“Lão gia, chúng ta còn quay về nữa không?” Lão Ngũ cẩn thận hỏi.
“Ngươi còn muốn quay lại à?” Mạc Vấn nhìn chung quanh gian phòng, trong phòng cũng không bày biện bao nhiêu đồ đạc, ngoài giường chiếu ra thì chỉ có một cái bàn ăn, bởi vì ẩm ướt nhiều nên đã mốc đen.
“Không muốn, ta sắp ngột ngạt muốn chết rồi.” Lão Ngũ lớn tiếng kêu lên.
“Không muốn quay lại thì mau thu dọn hành lý đi. Trước tiên chúng ta về huyện Tây Dương.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe xong thì liên tục gật đầu, hắn đã sớm mong đợi ngày hôm nay rồi. Hắn biết tới cuối năm Mạc Vấn sẽ trở về quê hương để cúng tế cha mẹ. Nhưng hắn lại sợ sau khi Mạc Vấn cúng tế xong lại quay lại nơi đây, mặc dù nơi đây yên tĩnh nhưng lại quá vắng vẻ, có thể làm cho người ta ngột ngạt tới phát điên.
Lần rời đi này, hai người không mang quá nhiều hành lý, do đường sá xa xôi nên chỉ mang đồ quý giá và quần áo để thay. Lúc hai người ra khỏi cửa mới là bình minh, sương sớm còn chưa tan, bắt đầu hành trình trở về.
“Lão gia, bây giờ cậu tu luyện đến trình độ nào rồi?” Lão Ngũ đi theo sau Mạc Vấn hỏi.
“Thời gian quá ngắn, viên đan dược trước kia cũng chưa luyện hóa được hoàn toàn, lúc này ta chỉ có thể vẽ được Lam phù thôi.” Mạc Vấn thuận miệng đáp.
“Nếu sử dụng Thiên Lang Mao không phải sẽ có thể vẽ được phù màu tím à?” Lão Ngũ nghe thấy thì vô cùng vui mừng. Lúc tu hành Mạc Vấn thiểu ngôn quả ngữ(*) cho nên hắn không biết tu vi linh khí của Mạc Vấn hiện nay đã đạt tới loại cảnh giới nào.
(*) Thiểu ngôn quả ngữ: Thành ngữ Trung Quốc, ý nói lúc bình thường không nói chuyện nhiều.
” Nếu cố hết sức thì vẫn vẽ được.” Mạc Vấn không màng sửa lỗi trong lời nói của lão Ngũ, với lão Ngũ thì “hào” và “mao” cũng chẳng có gì khác nhau.
“Tiếc là chỗ này không có yêu quái để cho cậu luyện tập một chút.” Lão Ngũ cực kỳ hưng phấn, mặc dù hắn không am hiểu pháp thuật nhưng lại biết được đến trình độ có thể vẽ được Lam phù, chẳng những có thể đối phó được âm hồn quỷ mị mà còn đủ sức hàng phục yêu ma quỷ quái.
Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu, “Quốc gia sắp diệt vong, tất có yêu nghiệt(*). Lần này xuống núi không thể không đi hàng yêu bắt quỷ.”
(*) Xuất phát từ câu: “Quốc gia tương hưng, tất hữu trinh tường; quốc gia tương vong, tất hữu yêu nghiệt.” nghĩa là quốc gia đang hưng thịnh tất có điềm lành, quốc gia sắp diệt vong tất có yêu nghiệt.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Lão Ngũ vui mừng gật đầu.
Đi được không xa, Mạc Vấn nhìn thấy trong rừng cây bên đường có một cây tùng liền bỏ đường lớn mà đi vào rừng.
Lão Ngũ tưởng rằng Mạc Vấn muốn đi tiểu nên không đi theo, nhưng đợi một lúc lâu không thấy Mạc Vấn đi ra bèn đi vào rừng kiểm tra. Hắn thấy Mạc Vấn không đi tiểu mà tay lại cầm nghiên mực đang cẩn thận từng li từng tí thu thập hạt sương trên cây tùng.
“Lão gia, cậu đang làm gì vậy?” Lão Ngũ nghi hoặc hỏi.
“Thiên Lang Hào sử dụng chu sa vẽ phù cần dùng thần lộ (sương sớm) chưa tiếp xúc với ánh sáng mặt trời để pha, cây tùng là cây mang tính Dương nên hứng thần lộ từ nó thì càng thêm thích hợp.” Mạc Vấn mở miệng giải thích. Lá tùng hẹp và nhọn, sương nhỏ xuống cực ít, cần phải thu thập từng chút một.
