Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Sau khi tan triều, Tiểu Phượng Hoàng khóc chít chít chạy đến tìm Tinh Dịch để cáo trạng, trong miệng ngậm chiếc đĩa bạc nhảy lên đầu gối hắn, vứt cái đĩa xuống, sau đó đưa tờ giấy cho hắn xem.
Giấy trắng mực đen rõ ràng trước mắt:
“Phượng Hoàng không ăn thức ăn là Phượng Hoàng không tốt.”
“Phượng Hoàng ăn quả hồng là Phượng Hoàng xấu.”
“Tiểu Phượng Hoàng là một con Phượng Hoàng hư.”
Tiểu Phượng Hoàng vẻ mặt cầu xin, lên án nói: “Vi Kiêm, đồ ăn vặt của ta đã bị ăn trộm hai lần! Tên trộm ấy còn nói xấu ta, nói ta là con Phượng Hoàng hư! Nhất định hắn đã nhìn lén ta và Cục than nhỏ cùng nhau ăn hồng, không chừng còn nghe trộm chúng ta nói chuyện!”
Tinh Dịch vươn tay búng lên trán nó: “Có sai sao? Ngươi không phải là một con Phượng Hoàng hư sao?”
Tiểu Phượng Hoàng nhảy lên trên bả vai hắn, thân mật cọ cọ gò má của hắn: “Ta không phải mà, Vi Kiêm, ta là một con Phượng Hoàng tốt.”
Tinh Dịch nhìn nó vội vàng thanh minh cho mình, trong lòng có chút vui vui, thanh âm cũng ôn nhu mấy phần: “Vậy tí nữa gọi người mang cho ngươi thêm 15 khỏa hạt nữa được không? Ta giúp ngươi bắt ăn trộm, đảm bảo ngày mai hắn sẽ không ăn trộm đồ ăn vặt của ngươi nữa.”
Tiểu Phượng Hoàng bán tín bán nghi, thăm dò hỏi: “Ngươi có thể bắt hắn thật hả?”
Tinh Dịch nói: “Có thể bắt được hoặc không, nhưng ta đảm bảo sẽ bảo vệ tốt đồ ăn vặt của ngươi.”
Tiểu Phượng Hoàng lắp bắp đứng dậy: “Vậy nếu ngươi bắt được, ngươi có thể đem đến chỗ ta để ta quánh một trận không?”
Tinh Dịch ngừng một chút, thận trọng nhìn nó, phê bình: “Làm Đế hậu mà còn muốn ban ngày đánh nhau?”
Tiểu Phượng Hoàng giật giật móng vuốt, uể oải dựa vào vai hắn: “Được rồi, không quánh.”
Tinh Dịch nhìn sau lưng nó, không thấy Kim sí điểu đi theo liền hỏi: “Tiểu lão đệ của ngươi đâu?”
Tiểu Phượng Hoàng ngây ra: “Ngươi nói Cục than nhỏ?”
Tinh Dịch nhẫn nại nói: “Ta nói Kim sí điểu.”
Tiểu Phượng Hoàng bừng tỉnh: “Vậy ngươi nói sai rồi, Kim sí điểu là đại lão đệ, tiểu lão đệ là Cục than nhỏ. Lúc nãy ta làm vòng hoa cho Cục than nhỏ, Kim sí điểu đột nhiên chạy tới khóc lóc om sòm hỏi ta có không cần tiểu đệ là nó nữa hay không.”
Tinh Dịch hỏi: “Vậy ngươi nói thế nào?”
Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm, thành thật trả lời: “Ta đương nhiên nói không phải, mấy ngày trước nó bận rộn, ta còn lo lắng nó và Tham Lang ca ca sẽ không tìm được hoa bỉ ngạn tươi để nấu nước rửa chân cho Phượng hoàng Minh tôn nữa, mà ta cũng không hiểu vì sao nó lại nói là ta không cần nó, haizz, thật mệt với tiểu yêu tinh này. Nó không theo ta đến đây là do ta sai nó đi phơi hoa khô rồi.”
