-Khoan đã.
Lâm Phong lên tiếng, hắn muốn chấp dứt chuyện của Mộ Dung Tuyết ngay tại đây luôn. Trần Lâm cùng mấy người Mạc Đan tông đều quay lại, Mộ Dung Nguyên cũng không hiểu Lâm Phong lên tiếng để làm gì, không lẽ Lâm Phong này muốn tới Mạc Đan tông luôn a.
Trần Lâm cũng quay lại cười cười với Lâm Phong:
-Lâm tiểu hữu không lẽ muốn gia nhập Mạc Đan tông chúng ta luôn sao, nếu vậy tiểu hữu có thể cùng chúng ta về Mạc Đan tông ngay bây giờ.
-Không phải, ta chỉ muốn làm rõ một số chuyện mà thôi. Lâm Phong lắc đầu -Nếu các vị trả lời ta một cách thỏa đáng ta sẽ đưa phương thuốc của đan dược này cho các vị nghiên cứu trước, đồng thời sẽ không loan truyền phương thuốc, như thế nào.
Mộ Dung Nguyên trợn mắt kinh ngạc, không lẽ Lâm Phong không biết tầm quan trọng của phương thuốc này sao, nó có thể sẽ trở thành lá bài để giúp Lâm Phong có được sự bảo đảm về tính mạng, nếu hắn giao ra thì chẳng khác nào tự tuyệt đường lui a.
Thế nhưng hắn lại nghĩ nếu Lâm Phong có một cái thì chắc chắn hắn có thể sáng tạo cái thứ 2, nghĩ như vậy cũng khiến hắn yên tâm hơn. Về phần đám người Mạc Đan tông thì kinh hỷ, bọn chúng chỉ cần một con đường để đi mà thôi, nếu nghiên cứu được phương thuốc của Lâm Phong thì sẽ có phương hướng phát triển rồi, bọn chúng tin tưởng Lâm Phong chỉ hơn bọn chúng ở ý tưởng thôi, còn về kinh nghiệm luyện đan thì hắn thua xa vì Lâm Phong còn quá trẻ tuổi.
-Được, nếu Lâm tiểu hữu đã có ý thì bọn ta cũng không tiện từ chối, Lâm tiểu hữu cứ việc hỏi chúng ta biết sẽ đều trả lời, tuy nhiên câu hỏi phải nằm trong phạm vi có hạn của chúng ta, chúng ta có thể lựa chọn trả lời hoặc là không trả lời.
-Thành giao, ta chỉ muốn biết có phải Mạc Đan tông muốn liên hôn với Mộ Dung gia vì tin tức Mộ Dung Tuyết có Đan mạch hay không mà thôi.
Mộ Dung Tuyết nghe Lâm Phong hỏi trong lòng liền ấm áp, hắn đổi một thứ rất quan trọng để bảo vệ mình a. Mộ Dung Nguyên thì mặt không đổi sắc nhưng cũng thắc mắc, tại sao chuyện này Lâm Phong lại biết, không lẽ hắn đã làm gì Mộ Dung Tuyết khiến Mộ Dung Tuyết tin tưởng hắn nói ra, liên tưởng tới tài năng luyện đan của Lâm Phong khiến Mộ Dung Nguyên nghĩ rằng không lẽ hai người song tu rồi, khiến hắn cũng rất buồn bực, Mộ Dung Tuyết là nhi nữ của hắn mà không nói cho hắn biết lời nào a.
Đám người Mạc Đan tông cũng bất ngờ, Lâm Phong này hỏi cũng quá thẳng thắn đi, nếu bọn họ trả lời thì không khác nào tỏ ra xem thường Mộ Dung gia nhưng mà phương thuốc kia cũng rất quan trọng, chỉ do dự một chút Trần Lâm liền trả lời:
-Đúng vậy, vì chúng ta biết Mộ Dung Tuyết có Đan mạch nên mới tới đây liên hôn, không biết Lâm tiểu hữu còn câu hỏi gì không.
Lâm Phong lắc đầu, hắn nói ra:
-Được rồi, ta chỉ nói cho các ngươi biết rằng Mộ Dung Tuyết căn bản không có Đan Mạch gì cả, tất cả chỉ là lời đồn không có chứng cứ mà thôi, nếu không tin các ngươi có thể dò xét nàng một chút nhưng không nên làm quá, nàng dù sao cũng là nữ nhân, ta không muốn các ngươi gây ra phiền toái gì cho nàng, nàng là người ta sẽ bảo vệ.
