Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Thỏ ngọc vẫn còn đang ngủ, Phượng hoàng Minh tôn bế nó ra khỏi phòng, đem con thỏ mập giao cho Phá Quân, xoay người đóng cửa, dù sao cũng sẽ không có người đi tới. Thất Sát và Tham Lang đứng trong đình viện, không hiểu ra sao liền làm thủ thế hỏi Minh tôn có chuyện gì.
Phượng hoàng Minh tôn quay đầu nhìn thoáng qua cũng làm một thủ thế, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, để Đế quân yên tĩnh suy nghĩ.”
Tiểu Phượng Hoàng nghe được liền hỏi Tham Lang: “Vi kiêm đã đi chưa?”
Tham Lang không nói, chi sờ sờ đầu nó.
Thật sự là người đã đi rồi.
Đình viện vắng vẻ không một tiếng động, chỉ có tiếng gió nhẹ lay động lá cây xào xạc.
Tiểu Phượng Hoàng liền bạch bạch chạy về, yên tĩnh ngồi xổm trong một góc.
Bên trong, Phá Quân vô cùng trân trọng mà ôm lấy Thỏ ngọc vào lòng, nhẹ nhàng gỡ lông rối của nó, thấp giọng kêu: “Tiểu thỏ tử.”
Tiểu Phượng Hoàng ngồi một bên nghiêng đầu nhìn, cùng mọi người nín thở chờ đợi.
Thỏ ngọc chậm rãi giật giật. Đầu tiên nó đập chân một cái, sau đó móng nhỏ phủ đầy lông mao cũng rung rung, mở ra đôi mắt trong sáng mà hồn nhiên. Nó liền bắt gặp ngay đôi mắt của Phá Quân – ôn nhu, thương tiếc. Đôi mắt của Thỏ ngọc từ trong suốt biến thành mê man, rồi từ mê man chuyển thành thông thấu và kinh hỉ, tiếp đó nó liền hóa thành hình người, vẫn như cũ là một con thỏ nhỏ làm nũng nhào vào trong lòng Phá Quân.
Phá Quân nói: “Hoan nghênh trở về, tiểu thỏ tử.”
Phá Quân vững vàng ôm y, cứ như vậy tại chỗ xoay mấy vòng liền, miệng không phát ra tiếng cười nhưng ánh mắt ngập tràn niềm vui. Sau lời này, cả hai đều không nói thêm lời nào khác, chỉ ngây ngô mỉm cười, không còn giống tên Phá Quân nham hiểm quái đản lúc trước, làm người khác càng nhìn càng ngứa mắt.
Thỏ ngọc tìm được ký ức rối, còn Tinh Dịch đến khi nào mới tìm lại được đây?
Tiểu Phượng Hoàng rũ ót, có chút chán nản tự nói: “Ta không ghen tị, một chút cũng không ghen tị.”
Tâm tư trong lòng không cẩn thận nói ra. Phượng hoàng Minh tôn nghe được nó lẩm bẩm, ánh mắt sát thủ liền lia tới làm Tiểu Phượng Hoàng sợ run một cái. Vì vậy nó càng cúi đầu thấp hơn nữa để né tầm mắt của Phượng hoàng Minh tôn.
Phượng hoàng Minh tôn tóm nó lên, dùng ngón tay búng cái ót tuyết trắng: “Ngươi là một Tiểu Phượng Hoàng có tiền đồ, ngươi không tin lời Phá Quân ư? Hắn nói sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi thì hắn sẽ làm.”
Tiểu Phượng Hoàng một lần nữa hào hứng: “Vậy hắn… hắn có thể tìm ký ức của phu quân không? Hay là chờ Vi Kiêm đến, chàng sẽ không cãi nhau với ta nữa.” Nó dừng lại một chút rồi bổ sung, “Trước đây ta và Vi Kiêm chưa bao giờ cãi nhau cả.”
