Lý Hiếu Tông nhìn đám người trước mắt, nhịn không được vuốt một nửa bên mặt đã sưng vù. Dù mắt hắn nhìn bọn họ, nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ tới nữ tử biến thái của quán thịt chó Vân Kế kia. Từ lúc tốt nghiệp Diễn Vũ Viện, hắn chưa từng bị đánh thống khoái như vậy.
Phải biết rằng, cho dù là lúc ở Diễn Vũ Viện, trong đám học viên kia, đánh thắng được hắn cũng không quá ba người. Mà ba người này, đều là thiên tài trong thiên tài được Đại Tùy công nhận. Hắn bị đánh, là vì hắn trùng hợp cũng thuộc về đám thiên tài kia. Thực ra, phóng nhãn cả Đại Tùy, hai mươi sáu tuổi tiến vào cảnh giới Thất Phẩm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù là tập hợp lại, hắn cũng có thể đứng trong top 10. Đương nhiên, có lẽ còn có rất nhiều thiên tài không xuất thế đang ẩn cư ở đâu đó.
Nhưng kiêu ngạo tự phụ Lý Hiếu Tông lại bị nữ nhân trong quán thịt chó kia đánh thành đầu heo.
Hắn cẩn thận nghĩ ngợi, là mình ra quyền trước. Bổn ý của hắn là muốn dùng một quyền đánh vỡ ngăn tủ trong cửa hàng, khiến cho nàng ta biết điều mà rút lui. Nhưng chính vì hắn đánh nát gia cụ trong quán Vân Kế, nên mới chọc giận nàng kia, bị nàng kia đánh cho một trận.
Không có cơ hội phản kháng nào.
Hắn lắc đầu cười khổ. Nếu việc này truyền tới đế đô, còn không bị ba người kia cười chết.
– Lý tướng quân, sao ngươi lại ở đây?
Nhìn Lý Hiếu Tông lắc đầu cười khổ, Ngô Bồi Thắng nhịn không được lạnh lùng nói: – Vừa nãy rõ ràng nghe thấy tiếng tù và, ta cũng đã nhìn thấy binh sĩ đại doanh tập kết, sau đó phân ra một nữa rời khỏi đại doanh. Vì sao lúc ta tới nửa đường lại trông thấy những binh lính quay trở về? Vừa nãy ta nhận được tin tức, tay mật thám Phương Giải của đế quốc Mông Nguyên kia muốn chạy trốn từ cửa tây. Ngươi không ngăn cản, còn đứng ở chỗ này làm gì?
Lý Hiếu Tông lắc đầu nói: – Phương Giải là bĩnh sĩ nổi tiếng của biên quân thành Phan Cố. Từ lúc tòng quân, lập được hai mươi mốt công lao lớn nhỏ. Dựa theo quy củ của Hoàng Đế bệ hạ lập, nếu binh lính nào lập được hơn hai mươi công lao, dù tuổi lớn hay nhỏ, dù xuất thân ra sao, đều có thể tham dự cuộc thi của Diễn Vũ Viện. Ta đã chuẩn bị viết một tờ giới thiệu, đề cử Phương Giải tới Trường An tham dự cuộc thi Diễn Vũ Viện lần này.
– Ngươi nói gì?
Sắc mặt của Ngô Bồi Thắng trở nên cực kỳ khó coi, duỗi ngón tay chỉ vào Lý Hiếu Tông, cả giận nói: – Gian tế của Mông Nguyên, sao có thể trở thành binh sĩ có công được?
– Vào nửa canh giờ trước, hắn xác thực là gian tế của Mông Nguyên phái tới thành Phan Cố, người người đều có thể giết. Nhưng nửa canh giờ sau, hắn chính là binh sĩ có công của Đại Tùy.
– Cho ta một lý do.
Ngô Bồi Thắng lạnh lùng, đè xuống lửa giận.
– Lý do rất đơn giản.
