– Đẹp không?
Trầm Khuynh Phiến cười vũ mi, quay tại chỗ một vòng, làn váy bay lên, lộ ra đôi chân dài đẹp trắng tinh, làm cho người ta hoa cả mắt. Phương Giải không chút nghi ngờ rằng, nếu nàng lại quay thêm vài vòng, hắn sẽ nhìn thấy thứ càng thêm kích thích.
– Đẹp.
Hắn trả lời thành thật. Ngữ khí dù cố gắng biểu hiện ra bình thàn, nhưng tuyệt đối chân thành.
– So với sư tỷ thì thế nào?Trầm Khuynh Phiến dừng lại, chậm rãi đi tới ngồi đối diện Phương Giải.
Phương Giải lựa chọn im lặng.
– Quả nhiên ngươi vẫn thiên hướng sư tỷ nhiều hơn.
Lông mày cong của Trầm Khuynh Phiến hạ xuống, cắn môi nhẹ. Chỉ động tác này thôi cũng có thể đoạt tâm phách của ngươi.
Phương Giải hít sâu, cố gắng dời sự chú ý sang chỗ khác. Hắn nhìn một bàn thức ăn, một bầu rượu, hai cái bát và hai cái chén bày biện trên bàn, nhịn không được hỏi:
– Ngươi tính được ta sẽ tới?
Trầm Khuynh Phiến cười khẽ, nâng cổ tay trắng nón ngón tay thon dài khẽ quétqua mặt Phương Giải:
– Nếu ta tin tưởng ngươi sẽ tới, thì ta đã không thay quần áo chuẩn bị đi ngủ rồi.
– Rượu và thức ăn còn nóng.
Phương Giải nói.
Ánh mắt vũ mị của Trầm Khuynh Phiến lướt qua mắt của Phương Giải, ánh mắt đầy sự khen khợi:
– Lúc đầu ở cùng ngươi, ta liền biết ngươi là người rất thông mình. Ba năm rưỡi không gặp, người càng thêm thông minhLúc trước, ngươi đã biết lợi dụng mối quan hệ giữa ta và sự tỷ, cũng biết làm sao để lợi dụng những người bảo vệ ngươi.
– Cái từ lợi dụng thật không dễ nghe.Phương Giải lắc đầu, cười khổ.
Nàng trừng mắt nói:
– Ta biết ngươi rất hiếu kỳ. Vô luận là ai cũng sẽ hiếu kỳ.
Trầm Khuynh Phiến ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu rồi uống cạn sách. Rượu vào miệng, nàng nhịn không được khẽ nhíu mày.
Phương Giải vươn tay cầm lấy chén rượu, uống hết hộ nàng rồi nói:
– Ngươi vốn không thích uống rượu, cho nên cần gì phải muốn uống? Có phải vìtửu lượng của Mộc Tiểu Yêu rất tốt?
– Rượu thực sự dễ uống?Nàng hỏi.
Phương Giải nghĩ ngợi, rồi đáp:
– Tiểu Yêu tỷ uống rượu, chưa hẳn vì rượu dễ uống.
Nghe thấy câu này, ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến trở nên sáng ngời.
– Ngươi nói vậy, là khen ngợi ta?
Trầm Khuynh Phiến giống như cười mà không phải cười hỏi.
Phương Giải trầm mặc một lúc, nói:
– Liệu có thể nói cho ta biết, ta rốt cuộc là ai không?Trầm Khuynh Phiến nhìn Phương Giải, thở dài nói:
– Nói đi nói lại, cuối cùng ngươi vẫn chỉ là hiếu kỳ với thân thế của ngươi mà thôi. Ngươi tới gặp ta, không phải là gặp ta.
– Giữa chúng ta làm gì có mối quan hệ thân mật đó?
Phương Giải trả lời rất trực tiếp.
– Vậy quan hệ giữa ngươi và Mộc Tiểu Yêu có thân mật không?
Trầm Khuynh Phiến nhìn chằm chằm vào Phương Giải, con mắt không chuyển. Bởi vì nàng muốn biết câu trả lời của Phương Giải có phải là lời nói dối hay không. Một người dù có lòng dạ sâu đến mấy, lúc nói dối, ánh mắt khó tránh khỏi vẫn lộ ra chút sơ hở. Huống chi, nàng không cho rằng Phương Giải có cái gì có thể lừa đượcnàng.
– Có lẽ, ta coi nàng ấy là tỷ tỷ của mình.
Phương Giải trả lời đã khiến Trầm Khuynh Phiến có chút ngạc nhiên. Sau đó nàng xác định mình không thấy có dấu hiệu nói dối nào trong mắt Phương Giải.
– Tỷ tỷ?
Nàng nhịn không được bật cười, sau đó đứng dậy, nhìn chăm chú vào Phương Giải:
– Ta cũng không muốn làm tỷ tỷ của ngươi.
Lời này, Phương Giải không hiểu..
Nữ nhân có rất nhiều cách để hấp dẫn nam nhân. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, cách trực tiếp nhất vẫn là cởi quần áo.