Phượng hoàng Minh tôn trừng mắt nhìn nó: “Cái đứa này mới nói ngươi có tiền đồ ngươi tưởng là thật hả? Hắn rối tóc ngươi phải giúp hắn buộc hả? Cãi nhau lần này rõ ràng hắn sai, Tiểu Phượng Hoàng ta cho ngươi biết hôm nay ngươi sẽ ở lại Vong Xuyên, ngươi mà dám đi dỗ cái đại móng heo Đế quân kia thì ta liền thay mặt trưởng bối của ngươi mà dạy dỗ lại ngươi.”
Tiểu Phượng Hoàng đem mình thụt lùi thêm, hoảng sợ: “Ta ta ta…”
“Đừng có ta với chả ngươi, cứ quyết định vậy đi.” Bên kia, Nguyệt Lão cũng mon men đến gần sờ đầu Tiểu Phượng Hoàng, khí phách vỗ ngực nói: “Tiểu Tròn tròn, ngươi không có cha mẹ, chúng ta sẽ là nhà mẹ đẻ của ngươi! Ngươi cứ chờ phu quân của ngươi tới cửa chịu đòn nhận tội đi, nếu mà ngươi cứ mềm lòng thì chúng ta sẽ làm món Tròn tròn nướng đó.”
Tiểu Phượng Hoàng nhìn Nguyệt Lão, lại nhìn Phượng hoàng Minh tôn, rồi lại bắn một ánh mắt cầu giúp đỡ qua chỗ Tham Lang. Tham Lang ho khan một tiếng, lập tức xoay người làm bộ nghiên cứu chậu lan trong góc phòng.
Thất Sát không quen thân với Tiểu Phượng Hoàng cho lắm, nên hắn chỉ cười khẽ.
Tiểu Phượng Hoàng bị một đám người ép ở lại Vong Xuyên.
Phá Quân là từ con người mà tiến tới, sau khi được phong tước Thỏ thần rồi hạ phàm lịch kiếp, lúc này mới trở thành Phá Quân tinh. Nghe nói hắn vô cùng quen thuộc với nhân gian, cũng khéo tay nấu nướng rất ngon, là một con người rất chú ý đến đồ ăn. Nguyệt Lão một bước đi vào liền la lớn bắt Phá Quân nấu lẩu ăn.
Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm một bên vây xem, hiếu kỳ hỏi: “Thần tiên cũng ăn lẩu sao?”
Phượng hoàng Minh tôn có chút ghét bỏ: “Chúng ta chỉ thích ngọt nhẹ thanh đạm, mặn thì hiếm khi chứ đừng nói đến dầu mỡ cay nặng, ta không thích ăn cái này, lại dễ béo.”
Tiểu Phượng Hoàng lúc ở nhân gian rất thích ăn vặt, mặn nhạt không kỵ, nó yên lặng cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, nuốt ngụm nước bọt: “Ta đây cũng không ăn, không, ăn ít… Ăn năm phần… tám phần liền no.”
Nguyệt Lão ngạc nhiên: “Ngươi không giảm béo hả tiểu Tròn tròn?”
Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu: “Không giảm nữa, có quay về với chính nghĩa giảm béo thì Vi Kiêm cũng không thích ta, hắn còn cãi nhau với ta. Hôm nay ta không làm chim nhỏ của hắn nữa, ta muốn một bữa ăn thật no nê.”
Nói xong nó quên mất hiện tại mình là một cục nắm tròn vo bông xù, vươn móng cầm đũa không được. Phượng hoàng Minh tôn liên tục ghét bỏ nó, chạm nhẹ trên đầu nó một cái đem nó biến về hình người.
Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ cúi đầu xuống bàn, cầm đôi đũa bạc chọt chọt đáy nồi, còn chưa ăn miếng nào thì nói chuyện: “Khi nào Vi Kiêm mới nhận tội với ta đây, haizz.”