Lý Hiếu Tông không cho là nhục, chỉ vào mặt mình, rất chăm chú nói: – Không lâu trước, một bằng hữu của Phương Giải đánh ta một trận. Sau đó nàng đi cứu Phương Giải. Xem chừng hiện tại người mà công công phái đi đã bị xử lý sạch sẽ. Phương Giải còn sống, ta lại không thể đánh được bằng hữu của hắn, cho nên hắn không thể là gian tế, chỉ có thể là công thần.
– Mạc Tam!
Ngô Bồi Thắng lạnh lùng phân phó: – Dẫn theo người tới cửa tây kiểm tra. Ta muốn xem, cái thành Phàn Cố nho nhỏ này, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu vị thần tiên!
– Trong thành Phan Cố không có thần tiên.
Lý Hiếu Tông cười nói: – Nơi này rất nhỏ, dài không quá ba dặm rưỡi, rộng không quá ba dặm, binh lính tám trăm, dân chúng có hai nghìn hai trăm sáu mươi mốt người. Không có một vị thần tiên nào giấu ở trong này, họ đều là ngườiNhưng không thể phủ nhận rằng, càng là một nơi không ngờ, càng là nơi mà các thế ngoại cao nhân thích ở.
Ngô Bồi Thắng hừ một tiếng, không phản ứng Lý Hiếu Tông: – Mạc Tam, ngươi đi đi. Nơi này không có chuyện của ngươi. Ta không tin Lý tướng quân dám làm gì ta. Hiện tại bắt được gian tế của Mông Nguyên hay không đã không quan trọng. Quan trọng là Mạc Đại và Mạc Nhị có lẽ đã không xong. Đại Lý Tự của các ngươi có thể vứt bỏ bọn họ, nhưng ta không vứt bỏ được.
– Tuân lệnh!
Mạc Tam lên tiếng, dẫn theo mười quan sai của Đại Lý Tự chạy tới cửa tây thành. Lý Hiếu Tông căn bản không ngăn đón. Ngược lại mỉm cười tránh đường. Lúc cười, bên mặt sưng lại đau.
– Hiện tại ta mới biết, thì ra gian tế mà Mông Nguyên phái tới không phải cái tên binh lính biên quân Phương Giải nho nhỏ kia. Mà chính là ngươi, Nha Tướng Ngũ Phẩm của Đại Tùy. Lý Hiếu Tông, ngươi gây ra việc nàycho dù ta muốn giúp ngươi thoát tội cũng không giúp được. Bỏ mặc kẻ gian giết mệnh quan của triều đình, cho dù ngươi có được bệ hạ ân sủng hơn nữa, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lý Hiếu Tông thở dài giải thích: – Nếu ta không thay đổi chủ ý, thì ta đã chết trước khi bệ hạ giết ta. Cho dù phải chết, chết muộn vài ngày cũng tốt, không phải sao?
Ngô Bồi Thắng cười lạnh: – Ngươi chắc chắn giết được ta như vậy? Đừng nói rằng ngươi không có suy nghĩ đó. Ngươi đã thả Phương Giải, lại nhìn Mạc Đại và Mạc Nhị bị giết. Vậy thì ngươi khẳng định sẽ không buông tha ta.
– Đã biết vậy, sao công công còn phái Mạc Tam chạy tới cửa tây?
Lý Hiếu Tông hỏi.
– Bởi vì ngươi không giết được ta. Hơn nữa những kẻ mưu nghịch đêm nay, ta đều sẽ giết.
– Trách không được
Lý Hiếu Tông thở dài nói: – Ngươi chính là vị Phù Sư Phá Cảnh nhiều năm kia? Giấu thật kỹtrách không được bệ hạ trọng dụng ngươi. Một hoạn quan dĩ nhiên là một Phù Sư Lục Phẩm thượng. Việc này nếu nói ra, chắc chẳng mấy ai tin. Ta sớm biết đế đô là nơi ngọa hổ tàng long. Nhưng hiện tại mới biết rằng trong đám hoạn quan cũng ẩn dấu một đám hổ báo.
