Mạc Vấn nghẹn họng trố mắt nhìn hòa thượng Quảng Phổ đang lơ lửng ở không trung, hắn không thể tưởng tượng được lão ta lại có thể ứng biến nhanh như vậy. Khoảng cách giữa pháp đài đang bốc cháy với đám người bên dưới rất xa, nào có thể ảnh hưởng được ai, cử động này của hòa thượng Quảng Phổ chính là khổ nhục kế. Câu ‘tha thiết xin” lão ta thốt lên lại càng thâm độc, vô hình chung đã biến hắn thành kẻ háo thắng đến mức bất chấp sự sống chết của người dân.
Đám người bên dưới lập tức vỗ tay tán thưởng hòa thượng Quảng Phổ. Lúc này lão ta đang lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên, phía dưới là ngọn lửa hừng hực. Hình tượng đại từ đại bi xả thân cứu người của lão khiến người ta càng thêm sùng bái. Chúng tăng Hộ Quốc Tự vội vàng xách nước đến dập lửa, đám người xung quanh cũng hỗ trợ dập lửa, đấu pháp căng thẳng trong nháy mắt đã biến thành đại hội xả thân cứu người của hòa thượng Quảng Phổ.
“Hoàng thượng có chỉ, sai Thiên Khu đạo trưởng cầu mưa dập lửa, hiệp lực cùng Quốc sư bảo vệ cho dân chúng.” Ngay lúc Mạc Vấn đang rất ấm ức thì tiếng thét của một thái giám vang lên từ phía bắc.
Mạc Vấn nghe vậy thì càng thêm tức giận, tình hình này rõ ràng là hòa thượng Quảng Phổ đấu pháp không lại bèn dùng khổ nhục kế, thực ra không cần dập thì lửa cũng không thể cháy đến chỗ mọi người được. Hoàng thượng không biết lại còn bắt hắn gọi mưa dập lửa, để mời được bốn bộ Phong Vũ Lôi Điện sẽ hao tổn rất nhiều linh khí, quan trọng nhất là nếu không có duyên thì việc điều thiên tướng của bốn bộ xuống sẽ bị trời trách phạt, hơn nữa hắn cũng nào biết làm mưa. Lão hồ ly Quảng Phổ quá gian xảo, lão ta đã quyết tâm chơi hắn đến cùng, dồn hắn đến nước phải lựa chọn có hy sinh vì nghĩa hay không.
“Bẩm Hoàng thượng, bần đạo không cầu được mưa.” Mạc Vấn lớn tiếng đáp lời. Thánh chỉ rất có vấn đề, chính là mạo hiểm cầu mưa, cũng là hiệp lực Quốc sư, loại việc uất ức như vậy hắn không thể làm được.
“Ngày trước rõ ràng ngươi đã từng cầu mưa ở hai huyện Trường, Hoàng, cũng đã nhận bạc thưởng của quan phủ, sao bây giờ lại không làm được, mau cầu mưa đi, bằng không Hoàng thượng sẽ bắt ngươi trị tội.” Tên thái giám lại hô lớn.
“Bẩm Hoàng thượng, không phải bần đạo cố ý làm trái thánh chỉ mà thần tướng đang phải làm mưa ở phương bắc, hiện không có ở nhà.” Mạc Vấn tìm đại một lý do để từ chối. Lúc này tuyệt đối không thể cầu mưa được, làm trái thiên quy sẽ bị trời phạt.
Hoàng thượng thừa biết Mạc Vấn cố ý từ chối, nhưng nghe hắn nói vậy cũng không làm gì được, lớn tiếng hạ lệnh cho tùy tùng đưa y xuống dập lửa. Mạc Vấn thấy vậy tiếp tục không có hành động, xem ra gã Hoàng thượng này được Quảng Phổ khai sáng không cạn.
Lúc đầu chỉ có dân chúng và các tăng cứu hỏa, sau đám quan lại ngồi ở phía tây thấy Hoàng thượng tự mình động thủ thì cũng tham gia cứu hỏa, chỉ có mình Mạc Vấn vẫn đứng nguyên giữa đài. Hắn đang vô cùng tức giận và ghê tởm con lừa trọc kia, chỉ hận không thể thiêu chết lão ta trong biển lửa cho thật sảng khoái.