Tinh Dịch: “…”
Hắn lại hỏi: “Vậy ngươi không vứt bỏ Kim sí điểu, cũng không bị nó vứt bỏ, vì sao còn muốn chơi với Cục than nhỏ?”
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút: “Bởi vì ta và Cục than nhỏ lớn lên rất giống nhau, tuổi cũng nhỏ, cũng không có cha mẹ không bạn bè, ta rất quý bạn nhỏ kiên cường này. Ta thấy Cục than nhỏ cũng tịch mịch nên cùng nó chơi.”
Tinh Dịch hiếm khi giật mình sửng sốt: “Kim sí điểu không ở đây, ta cũng không có thời gian với ngươi, ngươi không thấy tịch mịch sao?”
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút vì nó không hiểu ý của Tinh Dịch, nó trừng đôi mặt đậu đen ngây thơ đáp: “Ta không tịch mịch đâu Vi Kiêm, các ngươi không ở bên ta thì ta tìm các tỷ tỷ đi chơi, còn có các bạn nhỏ ở sau núi, cả đại giang sơn đều nghe ta chỉ huy. Ngoài ra ta cũng có thể về Phạm Thiên mà, ở đó ta có rất nhiều bạn bè, lâu lắm rồi ta cũng chưa về thăm bọn họ, hôm nào ngươi đi với ta nhé.”
“Về phần Cục than nhỏ.” Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu, “Nó rất lạnh lùng, lại quái gở, còn không cùng mọi người chiếp chiếp nên thoạt nhìn nó rất cô đơn. Nó là con chim nhỏ không hoạt bát cho lắm, nhưng cùng ta nhảy thể dục giảm béo và hát hò thì rất hăng hái. Ngươi xem, nó đối với ta rất tốt, cũng thích chơi với ta. Vi Kiêm, ta còn một việc len lén nói cho ngươi nghe nè – trong rừng có một lão yêu quái Hồng tinh, hắn đối với ta rất tốt, lần trước ta dùng ba cái lông đuôi đổi một quả hồng chua, hắn lại cho ta hai quả hồng ngọt thật to.”
Tinh Dịch nghe Tiểu Phượng Hoàng đánh giá từng người, cảm thấy vô cùng cạn lời: “Lão ta chiếm tiện nghi của ngươi mà ngươi còn tưởng hắt tốt.”
Tiểu Phượng Hoàng vỗ sau ót Tinh Dịch một cái, nghiêm khắc phê bình: “Vi Kiêm, lời này của ngươi không đúng, rõ ràng là lão nhân gia tốt bụng, tại sao lại nói lão chiếm tiện nghi? Hơn nữa chỗ ta cũng không có tiện nghi cho lão chiếm.”
Tinh Dịch nghĩ, lão Hồng tinh quả thật không biết rõ chỗ tốt của ngươi nhưng là ta, là cung chủ Phù Lê cung này này. Hắn suy nghĩ chút rồi nuốt xuống những lời vừa rồi, trái nghĩ phải nghĩ cuối cùng búng lại Tiểu Phượng Hoàng một cái: “Ngốc.”
Mặc dù chim nhỏ này ngốc ơi là ngốc, nhưng kỳ diệu là vận khí của nó rất tốt, sẽ luôn có một đám người nguyện ý dỗ nó, cưng chiều nó. Người thì bé xíu mà mạnh bạo gớm, hễ chút là động cánh đánh nhau, nhưng ai cũng biết đó chẳng qua là lòng tốt của nó mà thôi.
“Không tịch mịch là tốt.” Tinh Dịch chăm chú nhìn nó, khe khẽ thở dài: “Con người của ta có phải là không thú vị?”
Tiểu Phượng Hoàng ghé vào lỗ tai hắn chiếp chiếp kêu: “Không có mà Vi Kiêm.” Nó lặng lẽ nhìn sắc mặt Tinh Dịch, có chút tò mò xen lẫn xấu hổ: “Vi Kiêm, ngươi hỏi ta nhiều như vậy là sợ ta cô đơn và giận ta vì có nhiều bạn không có thời gian chơi cùng ngươi đúng không?”