Nguyệt Lão xoa đầu y: “Nhỡ kỹ! Hôm nay ngươi không phải là chim nhỏ của Đế quân nữa, một chữ cũng không cho nhắc tới hắn!”
Tiểu Phượng Hoàng: “Ừm.”
Tham Lang gắp đồ ăn nóng hổi cho Tiểu Phượng Hoàng. Nguyên liệu đưa lên đều tươi mới, gia vị các thứ đều được Phá Quân lựa chọn kỹ càng, ăn vô cùng ngon, Tiểu Phượng Hoàng vốn không muốn ăn, chỉ hớp vài hớp nước lẩu cho nở dạ dày, bây giờ nó lại tập trung ăn uống đến không ngẩng đầu lên được. Gương mặt bị hơi nóng hun cho đỏ hồng, ôn nhuận.
Phượng hoàng Minh tôn ưu nhã uống canh hoa bỉ ngạn nấu với anh đào, thuận tay múc cho Tiểu Phượng Hoàng một chén, không quên giáo dục nó: “Không nên ăn lung tung, chúng ta là Phượng Hoàng phải bảo trì vóc dáng, dưỡng sinh vô cùng quan trọng, ngươi xem ngươi tuổi còn trẻ mà lông trắng bóc thế này, phải làm thế nào cho tốt đây.”
Tiểu Phượng Hoàng ngoan ngoãn uống canh, nhỏ giọng nói: “Lông của ta do trời sinh mà.”
Phượng hoàng Minh tôn trừng nó: “Còn cãi? Ngươi là Minh tôn hay ta là Minh tôn? Ngươi nhỏ xíu như vậy, có hiểu đạo lý dưỡng sinh nhiều như ta không?”
Thế là Tiểu Phượng Hoàng không dám cãi nữa, tự mình uống hết chén canh. Nó thích quả anh đào, nấu canh lại càng đúng khẩu vị của nó, trong lòng nghĩ ngợi một hồi, biệt nữu nói: “Món canh này uống ngon quá, các tiên nữ tỷ tỷ ở Phù Lê cung chỉ sợ là chưa từng thử qua, ngẫm lại có chút đáng tiếc.”
Nguyệt Lão, Tham Lang, Phượng hoàng Minh tôn, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên liếc nó.
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng làm rõ: “Ta thật là không nhắc đến ai kia đâu! Ta nói là tiên nữ tỷ tỷ chưa được ăn cái lẩu ngon như vầy, không được uống chén canh ngon như vầy, quá đáng tiếc.”
Sau đó chim nhỏ tiếp tục sầu não: “Phù Lê quanh năm băng tuyết che phủ, món ăn đa dạng nhưng không nhiều. Ta chỉ muốn nói tiên nữ tỷ tỷ không được thưởng thức các mùi vị này thôi. Vì bình thường cũng không ra ngoài đi chơi…”
“Luôn ở trong cung, tính tình cũng biến xấu, không làm người ta thích. Tiên nữ tỷ tỷ trước đây không phải như thế đâu.” Tiểu Phượng Hoàng lại nói.
Mọi người nhịn cười phụ họa cho nó: “Vậy ngươi phải khuyên nhủ thật nhiều, cứ tiếp tục như vậy sao có thể?”
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu: “Ừm, ta nhớ rồi.”
Cơm nước xong xuôi, Phá Quân và Thỏ ngọc cho Tiểu Phượng Hoàng một cái túi, bên trong chứa rau củ đã sơ chế để ăn lẩu, để ngày mai Tiểu Phượng Hoàng có thể mang đi. Tiểu Phượng Hoàng đợi mãi đến hoàng hôn mà không thấy Tinh Dịch đến nhận tội với nó nên càng thương tâm, lưng mang túi nhỏ mà Thỏ ngọc cho bước vào gian phòng đã được chuẩn bị, nằm trên giường nhỏ mà ngủ.