Nghe Lâm Phong nói như vậy Mộ Dung Nguyên liền dùng thần thức dò xét Mộ Dung Tuyết, a đù, thế nào lại không còn Đan Mạch nữa rồi. Lâm Phong cũng không muốn người ở đây dò xét Mộ Dung Tuyết thế nhưng đây là tình thế bắt buộc, chỉ có làm như vậy thì sau này hai người mới không có phiền toái, hắn đưa cho Mộ Dung Tuyết một ánh mắt xin lỗi.
Mộ Dung Tuyết cũng không thích bị người khác dò xét nhưng nàng hiểu đây là để có lợi cho nàng nên cũng không trách cứ gì Lâm Phong, nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của Lâm Phong cũng khiến nàng thoải mái hơn.
Sau một phen dò xét, đám người Mạc Đan tông cũng không phát hiện ra Đan Mạch bị che giấu của Mộ DUng Tuyết, thế là cũng vui vẻ nhận lấy đan phương của Lâm Phong rời đi. Trên một con thuyền phi hành pháp bảo, Trần Huyền hỏi:
-Sư phụ, Mộ Dung Tuyết kia thật không có Đan mạch?
-Thật, vi sư đã dò xét kỹ càng nhưng không thấy điều gì bất thường cả, ta tin chắc cho dù có là Hóa Thần cũng không thể che dấu Đan mạch trước mắt một giả anh như ta, dù cho có người như vậy đằng sau Mộ Dung gia thì chúng ta càng không nên đụng tới họ, hậu quả sẽ rất khó lường.
-Vậy còn Lâm Toàn Phong kia, sư phụ có thể làm gì hắn hay không?
-Hừ, chỉ là một tên oắt con Trúc cơ kì, trừ phi hắn không bao giờ rời khỏi Mộ Dung gia nếu không sẽ có người thu thập hắn, bất quá đan phương của hắn rất hay, lợi dụng phong ấn thuật để cưỡng ép dung hợp linh khí và thần thức làm một thể, thế nhưng ta cảm thấy hắn vẫn che dấu điều gì đó cho nên không vội giết hắn, nếu có thể thì bắt sống hắn vẫn tốt hơn. Mặc dù chuyến đi này không đạt được Mộ Dung Tuyết nhưng không sao, nàng không có Đan Mạch thì cũng không đáng giá nữa rồi, quan trọng là chúng ta có được một hướng đi mới trong giới luyện đan, nếu chúng ta phân tích được hết vấn đề trong đan phương này thì không còn gì có thể cản bước địa vị của chúng ta nữa rồi.
Mấy tên trưởng lão còn lại cũng gật đầu đồng ý, so với Mộ Dung Tuyết thì đan phương này mới là thứ đáng giá hơn rất nhiều. Trần Huyền không báo thù được Lâm Phong nhưng cũng chỉ còn cách nghe lời sư phụ, hắn cũng chỉ là trúc cơ thôi a. Quả thực Lâm Phong chỉ đưa cho bọn chúng một đan phương bình thường, có thêm chút lí giải thôi, còn lí giải chính xác thì hắn đâu có ngu mà đưa cho bọn chúng, Mạc Đan tông không phải thứ gì tốt cả.
Trong một căn phòng tại Mộ Dung sơn trang đang có 3 người là Mộ Dung Nguyên, Mộ Dung Tuyết cùng Lâm Phong, Mộ Dung Nguyên lên tiếng trước:
-Lâm Toàn Phong, ta với tư cách làm một người cha đa tạ ngươi, ngươi đã giúp Mộ Dung Tuyết rất nhiều.
-Mộ Dung gia chủ không cần khách khí, ta với Tuyết là bằng hữu, giúp nàng cũng là điều tất nhiên. Lâm Phong cười cười.
-Ta có một đề nghị, ngươi nên suy nghĩ ra một đan phương khác càng nhanh càng tốt, ta sẽ gửi tới người của Cực Pháp quốc, chỉ có như vậy ngươi mới có thể bảo đảm an toàn mà thôi. Mộ Dung Nguyên nói với Lâm Phong.