Tinh Dịch lập tức phủ nhận: “Không có, ta là chủ nhân Tinh Bàn, không có thời gian chơi với chim nhỏ nhà ngươi.”
“À.” Cái ót Tiểu Phượng Hoàng càng tiu nghỉu xuống, một lát sau lại như nghĩ ra điều gì liền nói cho hắn nghe, “Mặc dù bạn ta hơi nhiều, nhưng Vi Kiêm vĩnh viễn đứng thứ nhất!”
Ánh mắt Tinh Dịch tràn ngập ý cười: “Vậy sao? Nếu ta ăn trộm đồ ăn vặt của ngươi, ngươi có đánh ta không?”
Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt: “Hả? Ta sẽ không đánh nhau với ngươi đâu Vi Kiêm. Thế nhưng tên trộm kia ta nhất định phải đánh, í mà khoan, tại sao ngươi lại giả sử ngươi ăn trộm đồ ăn của ta?”
Tinh Dịch ôm nó từ bả vai mình đem xuống, đặt nó vào lòng bàn tay, tay kia nhẹ nhàng gỡ những sợi lông tuyết trắng bị rối rồi xoa xoa cái bụng tròn xoe: “Chim nhỏ gạt người, ngoài miệng nói thích ta, sau lưng ta ăn có mấy miếng đồ ăn thôi mà muốn đánh ta rồi, Tiểu Phượng Hoàng là Phượng Hoàng hư, có đúng không?”
Tiểu Phượng Hoàng phục hồi lại tinh thần: “Hả?”
Tinh Dịch đạm mạc nói: “Hai ngày nay ta đều đi ngang hoa viên, thấy hơi đói bụng nên tiện tay ăn một chút đồ ăn của ngươi. Không nghĩ tới ngươi lại chạy tới bảo ta bắt trộm, phu quân ta đây thật sự chỉ là cái danh thôi, haizz.”
Tiểu Phượng Hoàng há hốc mồm, cục nắm tròn xoe lặng im trong gió, như là không thể tin được điều gì vừa xảy ra: “Ta ta ta… Vi Kiêm, ngươi phải bồi thường ta ba mươi… sáu mươi… không, một trăm hai mươi khỏa, ta phải thu lãi!”
Tinh Dịch bất vi sở động, chọt chọt nó: “Đồ ăn vặt và phu quân, ngươi chọn cái nào?”
Tiểu Phượng Hoàng thống khổ giãy dụa đấu tranh tư tưởng, bất đắc dĩ nói: “Chọn phu quân.”
Tinh Dịch hỏi tiếp: “Cục than nhỏ nhỏ và ta, ngươi chọn?”
Tiểu Phượng Hoàng tội nghiệp nhìn hắn: “Vi Kiêm, ngươi thật không có đạo lý, cả hai người ta đều rất thích. Phu quân tốt sẽ không hỏi nương tử vấn đề này, ngươi có bản lĩnh thì hãy trả lời ta một câu hỏi: ta và Tinh Bàn đồng thời rơi xuống nước, ngươi chọn cái nào?”
Red: vc Tinh Bàn rơi xuống nước! =]]]]]]]]]]
Tinh Dịch xách nó lên nhéo nhéo: “Chọn Tinh Bàn. Tinh Bàn không bị sao thì ngươi sẽ an toàn. Ngươi cái con phượng hoàng hư này, thì ra trong lòng ngươi ta không phải đứng nhất nhỉ, mà là Cục than nhỏ kia đúng không?”
Tiểu Phượng Hoàng ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: “Ngươi và Cục than nhỏ đều song song đứng nhất, người nào cũng không được thiếu.”
– ————————————————————–
Tinh Dịch cùng Tiểu Phượng Hoàng chí chóe nửa ngày, chơi cũng chơi xong rồi, trêu cũng trêu đã rồi, hắn liền đuổi Tiểu Phượng Hoàng về làm vòng hoa.
Còn hắn một mình ngồi trong phòng luyện kim, ngẩn người nhìn Tinh Bàn.
Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa thì thấy Nguyệt Lão đã lâu ngày không gặp, một thân màu đỏ đầy hỉ khí, trên đỉnh đầu là một cục nắm tròn vo trắng tuyết ngồi xổm – chính là con chim mà Tinh Dịch vừa đuổi kia.
