Dưới ánh trăng, hai mắt Trương Ân Ân hàn mang ngạo mạn như ánh trăng chớp tới.
Vân Phong đạo trưởng nhất thời lui về phía sau một bước, quay đầu đi, không dám đối diện với Trương Ân Ân, vừa nói:
“Ân Ân tiểu thư, việc cho Nhược Trần hạ sơn là quyết định của tám vị chân nhân, nguyên nhân trong đó ta không biết. Nhưng mà theo như gia sư tiết lộ, lần hạ sơn này có lợi rất lớn cho việc tu luyện của Nhược Trần.”
Trương Ân Ân ngửa đầu, hướng Vân Phong bước tới hai bước, hai mắt hơi nheo lại lạnh lùng hỏi:
“A, vậy hắn đi đâu?”
Trương Ân Ân tiến một bước, Vân Phong đạo trưởng lập tức lui về phía sau hai bước, giữ nguyên khoảng cách với nàng, không muốn cho nàng rút ngắn khoảng cách.
Vân Phong đạo trưởng nói:
“Ta tuy rằng không biết hướng đi của Nhược Trần. nhưng mà…” Hắn muốn nói gì đó lại thôi.
Trương Ân Ân lập tức hiểu ý, gật đầu nói:
“Ngươi không cần phải nói, ta cũng sẽ hỏi cho rõ ràng.”
Chẳng thấy nàng có động tác gì, một đạo hàn khí tụ sinh nâng nàng lên, biến mất trong màn đêm.
Cho tới khi Trương Ân Ân đi xa, Vân Phong đạo trưởng mới ngẩng đầu lên, thầm than một tiếng, hướng chỗ ở của Tử Dương chân nhân vội vã bước tới.
“Con cũng muốn đi Lạc Dương!” Trương Ân Ân lạnh lùng kiên quyết nói.
“Hồ đồ!”
Cảnh Tiêu Chân Nhân giận dữ vỗ vào cái ghế, quát lớn:
“Lần đi Lạc Dương này đường xá xa xôi, trên đường còn phải trải qua ba chỗ yêu ma tụ tập! Con đạo hạnh được bao nhiêu mà đòi đi?”
“Hắn đi được, vì sao con không đi được?” Trương Ân Ân không chút nào chịu thua.
Cảnh Tiêu Chân Nhân cả giận nói:
“Nó với con giống nhau hay sao? Việc này là chuyện trọng đại, ta không muốn nói cho con biết. Nói tóm lại, không được!”
Trương Ân Ân lãnh đạm nói:
“Không phải chỉ là ba chỗ yêu ma tụ tập thôi hay sao, nếu con qua được thì thế nào?”
Cảnh Tiêu nói:
“Con qua được thì ta cho con hạ sơn!”
Sau khi Trương Ân Ân nghe vậy, không nói gì nữa, lập tức xoay người rời đi.
Cảnh Tiêu Chân Nhân vẫn còn sót cơn giận, Hoàng Tinh Lam hòa nhã nói:
“Cảnh Tiêu, ông thật đúng là hồ đồ! Ông tại sao lại không nghĩ, Ân Ân đã theo người ta học nghệ hơn một năm nay, yêu tà thiên hạ làm gì có ai không nhượng bộ lui binh với Ân Ân cơ chứ?”
Cảnh Tiêu Chân Nhân “A” một tiếng, lúc này mới chợt hiểu. Hoàng Tinh Lam than thở:
“Tôi thấy ông làm chân nhân quá lâu rồi, mọi chuyện chỉ cho mình là người đứng đầu chính đạo, sớm đã quên mất chuyện ngẫm nghĩ các góc độ của sự việc. Ân Ân nó cố chấp từ nhỏ, ngay cả bí thuật của Tô Hòa còn học được thì chắc chắn là nó có phúc duyên thâm hậu. Tô Hòa đối với nó cùng có vài phần kính trọng. Lấy tính khí của Ân Ân, ông không cho nó hạ sơn thì chắc chắn nó sẽ nửa đêm xuống núi. Nếu như vậy thì không bằng chúng ta cứ cho nó đi. Ông không rời Mạc Kiền phong được, vậy thì ta âm thầm bảo hộ nó là được rồi.”
