng không phát hiện ra hắn, có lẽ do mệt mỏi, y chỉ quây cho mình mộ kiện áo choàng ra ngoài, ngáp dài dụi mắt, sau đó vươn tay từ trong áo ra ném một mớ lúa mạch rồi vội rụt tay trở về.
Bên trong vang lên tiếng một nữ nhân trung niên hùng hổ: “Sao nhanh vậy, đừng có mà ném cho xong! Trước đây gà rất là quý, chúng ta không cho ăn nổi, một con chỉ bán được mỗi một lượng bạc. Hiện tại thật vất vả mới có lúa mạch để cho gà ăn còn bị ngươi làm hư, bên này được ăn bên kia bỏ đói mấy con gà con, ngươi muốn chúng nó đói chết hết hả?”
Sau đó là thanh âm của Tiểu Phượng Hoàng: “Con không có, con cho chúng nó ăn đều hết mà.”
“Ta tin ngươi? Hứ, giờ ngươi là công tử phú quý rồi, con nhà giàu, chúng ta không dám trèo cao! Giờ ngươi nhiều tiền rồi, đệ đệ lại vừa mới sinh ra, ngươi có mua cho nó cái gì không?”
Tiểu Phượng Hoàng đáp: “Con có tìm vú nuôi, với lại tiền con mua đồ cũng là tiền con tự tích góp được, hắn là Vương gia, làm quan không thể tham tư, tuy có nhiều bổng lộc nhưng con không thể tùy tiện lấy ngân lượng của hắn được.”
Giọng nữ càng thêm bén nhọn: “Ta còn không biết những chuyện vương công quý tộc này ư? Nói là đánh giặc, không chừng bên trong bòn rút không ít quân lương! Ngươi xem Vương nhị mặt rổ cách vách đi lính ba năm, trở về thì thiếu mất cánh tay, có mang về được cái vẹo gì không? Hứ, ngươi giờ phát đạt rồi khinh thường cha mẹ, ít nhất ngươi cũng phải nghĩ đến đệ đệ mới sinh của ngươi chứ!”
Thanh âm của Tiểu Phượng Hoàng cũng lớn lên: “Vậy các người còn muốn thế nào nữa? Tiền mười sáu năm qua con đều đưa cho các người hết rồi mà!”
Sau đó giọng nữ nhỏ xuống, còn có chút ý tứ lấy lòng: “Ngươi xem ngươi ngốc chưa kìa, nam nhân của ngươi có tiền, ngươi chỉ cần thổi thổi bên gối đầu chút thôi. Đệ đệ ngươi còn nhỏ, ta và cha ngươi cũng coi như đã đặt nửa chân vào quan tài rồi, sau này huynh đệ các ngươi phải nâng đỡ cho nhau. Ngươi giờ ở Vương phủ, ở một nơi lớn như vậy, trên danh nghĩa cũng có chút đất đai chứ… Chia ra một miếng đất cho đệ ngươi sau này xây cái nhà, ngươi thấy sao?”
Tiểu Phượng Hoàng nghe xong liền nở nụ cười: “Chia một miếng? Đây là vương phủ do bệ hạ cấp, danh nghĩa có thể điều động để tu kiến doanh binh, chỉ làm chuyện quan trọng.”
Phụ nhân trong phòng quăng vỡ cái chén: “Ngươi có ý gì, ý ngươi là chuyện của đệ đệ ngươi không phải chuyện quan trọng? Ta nhìn lầm ngươi rồi, đồ cái thứ bạch nhãn lang, thứ không lương tâm, ngươi đừng có nghĩ bám được Vương gia thì lên đời, dù sao thì cũng chỉ là một kỹ nam đi bán mông cho người khác, sớm hay muộn Vương gia cũng chơi chán ngươi thôi!”
Tiểu Phượng Hoàng không nói gì, vì do tức quá không nói nên lời.
Tinh Dịch cụp mắt, kéo ngựa đi đến trước cổng, dùng sức gõ cửa.
Bên trong lại truyền tới tiếng ồn ào: “Ai đó, sớm như vậy. Mau đi mở cửa, mau đi.”
Cửa mở ra, Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ từ bên trong bước ra, vừa ngẩng đầu lên liền thấy hắn, cả người đều ngây ngẩn.
Chỉ trong nháy mắt, tựa như băng tuyết ùa đông đang dần tan chảy, có cây không cam lòng vươn mình hứng những tia sáng mặt trời, ý cười trên mặt Tiểu Phượng Hoàng mang theo chút khổ sở lại có chút kinh ngạc, bộ dáng vui mừng như con mèo nhỏ đang trốn trong góc liếm vết thương thì bỗng nhiên có người tới giúp đỡ vậy, vì thế vô cùng vui mừng bổ nhào về phía trước.