Nó đi ngủ vô cùng sớm, còn tưởng là mình có thể ngủ thật lâu nhưng khi nó tỉnh lại thì bên ngoài vẫn còn tối. Tiếng nói chuyện trong đình viện đã không còn, hình như mọi người đã trở về phòng mình nghỉ ngơi hết rồi.
Tiểu Phượng Hoàng từ trên giường ngồi dậy, ngây người một lát sau đó nhìn xung quanh, xốc túi nhỏ lên lưng rồi từ cửa sổ bay nhanh ra ngoài.
Nó chân trước vừa đi, chân sau cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Thỏ ngọc ôm một mâm điểm tâm ló đầu vào liền phát hiện giường chiếu trống không: “Ủa, người đâu rồi?”
Phá Quân và Nguyệt Lão nghe được động tĩnh, từ chính điện đi sang xem, sau đó gọi Thỏ ngọc trở về: “Đừng nhìn nữa, nó đi tìm “tiên nữ tỷ tỷ” của nó rồi.”
– ————————————————————————–
“Tiên nữ tỷ tỷ” của Tiểu Phượng Hoàng đang tĩnh tọa trong phòng luyện kim, cửa sổ đóng chặt.
Trong phòng không thắp đèn nhưng lại sáng bừng như ban ngày – Tinh Bàn rực rỡ phát sáng ra từng tia sáng thiêu đốt không khí lạnh băng, cũng thiêu cháy cổ họng Tinh Dịch. Hắn thấy yết hầu hơi khô, cung nga gõ cửa đưa cơm tới, hắn liền cảm thấy thanh âm của mình thật khàn: “Để đó.”
Đã hai tháng hắn và con tiểu chim ú kia chưa ăn cơm chung với nhau.
Sau khi trở về, hắn không ăn không uống, chỉ im lặng ngồi yên một chỗ. Mỗi lần nhắm mắt lại đều luôn nghe được âm thanh của Phượng hoàng Minh tôn văng vẳng bên tai.
– — “Kiếp thứ ba, Đế quân, phải thật quý trọng.”
Tinh Bàn chợt chiếu sáng, các tia lửa tán loạn trong căn phòng tối. Rầm một tiếng – lưỡi dao sắc bén vô cùng tinh vi cắt vào da thịt, máu tươi ào ạt chảy xuống, đều rơi hết vào trong Tinh Bàn.
Tia sáng kia dần dần biến mất.
– — “Y tìm ngươi hơn hai trăm năm. Kiếp đầu tiên ngươi chết, y liền chết theo ngươi; kiếp thứ hai ngươi phi thăng, quay đầu một lần liền quên y đi.”
Phảng phất như có một thiếu niên đang đứng trước mắt hắn, có chút ngại ngùng, còn có chút ngốc ngốc, nũng nịu gọi hắn: “Vi Kiêm.”
– — “Tự tay ngài đem sát cục Sát Phá Lang áp chế nghiệt long, chính ngài cũng bị liên luy, cũng kéo theo cả Tiểu Phượng Hoàng. Trong chuyện này là duyên hay là kiếp, ai mới là người hiểu rõ nhất?”
Ánh sáng lần thứ hai lóe lên, máu bị bốc hơi lên thành một tấm màn sương máu, đau đớn lan rộng đến tứ chi. Hắn bỗng nhiên bất động, một lát sau, hắn tự tay cầm một thanh đao cắt vào huyết mạch, máu chảy ướt đẫm cả tay áo.
Đây là bộ dáng đánh cược mạng sống, nhưng Tinh Dịch phảng phất như không cảm nhận được, hắn vẫn lãnh tĩnh, trấn định dùng máu chính mình nhuộm đỏ Tinh Bàn thiết lập trận pháp cấm chế.
Lần này Tinh Bàn triệt để tắt đi, lặng yên ở đó không một tiếng động.
Tinh Dịch thở phào nhẹ nhõm, đặt thanh đao mỏng như cánh ve trên bàn.