“Lão gia, ta tới giúp cậu.” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn thu thập từng giọt một quá chậm chạp nên rất sốt ruột. Hắn dùng hai tay nắm lấy thân cây rồi lay một cái, kết quả là thần lộ không thu được bao nhiêu mà ngược lại hai người bị lá tùng rơi đầy vào đầu.
“Sao ngươi lại lỗ mãng như thế, nơi đây có ít cây tùng, tự dưng lại lãng phí thần lộ.” Mạc Vấn vừa khiển trách vừa nhặt lá tùng trên đầu lão Ngũ.
“Không sao đâu, phương Bắc chúng ta có rất nhiều.” Lão Ngũ không cho là đúng.
“Lúc này phương Bắc chỉ có sương lạnh, lấy đâu ra thần lộ?” Mạc Vấn bất đắc dĩ nhìn lão Ngũ một cái rồi trả nghiên mực về hộp gỗ, nhét vào trong ngực.
Lão Ngũ nghe vậy nhếch miệng cười cười, không quá để ý chuyện này.
Bởi vì trước đó đã tính toán đủ thời gian đường về cho nên hai người cũng không vội vàng, đến sẩm tối mới đến được trạm gác ở biên giới. Tuy đã có thánh chỉ đặc xá nhưng vì không muốn sinh thêm phiền phức nên hai người vẫn leo tường mà qua, đi được mười mấy dặm mới trở lại đường lớn.
Mặc dù chỉ có một bức tường ngăn cách, nhưng sau khi trở lại nước Tấn trong lòng Mạc Vấn vẫn sinh ra một cảm giác ấm áp. Hắn là người Hán, là người nước Tấn, mà nơi này là nước Tấn, là nơi người Hán ở.
Đi về phía trước hai mươi mấy dặm thì trời tối hẳn, hai kẻ nhớ nhà cứ phăng phăng tiến về phía trước chẳng hề ngơi nghỉ. Mãi đến canh đầu gặp một trấn nhỏ mới dừng chân nghỉ lại.
Nơi này là trấn nhỏ nên nhân khẩu không nhiều, chỉ có một quán rượu. Lúc hai người tới thì trong khách điếm đã có một bàn thực khách, Mạc Vấn chọn một bàn nơi góc phòng rồi ngồi xuống cùng lão Ngũ ăn cơm.
Nơi đây nằm ở biên giới nước Tấn nên dân chúng khá nghèo, nhìn những thực khách ở bàn bên quần áo rất cũ nát, đồ ăn trên bàn cũng không phải cơm hàng ngày. Bên cạnh bàn còn để các loại nông cụ nên chắc đây là những nông dân đi làm về muộn.
Những người nông dân này chưa từng đọc Khổng Mạnh Chư Tử, cũng không hiểu lễ nghi, lúc uống rượu hay gây ồn ào, mà phần lớn lời nói đều là nói khoác. Ban đầu Mạc Vấn có chút phản cảm với sự to tiếng của họ, nhưng lát sau lại cảm thấy thích thú.
“Ngươi đi đi, nếu ngươi dám đi đến nhà cũ của Hầu gia rồi ở lại một đêm, ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi hai con cá chép đỏ.” Một gã nông dân nói với đồng bạn.
“Đừng có coi thường ta, ngươi tưởng ta không dám đi sao?” Gã nông dân kia đã uống rượu say nên lời nói không còn tỉnh táo.
“Ta chưa từng coi thường ngươi, nếu ngươi dám đi, ngày mai ta mời ngươi một chầu.” Một gã nông dân khác ở bên cạnh nói thêm vào.
“Nếu không phải hôm nay ta còn có việc phải làm thì nhất định đến đó ở lại một đêm, nói cho các ngươi biết tên ta Khấu Đại Đảm (người họ Khấu có gan lớn)tuyệt không phải nói ngoa đâu.” Gã nông dân say rượu xua tay, lớn tiếng hét lên.
Gã vừa nói xong, những nông dân khác càng cười nhạo to hơn. Gã mặc dù đang say rượu nhưng cũng không dám giận dỗi ẩu đả, chỉ kiếm cớ rời chỗ rồi lẻn đi mất. Những nông dân còn lại nói cười một hồi rồi cũng cầm nông cụ của mình rời đi.
