Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 33 - Trữ Tài Lục

trước
tiếp

Hoàn Nhan Ly Yêu dùng hai tay nâng chén ngọc, ánh mắt nhìn chăm chú vào hơi nước bốc lên, hai chân kéo căng, mũi chân thỉnh thoảng động đậy. Có thể nhìn ra được hắn đang lo lắng. Ngồi trước mặt hắn là Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Tùy, là quan to Nhị Phẩm. Đây là lần đầu tiên người Bắc Liêu được đãi ngộ cao như vậy, kể từ khi Khả Hãn Bắc Liêu Hoàn Nhan Dũng quyết tâm thoát ly khỏi đế quốc Mông Nguyên, đầu nhập vào Đại Tùy, phái sứ giả lặng lẽ tới Đại Tùy cầu kiến Hoàng Đế Đại Tùy.

Trước kia sứ giả tới Trường An, triều đình Đại Tùy dù cũng dùng lễ đối đãi, hơn nữa còn được Hoàng Đế Đại Tùy ban thưởng không ít. Nhưng lời thỉnh cầu xưng thần với Đại Tùy không có chút tiến triển nào. Được bọn họ coi là Thiên Khả Hãn, Hoàng Đế Đại Tùy căn bản không thấy bọn họ.

Lần này, xem ra có chuyển cơ.

Hoàn Nhan Ly Yêu đọc rất nhiều sách vở về Đại Tùy. Cũng từng thăm dò không ít việc về Đại Tùy. Thậm chí lúc còn trẻ, hắn từng đóng giả làm người Hán, sống ở trung nguyên ba năm. Nếu không phải về sau Bắc Liêu Thập Vạn Đại Sơn xảy ra vài chuyện khẩn cấp, thậm chí hắn tình nguyện sống trong một thành nhỏ của Đại Tùy, trải qua cuộc sống bình thường của con dân Đại Tùy.

Thập Vạn Đại Sơn quá lạnh, căn bản không thể so sánh được với giang sơn cẩm tú của Đại Tùy.

Hắn thích sơn thanh thủy tú của Đại Tùy. Thích sự tự tin trên khuôn mặt của dân chúng Đại Tùy. Thích văn tự của Đại Tùy. Thậm chí yêu thích nữ tử Đại Tùy. Cho dù nếu hắn nguyện ý, những nử tử xinh đẹp của Bắc Liêu kia đều nguyện ý gả cho hắn. Bắc Liêu là nơi cực lạnh cực nghèo khổ, nhưng nử tử lại xinh đẹp nổi tiếng khắp thiên hạ.

Trong hậu cung của Hoàng Đế Đại Tùy cũng có vài tú nữ đến từ Bắc Liêu. Đại Khả Đôn của đế quốc Mông Nguyên là quý tộc Mông Nguyên, nhưng trong mười hai Tiểu Khả Đôn, thì có ba người đến từ Bắc Liêu. (Đại Khả Đôn tương đương với Hoàng hậu, Tiểu Khả Đôn tương đương với cung tần)

Quý tộc Mông Nguyên, phú thương Đại Tùy, đều coi việc có được một nữ tử Bắc Liêu là điều tự hào. Nữ tử Bắc Liêu không những có làn da trắng nõn, hơn nữa trời sinh khúm núm. Có không biết bao nhiêu phú thương sau khi tìm được một nữ tử Bắc Liêu, liền mất đi hứng thú tới thanh lâu.

Nhưng dù vậy, trong ba năm ẩn cử ở Đại Tùy này, Hoàn Nhan Ly Yêu cảm thấy lấy một nữ tử nông thôn tay thô, chân to, im lặng làm ruộng sống qua ngày cũng là một việc rất hưởng thụ. Sáng sớm thức dậy xách theo cuốc xuống ruộng. Thê tử thì lau mồ hôi cho hắn, ngày qua ngày bình bình đạm đạm, nhưng an ổn yên tâm.

Ở Bắc Liêu, không có đất để trồng trọt.

– Ta nghe nói, khí hậu ở Thập Vạn Đại Sơn lạnh lẽo không đâu lạnh bằng. Lúc trẻ từng động niệm tới chỗ đó nhìn xem. Về sau nhập sĩ làm quan liền không có thời gian. Lại về sau trọng trách trên người nhẹ đi có chút thời gian nhàn hạ, thì thể cốt lại không chịu được.

Hoài Thu Công nhìn ra Hoàn Nhan Ly Yêu có chút co quắp, cười cười nói: – Đại Tùy luôn đối xử người Bắc Liêu các ngươi như bằng hữu. Chắc hắn khi ngươi đến đây cũng có cảm giác đó. Cho nên tới Trường An rồi, ngươi không cần phải bất an như vậy. Ngươi có thể coi nơi này là quê hương thứ hai.