-Ta cũng nghĩ tới vấn đề này, vậy làm phiền Mộ Dung gia chủ gửi đi đan phương này, đan phương này mới là đan phương chính thức a.
Lâm Phong cười xảo trá, lật tay đã có sẵn một đan phương xuất hiện rồi. Mộ Dung Nguyên cũng ngây người, hóa ra lúc trước ngươi hố đám người Mạc Đan tông a, tài hoa, gan dạ lại còn mưu trí như vậy chả trách Mộ Dung Tuyết lại thích hắn. Thế là Mộ Dung Nguyên liền muốn có một người con rể như Lâm Phong:
-Toàn Phong, ta cảm thấy Tuyết nhi nhà ta không tệ, mặc dù chuyện Đan mạch là giả nhưng ta cảm thấy nàng rất xứng đôi với ngươi, không biết ngươi nghĩ thế nào về việc này.
Mộ Dung Tuyết biết Lâm Phong sẽ không đồng ý nhưng tu vi Lâm Phong còn thấp nếu hắn từ chối thì sẽ trở thành không phải thế nên nàng liền lên tiếng mặc dù nàng rất thích Lâm Phong:
-Cha, chuyện này còn cần bàn bạc kĩ hơn, đây là chuyện hạnh phúc cả đời của ta a.
Mộ Dung Nguyên thấy con gái nói vậy cũng không biết nói gì hơn, theo hắn thấy rõ ràng Mộ Dung Tuyết rất thích Lâm Phong, tại sao bây giờ lại đứng ra từ chối, chuyện này khó hiểu a.
-Tuyết nói rất phải, chuyện này còn cần bàn bạc kĩ hơn, ở đây cũng không có mẹ của nàng mà bàn chuyện này có chút không thích hợp lắm.
Nói chuyện trao đổi một hồi làm thế nào để không bị vướng vào rắc rối, Lâm Phong đưa ra ý định rời đi của mình:
-Ta có một chuyện muốn thương lượng với Mộ Dung gia chủ, hy vọng gia chủ đáp ứng a.
-Lâm tiểu hữu chớ khách khí, ngươi cứ nói ra ta sẽ giúp đỡ hết sức.
-Ta cùng Tuyết đã bàn bạc với nhau, đợi chuyện này qua đi chúng ta sẽ rời khỏi Mộ Dung gia cùng nhau tu luyện, ta chắc chắn sẽ bảo vệ cho nàng an toàn, không biết ý của Mộ Dung gia chủ thế nào.
Mộ Dung Nguyên quay qua nhìn Mộ Dung Tuyết, hắn thấy ánh mắt của nàng rất kiên định, biết là không ngăn cản được nàng rồi, thế giới tu chân nếu muốn mạnh mẽ thì cũng nên như vậy, khi còn trẻ Mộ Dung Nguyên hắn cũng ra ngoài xông pha rất nhiều.
Hắn cũng biết bản lĩnh của Mộ Dung Tuyết rất cao cộng thêm tiếp xúc với Lâm Phong khiến hắn cảm thấy Lâm Phong là người đáng tin tưởng, chỉ cần không gặp phải nguy hiểm quá lớn liền có thể bảo đảm an toàn nên cũng đồng ý luôn.
Hơn một tháng trôi qua, đan phương của Lâm Phong cũng tới tay Cực Pháp quốc, hiện tại Cực Pháp quốc đã truyền tin tới các thế lực lớn rằng Lâm Toàn Phong được Cực Pháp quốc bảo vệ, đây cũng chỉ là thông báo mặt ngoài mà thôi, Lâm Phong chưa có lợi ích lớn đến như vậy, đan phương của hắn cũng chỉ là đan phương cấp 1.
Ý nói ngoài sáng thì đừng có ai đụng tới Lâm Phong còn trong tối thì Cực Pháp quốc không quản nhiều chuyện như vậy. Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết đã rời Minh Nhạn thành được mười ngày rồi, bọn họ đã tiến tới một khu vực phía nam của Đại Điểu quốc – Cự Điểu Sơn Lâm.
Trước khi rời khỏi Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết đã dịch dung một phen, đồng thời hắn còn dùng Nghịch Khí Đan cũng do hắn luyện chế ra để thay đổi khí tức của hai người, bây giờ dù cho có là người quen thuộc trong Mộ Dung thương đoàn cũng đừng hòng nhận ra hai người Lâm Phong. Đăng bởi: admin