-Thần Thôi Hữu khấu kiến Chủ Công!
Thôi Hữu hai tóc bạc phơ kích động như một người già bình thường, run rẩy từ trong viện đi ra, mới đi ra liền quỳ xuống dập đầu. Thậm chí ông ta không ngước lên, cái đầu chạm vào gạch đá, bả vai run rẩy.
-Thần có tài đức gì mà có thể làm phiền Chủ Công tới thăm.
Ông ta quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay chống xuống, đầu cúi rất thấp.
Người xung quanh đều kinh hô.
Phương Giải vội vàng đi tới dìu Thôi Hữu đứng dậy:
-Lúc trước từ Phan Cố tới Trường An, nếu không có bá phụ chiếu ứng thì ta đã không có thành tựu như ngày hôm nay. Lúc nói chuyện với Tử Hằng huynh, mỗi khi nhắc tới việc đó, trong lòng ta đều cảm kích.
-Thần sợ hãi.
Sắc mặt của Thôi Hữu ửng hồng, kích động tới phát run:
-Năm đó thần chỉ là tiện tay mà thôi, lại khiến Chủ Công cảm động và ghi nhớ như vậy, thần hổ thẹn không dám nhận. Thần biết Chủ Công trọng tình trọng nghĩa, cho nên nhiều lần nhắc nhở Trung Chấn làm việc gì cũng chớ kiêu căng ngạo mạn. Nhờ có Chủ Công tin tưởng giao cho trách nhiệm, thì nên dùng mạng để báo đáp.
Phương Giải đỡ ông ta đi vào nhà:
-Trung Chấn lớn hơn ta vài tuổi, dựa theo đạo lý ta nên gọi hắn một tiếng huynh trưởng. Mà bá phụ là trưởng bối của ta, gọi một tiếng bá phụ là hợp tình hợp lý.
-Sao dám.
Thôi Hữu nắm chặt tay của Phương Giải, nước mắt chảy dài:
-Thần vốn định dưỡng lão ở Lũng Hữu, nhưng Trung Chấn hiếu thuận, phái người vượt ngàn dặm xa xôi tới Tây Bắc đón thần, bảo thần an hưởng tuổi già ở Trường An. Năm Thiên Hữu thứ nhất thần mới tới kinh thành một lần, về sau chưa từng quay lại đây. Có thể được như ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ Chủ Công ban ơn.
Nhìn vè mặt tha thiết của ông ta, ai mà chả cảm động.
-Bá phụ quá lời rồi.
Phương Giải nói:
-Ngày đó ta rời khỏi Phan Cố mới chỉ là một tiểu tốt mà thôi, nhưng bá phụ không ghét bỏ, đồng ý cho Trung Chấn làm bạn với ta. Lúc đó ta nghĩ, nếu ngày sau có thành tựu, quyết sẽ không phụ hai người.
Hai người cầm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện.
Sau khi vào phòng khách, Thôi Trung Chấn vội vàng phái người dâng trà:
-Thần nghe nói Chủ Công làm việc vất vả nhiều ngày trong điện Thái Cực, nhưng vẫn rút ít thời gian tới thăm gia phụ, thần vô cùng cảm kích.
-Đừng khách sáo như vậy, giữa ta và ngươi đâu cần nói mấy lời đó?
Phương Giải dìu Thôi Hữu ngồi xuống rồi mình mới ngồi, cười nói:
-Hôm nay mới tới đây thăm bá phụ là hơi muộn. Nhưng do mới từ Đông Cương trở về, nhiều chuyện chất đống, quả thực là bận rộn, mong bá phụ tha thứ cho.
-Quốc sự làm trọng, quốc sự làm trọng.
Thôi Hữu vội vàng đáp.
Phương Giải nhìn xung quanh rồi nói:
-Tòa nhà này là tùy tiện chọn lúc vào kinh, hiện tại bá phụ đã tới, tất nhiên không thể ở lại đây. Tí nữa ta sẽ phái người chọn một nơi tốt, bảo Hộ Bộ trích bạc xây một tòa nhà mới.
-Thần không dám nhận.
Thôi Trung Chấn vội vàng đứng dậy cúi người nói:
-Quốc gia mới yên ổn, rất nhiều việc cần làm gấp. Quốc khố cũng không đầy đủ, sao có thể chia ra xây nhà cho thần được? Thần tuyệt đối không thể nhận.
-Vậy thì trích từ tiền riêng của ta vậy.
Phương Giải nói:
-Những năm qua nếu không có các ngươi giúp đỡ, thì ta đã không có thành tựu như ngày hôm nay. Tính ta vốn coi trọng thân tình, nếu đám Ngự Sự Đài kia vì chuyện này mà nói ra nói vào, ta liền phái Trần Hiếu Nho điều tra bọn họ. Đám Ngự Sự tự coi là thanh cao kia, hơn nửa đều không sạch sẽ.
-Bá phụ, bá phụ tới đây có dẫn theo người nhà không?