Tinh Dịch dang rộng cánh tay, không để ý tiểu nương tử bay thẳng vào trong lồng ngựa mình dũng mãnh thế nào, chỉ lẳng lặng dùng hết sức ôm chặt người trong lòng.
“Ta đã trở về.”
Tiểu Phượng Hoàng cười tươi như muốn khóc nhè làm nũng nhưng y nỗ lực nhịn được: “Ngươi…ngươi vì sao ngươi lại tới nơi này?”
Tinh Dịch kéo tay y đi vào trong: “Ta về nhà nhưng phát hiện không thấy ngươi đâu vì vậy ta liền đến tìm ngươi. Ta là tới đưa phu nhân về nhà.”
Đối với việc Tinh Dịch đột nhiên đến thăm, cha mẹ Tiểu Phượng Hoàng vô cùng bất ngờ. Đối với đôi phu phụ thoạt nhìn có phần già nua, sinh hoạt gian nan vất vả nhưng trái lại lại lộ ra vẻ khôn khéo, dáng dấp tính toán thiển cận, Tinh Dịch nhìn người rất chuẩn, chỉ qua nửa khắc quan sát mà hắn đã hiểu rõ tình huống hiện tại.
Phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) câu nệ cười: “Vương, Vương gia, ngài như thế nào lại tới… Cũng không nói trước cho chúng ta tiếp đón, hài tử này bảo rằng ngài đi đánh giặc không biết khi nào mới về, ngài xem hài tử nhà chúng ta không hiểu quy củ, đem lại nhiều phiền phức cho quý phủ ngài.”
Phụ thân của Tiểu Phượng Hoàng kiệm lời, bưng trà và đĩa trái cây tới, thấp giọng sai Tiểu Phượng Hoàng giúp lão chiêu đãi. Tinh Dịch diện vô biểu tình, kéo Tiểu Phượng Hoàng đang đứng bên cạnh mình ngồi xuống, không cho y động, sau đó nói: “Không thể nào, y rất tốt.”
Tiểu Phượng Hoàng len lén nhìn hắn.
Tinh Dịch vốn không có ý ở lại đây nên cũng không hàn huyên gì nhiều, không đợi phụ nhân mở miệng, hắn đầu tiên chặt đứt các chủ đề mà bà ta có thể nói: “Ta phải trở về, nay đón y về cùng nên sẽ không quấy rầy nữa.”
Phụ nhân cấp thiết hỏi: “Hả, không ngồi thêm tí nữa sao? Mới trở về có mấy ngày nay chớp mắt lại muốn đi, Vương gia ngài xem đệ đệ của Phượng Hoàng còn chưa đầy tháng, giống y như Phượng Hoàng lúc bé vậy, không biết ngài có thể hay không ban cho nó một cái tên?”
Gián: đính chính cho các bạn nè, kiếp trước chim ú nhà ta tên là Phượng Hoàng nha, anh nhà cứ gọi là Tiểu Phượng Hoàng. Ở kiếp sau thì sống chết cái tên Tiểu Phượng Hoàng luôn rồi:)))
Nhà này họ Lý. Tinh Dịch nghe xong lời này ngược lại cũng không vội vã khước từ, mãi cho đến khi phụ thân của Tiểu Phượng Hoàng đem giấy đỏ và bút mực tới, hắn nhấc bút lên, bỗng nhiên hỏi một tiếng: “Tên nguyên bản của Phượng Hoàng là gì?”
Không thể nào là Lý Phượng Hoàng được, Phượng Hoàng là tên do thanh lâu đặt cho, chữ lót là Phượng, tương tự với phượng ca, phượng hót chờ người, vì thế Tiểu Phượng Hoàng lấy bài danh là Phượng Hoàng luôn.
Phu phụ hai người có chút chần chờ: “Khiếu…Khiếu.”
Cùng là một mẹ sinh ra, ấy vậy mà con trưởng chỉ biết tới nhũ danh mà không nhớ nguyên danh, lại hào hứng vì con thứ xin đặt tên để thêm phúc khí.
Tinh Dịch nói: “Thôi, ta không cần biết. Có chuyện ta nghĩ muốn nói với các ngươi rất lâu rồi, chỉ là không có thời gian, nếu hôm nay gặp được hai vị rồi vậy thì ta nói luôn – Phượng Hoàng là một đứa nhỏ thuần khiết, trước kia lớn lên trong thanh lâu nhưng không nhiễm một tật xấu nào. Y so với bên ngoài, bất luận là đứa nhỏ nào cũng trong sạch không bằng y, càng không phải là kỹ nam.”