.
.
Ngô Bồi Thắng chậm rãi cởi áo khoác trên người, tiện tay nhét vào tuyết: – Lý Hiếu Tông, ngươi nên biết, giao thủ với một Phù Sư, ngươi không hề có phần thắng.
Lý Hiếu Tông gật đầu nhẹ: – Ngay cả dân chúng bình thường cũng biết, cao thủ cùng phẩm cấp, võ giả tuyệt không phải là đối thủ của Phù Sư. Nhưng ta và ngươi không phải là cùng phẩm. Ngươi là Lục Phẩm thượng, vẫn chưa tới Thất Phẩm. Tuy phần thắng của ta vẫn không lớn, nhưng tốt xấu có cơ hội đánh thắng.
– Ngươi sai rồi
Ngô Bồi Thắng khó nhịn được cười đắc ý: – Lục Phẩm thượngmà ngươi nói là ta ba năm trước đây, chứ không phải là ta hiện tại. Ta đã xem qua hồ sơ mà Binh Bộ lập. Biết lúc ngươi ở Diễn Vũ Viện đã là cao thủ Lục Phẩm. Ba năm này ma luyện ở biên thành, nghĩ tới chắc đã đột phá Lục Phẩm, tiến vào Thất Phẩm. Không khéo chính làba năm trước ta được Hoàng Đế bệ hạ ban thưởng một bộ Điêu Nhung Mã Giáp, trong lúc cao hứng nhất thời, đã đột phá lên Thất Phẩm.
Lý Hiếu Tông biến sắc, vô ý thức lùi về sau một bước.
– Hiện tại muốn lùi? Đã muộn.
Ngô Bồi Thắng cười âm lãnh, chậm rãi nâng tay phải lên chỉ về hướng Lý Hiếu Tông. Tay của hắn rất đẹp, thon dài sạch sẽ. Nếu chỉ nhìn đôi tay này thôi, hơn phân nửa sẽ cho rằng đó là tay của nữ nhân. Mặc dù là đặt trong đám nữ nhân, đôi tay này cũng được coi là thanh tú xinh đẹp.
Móng tay để ngắn, trong móng tay không nhìn thấy một tạp chất. Ngón tay thon dài, lòng bàn tay hơi dầy. Có thể nhìn ra được hắn chăm sóc đôi tay này rất tỉ mỉ.
Trong khoảnh khắc hắn giơ bàn tay lên, Lý Hiếu Tông lập tức làm ra phản ứng.
Trốn.
Chân hắn điểm mạnh, một giây sau đã xuất hiện ở cách đó hơn mười mét. Động tác của hắn cực nhanh, phản ứng còn nhanh hơn. Điều này làm cho Ngô Bồi Thắng không thể không lau mắt mà nhìn: – Ở đế đô còn có người nói, tiền đồ của ngươi là không thể đoán trước được. Chu viện trưởng thậm chí còn nói qua, nếu qua ba mươi tuổi ngươi không chết, có thể trở thành vị Tổng Đốc trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của đế quốc Đại Tùy. Thuộc về Đại tướng biên cương Nhị Phẩm, phong quang vô hạn.
– Nhưng tiếc rằngChu viện trưởng nói không sai, ngươi sống không quá ba mươi tuổi.
Lý Hiếu Tông không trả lời, mà lần nữa chạy ra xa. Thân hình của hắn nhoáng cái, đã cách thêm mười mét. Động tác nhanh tới mức con mắt cũng không bắt kịp. Nhưng Ngô Bồi Thắng tựa hồ không hề suốt ruột, Bàn tay vươn ở không trung cụp lại bốn ngón, chỉ để lại ngón trỏ. Chậm rãi vẽ một bức phù chú ở trên không.