Phương Giải hỏi.
Thôi Hữu vội vàng gật đầu:
-Ở nhà không còn ai. Lúc tiến vào kinh có hỏi bọn họ, ai muốn đi theo thì đi, không muốn thì phát một ít bạc cho bọn họ.
Phương Giải quay đầu ra lệnh cho Trần Hiếu Nho:
-Tí nữa phát cho mỗi ngươi một bao lì xì trăm lượng bạc. Tuy ta không có nhiều tiền lắm, nhưng coi như là lễ gặp mặt của ta. Chiến sự mới bình ổn, tiền bạc quả thực thiếu thốn. Cho dù là Hàng Thông Thiên Hạ cũng đang gặp khó khăn về tiền bạc.
-Thần tạ ơn Chủ Công!
Thôi Hữu và Thôi Trung Chấn đồng thời cúi đầu cảm tạ.
-Hạng Thanh Ngưu cũng muốn đi cùng ta, lúc trước mấy người chúng ta cùng nhau từ Tây Bắc tới Trường An, trò chuyện thật vui vẻ.
Phương Giải cười nói:
-Tuy nhiên hắn đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, nên ta không gọi hắn.
-Ta nghe nói, lúc bá phụ tiến kinh, chỉ có ba cỗ xe ngựa, mà ba cỗ xe ngựa này chỉ có một cỗ chuyển đồ gia dụng. Thấy bá phụ thiếu thốn như vậy, lòng ta cũng khó chịu. Cho nên ta tính toán để Hàng Thông Thiên Hạ nhường một vài việc mua bán cho bá phụ, giúp bá phụ có tiền thu vào. Chuyện này chớ tuyên dương ra ngoài, dù sao nhân ngôn đáng sợ.
Thôi Trung Chấn lại vội vàng nói lời cảm ơn, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cha mình. Thôi Hữu thì không lộ vẻ khác thường gì cả, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lóe ra vẻ nghiền ngẫm.
…
…
Phương Giải ăn cơm trưa luôn ở nhà Thôi Trung Chấn, không cần quá phô trương, chỉ là vài món ăn đơn giản.
-Nói thật, lúc trước thần thật không ngờ rằng Trung Chấn đi theo Chủ Công lại có thành tựu như ngày hôm nay. Lúc ấy thần cảm thấy, thằng bé không có năng lực làm quan, cho nên tính toán để nó tới Diễn Võ Viện học tập, có thể nhập ngũ cũng tốt. Ai ngờ nó lại kém cỏi, làm ra chuyện xấu mặt như vậy. Về sau thần dốc hết gia sản mới kiếm được một chân cho nó ở Tây Bắc. Tính toán thời gian thì cũng đã bảy, tám năm rồi.
Thôi Hữu cảm khái nói:
-Kỳ thực tuổi của thần cũng không quán lớn. Chỉ có điều những năm qua suy nghĩ nhiều tới chuyện quốc gia, tới chuyện gia đình, nên tóc mới bạc sớm.
-Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.
Phương Giải lơ đãng nhìn bàn tay giấu trong ống tay áo của Thôi Hữu. Chiến nhẫn đeo ở ngón tay không phải là phàm vật. Chắc lúc ra cửa quá nhanh, quên tháo xuống. Nhưng một thân hào như ông ta, có thứ đáng giá như vậy không tính là kỳ lạ. Ông ta càng che giấu càng lộ vẻ khả nghi.
Mà lúc Thôi Hữu duỗi tay ra, cái nhẫn đã không thấy.
-Bá phụ trôi qua vất vả như vậy, nên viết thư cho Tử Hằng huynh mới đúng. Bởi vì ta phát không ít bổng lộc cho hắn mà.
Phương Giải cố ý nói đùa.
-Làm vậy thì làm phiền nó quá.
Thôi Hữu nói:
-Trung Chấn làm việc cho Chủ Công, tất nhiên phải toàn tâm toàn ý. Một khi phân tâm vì chuyện gia sự, thì có thể làm trễ nải việc lớn của Chủ Công. Tuy thần trôi qua không được sung túc, nhưng vẫn hơn những người bình thường khác. Điền sản vốn không ít, cho dù đất đai ở Tây Bắc khó cày cấy, thì tốt xấu gì cũng coi như là giàu có. Tuy nhiên từ lúc Lý Viễn Sơn gây ra chiến họa, những người làm việc cho thần đều chạy trốn hết, ai còn muốn ở lại trồng trọt?
-Lúc đầu là cha nuôi con, về sau là con nuôi cha.
Phương Giải nghiêm túc nói:
-Người cha phấn đấu vì đứa con, đứa con phấn đấu chẳng phải cũng vì muốn hiếu kính với cha mẹ sao? Con người nếu không có lòng hiếu thảo thì không làm nên chuyện lớn gì.
-Chủ Công nói trí phải.
Thôi Hữu thuận miệng khen một câu.
