Lúc Phương Giải lần nữa tỉnh lại, trời đã vào đêm. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình vừa được gặp một vị tuyệt sắc giai nhân. Nhưng lúc tỉnh lại, lại không nhớ nổi dung mạo kia của nàng kia. Chỉ còn ấn tượng mơ hồ, là mùi thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan của nàng ta.
Trên người Mộc Tiểu Yêu cũng có dị hương. Nhưng Phương Giải khẳng định nữ tử mà hắn một mực đuổi theo mà không đuổi được ở trong mơ kia, không phải là nàng.
Bởi vì khí chất của cô nàng trong mộng, hoàn toàn khác với Mộc Tiểu Yêu.
Cố sức giơ tay day day trán, vừa động cái đã đau tới mức rên rỉ.
– Ngươi rên rỉ thế này nghe thật kích thích.
Đại Khuyển ngồi ở mép giường, cười hắc hắc nói. Đã khiến cho Tiểu Đinh Điểm đứng cách đó không xa đỏ mặt vì xấu hổ. Nàng bĩu môi, mắng một câu, bên cạnh Phương Giải quả nhiên đều không biết xấu hổ. Sau đó lắc lắc cái mông còn chưa đầy đặn, mềm mại chạy đi. Đại Khuyển cười ha ha, nói tiểu mỹ nhân quả nhiên có chỗ mê người của tiểu mỹ nhân. Cái mông nhỏ kia uốn éo quả thực con mẹ nó hăng hái.
Phương Giải hừ một tiếng: – Già mà không kính. Khó trách không có ai nguyện ý làm vợ ngươi nối dõi tông đường.
Đại Khuyển rất chăm chú giải thích, người tu hành như ta nhìn tất cả mọi việc trên thế gian này đều rất nhạt. Cho dù là lưu luyến hoa viên, cũng truy cầu chính là cảnh giới không dính cỏ dại. Gặp một yêu người yêu một người, chính là bản sắc phong lưu. Gặp một người, làm một người, đó là súc sinh. Dù cảnh giới của ta không cao, nhưng tốt xấu là cao thủ Ngũ Phẩm. Tùy tiện nói vài câu, chẳng lẽ còn thiếu kiều thê mỹ thiếp yêu thương nhung nhớ sao? Nhớ năm đó lúc lão tử hai mươi mấy tuổi, đi ra đường đều có bốn mỹ nhân như hoa như ngọc đi theo. Một đường vung hoa mà đi. Mọi người đều xưng là Ngọc Diện Công Tử. Đi tới chỗ nào đều được các nữ nhân thét lên hoan hô. Cả đám giống như con mèo nhỏ động xuân tình vậy, chỉ kém nhào lên lao vào ngực ta mà thôi.
Phương Giải nói, đúng vậy a, chắc ngươi phải tốn rất nhiều tiền mới khiến cho người ta làm như vậy.
Đại Khuyển lườm hắn một cái, chuyển sáng đánh giá mấy bức tranh sơn thủy treo trên tường.
– Không tồi, không tồi. Bút phong từ đậm chuyển sang nhạt, rất thích hợp. Bút pháp tinh tế, thoạt nhìn có vẻ như là do nữ tử vẽ, nhưng không mất đi đại khí. Đã có thể đăng đường nhập thất, rất có phong cách quý phái.
Phương Giải muốn ngồi dậy nhưng ngực lại đau. Vũng vẫy vài cái, cuối cùng vẫn phải nằm trở lại, than thở: – Ngươi có thời gian ngắm mấy bức tranh sơn thủy kia rồi nói hươu nói vượn. Liệu có thể nói cho ta biết, thương thế của ta nặng hay không?
– Không nặng.
Đại Khuyển ngay cả đầu cũng không nhấc, trả lời.
– Nhưng cả người ta không chỗ nào là không đau. Vì sao ngồi cũng không ngồi dậy được?