Cây đao này được hắn hay dùng để uy hiếp Tiểu Phượng Hoàng, nói là đưa cho hắn cạo chút lông.
– — “Ngươi không cho ta làm Đế hậu của ngươi, vậy tại sao lại hôn ta? Ngươi như vậy rất là hư, thiệt là lãng phí một cái tình cảm của chim nhỏ.”
Hắn cho chứ, ai nói hắn không cho?
Rõ ràng là cho rồi. Chỉ trách hắn nuôi một bé chim ngốc.
Tinh Dịch hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa ra. Huyết tinh lập tức lũ lượt tản ra, khí tức dày đặc, sát khí ẩn sâu trong máu thượng cổ chiến thần liền trực tiếp áp bách cái lũ xem nó là mỹ vị, những con dơi quanh Phù Lê cung bị dọa lui đến trăm bước, cây liễu già trong cung vươn ra những cành lá đầy gai nhọn cứng rắn như đang tự vệ.
– — “Hôm nay ta không làm chim nhỏ của ngươi nữa.”
Tinh Dịch ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Ánh trăng cách hắn rất gần, từ trước đến nay hắn đều nắm rõ thời khắc biến đổi của nhật nguyệt tinh tú, nhưng hôm nay ánh trăng lại không như hắn nghĩ, vẫn cứ trắng bệch từng vòng từng vòng treo ở trên kia, không chút biến hóa như bị đông lạnh.
Sao đêm nay dài vậy?
Ngày hôm nay sao vẫn chưa qua đi?
Tinh Dịch ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng yên lặng nhẩm tính thời gian, tính toán vị trí nó sẽ chuyển động, bất tri bất giác hắn đi được một quãng đường thật xa nhưng vầng trăng kia vẫn không chút biến hóa, còn hắn lại đi ra ngoài cung, đến ranh giới giữa Nam Thiên và Bắc Thiên. Bến trái một chút chính là Vong Xuyên.
– ———————————————————————–
Tiểu Phượng Hoàng thất thểu men theo bờ sông Vong Xuyên mà về.
Y có chút mù đường. Lộ giới ở thiên đình và âm ty có chút khác nhau, con sông này đi hoài vẫn không thấy điểm cuối, cửa ra vào cũng không có. Trên đoạn đường này, y chỉ biết mình đã cách cung điện của Phá Quân tinh càng lúc càng xa, hoa bỉ ngạn cũng mọc dày đặc hẳn lên, trên mặt nước phiêu phiêu từng cụm cánh hoa bỉ ngạn đỏ như lửa, mỗi đóa hoa đều có thể nhìn thấy từng giấc mộng của kiếp trước.
Tiểu Phượng Hoàng dừng lại một chút. Cách y gần nhất là một đóa hoa phản chiếu kiếp thứ hai của Tiểu Phượng Hoàng. Y đang sửa sang lại bức thư gửi cho Tinh Dịch, một người lẻ loi chờ đợi ở nhân gian, chỉ một phong thư mà có thể đọc hết cả một buổi tối, sau đó cười híp mắt mà ôm trong ngực đi ngủ.
Lúc đó Tinh Dịch và y phải gom góp nhiều linh thạch do thư pháp thuật rất là mắc. Phong thư vừa mở ra, thanh âm Tinh Dịch sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh y, dỗ y ngủ, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho y nghe: “Mặt trăng chỗ ta vừa lớn vừa tròn, ngươi mở cửa sổ nhìn xem có phải giống ở chỗ ta không?”
Gián: chat voice đó quý dị:)))
Y liền nhanh chóng mở tung cửa. Mặc dù ban ngày trời mưa liên miên không dứt, nhưng y có cảm giác là mình vẫn có thể nhìn thấu từng tầng mây dày đặc kia để nhìn thấy ánh trăng trong lòng của người mình yêu.