Tinh Dịch nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, “Y hiện tại là Vương phi của ta, là ta xin chỉ thị của Thánh thượng cưới hỏi đàng hoàng, quang minh chính đại rước người về phủ, nói xấu Vương phi thì cũng như chạm tới mặt của bản vương, đây là thứ nhất. Khế ước bán thân khi còn bé của y ở thanh lâu hiện tại cũng ở trong tay ta thì đây là người của ta, đây là chuyện thứ hai. Chuyện đương nhiên, tên của y cũng theo tên của ta. Vương phi nhà ta không cần một đôi phụ mẫu xuất thân hèn mọn, cũng không cần một đệ đệ phế vật trong tương lai, ta sẽ vì y khiến thân phận y thay đổi, cũng thỉnh hai vị sau này đừng tự cho mình là phụ mẫu của Vương phi nhà ta.”
“Bằng không, ta là quân nhân không học được thủ đoạn ôn hòa, ngoại trừ đánh giết thì cũng dùng biện pháp tương tự. Hai vị nên suy xét.”
Dứt lời, hắn ném bút lên bàn, kéo Tiểu Phượng Hoàng xuất môn: “Cáo từ.”
Red: Đế quân uy vũ! >w<
Bình minh vào mùa đông phá lệ đến hơi trễ một chút, khi bọn họ chạy ra ngoài thì gió tuyết vẫn lớn như cũ. Tiểu Phượng Hoàng không biết cưỡi ngựa, khi rời giường chỉ mặc một kiện áo đơn, Tinh Dịch liền cởi áo choàng và ngoại bào của mình khoác lên người y, đem y để đằng trước mình ngồi đằng sau, từ phía sau ôm y thật chặt.
Tiểu Phượng Hoàng vùi vào trong ngực hắn, ngửa mặt nhìn hắn một hồi, vươn tay sờ gò má hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng giận.”
Tinh Dịch rũ mắt.
Tiểu Phượng Hoàng từ trong ngực lấy ra một tờ giấy cho hắn xem: “Ngươi xem nè, đây là văn thư đoạn tuyệt quan hệ, vốn ta cũng muốn đi vì không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ bị ta liên lụy. Ngươi đừng giận nữa mà, tuy ta không lớn lên ở đây nhưng ta đã sớm biết phụ mẫu ta là người như vậy.”
“Có oán giận không?” Tinh Dịch nhìn thẳng vào đối phương nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Phượng Hoàng do dự một chút, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Người khác có cha có mẹ, ta không có nên lúc đầu rất khó chịu, thế nhưng sau này ta biết có cha mẹ yêu thương ta, rồi ta lại tìm được ngươi.” Tiểu Phượng Hoàng nói xong chữ cuối cùng, mặt có chút đỏ, “Trong sách nói có được có mất, đại khái là như vậy thôi. Vận khí ta đã rất tốt, ta cũng không có gì để oán trách.”
Vừa nói xong, Tiểu Phượng Hoàng giật mình nhớ lại điều gì đó, dựng thẳng ngón trỏ lên môi: “Không nói không nói, phải kiêng kị.”
Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ ngốc, không biết lòng tham, bị phụ mẫu bán đi nhưng lại đứng trong sân vui vẻ xu nịnh, bị cuốn vào một âm mưu hôn nhân, vậy mà lại thấy cuộc đời thật đẹp. Tinh Dịch có chút tư vị nói không nên lời, cảm thấy gò má Tiểu Phượng Hoàng dán tại trước ngực mình, hô hấp ôn nhuyễn xuyên thấu qua quần áo hắn, làm tâm hắn ngứa ngứa, lại mơ hồ có chút đau đớn.
Tinh Dịch chú ý đến lời y nói, hắn ôm vai Tiểu Phượng Hoàng vùi sâu vào trong ngực mình, mang vẻ thị uy nói: “Đã nhận được thư, vì sao không hồi âm lại cho ta?”
“Dạ?” Tiểu Phượng Hoàng ngẩn người, cúi đầy nghịch ngón tay, “Ta thấy ngươi viết ít xìu à, chỉ có mỗi ba hàng chữ, nên nghĩ ngươi bộn bề nhiều việc, nếu hồi âm lại sẽ quấy rầy ngươi nên không dám gửi đi.”
Tinh Dịch nhìn y dở khóc dở cười: “Nhóc ngốc này…”
Tiểu Phượng Hoàng cũng nhìn hắn cười, còn đảm bảo nói: “Thế nhưng ta viết xong rồi! Ta để ở dưới nghiên mực trong phòng, ngươi trở về có thể thấy. Ta còn viết nhiều ơi là nhiều, nhưng mà ta không dám gửi.”