– Xương sườn bị đứt bốn cây, xương sống cũng bị thương, có thể ngồi dậy được mới lạ. Cái hôm bị đánh, ngươi đứng lên bước đi, ta cũng tưởng rằng ngươi không bị thương tích gì. Ai biết là ngươi cố gắng chèo chống. Tuy nhiên nói tới cái này, ngươi có thể chịu được thật không dễ dàng. Nếu là ta thì ngay cả bò cũng không bò được. Ngươi đừng lo lắng, lão già què một lòng muốn thu Mộc Tiểu Yêu làm đồ đệ kia, y thuật có vẻ không tầm thường, cứu ngươiLão đó nói không có vấn đề.
– Lão nói?
Phương Giải cười khổ một tiếng: – Đại Khuyển à, thì ra ngươi là một người chịu trách nhiệm như vậy.
Đại khuyển vừa muốn nói gì, lão già què cầm cái hồ lô to như hai cái đầu người khập khiễng đi vào. Nhìn lướt qua Phương Giải, nhàn nhạt nói một câu, tỉnh là tốt rồi. Ngồi xuống ghế, uống một ngụm rượu: – Ta tới tìm ngươi, là muốn ngươi khuyên nhủ Mộc Tiểu Yêu giúp ta. Tiềm chất của con bé xác thực là vạn người không có một. Đây là lần đầu tiên lão già què ta nhìn thấy một mầm non tốt như vậy. Không được dạy con bé, cả đời này ta cũng khó yên. Con bé không đồng ý, uống rượu Tây Bắc Thiêu cũng mất đi hương vị.
– Cầu người cũng phải có thành ý chút chứ.
Phương Giải nhếch miệng nói: – Đầu tiên lão chữa khỏi cho ta đã, rồi ta đi khuyên nàng.
– Thương thế của ngươi căn bản không cần chữa, còn phí khí lực làm gì?
Lão già què cười cười nói: – Hơn nữa, ngươi tê liệt nằm ở trên giường, cũng chỉ có thể ở lại Hồng Tụ Chiêu. Ngươi không đi, Mộc Tiểu Yêu cũng không đi, việc gì ta phải cứu ngươi?
Phương Giải thở dài nói: – Có phải thế ngoại cao nhân đều không biết xấu hổ như lão không?
Lão già què trừng mắt nhìn hắn, nói: – Ta chỉ muốn có truyền nhân, ngươi chết hay sống liên quan gì tới ta? Trên thế giới này có rất nhiều người bị thương rồi chết đi, cứu từng người một liệu ta còn có thời gian uống rượu, ngủ nghê hay không? Cứu khổ cứu nạn là việc mà Phật tông tuyên dương, chẳng liên quan quách gì tới lão già què ta. Cho dù Phật tông mặc kệ, còn có triều đình.
– Lạc gia, đừng dọa hắn.
Tức đại nương mặc một bộ quần áo màu vàng quý khí chậm rãi đi tới, nhìn Phương Giải, cười cười nói: – Ngươi thật may mắn. Lúc trước có phải từng uống một viên Tiểu Kim Đan? Đó là đan dược quý giá nhất trong thiên hạ. Cũng không biết có phải hắn nhìn ngươi thấy thuận mắt hay không, mà ban thưởng cho ngươi một viên.
– Tiểu Kim Đan?
Phương Giải không hiểu.
– Tiểu Kim Đan có thần hiệu khởi tử hồi sinh. Chớ nói ngươi chỉ bị đứt mấy cây xương sườn, bị thương xương sống. Cho dù là nội tạng vỡ vụn, một viên Tiểu Kim Đan cũng có thể khôi phục ngươi như lúc ban đầu.
Tức đại nương mỉm cười nói: – Hắn và ta là người một nhà. Nếu hắn đã cho ngươi Tiểu Kim Đan, thì chính là ta cho ngươi. Tiểu Kim Đan có giá trị vạn kimnhà giàu bình thường cho dù dốc hết gia sản cũng không cầu được. Coi như là ngươi nợ ta. Lúc nào trả hết vạn kim kia đi, thì ngươi mới được đi.