Nhưng không như hắn mong đợi, pháp đài tuy chỉ được dựng tạm nhưng phía dưới lại là những cột gỗ tròn, phía trên dùng gỗ thường bị cháy nhưng không ảnh hưởng đến cột gỗ. Ngọn lửa được khống chế nhanh chóng, hòa thượng Quảng Phổ đáp xuống đất, vẻ mặt tỏ ra rất mệt mỏi, áo cà sa đã cháy rách nhiều chỗ. Đích thân Hoàng thượng và đám quan lại bước lên hỏi thăm, đám dân chúng thì đứng từ xa thể hiện sự kính ngưỡng, lão giả bộ đứng không vững nhưng vẫn cố gắng đáp lễ, tăng thêm vẻ khiêm nhường.
Lúc này Mạc Vấn đã bị gạt sang một bên, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Ngọn lửa cháy không lâu, Quảng Phổ lại là cao thủ đã vượt Thiên kiếp, đứng trên không có một lúc thì làm sao có thể mệt mỏi đến mức thế được. Lão ta cố ý giả như đang vô cùng mệt mỏi, vừa để cho thấy mình đã xả thân cứu người đến kiệt sức, vừa để kết thúc trận đấu pháp này. Nếu tiếp tục cuộc đấu, Mạc Vấn sẽ mất hết thể diện, lão già trọc chủ động nhận thua chẳng những không làm lão mất mặt mà còn lộ hết được vẻ khoan dung độ lượng, quên thân vì người của Phật môn, chẳng những lão không bị coi thường mà ngược lại người khác lại coi lão là cao tăng đại đức, xem thắng thua như phù vân.
Để chuẩn bị cho trận đấu pháp này, Mạc Vấn đã mất rất nhiều tâm sức, sau khi đột phá Tử khí, rất nhiều pháp thuật bá đạo còn chưa kịp thi triển nên hắn thật sự không cam lòng. Có điều nếu bây giờ cứ một mực đấu tiếp thì khó tránh bị người ta khinh bỉ, cả Đạo gia sẽ bị xem như một đám vô liêm sỉ, dù có thắng được Quảng Phổ cũng sẽ bị cười nhạo cho thối mặt. Sự tình ngay từ đầu đã bị lão trọc Quảng Phổ làm cho rối như tơ vò, hắn chỉ cảm thấy bức bí như bị đá tảng đè lên ngực, cất đi không được, nuốt vào không xong.
Hắn đang bế tắc chưa biết làm thế nào thì hòa thượng Quảng Phổ lại cất lời làm hắn muốn phát điên, “A Di Đà Phật, pháp hội hôm nay là do Hoàng thượng quyết định, bỏ dở giữa chừng thật bất kính, mong Hoàng thượng cho phép bần tăng và đạo trưởng được hoàn thành cuộc đấu pháp. ”
Lão ta vừa nói vừa làm bộ như thở không ra hơi khiến cho Hoàng thượng nghe thấy thì vô cùng cảm động, đương nhiên sẽ không cho hai người đấu tiếp, hơn nữa cũng lấp liếm được hành động trốn tránh vừa rồi, những kẻ đầu óc sáng suốt lúc nãy còn hơi nghi ngờ nhưng lúc này cũng đã bị lão ta mê hoặc, trong lòng âm thầm bội phục lão.
Mạc Vấn tức điên người nhưng lại bật cười. Lão hồ ly này quả là cao thủ, hiểu rõ lòng người, nói dối như thần, đừng nói là đám dân thường đang đứng xem, ngay cả Hoàng thượng cũng bị lão ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
“Bỏ dở pháp hội giữa chừng là hành vi bất kính với Hoàng thượng, cũng là bất kính với các bề trên nhà Phật. Bần tăng nhất định phải hoàn thành cuộc đấu này để Hoàng thượng, văn võ bá quan và dân chúng được thỏa mãn.” Hòa thượng Quảng Phổ nói với giọng nhẹ nhàng.
Giọng nói của người bị trọng thương thì làm sao có thể vang xa được như thế, nhưng lúc này không ai để ý đến chi tiết này. Mạc Vấn không hiểu lão ta có âm mưu gì, tại sao lại còn muốn đấu tiếp.
“Ngã Phật từ bi, Quốc sư lương thiện, luôn nhường nhịn mọi người, nhưng cuộc đấu pháp này phải tuyệt đối công bằng, không thể để bên nào chịu thiệt. Việc đấu pháp sẽ chuyển thành biện luận thuyết pháp, quả nhân cho Quốc sư và hắn ta nửa canh giờ, sau nửa canh giờ phải lập tức về chùa nghỉ ngơi.” Hoàng thượng nói.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Hòa thượng Quảng Phổ chắp tay cảm tạ rồi xoay người rời đi.