Tinh Dịch hỏi: “Vì sao không dám? Sao mà sợ thành như vầy hả, ngươi chỉ cần tìm người bên ngoài hỏi một cái, hà tất gì phải tự suy xét trong lòng hả?”
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn: “Thế nhưng ta sợ… ngươi cứ phân tâm viết thư cho ta, lỡ ngươi gặp rắc rối gì thì ta sẽ bị biến thành yêu cơ họa nước, như vậy không tốt.”
Tinh Dịch không nhịn được cười thành tiếng: “Ai nói cho ngươi biết ta chỉ vì vậy mà phân tâm, hửm? Hoài nghi năng lực trị quân của tướng công ngươi à?”
Tiểu Phượng Hoàng nằm trong lòng hắn giật giật, ánh mắt trong suốt: “Bởi vì ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, chúng ta lại không có thời gian để nói chuyện yêu đương liền thành hôn, nếu cứ nói đến sẽ ảnh hưởng đến ngươi thật mà. Ta không có gạt ngươi, lúc ngươi đi ta nhớ ngươi lắm, làm việc thường hay thất thần.”
Bình thản nói ra một câu làm cho tâm can Tinh Dịch chấn động: “Ngươi nói cái gì?”
Tiểu Phượng Hoàng phóng đại thanh âm nói: “Sau khi ngươi đi – ta rất nhớ ngươi- làm việc thường hay thất thần!”
Tinh Dịch ngẩn người, sau đó vừa cười vừa sờ đầu Tiểu Phượng Hoàng.
Không ngờ rằng, hắn chưa bao giờ ám chỉ với y điều gì, tuy rằng trong lòng dụng tâm muốn bù đắp cho y nhưng thời gian ở chung với nhau quá ngắn ngủi, không biết vật nhỏ này đã lén lén chính mình nghĩ đến thông suốt.
Y thích hắn, hắn cũng thực thích y.
Giờ hắn đã hiểu vì sao khi hắn ở trên chiến trường, vào thời khắc nguy hiểm nhất hắn thất thần nghĩ đến y, vì sao nôn nóng chờ thư hồi âm gửi về, vì sao hắn khó chịu khi nghe lời độc ác của cha mẹ – người Tiểu Phượng Hoàng yêu thương mà Tiểu Phượng Hoàng lại không để ý, còn hắn thì hết lần này đến lần khác lưu tâm.
Thì ra hắn đã thích y.
Tinh Dịch cúi đầu, ở trên trán Tiểu Phượng Hoàng ấn nhẹ xuống một cái hôn.
Vào chính lúc đó, tim Tiểu Phượng Hoàng đập mạnh loạn nhịp, sau đó vô cùng cao hứng ôm lấy cổ hắn, tìm đến bờ môi hắn gặm cắn. Tinh Dịch cũng thuận theo y một tay ôm chặt y, một tay nắm dây cương dừng lại, không chỉ huy con ngựa chạy nữa mà mặc kệ nó đi. Hai người trên lưng ngựa trong gió tuyết, không gian chỉ vừa tờ mờ sáng giao thoa cùng bóng tối, chăm chú hôn nhau.
Trên đường đi cũng lác đã vài đứa trẻ đi học sớm, bọn chúng thanh thanh cất giọng trẻ con ôn bài. Tinh Dịch nhớ lại cái giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng khi ấy, rất kỳ quái là hắn nhận ra đó không phải là thanh âm của Tiểu Phượng Hoàng, mà là một âm thanh không rõ ràng quanh quẩn bên tai: “Phong trung chúc, thảo thượng sương, tuy diệu diệu, bất cửu trường*.”
*Đèn trong gió, sương trên cỏ, tuy chói lọi nhưng lại không lâu bền.
Red: Đèn cháy trong gió, sương tụ trên cỏ nhìn qua rất đẹp và ngoạn mục nhưng lại không thể tồn tại trong thời gian dài, vì chúng ở trong môi trường không phù hợp với chúng, gió thổi nến tắt, mặt trời lên sương sẽ tan. Ý chỉ là tiếng thờ dài cho những điều tốt đẹp sắp qua đi
Hết chương 21.1
P/s 1: do chương 21 dài quá nên Gián cưa đôi, mọi ngừi thông cảm nha! T_T
P/s 2: nhưn dịp 14/2 Red có vẽ Đế quân với Tinh Dịch mà chưa có chap mới nên không post được, giờ bonus cho m.n ngắm nà! =]]]]]]]]] Tô màu hơi bê đê đừng để ý!! >w<