Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 102 - Quán Thâu Truyền Thừa

trước
tiếp

[Nguồn: https://truyenyy – Dịch giả: Hoàng Minh Tuấn]

– Công pháp Địa Cấp thủy hệ Tinh Văn Thủy Kiếm!

Trong mắt Mộng Nhiên hiện ra thần thái khiếp sợ.

– Ồ, công pháp Địa cấp!

Trần Vũ thản nhiên nói, vốn hắn không quá bất ngờ vì trong tháp của hắn đến Thần Cấp còn có, Địa Cấp là cái thá gì!

– Vũ công tử, công pháp này…huynh có thể… nhường cho ta được không?

Liễu Mộng Nhiên không có xem qua, trực tiếp ôm quyển công pháp vào ngực, phi thường nghiêm túc nhìn Trần Vũ.

Công pháp Địa Cấp có bao nhiêu mê người thì ai cũng biết. Nhưng đối với hắn thì là cỏ rác không bằng, hắn bây giờ chỉ thích thú với pháp thuật mà thôi!

Mà công pháp Địa Cấp chỉ sợ dù là thân huynh đệ cũng trở mặt thành thù, huống chi hai người chỉ quen vài ngày, mặc dù nói hoạn nạn gặp chân tình, nhưng mà ai biết bây giờ có trở mặt hay không?

Trần Vũ buông buông tay không quan tâm nói:

– Muốn thì Liễu cô nương cầm đi, chỉ là một quyển sách mà thôi, với lại ta không phải võ giả, lấy cũng không làm gì, chỉ nhóm lửa qua ngày, thay vì đó cô nương lấy đi.

Nghe hắn nói lấy Địa Cấp công pháp để nhóm lửa qua ngày, ban đầu nàng khá giật mình, nhưng lúc sao nàng nghĩ hắn chỉ nói đùa mà thôi, nhưng nàng nào biết hắn đang nói thật!

– Vũ Trần công tử huynh thật tốt!

Liễu Mộng Nhiên đại hỉ, lúc này hôn lên mặt của Trần Vũ một cái.

Chuyện này khiến cho Trần Vũ vuốt mặt tự cười một hồi.

Công pháp Địa Cấp thì thế nào, bây giờ cho hắn hắn cũng không thèm lấy, chẳng lẽ bây giờ hắn lại tìm chỗ để quyển sách rách nát này vào chỗ ngọc giản kia sao! Thật không xứng!

– Ở đây còn một thanh kiếm, hẳn không phải là phàm phẩm, công tử hãy lấy nó đi!

Liễu Mộng Nhiên chỉ vào thanh kiếm nói ra.

Trần Vũ gật gật đầu, thò tay cầm thanh kiếm lên.

Thanh kiếm màu xanh da trời này dài hai mét, vỏ kiếm không bởi vì lâu năm mà mất đi sáng bóng, chỉ thấy trên võ kiếm có đường vân sáng ngời, lộ ra phong cách cổ xưa đại khí, cầm trong tay làm cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu, không có nữa điểm thô ráp.

Trần Vũ rút thanh kiếm ra.

Hào quang màu lam nhạt hiện ra, một đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt hiện ra, hai người giống như nhìn thấy linh thú thủy thuộc tính nhảy ra ngoài, giương nanh múa vuốt, khiến người ta sinh lòng sợ.

– Cái này… Đây tuyệt đối là Huyền Binh cao cấp.

Trần Vũ nhìn qua thanh trường kiếm này, trên thân kiếm điêu khắc một con lính thú thủy hệ, trông rất sống động, không cần phải nói đây tuyệt đối là Huyền Binh cao cấp, bằng không cũng không sinh ra kiếm khí như vậy.

Trần Vũ vỗ về thân kiếm, nhìn thấy trên thanh kiếm có khắc ba chữ “Tinh Vân kiếm” cổ xưa, trong lúc nhất thời tâm tình hỏng bét, xuýt nữa hắn đã chửi thề.

Rất rõ ràng đây là Huyền Binh thủy thuộc tính, cũng nguyên bộ với võ kỹ của Liễu Mộng Nhiên, tin tưởng đây là vũ kỹ và Huyền Binh của cao thủ Vương Cấp này.

– Công tử cảm thấy như thế nào, đây tối thiểu là Huyền Binh cấp hai hoặc cấp ba đấy, không kém gì công pháp của ta đâu!

Liễu Mộng Nhiên khó hiểu nói. Nàng còn tưởng rằng Trần Vũ ghét bỏ thanh kiếm này.

– Không có việc gì, đây cho Liễu cô nương!

Trần Vũ cười nhạt một cái, mang Tinh Văn kiếm đưa cho Liễu Mộng Nhiên.

– Cái này… Thực cho ta sao?

Liễu Mộng Nhiên kích động hỏi thăm.

– Đương nhiên, ta cũng không hứng với mấy thứ này, Liễu cô nương cầm đi!

Trần Vũ phi thường hào phóng nói ra. Tuy không kém, thế nhưng mà với hắn tác dụng không lớn, còn không bằng hào phóng cho Liễu Mộng Nhiên để lấy ân tình về sau còn có chỗ dùng.

Kì thực nội tâm của hắn không cảm thấy tiếc nuối, hắn cũng muốn có thanh kiếm nhưng mà là Linh Khí chứ không phải thứ cùi bắp này.

Trần Vũ tiếp tục ngắm nhìn bốn phía, nhìn qua có phát hiện gì hay không.

Đúng lúc này khô lâu phía sau bắn ra một đoàn ánh sáng màu lam bắn vào người Liễu Mộng Nhiên cầm vũ kỹ cùng Huyền Binh.

– Cái này… Đã xảy ra chuyện gì?

Trần Vũ xoay đầu lại nhìn qua Liễu Mộng Nhiên lo lắng hỏi thăm.

– Ta… Ta cũng không biết!

Liễu Mộng Nhiên cũng không rõ ràng cho lắm.

– Là bộ xương này giở trò quỷ!

Trần Vũ đưa ánh mắt nhìn qua khô lâu màu xanh, sau đó chuẩn bị ra chiêu phá hủy bộ xương.

– Vũ công tử không nên cử động, nó… Nó dường như quán thâu truyền thừa cho ta.

Liễu Mộng Nhiên mở miệng ngăn cản.

Giờ phút này nàng cảm giác được hào quang màu lam bao phủ, trong đầu dần dần có thứ gì đó, lúc này mới nghĩ tới khô lâu này truyền thừa kinh nghiệm tu luyện vũ kỹ cho nàng.

– Quán thâu truyền thừa!

Trần Vũ chợt nhớ đến lần truyền thừa lần trước của hắn, cũng không quá ngạc nhiên, hắn cũng không cho rằng truyền thừa cũa võ giả sẽ có gì quý hiếm.

Lúc trước hắn xem qua lai lịch của bí cảnh, biết rõ trong bí cảnh trân quý nhất không phải đan dược, huyền binh hoặc huyền công, mà là truyền thừa của bí cảnh.

Mà người thừa kế sẽ đạt được luyện kinh nghiệm cùng kiến thức cả đời của người truyền thừa, thậm chí có thể đạt được công lực cả đời của người truyền thừa. Điều này đại biểu cho cái gì thì kẻ nào cũng biết rõ ràng.

Số Từ: 1068


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.