“Tiểu nhị, lấy thêm cho ta một bát cơm.” Lão Ngũ giơ cái bát không lên gọi tiểu nhị quán rượu.
Tiểu nhị nghe tiếng chạy tới nhận lấy bát cơm rồi chạy đi xới cơm, chốc lát sau bưng cơm quay lại.
“Tiểu huynh đệ, nhà cũ của Hầu gia là ở chỗ nào?” Mạc Vấn hỏi tiểu nhị.
“Đạo trưởng hỏi đến nó chẳng lẽ muốn đi bắt quỷ sao?” Tiểu nhị nhìn Mạc Vấn từ trên xuống dưới.
“Nhà cũ của Hầu gia có ma quỷ ẩn náu ư?” Mạc Vấn cười hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy, con quỷ kia rất lợi hại.” Tiểu nhị vẻ mặt sợ hãi liên tục gật đầu.
“Nhà cũ của Hầu gia nằm ở chỗ nào?” Mạc Vấn thuận miệng nói.
“Đi về phía đông bắc của trấn, có một tòa nhà nằm lẻ loi trơ trọi chính là nó, trước cổng có một cây Liễu cổ thụ.” Tiểu nhị đưa tay chỉ về phía Đông. “Đạo trưởng, con ác ma kia rất lợi hại, những đạo trưởng trước đây chúng tôi mới đến đều không thể đánh bại được nó, tôi thấy ngài tuổi còn trẻ, hay là không nên đi, tránh bị mất mạng oan uổng.”
Mạc Vấn còn chưa trả lời thì lão Ngũ đã lập tức buông bát đũa, trừng mắt mở miệng. “Nói càn, bắt quỷ còn cần phải nhìn tuổi ư, râu ria buộc thành bó mà không có bản lĩnh thì có ích gì?”
Tiểu nhị kia thấy vẻ mặt lão Ngũ bất thiện, vội vàng mượn cớ bận việc khác rồi chạy đi. Mạc Vấn thấy bát cơm của lão Ngũ đã ăn xong bèn móc ngân lượng ra trả tiền cơm rồi mang lão Ngũ ra khỏi quán rượu.
Lúc này sắc trời đã tối mịt, Mạc Vấn sau khi ra khỏi cửa thì đi thẳng về phía Đông.
“Lão gia, không biết con quỷ kia có lợi hại hay không, cậu nắm chắc đánh bại được nó chứ?” Lão Ngũ biết Mạc Vấn muốn đến nhà cũ của Hầu gia.
Mạc Vấn lắc đầu cười. “Ta còn chưa hỏi kỹ thì ngươi đã dọa gã tiểu nhị kia chạy rồi, làm sao ta biết có hàng được hay không?”
“Vậy chúng ta có đi không?” Lão Ngũ có chút chùn chân, lúc này trên đường tối đen như mực, mặc dù hắn có thể nhìn thấy vật ban đêm, nhưng trong lòng vẫn rất thấp thỏm.
“Đến nhìn một chút chắc là không sao.” Mạc Vấn thuận miệng nói.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn vẫn bình tĩnh nên không còn lo lắng nữa, đi theo sau Mạc Vấn tìm kiếm nhà cũ của Hầu gia ở phía Đông trấn.
Thôn trấn cũng không lớn nên chỉ một lát sau hai ngươi đã tới được đầu phía Đông, nhìn sang phía Đông Bắc thì thấy một tòa trạch viện chiếm diện tích lớn nhưng lại cực kỳ cũ nát nằm ở rìa trấn.
“Lão gia, có một cây Liễu, chính là nó rồi.” Lão Ngũ đưa tay chỉ vào tòa nhà cũ cách đó ba dặm.
Mạc Vấn không nói gì mà nhíu máy đánh giá tòa trạch viện. Tòa trạch viện này chiếm diện tích rất rộng, kiểu dáng cũng không phải loại từ đường miếu thờ, trạch viện loại này không nên xây dựng ở ngoại ô. Lý do duy nhất giải thích hợp lý chỉ có một, đó là tòa trạch viện kia đã được xây dựng từ rất lâu rồi, sau đó vì xuất hiện biến cố nên không ai dám xây nhà ở xung quanh nữa, lâu dần nó mới bị cô lập như vậy.