Trầm Khuynh Phiến đang cởi quần áo.
Điều này đối với một người chỉ mười lăm tuổi, nhưng tâm lý đã thành thục như Phương Giải mà nói, đó là sự hấp dẫn không thể kháng cự. Nhất là một tiểu mỹ nhân vũ mị từ trong khung như Trầm Khuynh Phiến. Nàng mặc quần áo cũng đủ khiến cho người ta huyết mạch phun trào. Lúc nàng bắt đầu cởi quần áo, toàn bộ thế giới tựa hồ trở nên yên tĩnh lại. Thế cho nên tiếng hô hấp của Phương Giải càng thêm rõ ràng.
Phương Giải biết thân thể của mình đang biến đổi, nhưng hắn tuyệt không cảmthấy thẹn.
Đây là một phản ứng quá bình thường, là phản ứng mà bất kỳ nam nhân bình thường nào cũng phải có.
– Ngươi đã từng làm với nữ nhân nào chưa?
Trầm Khuynh Phiến chậm rãi cởi khăn lụa xuống vai, nhìn Phương Giải, chăm chú hỏi.
– Nữ nhânchưa từng.
Phương Giải trả lời:
– Nếu ta muốn có một người, xác thực không phải là việc khó gì. Ít nhất lúc ởthành Phan Cố, nếu ta nguyện ý, sẽ có mười mấy nữ nhân nguyện ý gả cho ta. Nếu ta nguyện ý, cũng có thể khiến các vị thiếu gia ở đó mọc sừng. Nhưng tiếc rằng.ngay cả bản thân ta đều không muốn thừa nhận đây là vì đạo đức ước thúc.
– Vậy sao ngươi không có nữ nhân?
Lộ ra bờ vai mượt mà, Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Áo ngực của nàng rất thấp, đã lộ ra một nửa tòa núi cao. Dưới ánh đèn mờ nhạt, làn da của nàng lộ ra một màu bạch ngọc mê người. Tòa núi trước ngực ngày càng cao, mà khe rãnh thật sâu cũng khiến cho người ta không rời khỏi được ánh mắt.
– Liệu có thể nói cho ta biết trước, ta rốt cuộc là ai không?Phương Giải cơ hồ là cắn môi hỏi những lời này
Trầm Khuynh Phiến chỉ vào bộ ngực của mình, ôn nhu nói:
– Nếu ngươi dám giúp ta cởi bộ y phục này, ta liền nói cho ngươi biết.
Phương Giải nhìn bộ ngực đẹp như ảo ảnh kia, hô hấp dần thô.
Trầm Khuynh Phiến cũng không nóng nảy. Nàng xác định Phương Giải đã nằm trong bàn tay của mình. Nàng nhìn thấy trong mắt Phương Giải tràn đầy dục vọng, là dục vọng cơ hồ không thể khắc chế nổi.
Dưới ánh đèn có thể nhìn thấy đường cong, thậm chí nhìn ra khe rãnh ẩn sau quần lụa mỏng dưới hai chân. Vòng eo nhỏ xíu cơ hồ có thể nắm được. Còn có hai cái hạt nho nhỏ nhô lên lờ mờ phía sau áo ngực.Những cái này đều là vũ khí trí mạng của màng.
Đang lúc nàng cho rằng một giây sau Phương Giải sẽ không nhịn được xông tới xé quần áo của nàng, thì ánh mắt của Phương Giải đột nhiên trở lại thanh tịnh.
– Dù ngươi không nói, nhưng hiện tại ta có thể xác định được một việcNgười mà lúc trước triệu tập tất cả các ngươi lại để bảo vệ ta, chắc chắn là một nhân vật có quyền thế ngập trời. Thế cho nênmột người lãnh ngạo như ngươi cũng không ngại dùng cách cởi quần áo để thử khống chế ta. Dù ta không biết ngươi làm như vậy đã đổi được cái gì với người nọ, hay là tìm sự che chở của hắn. Nhưng ta nói cho ngươi biếtCó lẽ ngươi phải thất vọng.
Phương Giải đứng lên, vươn tay ngắt nhẹ vào bộ ngực của Trầm Khuynh Phiến trong lúc nàng đang sững sờ.Cái ngắt nhẹ này cũng rất chuẩn xác như lúc hắn làm với Tôn quả phụ ở Phan Cố. Tìm đúng hai hạt nhô lên. Rất nhỏ, nhưng cảm xúc không tồi.
– Rất nảy, không tồi.
Phương Giải cười ha ha, xoay người rời đi.
Trầm Khuynh Phiến cắn cắn môi, nhìn trường kiếm cách đó không xa, nhưng không có động thủ.
Một lát sau, nữ nhân nửa lõa thể xinh đẹp này bỗng cười cười, tới gần cửa sổ nhìn cái bóng kéo dài bởi ánh trăng kia.
– Ngươi nói không sai, ta xác thực là muốn khống chế ngươiNàng nhìn tấm lưng kia, lẩm bẩm nói:
– Tuy nhiên, vừa nãy tiểu tử ngươi quả thật làm cho ta có chút động tâm. Đăng bởi: admin