Cảnh Tiêu Chân Nhân đứng thẳng lên, cau mày nói:
“Tinh Lam, hiện nay bầy yêu rục rịch. Văn Uyển không biết dùng thủ đoạn nào chạy thoát ra ngoài, thiên hạ không yên ổn nữa. Ta sợ nàng đi cũng không bình an.”
Hoàng Tinh Lam hừ một tiếng, nói:
“Trương Cảnh Tiêu! Đạo hạnh kiếm pháp của ông chỉ mạnh hơn tôi một chút mà thôi, ông tưởng vậy là uy phong hả? Hừ! Dù sao tôi cũng hạ sơn bảo hộ cho con gái. Nếu như ông không đồng ý, vậy thì quyết đấu đi!”
Dứt lời, Hoàng Tinh Lam phẩy tay áo bỏ đi, Cảnh Tiêu Chân Nhân tức giận hừ một tiếng, nhưng không dám phát tác.
“Ta muốn đi Lạc Dương!” Trương Ân Ân đứng trong căn phòng đá, lãnh đạm nói.
Mắt phượng của Tô Hòa mở lớn, hơi có vẻ kinh ngạc nhưng lập tức mỉm cười nói: “Ngươi muốn vượt qua ba hiểm quan kia phải không? Nói thế nào thì nói, ngươi cũng được coi như là một nửa truyền nhân của ta. Việc này chẳng phải là dễ dàng hay sao? Trên đường nếu như có người làm khó dễ ngươi, ngươi chỉ cần nói tên Văn Uyển hoặc là Dực Hiên là được, bọn chúng nó sẽ không dám đa sự. Nhưng mà ngươi còn phải ở lại đây bảy ngày, đem toàn bộ nhuệ khí hóa giải sạch sẽ rồi ta sẽ cho ngươi hạ sơn. Ngươi học được bí thuật, nếu như cứ thế này hạ sơn thì bọn đàn ông sẽ tranh giành mà tới, chẳng phải là ảnh hưởng tới uy danh của ta hay sao?”
Trong Tử Phủ Huyền Thiên điện của Đan Nguyên cung, Thừa Thiên lộ chính là nơi mà Ngọc Huyền chân nhân thanh tu, nhưng tối nay nó có vẻ u ám nặng nề, hoàn toàn không còn nửa phần tiên ý thanh linh.
Ngọc Huyền chân nhân ngồi ở trên tử kim đài, hai bên trái phải có hai gốc Hồng San hô to lớn, ngọc diện của nàng mang uy, hai mắt nhắm lại mà như không nhắm.
Ở trước mặt nàng, Hàm Yên đang quỳ sát đất, im lặng chờ Ngọc Huyền chân nhân
nói.
Trăng lạnh chuyển dần sang phía tây, Ngọc Huyền chân nhân chậm rãi mở hai mắt, mỗi câu nói của nàng như tiên phong, bàn vân phun ra:
“Từ lần đầu tiên ngươi gặp Kỷ Nhược Trần đã là bao nhiêu lâu rồi?”
“Bốn năm.”
“Vậy thì năm gần đây, ngươi gặp nó mấy lần?”
“Hai lần.”
Ngọc Huyền chân nhân gật đầu, nhắm hai mắt lại, từ từ hỏi:
“Gặp mặt ít như vậy, ngươi thấy thiên tư của nó không tốt hay sao?”
Hàm Yên nói:
“Không phải, hắn mặc dù nhập đạo chậm nhưng hắn có thiên tư hơn người, vượt xa con rất nhiều.”
“Như vậy… Nhược Trần không phải là người tốt?”
“Cũng không phải. Hắn phong thái như ngọc, nhân phẩm tướng mạo đều vô cùng tốt, hắn không buồn không vui, thanh nhã như lan, rất ít người có.”