Phương Giải tự mình rót chén rượu cho Thôi Hữu, Thôi Hữu đứng dậy hai tay cầm chén nói lời cảm ơn. Phương Giải tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện tay của Thôi Hữu rất trắng và sạch sẽ, không hề giống tay một người già sức yếu. Hơn nữa tay của người này khá dày, không có kén. Phương Giải lập tức đoán ra ông ta là người tu hành.
Phương Giải không thử tu vị của Thôi Hữu, chỉ là giả bộ như không để ý.
-Già rồi, xương cốt không được như xưa, nên thần không thể uống nhiều rượu. Uống nhiều sẽ ho ra máu.
Nghe Thôi Hữu nói vậy, trong lòng Phương Giải hơi động đậy, vì thế hắn tiếp lời Thôi Hữu:
-Vậy sao, vậy thì tí nữa ta sẽ tìm vài lang trung giỏi, lại tìm vài ngự y tới khám bệnh cho bá phụ.
-Không cần, không cần, đây là bệnh cũ của thần.
Thôi Hữu từ chối.
Phương Giải quay đầu phân phó Trần Hiếu Nho:
-Nhớ kỹ chuyện nãy, tí nữa ngươi phái người đi làm.
Trần Hiếu Nho vâng một tiếng.
-Bá phụ mới tới Trường An chắc chưa đi thăm quan được ở đâu phải không? Tuy Trường An không có cảnh sắc gì nổi bật, nhưng đi dạo ở đây có thể khiến người ta thoải mái tâm tình. Mấy ngày nữa ta sẽ cho Tử Hằng huynh nghỉ mấy ngày để dẫn bá phụ thăm thú Trường An. Thời gian tới sẽ bận rộn chuyện quân vụ, chỉ sợ lúc đó không có thời gian.
-À?
Thôi Hữu à một tiếng, vội vàng nói:
-Đại sự quốc gia làm trọng.
Thôi Trung Chấn hỏi:
-Chủ Công muốn chỉnh lý quân vụ?
Phương Giải gật đầu, thở dài nói:
-Lần này từ Đông Cương mang về khoảng năm vạn tân binh. Những tân binh đó đều xuất thân từ lục lâm Đông Cương, không hiểu quy củ. Cho nên cần chỉnh đốn lại lần nữa. Ta định điều một số người quản lý số binh lính này. Mặt khác, mấy vạn tân binh ở núi Chu Tước có thể dùng được rồi, cũng cần bố trí, phân công tới các địa phương trú đóng.
Thôi Trung Chấn nói:
-Thần nguyện phân ưu vì Chủ Công.
-Để đó nói sau.
Phương Giải nhìn sắc trời, đứng lên nói:
-Rất vui vì gặp lại bá phụ, nhưng triều đình còn nhiều chuyện cần xử lý, nên ta phải trở về.
Thôi Hữu và Thôi Trung Chấn vội vàng đứng dậy tiễn đưa.
…
…
Phương Giải rời khỏi Thôi phủ, đi lên xe ngựa.
Trần Hiếu Nho tự mình đánh xe.
-Nhìn ra chỗ nào không thích hợp không?
Phương Giải hỏi.
Trần Hiếu Nho nghĩ một lúc rồi đáp:
-Lúc đầu thần không phát hiện ra điểm khả nghi nào, chẳng qua cảm thấy không khí có chút không bình thường. Lúc Chủ Công ăn cơm, thần có cẩn thận suy nghĩ điểm không bình thường kia ở đâu. Lúc đi ra Thôi phủ thần mới giật mình, hôm nay Thôi tướng quân hơi câu nệ.
Phương Giải cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trần Hiếu Nho tiếp tục nói:
-Dựa theo đạo lý, hôm nay không có người ngoài, Thôi tướng quân và Chủ Công là bạn tốt của nhau, ở trong nhà mình càng nên thả lỏng mới đúng. Nhưng Thôi tướng quân thoạt nhìn có chút khẩn trương, cũng khách khí hơn xa bình thường. Điều này thật đáng để nghi ngờ.
-Có phản ứng này từ lúc nào?
Phương Giải lại hỏi.
Trần Hiếu Nho cười đáp:
-Lúc đang nói xấu người khác thì tới…Chẳng hạn như Yến Cuồng đang nói xấu Nhiếp Tiểu Cúc với thuộc hạ thì Nhiếp Tiểu Cúc đột nhiên tới…như vậy thuộc hạ và Yến Cuồng sẽ mất tự nhiên, biểu hiện khách khí hơn mọi khi.
Phương Giải cười ha hả:
-Các ngươi thường xuyên nói xấu Nhiếp Tiểu Cúc sau lưng à?
Trần Hiếu Nho cười ngượng nói:
-Cũng không tính là nói xấu…chỉ là bình luận việc thêu thùa của hắn…về sau Yến Cuồng bị Nhiếp Tiểu Cúc đánh một trận, liền không dám tìm tới thuộc hạ nói xấu nữa rồi.