Mạc Vấn tức lộn ruột, ngụ ý của Hoàng thượng là hòa thượng Quảng Phổ là người khoan dung độ lượng, bản thân hắn là kẻ vô sỉ đáng khinh. Mà dân chúng phía dưới nghe thế đều hết sức tán đồng, rõ ràng trong lần đấu pháp này hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, như thế nào mà bỗng dưng lại rơi vào kết cục bị vạn người khinh bỉ?
“Lão gia, uống chút trà.” Mạc Vấn sắp sửa phát điên thì thấy lão Ngũ bưng trà đến.
“Sao lại thành thế này?” Mạc Vấn quay sang nhìn lão Ngũ, lão Ngũ sẽ không bao giờ phản bội hắn.
“Ta cũng không biết, để ý hắn làm gì, dù sao hắn cũng không đánh nổi cậu.” Lão Ngũ nói.
Mạc Vấn uống cạn chén trà trong tay rồi bước xuống khỏi đài, hắn không khát nhưng trong lòng lại có lửa.
“Lão gia hiện giờ lợi hại thật.” Lão Ngũ khen.
“Mười phần pháp thuật không thi triển được lấy một phần, lợi hại chỗ nào?” Mạc Vấn về lại chỗ ngồi, lúc này đã bắt đầu có người đến sửa sang lại pháp đài chuẩn bị cho cuộc đấu nửa canh giờ sau.
Đám văn võ bá quan quay trở về chỗ ngồi, khi ngang qua hắn đều chủ động chào hỏi nhưng Mạc Vấn chẳng thèm đáp lại. Đám người này lúc nãy đều bu vào nịnh nọt Quốc sư, bây giờ tuy chào hắn nhưng không ai thành tâm.
Mạc Vấn đang giận đến khó kiềm chế nổi thì có một thị nữ bưng trà tới, thừa dịp để trà lên bàn bèn thấp giọng nói, “Quý nhân nói Quốc sư đang cố ý chọc giận tiên sinh, tiên sinh đừng để lão dắt mũi.”
Thị nữ đó nói xong thì quay người rời đi, Mạc Vấn quay đầu sang nhìn Chu Quý nhân, vừa hay nàng ta cũng ngoảnh sang nhìn hắn. Hai người bốn mắt đụng nhau, Chu quý nhân chỉ khẽ gật đầu một cái, Mạc Vấn cũng gật đầu đáp lại.
Cử chỉ của Chu quý nhân hết sức tự nhiên nhưng không giấu được Chu tướng quân đang ngồi ngay bên cạnh. Chỉ thấy ông ta quay lại nhìn Mạc Vấn, khẽ hơi nhướng mày, mắt thoáng lộ hung quang rồi biến mất.
Mạc Vấn thầm thở dài, nhất định Chu tướng quân hiểu lầm hắn và Chu quý nhân có tư tình, lần này đúng là họa vô đơn chí.
Do có nhiều người dọn dẹp nên pháp đài đã nhanh chóng được sửa sang lại, hòa thượng Quảng Phổ đã chậm rãi bước lên, Mạc Vấn cũng lập tức đứng dậy. Hòa thượng Quảng Phổ miệng tụng A Di Đà Phật, chắp tay cúi chào bốn phía. Lão già này tâm chí gian xảo nhưng được che đậy bằng một lớp vỏ quá mức hoàn hảo, thế mới nói kẻ nào vẻ ngoài càng quân tử thì bụng dạ càng tiểu nhân.
“Hoàng thượng có chỉ, đấu pháp bắt đầu, lần này chỉ biện luận giáo pháp, không được động thủ.” Thái giám lớn tiếng hô lên.
“Lúc nãy Quốc sư đã phải cực khổ, ban cho ghế ngồi.” Thái giám lại truyền ý chỉ của Hoàng thượng.
Ý chỉ ban xuống lập tức có người xách một chiếc ghế gấm lên cho hòa thượng Quảng Phổ, lão ta cảm tạ Hoàng thượng rồi vẩy áo cà sa một cái, ngồi lên ghế, chuẩn bị thuyết pháp.
Mạc Vấn bị người ta vứt sang một bên, cảm thấy vừa phẫn nộ vừa uất ức.
“Lão gia, mời ngồi.” Lão Ngũ ôm một cái ghế lên. Hành động này tuy vô lễ nhưng gã mặc kệ lời chê bai của những kẻ vây xem.
“Lui ra đi, không được lên đây nữa.” Mạc Vấn thấp giọng khiển trách.
Lão Ngũ gật đầu rồi quay người chạy đi.