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng tối nay ở Vong Xuyên, có chút thất thần. Tràng cảnh mà hoa bỉ ngạn tái hiện phảng phất như hiện ra trước mắt, y thậm chí hoài nghi rằng mình có phải đang đứng trong kiếp thứ hai hay không, hay chỉ là một giấc mộng dài.
Tiểu Phượng Hoàng thử vươn tay muốn đẩy cánh cửa sổ không tồn tại kia, thế nhưng y không chạm được cái gì cả, cả người theo quán tính lảo đảo nhào về phía trước, y bỗng nhiên giật mình thanh tỉnh lại.
Y đang đứng trong lòng sông Vong Xuyên, chỉ cần một bước nữa thôi thì y đã bị cuốn vào giữa dòng âm linh nước lớn.
Tinh Dịch ôm lấy bả vai y kéo lên bờ, Tiểu Phượng Hoàng lảo đảo theo sát hắn, nghe hắn quở trách một trận: “Không nhìn thấy đường nên trực tiếp nhảy xuống sông hả? Ngươi là Phượng Hoàng sao có thể ngốc như vậy?”
Hắn nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của y, hình như còn lạnh hơn cả nước sông Vong Xuyên, lại còn có chút run run.
Tiểu Phượng Hoàng tức giận kêu to: “Phượng Hoàng thì sao chứ, ngươi đừng có khinh thường Phượng Hoàng! Không đúng, ngươi quản được ta đi đâu chắc, ta muốn đi đâu kệ ta, hôm nay ta không phải là chim nhỏ của ngươi!”
Ánh mắt Tinh Dịch vô cùng dọa người, còn có chút ám trầm mà Tiểu Phượng Hoàng không hiểu vì sao, hắn vươn tay chặt chẽ ôm Tiểu Phượng Hoàng áp vào trong ngực thấp giọng nói: “Theo ta trở về.”
Tiểu Phượng Hoàng vùng vẫy, kiên trì nói: “Ta không phải là chim nhỏ của ngươi!”
“Ngươi phải!” Tinh Dịch kéo y, ngay tại trước mặt y mà mở ra Tinh Bàn, vận chuyển Tinh Vị, không để ý đến vết thương vừa kép miệng lần thứ hai bị xé rách, máu ấm liền trào ra. Tinh Bàn khẽ động, sắc trời rất nhanh cũng biến chuyển theo, ánh trăng hạ dời, màn trời dần sáng lên, Tinh Dịch mặt không biểu tình nói rõ cho y nghe: “Đã qua một ngày rồi.”
Tiểu Phượng Hoàng bị hắn làm cho vừa tức vừa khóc: “Ngươi căn bản không nói đạo lý, Vi Kiêm!”
Y đau đớn nhìn đến vết thương trên tay của Tinh Dịch, khổ sở lắc đầu không nói nên lời.
Tinh Dịch trầm mặc đứng trước mặt y, thấy y như sắp khóc, thật lâu sau hắn bỗng thở dài.
Tinh Dịch ôm Tiểu Phượng Hoàng vào lòng, áp mặt vào gáy y, hơi khom người ôm y thật chặt: “Đừng giận, là ta không tốt.”
Tiểu Phượng Hoàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng trên người Tinh Dịch nhưng hắn vẫn làm ra vẻ không sao, đưa tay bị thương lên cho Tiểu Phượng Hoàng xem, thương lượng với y: “Ngươi xem, ta bị thương.”
Tiểu Phượng Hoàng trừng hắn.
Tinh Dịch mặt không biểu tình: “Ta xin lỗi.”
Tiểu Phượng Hoàng tiếp tục trừng hắn.
Tinh Dịch nói: “Bây giờ ngươi dỗ ta đi.”
Red: Anh sai rồi, em xin lỗi anh đi~~ Btw, tôi đợi đúng ngày quăng cẩu lương cho mọi ngừi nà! :3