Phương Giải thở phào nhẹ nhõm, lập tức thở dài: – Ta không đi, Mộc Tiểu Yêu cũng không đi phải không? Lão thấy không, một việc như nhau, qua miệng người ta càng thêm âm hiểm, càng thêm lẽ thẳng khí hùng. Lão già què so với Tức đại nương mà nóithực kém quá xa.
– Nhưng ta nhất định phải đi.
– Vì sao?
– Ta muốn tới Trường An.
– Tốt
Tức đại nương lạnh nhạt nói: – Hồng Tụ Chiêu cũng tới Trường An.
Lão già què biến sắc, nhịn không được cái mũi cay cay: – Tức đại nươngđa tạ. Tức đại nương khoát tay, cười nói: – Lạc gia, lão đã trông coi Hồng Tụ Chiêu mười năm, coi như ta trả lão hai phần ân tình. Không nói thêm nữa, dù sao vẫn phải quay về Trường An một chuyến. Nếu như hắn không về được, thì ta còn muốn đi cầu tiên sinh.
..
..
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, ngay cả Phương Giải cũng không thể tưởng tượng được mình lại khỏi nhanh như vậy. Mọi người nói thương gân động cốt mất một trăm ngày. Huống chi hắn còn bị tổn thương cột sống. Ba ngày, liền có thể xuống giường đi lại. Diệu dụng của viên Tiểu Kim Đan kia, thật khiến cho người ta ngạc nhiên. Dù sao Hồng Tụ Chiêu cũng muốn tới Trường An. Lão già què mà Tức đại nương gọi là Lạc gia tất nhiên không từ bỏ được Mộc Tiểu Yêu. Đã như vậy, có một cao thủ biến thái như lão ta đi cùng bảo vệ, Phương Giải tất nhiên sẽ không trẻ con mà dẫn theo Đại Khuyển vượt qua ngàn dặm xa xôi và nguy hiểm rời đi. Có cốt khí là tốt, nhưng lúc nào cũng giả bộ như cốt khí cứng ngắc, Phương Giải thấy đó là một việc ngốc bức.
Tin tức Hồng Tụ Chiêu phải ly khai Phan Cố vừa truyền đi, liền tạo thành sóng to gió lớn trong biên thành nho nhỏ. Hai năm qua, Hồng Tụ Chiêu đã mang tới cho thành Phan Cố bao nhiêu tài phú, không ai rõ ràng lắm. Dân chúng thành Phan Cố đã quen với sự tồn tại của những nữ tử đẹp như tiên trong Hồng Tụ Chiêu kia. Thình lình nghe thấy tin Hồng Tụ Chiêu phải đi, khó tránh khỏi đều không nỡ. Mà ngay cả các đại thẩm, vợ bé không ít lần mắng hồ ly tinh ở sau lưng cũng cảm thấy vắng vẻ, không thoải mái.
Bởi vì thành Phan Cố có ba tòa lầu, Hồng Tụ Chiêu, Kim Nguyên Phường, Khách Thắng Cư, cho nên trong hai năm qua dân chúng Phan Cố mới trải qua cuộc sống tốt đẹp. Mỗi nhà chẳng những thừa lương thừa tiền, cuối năm còn được chia hoa hồng. Địa phương quỷ quái này, một năm thì có nửa năm lạnh buốt. Nếu không nhờ ba tòa lâu kia, thì lấy đâu ra thời gian thoải mái như vậy.
Cho nên mọi người vừa nghe nói Hồng Tụ Chiêu phải đi, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Phương Giải. Để nhờ Phương Giải năn nỉ Tức đại nương của Hồng Tụ Chiêu hồi tâm chuyển ý. Dù tiền hoa hồng giảm vài phần cũng không sao. Dù sao nơi mà đám man tử trên thảo nguyên kia ra tay hào phóng nhất chính là Hồng Tụ Chiêu, rồi mới tới Kim Nguyên Phường.
Phượng Hoàng bay đi, cây Ngô Đồng có khác gì cỏ khô đâu.