“Lúc nãy đấu pháp bần đạo đã thắng, ông hơn bần đạo đến hơn ba mươi tuổi, lần luận pháp này bần đạo nhận thua.” Mạc Vấn lớn tiếng nói xong thì ngồi xuống.
Lời nói của Mạc Vấn lập tức đổi được một loạt tiếng chửi mắng, Mạc Vấn nghe thấy trong lòng tức giận nhưng không thể làm gì. Hắn tự biết khoản miệng lưỡi không đọ lại được lão hòa thượng kia nên chỉ có thể mượn vào ưu thế trận đấu pháp lúc nãy.
“A Di Đà Phật, đạo trưởng rất đúng, lúc nãy đúng là bần tăng đã thua. Hôm nay là ngày Dược Sư Phật Thánh Đản bần tăng xin tụng một đoạn kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bản Nguyện Công Đức để cầu phúc cho Hoàng thượng, cầu an cho dân chúng.” Quảng Phổ hoà thượng nói chậm rãi.
Khỏi phải nói, đám người bên dưới lập tức ầm ầm như vỡ chợ, tất nhiên ai cũng khâm phục khí độ khoan dung của lão, chẳng ai cho rằng lão ta thua thật.
Mạc Vấn nghe vậy thì nhắm mắt thở dài. Đôi khi kẻ nắm giữ chân lý và sức mạnh không bằng loại cáo già có thể đọc vị người khác, giả bộ phong độ.
Hòa thượng Quảng Phổ đã bắt đầu chậm rãi tụng kinh, tiếng nói vừa vang vừa xa, mọi người nghe đến chỗ đặc sắc đều gật đầu trầm trồ, thế nhưng chẳng một ai tinh tế nhận ra tại sao lúc nãy lão ta yếu đến mức đứng không vững nhưng một lúc sau đã khỏe lại như trâu.
Nửa canh giờ này trôi qua như một cuộc tra tấn mà hắn không thể thoát ra được. Đối với hắn, cái ghế quốc sư đã vĩnh viễn tuột khỏi tay, trong mắt người đời, hắn đã biến thành một kẻ nông cạn, ngạo mạn và ngoan độc.
Hắn biết Quảng Phổ cố ý làm nhục hắn, trong lòng tuy tức giận nhưng cũng chỉ có thể cố gắng kìm nén. Ngày trước khi tới nước Tấn hắn và lão Ngũ đã từng gặp Thanh Mộc đạo trưởng, vị đạo trưởng đã kể cho hắn nghe về chuyện Dương Minh đạo nhân của Bạch Sa Quan và lão tăng của Bồ Đề Tự thuyết pháp. Thuyết pháp chưa xong, Dương Minh đạo trưởng hơn tám mươi đã ném lão tăng kia ra khỏi pháp đài. Đối với việc này, trước nay hắn vẫn chỉ xem như chuyện tiếu lâm, không ngờ hôm nay lại rơi vào tình huống tương tự như vậy. Trong đầu hắn đúng là đang có ý định sẽ ném hòa thượng Quảng Phổ xuống dưới đài.
Hòa thượng Quảng Phổ tụng kinh một hồi, lại giảng giải giáo lý Phật môn một lượt, lộ hết vẻ ‘cao nhân’ ra ngoài, còn cố ý nhấn mạnh đến thuyết chúng sinh bình đẳng, có khác nào ngấm ngầm vu cho Đạo giáo phân sang hèn. Mạc Vấn nghe vậy nhưng vẫn cắn răng nhẫn nại, ở đây có Hoàng thượng và mọi người, nhất định phải nhịn.
Càng làm cho Mạc Vấn trở tay không kịp là lão hòa thượng kia lại bắt đầu ca ngợi tán tụng hắn, mỗi lời nói ra, đám người xung quanh lại càng khâm phục lão ta bao dung, lại càng khinh bỉ hắn hung ác nông cạn. Chiêu này của hòa thượng Quảng Phổ quả là cao tay, muốn được người khác tôn trọng, cách tốt nhất là ca ngợi đối thủ của mình, thực ra lão ta đang cố bôi tro trát trấu vào mặt hắn, dát vàng lên mặt lão.
Nghe đến đây Mạc Vấn mở mắt rồi chậm rãi bước ra khỏi đài, cầm lấy hiếu bổng trong tay lão Ngũ rồi lại bước lên đài, đám người dưới đài lập tức thất thanh hét lên.
Mạc Vấn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng tới trước mặt hòa thượng Quảng Phổ, thẳng tay nện xuống cái đầu bóng loáng một gậy…