Mà lúc này, Lý Hiếu Tông đã cách đó ba mươi mấy mét.
Đang lúc Lý Hiếu Tông chuẩn bị triệt thoái lần thứ tư, hắn bỗng cảm thấy nguy cơ ở sau lưng. Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn mạnh mẽ ngả người về phía trước, ngã sấp xuống mặt tuyết. Ba căn băng trùy sắc bén như sóc, dù không lớn, lại đột ngột xuất hiện sau lưng. Nếu không phải hắn tránh kịp thời, thì ba căn băng trùy này đã đâm xuyên qua cơ thể hắn rồi. Một căn ở ót, một căn ở cổ, một căn ở bụng.
Đây chính là phương thức tác chiến của Phù Sư, rất khó phòng bị.
– Ngươi trốn không thoát đâu. Ta am hiểu nhất là vẽ Thủy Phù. Trong cái đêm đông giá rét này, nước đóng thành băng, uy lực của Thủy Phù càng mạnh hơn không ít. Cho dù động tác của ngươi có nhanh hơn nữa, liệu có nhanh hơn tuyết đọng phủ kín cái thành Phan Cố này không?
Ngô Bồi Thắng cười đắc ý. Tốc độ vẽ bùa càng ngày càng nhanh. Theo động tác của hắn, càng ngày càng nhiều căn băng trùy cỡ cái đũa xuất hiện xung quanh Lý Hiếu Tông. Dù hắn có trốn tránh như thế nào, những băng trùy kia cũng đuổi sát sau. Một cao thủ Thất Phẩm, phóng nhãn trong quân cũng ít thấy. Như Lý Hiếu Tông nghĩ, chỉ cần hắn trở lại triều đình, mất không bao lâu hắn thăng làm Tứ Phẩm Ưng Dương Lang Tướng, tiền đồ vô lượng. Nhưng hiện tại, tiền đồ vô lượng đó đang bị Phù Sư Thất Phẩm đánh cho không có lực chống trả.
Xích một tiếng, rốt cuộc có một căn băng trùy đâm trúng Lý Hiếu Tông. Băng trùy thoạt nhìn yếu ớt, lại dễ dàng đâm xuyên qua áo bông trên người hắn. Máu chậm rãi thấm qua lớp áo bông. Lý Hiếu Tông căn bản không có thời gian kiểm tra thương thế. Đang lúc thân hình của hắn hơi dừng một chút, ít nhất ba mươi căn băng trùy đã bao vây hắn.
– Có phải rất biệt khuất?
Ngô Bồi Thắng khẽ cười: – Một cao thủ Thất Phẩm lại không hề có lực chống trả. Nếu đổi là ta, ta nhất định cũng biệt khuất.
..
..
Lý Hiếu Tông quỳ xuống đất thở phì phò, khí lực đã không còn nhiều. Cả người hắn đều là vết thương. Ở bờ vai còn có một căn băng trùy đâm sâu vào trong, bị máu của hắn chậm rãi hòa tan. Áo vải bông trên người hắn đã bị cắt thành nhiều mảnh, rất nhiều chỗ đã thấm máu.
Ngô Bồi Thắng chậm rãi vung tay, ít nhất hai mươi căn băng trùy trôi nổi nhắm ngay về phía Lý Hiếu Tông: – Ngay từ lúc đầu ngươi đã muốn giết ta, cũng ngay lúc đó ngươi đã phạm sai lầm. Ngươi là võ giả, ngoại trừ cận thân ra, ngươi không có khả năng giết được ta. Nhưng ngươi không có cơ hội đó, ngươi biết vì sao không?
Hắn đắc ý nói: – Bởi vì từ lúc ta nhìn thấy binh lính biên quân lui về, ta liền hoài nghi ngươi. Đã hoài nghi ngươi, vì sao không đề phòng ngươi?