Nhưng lúc này mọi người mới phát hiện, đã vài ngày không thấy bóng dáng của Phương Giải rồi. Về sau tìm hiểu mới biết, Phương Giải tích lũy hai mươi mốt quân công, đã đủ để Binh Bộ phê chuẩn tham dự cuộc thi Diễn Vũ Viện. Cũng chính vì Phương Giải phải đi, nên Hồng Tụ Chiêu cũng muốn dời tới đế đô.
Mọi người càng thêm kinh ngạc rung động. Thiếu đi Phương Giải, thành Phan Cố không chỉ là thiếu tiền, thiếu đi niềm vui thú. Còn thiếu đi một người tâm phúc mà lúc trước không để ý, tới hiện tại mới giật mình không nỡ.
Vài ngày liên tiếp, bên ngoài Kim Nguyên Phường đều tụ tập hương thân muốn gặp Phương Giải. Nhưng một người bình thường hòa ái như Phương Giải, lần này không biết vì sao tâm địa lại sắt đá, đóng cửa không tiếp người nào. Cho dù là Hà thẩm và vài vị láng giếng có quan hệ rất tốt với hắn tới thăm, cầu gặp người, bảo tiêu trông cửa Kim Nguyên Phường cũng không chịu mở cửa.
Có người đưa ra ý tưởng tới cầu Nha Tướng biên quân Lý Hiếu Tông. Nhưng lúc mọi người tới phủ tướng quân thì mới phát hiện phủ tướng quân cũng đóng cửa. Hỏi han đám thủ vệ binh lính, thì ra vài ngày trước khâm sai từ kinh thành phái tới bị kỵ binh của Mông Nguyên sát hại. Lý tướng quân phải chịu trách nhiệm, cho nên tự giam mình trong phủ tướng quân. Chờ Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn và triều đình xử lý.
Trong khoảnh khắc, các dân chúng cảm thấy tường thành Phan Cố không còn vững chắc như lúc trước.
Không có Lý Hiếu Tông, không có Phương Giải, không có Hồng Tụ Chiêu.Phan Cố còn là Phan Cố sao?
Các dân chúng sợ hãi, thậm chí đã quên mình tới đây là cầu Lý Hiếu Tông khuyên bảo Hồng Tụ Chiêu và Phương Giải.
Mà lúc này, trong phủ tướng quân của Lý Hiếu Tông, hai người đứng ở đầu sóng ngọn gió của dân chúng Phan Cố, bình tĩnh ngồi đối diện, uống trà, nói chuyện, giống như quan hệ còn tốt hơn lúc trước. Trong phòng, hỏa lò đốt vẫn vượng, trà trong chén vẫn là trà ngon thượng phẩm của Giang Nam, mà ngay cả Tổng Đốc Viên Sùng Vũ cũng không có.
Trà là thương nhân Đại Tùy cách xa vạn dặm chuyển tới. Dù tới Phan Cố, trà đã không còn mới, nhưng hương vị không mất đi nhiều. Trà tốt như vậy, các bộ tộc trên thảo nguyên sẽ không tiếc tiền để mua nhằm biểu hiện thân phận của mình. Theo cách nói của Phương Giải, chính là dùng tiền để trang bức. Nghe nói có vương tử của một bộ tộc nhỏ dùng trà ngon của Giang Nam rửa chân, tỏ vẻ mình giàu có. Về sau bị cha hắn đánh thành tàn phế.
Một ấm trà tim sen, cho dù là ở đế đô cũng phải mất một trăm hai mươi lượng bạc.
Trà cũng chia làm Cửu Phẩm. Tim sen là trà ngon thuộc Cửu Phẩm. Một cân tim sen, cẩn thận đếm ít nhất cũng phải có một vạn hai nghìn chồi non. Số lượng ít hơn liền không được coi là tim sen Cửu Phẩm, là được gọi là Bích Nghiền. Nghe nói năm đó ở đế đô, Ngô Nhất Đạo uống qua một ấm trà tim sen có một vạn sáu nghìn chồi non. Một ấm trà này có giá trị ba nghìn lượng vàng.