Tiểu Phượng Hoàng chào hắn: “Xin chào Vi Kiêm, ta vừa về thì đụng phải Nguyệt Lão ca ca nên cùng hắn tới đây luôn.”
Tinh Dịch xoa xoa huyệt thái dương: “Sao ngươi lại tới nữa? Ngoan, ra ngoài chơi đi.”
Nguyệt Lão cười cười sờ Tiểu Phượng Hoàng trên đầu: “Tiểu Tròn tròn, cám ơn ngươi đã dẫn đường cho ta. Ta có chính sự cần bàn với Đế quân, ngươi giúp ta lấy bàn cờ Nguyệt quang thạch của Đế quân đem ra hoa viên, chốc nữa chúng ta cùng chơi cờ được không?”
Tiểu Phượng Hoàng chiếp chiếp vài tiếng, lập tức vui vẻ bay đi để Nguyệt Lão ở lại.
Thiếu niên một thân hồng y nhìn Tinh Bàn một vòng. lúc này mới nói: “Ta nghe Tham Lang nói ngày mai ngươi đi Vong Xuyên?”
Tinh Dịch nói: “Ừ.”
Nguyệt Lão thở dài: “Phá Quân người này có chút cố chấp nhưng không phải là người không biết đạo lý, nếu ngươi đi thì tốt rồi, tất cả mọi người đều phải buông việc này thôi. Ngươi cũng đừng xách cái bộ mặt lạnh lùng này đi, đến lúc đó cũng khó mà nói chuyện, hay là cứ xách Tròn tròn theo đi, kêu Tròn tròn nhảy một bài, chiếp chiếp hót một bài vân vân… Lúc đó ca múa thái bình, không khí sẽ vui lên tí xíu. Ta cược Tròn tròn và Thỏ ngọc sẽ chơi thân với nhau cho xem, bọn nó đều là động vật nhỏ mà.”
Tinh Dịch nghe Nguyệt Lão miêu tả khung cảnh hài hòa đoàn thuận vui vẻ, nói: “Ngươi nằm mơ tiếp đi.”
Hắn dời tầm mắt, nhìn không chớp vào Tinh Bàn: “Ta sẽ không mang Tiểu Phượng Hoàng đi.”
Nguyệt Lão tựa tiếu phi tiếu: “A, vì sao không mang nó đi? Sợ nó biết được chuyện ba trăm năm trước, hay là sợ nó đột nhiên phát hiện con người thật của ngươi – một Đế quân lãnh khốc vô tình?”
Tinh Dịch điều khiển Tinh Bàn, ánh mắt rơi xuống một chỗ, nhàn nhạt nói: “Ta không để ý chuyện này, nó đã sớm biết. Ta nghĩ nếu lúc đó ta và Phá Quân không đồng thuận mà phải động thủ, Tiểu Phượng Hoàng nhất định sẽ khóc.”
Nguyệt Lão ngây người, nhưng rất nhanh lại bồi thêm một câu: “Sao ngươi biết lúc đó sẽ không đồng thuận? Ta và Phượng hoàng Minh tôn đã thương lượng, Minh tôn sẽ sang chỗ Phá Quân nói tốt vài câu, còn ta qua đây khuyên ngươi, nhưng mà ta phải nói cho ngươi biết mặc kệ ngươi có đi hay không thì con Tiểu Phượng Hoàng mà ngươi nuôi kia phải đi, bởi vì Phá Quân và Thỏ ngọc gửi lời mời tới nó.”
Đến lượt Tinh Dịch sửng sốt: “Ngươi nói gì?”
Nguyệt Lão thở dài: “Ta cũng cảm thấy thật kỳ lạ, thế nhưng mọi người đều đã biết Tiểu Phượng Hoàng ở bên cạnh ngươi, Phá Quân còn cố ý hỏi thăm Minh tôn có biết có một con chim mập ú lông trắng hay không, còn nói là Thỏ ngọc và Thỏ thần đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, mời nó đến Vong Xuyên chơi.”
Hoàn chương 37