Hắn hừ lạnh một tiếng: – Thiên tài của Diễn Vũ ViệnBất quá chỉ như con chó quỳ trước mặt ta thở dốc mà thôi. Ngươi nên hít hương vị của thế gian này được bao nhiêu thì hít. Bởi vì hương vị của địa ngục sẽ không tinh khiết như vậy. Lý Hiếu TôngSau khi trở lại kinh thành, ta sẽ nói với bệ hạ rằng, ngươi chiến đấu với gian tế mà chết. Như vậy, đối với ta, đối với ngươi, đối với Lý gia của Lũng Hữu, đều là việc tốt.
– Cảm ơn.
Lý Hiếu Tông trịnh trọng nói hai chữ.
– Ha ha! Ngươi vẫn có thể nói ra được hai chữ cảm ơn sao? Ngươi cảm ơn ta giữ mặt mũi giúp ngươi à?
Lý Hiếu Tông lắc đầu, chẩm rãi đứng thẳng người: – Cảm ơn ngươi đắc ý như vậy, cho nên mới lộ ra nhiều sơ hở.
Ngô Bồi Thắng cả kinh, ngón tay vừa định vung lên, chợt cảm thấy đau đớn ở sau ót. Theo sát đó là một căn băng trùy đâm xuyên qua trán của hắn. Ngô Bồi Thắng không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Hiếu Tông. Không kịp nói câu nào liền ngã xuống đất. Hắn vừa ngã, băng trùy lơ lửng xung quanh Lý Hiếu Tông cũng theo đó mà rơi xuống.
Lý Hiếu Tông thở phào một hơi, chậm rãi đi tới bên cạnh Ngô Bồi Thắng, ngồi xổm xuống, nhìn căn băng trùy kia, mỉm cười thỏa mãn.
– Ngươi đã biết ta là thiên tài của Diễn Vũ Viện, vậy thì cũng nên biết thiên tài luôn học được nhiều thứ. Bị ba tên kia đè ép trong Diễn Vũ Viện trong ba năm, nếu không luyện chút bản lĩnh, thì sau khi trở về thì ép lại kiểu gì? Nhưng ta tu luyện Phù thuật dù sao cũng chỉ mới ba năm, không thể điều khiển trôi chảy như ngươi được. Cho nên luôn cần thời gian để chuẩn bị. Nếu không phải ngươi đắc ý, ta làm sao lừa được ngươi? Làm sao giết được ngươi? Có lẽ ngươi không biết vì sao năm đó ta tự nguyện tới Phan Cố. Bởi vì nơi này quá vắng vẻ, không có người nào biết ta có thể tu luyện Phù thuậtSau khi trở về, liệu ba cái tên kia có chấn động hay không?
– Àkhông đúng.
Lý Hiếu Tông khẽ cười nói: – Thực ra ta chỉ muốn thử xem Phù thuật của ta có hiệu quả hay không hiệu quả. Dù Phù thuật không linh nghiệm, ngươi cũng không giết được ta. Ta để cho mình bị thươnglà vì tích lũy kinh nghiệm về sau. Nhỡ đâu gặp phải Phù Sư lợi hại hơn thì nên làm gì, phải không? Phù Sư quá ít, khó khăn lắm mới gặp phải một người, ta tự nhiên phải chơi đùa một lúc.
Hắn kéo tay áo, lộ ra một bộ liên nỗ thu nhỏ, sau đó vỗ khuôn mặt chết không nhắm mắt của Ngô Bồi Thắng: – Không chuẩn bị từ trước, đều là đồ ngu.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền tới ở phía sau.
Lý Hiếu Tông đứng dậy quay đầu nhìn. Liền nhìn thấy nữ tử mặc bộ áo bông màu xanh quê mùa kia. Một tay nắm cổ chân của Mạc Tam, chậm rãi đi về hướng hắn. Mạc Tam lạnh băng băng băng biến thành thi thể lạnh băng băng. Bị nàng ta kéo theo như một con chó chết, lưu lại vệt máu dài trên tuyết.