Ngô Nhất Đạo, nghe nói ông ta giàu tới mức có thể mua được một đạo sơn hà của Đại Tùy.
Nghe nói tòa thành chắc chắn nhất thiên hạ, thành Trường An, là do Ngô Nhất Đạo chi tiền sửa chữa. Cũng chính vì công lao lớn này, mà đương kim Hoàng Đế phong ông ta làm Tán Kim Hầu. Có thể ba lần miễn tội chết, ngoại trừ mưu nghịch. Nhưng mọi người vẫn không hiểu vì sao tu sửa tường thành, công lao lại lớn hơn các vị tướng quân khai cương thác thổ?
– Thư tiến cử ngươi cho Binh Bộ, ta đã viết xong.
Lý Hiếu Tông đặt một tờ giấy có ấn dấu trên bàn, đẩy vè hướng Phương Giải: – Chúc ngươi chiến thắng trong cuộc thi Diễn Vũ Viện. Đừng làm mất thể diện của thành Phan Cố chúng ta. Ngươi là người đầu tiên từ lúc thành Phan Cố kiến thành tới nay, có tư cách tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện. Vài chục năm mới có một người, thật không dễ dàng. Đừng xám xịt trở về, khiến cho người ta xem thường ngươi, xem thường cái tên Phan Cố này.
– Lời này thật không dễ nghe.
Phương Giải cười cười, cất kỹ giấy tiến cử: – Đây là cơ hội mà ta dùng tính mạng để đổi lấy, tự nhiên là quý trọng. Nhưng ảnh hưởng tới thể diện của thành Phan Cố hay không, tướng quân đại nhân cảm thấy ngài còn có thể thay dân chúng Phan Cố nói những lời này hay sao?
– Trước kia ngươi rất tốt, nhẵn nhụi, cơ linh. HIện tại ngữ khí lại rất sắc bénPhan Cố không thể so được với đế đô. Về sau tới Trường An nên cẩn thận một chút. Có đôi khi một câu nói vô tâm cũng có thể đắc tội quyền quý. Chết cũng không biết vì sao mà chết.
– Đắc tội quyền quý đâu cần phải dùng lời nói? Ngài cũng quá coi thường quyền quý đi.
Phương Giải cười cười, đứng lên chuẩn bị cáo từ.
– Hy vọng sau này có thể gặp lại.
Lý Hiếu Tông đứng lên ôm quyền: – Ta phải ở chỗ này chờ quan viên do quận Tế Bắc, Hữu Kiêu Vệ và triều đình phái tới điều tra, cho nên không thể tiễn ngươi được. Dựa theo lý mà nói, nên tiễn ngươi ba dặm mới đúng. Dù sao chúng ta cũng đã quen biết một thời gian. Ngươi đừng trách ta thất lễ.
Phương Giải cười ha hả, quay đầu nhìn Lý Hiếu Tông, nói: – Cách đây ba mươi dặm có một tòa đình, không biết tướng quân còn nhớ hay không?
– Đình Phóng Ưng. Tòa đình này đã có lịch sử trăm năm. Năm đó Thái tổ Hoàng Đế bắt được một con Hải Đông Thanh trắng tinh, cực kỳ quý giá. Về sau thì lại thả nó. Nghe nói hai mươi năm sau, năm nào cũng thấy con ác điểu đó bay quanh chỗ đó một lúc, có chút thần dị. Mãi tới khi Thái Tổ băng hà, mới không thấy lại nó. Đình đó thuộc về thành Phan Cố quản lý. Mỗi năm đều phái người tới tu sửa. Ta tự nhiên nhớ rõ.
Phương Giải xoay người rời đi, không nói thêm câu nào nữa.
Lý Hiếu Tông nhìn bóng lưng của Phương Giải, thở dài, nhịn không được thì thào một câu: – Thiếu niên lang, chí khí thật lớn.