Muốn cô lập tòa trạch viện trong thời gian ngắn là không thể, chí ít cũng phải trên trăm năm. Cho dù bên trong tòa trạch viện này ẩn tàng vật gì, nếu trăm năm trước đã có thể gây chuyện thì tới bây giờ chắc chắn càng thêm lợi hại.
“Lão gia, con quỷ bên trong rất lợi hại phải không?” Lão Ngũ thấy Mạc vấn nhíu mày không nói, cho rằng quỷ hồn trong trạch viện cũ kia rất khó đối phó.
“Bên trong có lẽ ẩn tàng yêu vật, nhưng tuyệt đối không phải là âm hồn, cây liễu chính là cây có tính dương, mà cây liễu lại xanh tươi như vậy thì âm hồn sao có thể ẩn núp bên trong được.” Mạc Vấn nhân cơ hội giảng giải một vài kiến thức thông thường của Đạo gia cho lão Ngũ.
“Vừa rồi tiểu nhị trong quán rượu kia rõ ràng nói là ác quỷ.” Lão Ngũ không hiểu, hỏi.
“Không phải hồn ma quỷ quái, chỉ có yêu vật mới có thể biến ảo thành người thôi.” Mạc Vấn lắc đầu nói.
“Lão gia, cậu thấy được yêu khí không?” Lão Ngũ có chút sợ hãi, trước nay hắn đều đi theo Mạc Vấn nên hiểu được yêu vật so với ma quỷ càng khó giải quyết hơn.
“Chưa.” Mạc Vấn cất bước đi tới tòa nhà cũ bị bao trùm trong bóng đêm.
Khu vực cỏ tranh ở con đường trước ngôi nhà đều bị người dân cắt đi, sau khi đi được hai dặm Mạc Vấn dừng lại. Cỏ tranh phía trước không bị cắt đi, cao đến ngang gối, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến hắn dừng lại, mà là cho đến lúc này hắn vẫn chưa cảm giác được yêu khí tồn tại trong tòa nhà cũ kia. Tình hình này chỉ có hai khả năng, một là trong tòa nhà này không có yêu vật, hai là yêu vật trong đó đã biến ảo thành người, ẩn giấu đi phần lớn yêu khí.
“Lão gia, cầm lấy này.” Lão Ngũ lấy ra Kim Tiền Kiếm đưa cho Mạc Vấn.
“Thu lại đi, Kim Tiền Kiếm khắc chế âm hồn còn có hiệu quả, còn với âm vật thì tác dụng không lớn.” Mạc Vấn chậm rãi đi về phía tòa nhà cũ kia.
“Vậy để ta cầm.” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn bước đi thong dong, biết hắn đã tính trước mọi việc nên đương nhiên có thể đi tay không. Nhưng lão Ngũ thì không có lòng tin như vậy, trong tay vẫn phải cầm một cái gì đó mới yên tâm được.
Lát sau, Mạc Vấn đến được trước cửa tòa nhà cũ. Tường viện của tòa nhà này rất cao, phải đến sáu xích ( ~2m), mặc dù chịu gió mưa rất nhiều năm nhưng vẫn còn khá nguyên vẹn, chỉ là gạch đá tạo nên đã dần chuyển màu đen, cửa viện tuy phai màu cũng không hề tổn hại gì. Bởi cửa lớn đóng chặt nên hai người không thể nhìn thấy tình hình bên trong trạch viện.
“Lão gia, cậu nhìn này, tường viện này giống như mới được người ta tu sửa qua.” Lão Ngũ chỉ tay vào tường viện phía Đông cửa gỗ thấp giọng nói.
Mạc Vấn nghe vậy liếc mắt quan sát. Đúng như lão Ngũ nói, tường viện có dấu vết dùng bùn đất đắp lên, bùn đất vẫn còn chưa khô. Ngoài ra, cỏ dại bên ngoài tường viện cũng có dấu vết dẫm đạp, cái này chứng tỏ tường viện được người sống bên trong tu bổ.
“Lão gia, thế nào mà yêu quái lại đi tu bổ nhà ở nhỉ?” Lão Ngũ nghi ngờ hỏi.
“Chắc là nó muốn định cư ở đây lâu dài.” Mạc Vấn gật đầu cười nói.
Mạc Vấn vừa dứt lời, bên trong trạch viện bỗng truyền đến âm thanh cọt kẹt mở cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề, nghe tiếng động thì chính là đang đi tới cửa ra vào…