Hoàn Nhan Ly Yêu vội vàng đặt chén ngọc trong tay xuống, hai tay tạo thành chữ thập, chân thành nói: – Vài chục vạn con dân Bắc Liêu đều nguyện ý thủ phục dưới chân Thiên Khả Hãn vĩ đại. Ngài biết đấy, chúng tôi rất có thành ý và trung tâm. Chỉ cần Thiên Khả Hãn vĩ đại nguyện ý, chúng tôi thậm chí có thể đưa toàn tộc tới trung nguyên làm thuận dân của Đại Tùy. Chúng tôi nguyện ý vì Đại Tùy trồng trọt, nguyện ý hiến ra ngựa và thuế ruộng.

Hoài Thu Công nhịn không được bật cười, khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, cười nói: – Bệ hạ không thiếu vài chục vạn con dân, Đại Tùy cũng có rất nhiều đất đai.

Ánh mắt của Hoàn Nhan Ly Yêu trở nên ảm đạm, không biết nên nói cái gì.

– Bệ hạ coi trọng chính là thành tâm thành ý của các ngươi.

Hoài Thu Công đích thân rót đầy trà cho Hoàn Nhan Ly Yêu, hòa ái nói: – Trước lúc tới đây, bệ hạ đã cố ý dặn ta, nói rằng ngài ấy cũng biết nhân tâm Bắc Liêu hướng về Đại Tùy. Cho nên các ngươi cứ yên tâm. Việc này không phải là việc ngày một ngày hai có thể đưa ra quyết định. Thực lực của Đại Tùy là đệ nhất thiên hạ, chưa từng e ngại bất kỳ địch nhân nào. Nhưng mù quáng làm một chuyện mà không có sự chuẩn bị trước, thì chính là ngu xuẩnTa nói như vậy, ngươi hiểu không?

– Thảo dân minh bạch.

Hoàn Nhan Ly Yêu giật mình, nhịn không được bật cười. Ý của Hoài Thu Công đã rất rõ ràng, hắn sao có thể không vui mừng?

– Ngươi không phải là thảo dân gì đó.

Hoài Thu Công cầm một chồng giấy đặt trên bàn, tiện tay mở ra, khẽ nói: – Đại Tùy năm Thiên Hữu thứ ba, ngươi nhập quan từ Nương Tử Quan, Sơn Đông Đạo. Dùng cái tên Trần Tam Sinh, lộ dẫn mang theo là huyện nha Tương thành Hà Tây Đạo cấp. Cũng không biết ngươi mất bao nhiêu bạc mới mua được. Tuy nhiên điều này không quan trọng. Bởi vì huyện lệnh Tương thành đã bị chặt đầu vì việc này. Tuyên bố ra ngoài là bị bệnh chết.

– Ngươi ở một vùng nông thôn tại Tương thành ba năm. Ngoại trừ du sơn ngoạn thủy, chính là đóng cửa ở trong nhà đọc sách. Ngươi rất chăm chỉ hiếu học. Luyện được tay thư pháp không tồi. Cho dù là lão sư dạy ở hương học Tương thành viết chữ cũng không đẹp bằng ngươi. Chỉ ba năm, học thức của ngươi đã vượt qua vị lão sư kia. Ba năm sau, bởi vì phụ thân ngươicũng chính là Khả Hãn Bắc Liêu Hoàn Nhan Dũng muốn diệt trừ huynh đệ mưu phản, liền triệu hồi ngươi quay về thương nghị. Cho nên ngươi rời khỏi Tương thành trở lại Bắc Liêu. Ta đoán rằng, sở dĩ Hoàn Nhan Dũng quyết tâm hướng Đại Tùy xưng thần, có liên quan tới việc ngươi ở Đại Tùy ba nămTa nói có đúng không, vương tử Bắc Liêu, Hoàn Nhan Trọng Đức điện hạ?

Hoàn Nhan Ly Yêu biến sắc, vô ý thức rụt rụt người. Ánh mắt nhìn Hoài Thu Công trần tràn sự không thể tưởng tượng nổi. Nhiều hơn là sự sợ hãi.

– Không phải sợ.

Hoài Thu Công cười, giơ tập hồ sơ trong tay: – Việc này ta cũng mới biết được. Đây là do Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu đại nhân giao cho. Tại Tình Nha, tư liệu về ngươi không chỉ có như vậy. Nếu không phải trong ba năm ngươi ở nông thôn, xác thực là giữ khuôn phép học tập, bất chợt đi du sơn ngoạn thủy, không hề có tâm tư khác, cũng không tận lực tìm hiểu biên quân Đại Tùy, thì ngươi làm sao có thể sống tới hiện tại?

Đại Tùy Tình Nha!

Trấn Phủ Sứ Hầu đại nhân.

Hoàn Nhan Ly Yêu nhớ kỹ hai cái tên này. Trong lòng càng thêm kính sợ Đại Tùy.