Ngọc Huyền chân nhân hai mắt lại mở, ánh mắt trở nên băng sương, hỏi:
“Vậy thì vì sao ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ với hắn?”
Hàm Yên không ngẩng đầu lên, trả lời:
“Trước khi Nhược Trần lên núi, sư tổ từng có phân phó cho con một điều, người có lẽ không nhớ?”
Ngọc Huyền thanh âm hơi đề cao một chút, quát lớn:
“Thời gian qua lâu như vậy, đâu còn giống nhau nữa? Hắn so sánh được với Nhược Trần hay sao?! Bốn năm trước ta đã nói với ngươi, việc của hắn dừng lại, hôm nay ngươi còn lấy việc của hắn ra để đối phó với ta! Chẳng nhẽ ngươi không để ta vào trong mắt hay sao? Nếu là như vậy, ta sẽ sửa đổi mệnh lệnh, thành toàn cho hai người các ngươi!”
Hàm Yên đứng tại chỗ bất động, một lát sau mới thở dài một tiếng, ôn nhu nói:
“Sư tổ, hai chữ duyên phận sao có thể dùng hai chữ mệnh lệnh là có thể thành? Thế nhưng sư tổ đối với con ân trọng như núi, Hàm Yên ngàn vạn lần không thay đổi chủ ý. Sáng sớm ngày mai, Hàm Yên sẽ sang đó tìm Nhược Trần.”
Ngọc Huyền chân nhân nhắm mắt không nói, Hàm Yên cũng không nói, trong Tử Phủ Huyền Thiên điện yên tĩnh trở lại.
“Đi tìm nó? Ngươi đi đâu tìm?” Ngọc Huyền chân nhân cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí mặc dù hòa hoãn hơn trước rất nhiều, nhưng mà vẫn có hàn ý.
“Mười bảy ngày trước Nhược Trần đã hạ sơn lịch lãm tới tận Lạc Dương xa xôi, ngay cả việc này ngươi cũng không biết, chẳng nhẽ còn không nói lên độ thân mật của ngươi với nó hay sao! Hôm qua nữ nhi của Cảnh Tiêu Chân Nhân là Trương Ân Ân cũng hạ sơn, hướng đi của nó là Lạc Dương, mục đích của nó, ngươi không cần ta nói cho ngươi biết chứ.”
Hàm Yên ôn nhu nhàn nhạt nói:
“Trương Ân Ân dáng người tướng mạo mặc dù tốt, thế nhưng tâm tính ngang ngược, thiếu sự ôn nhu quyến rũ, không tính là tuyệt sắc, Hàm Yên không sợ.”
Ngọc Huyền chân nhân bỗng nhiên tức giận, nặng nề vỗ vào tay ghế, quát lớn:
“Không sợ!? Trương Ân Ân hôm nay khí chất yêu mị, như băng trên đỉnh núi, dung mạo sớm nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả khi ta nhìn thấy cũng có ba phần động tâm! Chỉ trong một thời gian ngắn nó có biến hóa như vậy, chắc chắn là có quan hệ với Tô Hòa trong Thái Tuyền phong. Tâm pháp Lạc Ngọc Sinh Yên của ngươi có thể so sánh với Thiên Hồ bí thuật của Tô Hòa hay sao? Một cơ hội tốt như vậy đã bị ngươi đánh mất rồi!”
Hàm Yên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Ngọc Huyền chân nhân tức giận lại cúi đầu xuống, ôn nhu kiên định nói:
“Vậy Hàm Yên cũng đi Lạc Dương là được rồi.”
Ngọc Huyền chân nhân phun ra một ngụm trọc khí, lạnh lùng thốt lên:
“Không cần, ngươi tới hậu sơn thanh tu, chuyện tới Lạc Dương đã có người khác lo rồi.”
Hàm Yên lấy làm kinh hãi hỏi: “Ai?”
“Ta!”
Một thân ảnh cao gầy như bóng ma từ trong góc đại điện đi ra đứng ờ bên cạnh kim đài của Ngọc Huyền chân nhân, chẳng phải là Hoài Tố thì còn là ai nữa.