[Nguồn: https://truyenyy – Dịch giả: Cô Bé Khờ]
Nhanh chóng một lát sau, mấy sợi xích trói buộc hắn đã bị cỡi bỏ, à không bị hắn ăn mất mới đúng. Làm xong hắn phủi tay đứng dậy, Hắc Long thấy thế liền lên tiếng, đây chính là cơ hội của nó.
Nếu không nó sẽ không biết mình bị giam ở đây bao lâu nữa! Nhưng nó thật sự thắc mắc làm sao thiếu niên này không bị gì!
– Tại sao ngươi không bị gì hết, mà còn thôn phệ mấy sợi xích đó!
Giọng Hắc Long âm trầm lên tiếng. Hắn mặc kệ nó ngây ngốc tại chỗ, nói:
– Mắc mớ gì ngươi! Thôi ta đi trước đây, ngươi cứ từ từ mà ở đây hưởng thụ đi!
Nói xong, Trần Vũ nhanh chân đi lại gần kết giới của trận pháp.
– Khoan đã, ngươi có thể giúp ta ra khỏi chỗ này không? Ta đã ở đây hơn hai ngàn năm rồi, ở đây thật nhàm chán.
Thấy Trần Vũ vội đi ra, Hắc Long nhanh chóng nói. Nghe nó nói hai ngàn năm hắn cười nhạt một cái, hai ngàn năm ư! Vợ ta còn đợi ta hơn ngàn vạn năm đây kìa, ngươi mà gặp nàng chắc kêu bằng lão tổ luôn quá!
– Vậy ta được lợi ích gì khi giúp ngươi?
Trần Vũ vội hỏi lại, nhưng trong lòng đã muốn lấy con Hắc Long này làm tọa kỵ nữa rồi, có thêm một con nữa tốt chứ sao, một con bay được, một con đi dưới đất, đủ bộ rồi!
Trầm ngâm một lát, Hắc Long cuộn mình động đậy, nói nới Trần Vũ.
– Nếu ngươi giúp ta ra khỏi nơi này, thì ta sẽ chỉ cho ngươi một mỏ linh thạch gần đây, nó là năm xưa ta vô tình phát hiện.
Trần Vũ nghe tới mõ linh thạch, mắt liền không khỏi sáng lên như tinh sa, hắn biết nó tốt như thế nào, đó là thứ mà hắn kiếm bấy lâu nay, bây giờ rốt cuộc cũng tìm thấy. Hắn giả vờ như không quan tâm, nhàn nhạt đáp:
– Ta không hứng thú!
Nghe Trần Vũ nói thế Hắc Long tức giận, mỏ linh thạch là thứ bảo vật tốt như thế nào mà tên tiểu tử này lại không muốn, nếu là người khác cầu xin nó chỉ chỗ chưa chắc nó đã chỉ.
– Ngươi…
– Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?
Hắc Long thận trọng hỏi Trần Vũ.
– Ta chỉ muốn ngươi làm tọa kỵ cho ta thôi, hắc hắc.
Hắc Long nghe nói thế, giận dữ, gầm một tiếng thật lớn khiến hang động lung lai, Khốn Long Trận liền phóng ra nhiều đạo quan mang đánh vào nó, làm Hắc Long trở nên đau đớn.
Bị trận pháp khắc chế nó liền bình tĩnh lại nói, nếu nó bỏ lở cơ hội này thì không biết hắn phải ở lại đây thêm bao lâu nữa.
– Không được, Long tộc cao quý chúng ta không bao giờ làm tọa kỵ cho người khác, bán mạng vì người khác.
Nghe thế Trần Vũ đáp.
– Vậy ngươi cứ ở lại đây tiếp đi.
Nói xong Trần Vũ chuẩn bị quay đầu đi thì Hắc Long vội nói.
– Nếu ngươi có thể cứu ta ra ngoài, ta sẽ lập khế ước bảo hộ ngươi một năm, nếu không được thì ta cũng không còn cách.
Trần Vũ nghe Hắc Long nói thế thì cũng ngồi suy nghĩ một chút, nếu có Hắc Long theo bảo vệ một thời gian cũng tốt, nếu gặp nguy hiểm gì đó còn có mà bảo mạng một chút, còn hơn là không thu được thứ gì!
Trần Vũ quan sát Hắc Long một hồi lâu, giảo hoạt nói.
– Trước mắt ngươi hãy lập khế ước với ta trước nếu lỡ ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi chạy mất dép hay giết ta thì sao!
Hắc Long đánh giá Trần Vũ nói.
– Ngươi không tin Long tộc ta, Long tộc ta trước đến nay nói đều giữ lời. Nếu ngươi không tin, được ta sẽ lập khế ước với ngươi tại đây, nếu mà ngươi dám lừa ta, ta sẽ lập tức giết ngươi.
Trần Vũ nghe Hắc Long nói thế, cười ra mặt nói.
– Được, bây giờ chúng ta lập kế ước, nhưng lập như thế nào?
Không đợi Trần Vũ nói xong. Trên mi tâm Hắc Long xuất hiện một vòng kết ấn đặc thù, bay ra trước mặt Trần Vũ, ánh sáng màu tím bao bộc Hắc Long cùng Trần Vũ lại, sau đó Hắc Long nói:
– Ngươi và ta cùng nhỏ vào một giọt máu, khi đó khế ước sẽ được thành lập.
Trần Vũ nhanh chóng làm theo sau khi lấy một giọt máu nhỏ vào, ánh sáng dưới cái vòng kỳ lạ bắt đầu có nhiều văn tự thượng cổ đang xoay xung quanh chiếc vòng đó.
Tiếp đó, liên tục nhiều văn tự thượng cổ chia làm hai, chạy thẳng đến tâm mi Trần Vũ và Hắc Long. Lập tức Trần Vũ cảm nhận được liên hệ mật thiết, tâm liên tương thông với Hắc Long.
Nhìn Trần Vũ ngây ngốc tại chỗ, Hắc Long chợt nói:
– Bây giờ khế ước đã lập thành, nếu ngươi không giúp ta ra ngoài ta liền giết ngươi.
Trần Vũ nhanh chóng đáp.
– Ầy, chuyện nhỏ, đợi ta một lát!
Hắn đi lại gần sợi xích của Hắc Long, sợi này lớn hơn sợi của hắn gấp bốn lần, Trần Vũ nắm chặt vào sợi xích lập tức một luồng hàn khí cực mạnh làm hắn liền bị đóng băng.
Nhưng không sao, đóng băng thì đóng băng đối với hắn không phải vấn đề gì quá lớn, phía bên trong hắn thi triển Hỗn Độn Thiên Kinh những lớp băng trên người dần dần tan đi.
Thật ra hắn có thể dùng Thiên Đạo Chi Hỏa đốt sạch cái động này, chắc chắn băng sẽ tan ngay, nhưng hắn tiếc những tinh hoa băng ngàn năm này.
Đây chính là Băng Diễm Tinh Sa linh cấp thượng phẩm tài liệu luyện khí, độ ấm cực thấp, rất nhiều cường giả tha thiết ước mơ bảo bối thậm chí ngay nhập thánh cảnh cao thủ tại luyện chế bí bảo thời điểm cũng sẽ cần dùng đến, lần này để hắn may mắn nhặt được.
Số Từ: 1094