.

.

Đại Tùy chiếm cứ trung nguyên, không thiếu những thành trì có quy mô hùng vĩ. Mà quy mô lớn nhất, tự nhiên là đế đô thành Trường An. Thành Trường An cụ thể rộng bao nhiêu, chỉ sợ cụ già sống cả đời ở đây cũng không thể nói rõ ràng. Bởi vì Đại Tùy lập quốc đã hơn một trăm năm. Thành Trường An chưa từng đình chỉ việc tu sửa. Các đời Hoàng Đế Đại Tùy có hai việc nhất định phải làm, cũng chưa từng thay đổi.

Thứ nhất, chiến tranh với bên ngoài, cướp lấy thổ địa của người khác, biến thành thổ địa của Đại Tùy.

Thứ hai, tu sửa, xây dựng thêm thành Trường An.

Hoàng Đế hiện tại của Đại Tùy, Dương Dịch, so với phụ thân của hắn, có một việc đáng giá khen ngợi. Chính là vị Hoàng Đế thoạt nhìn có tác phong không hề mạnh mẽ này, đã hoàn thành phần lớn việc tu sửa, xây dựng thêm thành Trường An. Bởi vì Đại Tùy xuất hiện một vị cự phú Ngô Nhất Đạo. Cam nguyện dâng ra một nửa gia sản, giá trị hơn mười vạn lượng vàng tu sửa chỉnh chỉnh một mặt tường thành. Kể cả xây thêm bốn mươi tám phường trong thành. Đương nhiên, để ban thưởng cho hắn, Hoàng Đế Đại Tùy chẳng những phong Ngô Nhất Đạo làm hầu tước nhất đẳng, còn chọn ra một phường trong bốn mươi tám phường ban cho hắn.

Từ đông tới tây thành Trường An dài một trăm hai mươi tám dặm, từ nam tới bắc dài một trăm linh tám dặm. (Tính ra km2 là hơn 35000 km2)

Nên việc tu kiến tường thành là một công trình sao mà to lớn?

Hơn một trăm năm qua, thành Trường An luôn không ngừng tu kiến. Tới Hoàng Đế Thiên Hữu, rốt cuộc đã tu sửa xong xuôi. Hiện tại thành Trường An mới thực sự được coi là một tòa đế đô đầy đủ. Tường thành dày hai trượng, cao bốn trượng cửu xích. Trên tường thành rộng lớn có thể cho mười mấy binh lính đi song song với nhau. Trên thành có đầy đủ mọi thiết bị phòng thủ. Cứ cách 30 bộ lại lặp đặt một trọng nỗ. Cứ cách hai bước lại trang bị một Lang Nha Phách. (Hai trượng = 6, 66m. Bốn trượng sáu xích = 16, 65m. Lang Nha Phách: Một tấm bảng sắt nặng điều khiển bằng ròng rọc, dùng để thủ thành (Có hình minh họa ở dưới))

Chỉ riêng chế tạo trọng nỗ và Lang Nha Phách thôi, chi phí cũng khiến cho người ta líu lưỡi.

Bốn thành đông, tây, nam, bắc của thành Trường An, ba thành đông, tây, nam mỗi thành có mười ba cửa thành. Thành bắc có mười cửa, dùng con số bốn mươi chín. Lúc Hoàn Nhan Ly Yêu vào thành là từ cửa Định Kiền nhỏ nhất, vậy mà đã khiến hắn cực kỳ rung động. Nếu hắn tới cửa Hậu Đức ở phía bắc hay là cửa Vĩnh Định ở phía nam, thì chỉ sợ sẽ kinh ngạc tới không đi được đường.

Thành Trường An là trái tim của Đại Tùy, cung Thái Cực là trái tim của thành Trường An.

Hoàng cung nằm ở thành bắc, chiếm diện tích vạn mẫu.

Trên đại thể, Hoàng cung chia làm bốn bộ phận. Trung tâm là cung Thái Cực, là nơi Hoàng Đế vào triều nghị sự. Phía tây cung Thái Cực là cung Dịch Đình. Phía đông bắc là Đông Cung, nơi Thái Tử ở. Phía nam là Hoàng thành, là nơi Hoàng hậu và Tần phi hậu cung ở.

Hoàng Đế vào triều, là ở điện Thái Cực.

Đi ra từ cửa sau của điện Thái Cực về hướng bắc không xa là điện Bảo Hòa. Quy mô nhỏ hơn điện Thái Cực rất nhiều, nhưng sự quan trọng của nó không thua gì điện Thái Cực. Bởi vì nơi này là nơi Hoàng Đế vừa nghỉ ngơi, vừa xử lý chính vụ. Còn Ngự Thư Phòng, thì nằm trong điện Bảo Hòa.

Ngự Thư Phòng, là phòng sưởi ấm của điện Bảo Hòa.

Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch, có thể nói là một vị Hoàng Đế từ lúc Đại Tùy lập quốc tới nay không ham mê nữ sắc. Số lượng phi tần của hắn còn không bằng một phần ba phụ thân hắn. Nữ nhân mà hắn yêu nhất vẫn là Hoàng hậu. Cho dù là người bắt bẻ nhất, ở phương diện này, cũng không thể tìm được sai lầm gì từ Hoàng Đế.

Hoàng Đế rất ít khi ở lại Hoàng thành. Bình thường đều ở trong phòng sưởi ấm. Các thần tử đều nói Hoàng Đế cần cù, thực ra là vì hắn lười.

Hoàng Đế đã không chỉ một lần than thở, vì sao phải xây dựng hoàng cung lớn như vậy. Muốn gặp nữ nhân của mình cũng phải đi một đoạn đường xa. Tới nơi đó thì chân cũng mỏi, còn lấy đâu ra hứng thú nữa? Nhưng hắn đầu biết rằng các dân chúng cũng oán trách như hắn. Dân chúng phía tây thành, nếu muốn tới đông thành ăn một bữa cơm ở Hối Phong Lâu, phải đi mất một ngày. Ngồi trong xe ngựa đi nửa ngày còn phải tìm một khách điếm để qua đêm.

Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công bởi vì lớn tuổi, công lao cũng lớn, cho nên có đặc quyền gặp Hoàng Đế không phải quỳ. Không những không cần qùy, còn được ban một cái ghế ngồi ở phòng sưởi ấm.

– Sao vậy?

Hoàng Đế bỏ một hạt hạnh nhân vào miệng, vừa ăn vừa lật tấu chương. Đây là một vị Hoàng Đế có chút cổ quái. Không thích ngồi ghế êm, mà sai người xây một cái ghế đá ở phòng sưởi ấm. Lúc xử lý chính vụ, hắn yêu mến ngồi khoanh chân trên ghế đá, mệt mỏi thì nằm xuống ngủ trong chốc lát.

Đương nhiên, điều này cũng được các thần tử khen là cần cù.

Thực ra, cũng vì hắn lười.

Nhưng hắn lười ở một số phương diện nào đó, chứ ở việc xử lý quốc sự, hắn chưa bao giờ lười biếng.

Hoài Thu Công mấp máy môi, không có trả lời.

Hoàng Đế Dương Dịch đợi thêm một lúc thấy ông ta không trả lời, nghiêng đầu nhìn vị cựu thần đã bạc trắng tóc và râu. Thấy ông ta đang nhìn tô đựng hạt nhân, không ngừng liếm môi. Hắn không nhịn được cười cười, phân phó cho nội thị hầu hạ Tô Bất Úy ở bên cạnh đem tô hạt nhân còn lại tới chỗ Hoài Thu Công.

– Đến tuổi này rồi, cũng không ngại dọa người.

Hoài Thu Công cầm một hạt hạnh nhân bỏ vào miệng, một bên nhấm nuốt một bên trả lời: – Thấy bệ hạ ăn ngon, liền thèm ănNgười Bắc Liêu bên kia hẳn là không có vấn đề gì. Không giống như là người Mông Nguyên sắp đặt âm mưu. Cựu thần nghĩ, nếu thực sự là âm mưu của Mông Nguyên, vậy thì cũng quá thô ráp.

– Mông Ca hẳn là có tâm tư đó, nhưng lại thiếu quyết đoán.

Hoàng Đế cười cười hỏi: – Biên thành Phan Cố là Lý Hiếu Tông trông coi phải không? Hắn là một người cơ linh, biết đưa người tới Trường An.

– Nghe Hoàn Nhan Trọng Đức nói, có một người tên là Phương Giải khám phá ra tâm tư của bọn họ. Còn bảo hắn là yên tâm, chờ tới Trường An, nhất định sẽ có vị quan rất lớn tiếp kiến hắn.

– Phương Giải?

Hoàng Đế khẽ giật mình: – Sao cái tên này nghe quen quen?

Thái giám Tô Bất Úy đứng bên cạnh, khom người khẽ nhắc nhở: – Chính là thí sinh mà Phan Cố tiến cử tới tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện. Ngày hôm qua bệ hạ và Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu đại nhân có nói tới.

– Lại là hắn?

Hoàng Đế ngồi thẳng người. Sau khi suy nghĩ một lúc, cầm một quyển vở dày trên bàn lên, nhấc bút, viết hai chữ Phương Giải lên đó. Sau đó dùng chữ tiểu khải, ghi chú ở dưới. Đợi mực khô liền gấp lại.

Quyển vở rất dày, thoạt nhìn có vẻ đã lâu rồi, màu xanh, trên bìa ghi rõ ràng ba chữ to.

Trữ Tài Lục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.