Trần Duyên

Chương 125 - Che Giấu Kín Đáo 6

trước
tiếp

Bộ pháp của Kỷ Nhược Trần nhìn thì giống như chuyển động theo phương vị bát quái, nhưng khi thấy hắn di chuyển tới lui, mới cảm thấy không giống. Hắn nhấc chân lên, là như gió rụng theo gió, tự nhiên mà bay tới, khi gió thay đổi phương vị, chiếc lá kia cũng bị cuốn theo.

Nhị vị thiên quân không vội ra tay, chăm chú theo dõi bộ pháp của Kỷ Nhược Trần, quả nhiên chỉ cần Kỷ Nhược Trần đi vòng qua ba bóng ma, là lập tức ba bóng ma ấy biến thành mây khói. Vẫn là bộ pháp ấy, nhưng quy luật không giống như trước, dường như nó không có quy luật.

Long Tượng thiên quân thấp giọng nói:

“Đạo hoàng quang trong tay hắn giống như là một chuỗi ngọc Giáng Hồng trừ uế…”

Bạch Hổ thiên quân thấp giọng trả lời:

“Không, trong ánh sáng vàng lại có một điểm đỏ đậm, có lẽ đây là chuỗi ngọc được luyện chế dùng để phá ma. Thứ này, trên đời cũng chẳng có bao nhiêu…”

Nhìn thấy Kỷ Nhược Trần toàn mang chí bảo, địa vị tôn sùng, lại có hai vị Thanh Y và Ân Ân theo sát bên, thức thời nhị vị thiên quân biết giờ là lúc nên tận dùng thời cơ, bám sát không rời.

Có một điều làm hai người băn khoăn, đó là cái Đào Mộc côn trong tay Kỷ Nhược Trần nhìn kiểu gì cũng không giống tiên gia chí bảo, không biết có tác dụng gì không.

Nhưng mà hai vị nghĩ lại, đã là đồ trong tay của Kỷ Nhược Trần thì sao lại không có tác dụng, có lẽ là nhãn lực của mình không được tốt lắm.

Sau khi hiểu rõ điểm này, Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiên quân đều cảm thấy đạo hạnh của mình còn chưa đủ, sau này phải khổ công tu luyện, cải thiện nhãn lực của mình.

Long Tượng thiên quân bỗng nhiên hít một hơi lạnh, kêu lên:

“Không tốt, mau thu pháp bảo lại!”

Không đợi Bạch Hổ thiên quân trả lời, bàn tay của hắn run lên, một cái Luân Nhận đang tỏa sáng lập tức bị thu vào trong cơ thể. Bạch Hổ thiên quân cũng phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt pháp bảo đã được thu lại.

Hóa ra, tuy Uế Ma tuy bị Kỷ Nhược Trần đánh bại, nhưng đạo hoàng trong tay của Kỷ Nhược Trần như một ánh đèn cô độc trong biển rộng, một sáng một tối tương phản, đã hấp dẫn ánh mắt của bọn Uế ma! Pháp bảo của Long Tượng Bạch Hổ quang hoa xán lạn, sao không hấp dẫn bọn uế ma ở xung quanh tới được chứ?

Đối mặt với bọn Hoàng Tuyền uế ma vọt tới, Kỷ Nhược Trần chợt cắn răng một cái, lập tức nhảy vào trong quần ma! Bạch Hổ Long Tượng nhị vị thiên quân phân ra hai bên, bảo hộ Thanh Y cùng Trương Ân Ân ở giữa, theo sát Kỷ Nhược Trần tiến nhập vào trong màn đêm mênh mông.

Hì hì! Ha ha! Ha hả!

Những tiếng cười càng lúc càng nhiều vang lên bên tai của mọi người, giống như sóng lớn đang cuộn tới, trong bóng đêm không biết có bao nhiêu bọn hài tử đang cười hi hi. Mấy ngàn vạn con mắt đỏ như máu, đang nhìn vào mấy người Kỷ Nhược Trần.

Đám hài tử này không chỉ cười, mà còn khóc, thanh âm trộn lẫn vào với nhau thực sự quá kinh khủng.

Hoàng quang ở tay trái của Kỷ Nhược Trần phiêu nhiên bất định, thân pháp như khói như sương, xuyên qua xuyên lại giữa bọn uế ma, hoàn toàn không giống như đang liều mạng.

Đối mặt với những tiếng cười, tiếng khóc của đám ma nhỏ này, hắn như đã nhắm mắt bịt tai, Đào Mộc côn không ngừng đánh trên dưới, trái phải, vận dụng không ngừng.

Thiên Hồ Bí Thuật của Trương Ân Ân có tác dụng rất lớn đối với con người, nhưng mà lại không thể nào sử dụng với bọn uế ma, đạo thuật của nàng càng nặng nề về luyện tâm, lúc này đối mặt với những tiếng cười khóc này, chỉ sợ tới mức sắc mặt xám ngoét mà thôi.

Thanh Y đạo hạnh mặc dù yếu, nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bọn uế ma này.

Trong khi đó nhị vị thiên quân thần tình tự nhiên, mặc dù có vận công chống đỡ âm ma, nhưng mà người nào không thể nhận thấy, bọn họ giống như là đang nhàn nhã đi chơi, chân nguyên đột phá, một kích giết uế ma.

Tiếng cười dường như đã vô hiệu, nhưng không biết từ đâu có một thanh âm đột ngột vang lên:

“Đi chết đi!”

Trong giây lát, có hàng ngàn vạn con uế ma đồng thanh kêu to:

“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!….”

Giọng nói trẻ con sắc nhọn như đao, mang theo lực lượng như bài sơn hải đảo vọt tới chỗ năm người!

Trương Ân Ân a một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch, khóe môi chảy ra một dòng máu. Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiên quân chỉ cảm thấy trong đầu ‘ong’ một tiếng, chân nguyên đột nhiên loạn chuyển, thân hình bọn họ nghiêng ngả. Đúng lúc này, có hơn 10 uế ma huy động lợi trảo, hung hăng đâm vào nhị vị thiên quân.

Những ma vật này đều là do Hoàng Tuyền uế khí sinh ra, vô hình vô chất, công kích của chúng nó không gây ngoại thương, nhưng cũng chính vì vậy, nó chính là điều mà người tu đạo cố kị vô cùng.

Ở mi tâm của nhị vị thiên quân đột nhiên bạo phát quang mang, đem toàn bộ đám ma vật xung quanh người hóa thành mây khói, nhưng mà trong mắt đã hiện lên sự lưỡng lự.

Mà Long Tượng thiên quân lại tức giận vô cùng, cho dù đang bị thương cũng trợn tròn 2 mắt, chợt quát lên một tiếng lớn:

“Gầm gào cái gì!”

Một tiếng bạo rống đã ngưng tụ đạo hạnh toàn thân của Long Tượng thiên quân, giống như sóng biển trùng kích, những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên. Thanh âm của tiếng quát còn chưa hết, đám ma vật ở xung quanh đã phun máu rồi biến mất.

“Mẹ nó, lão tử cũng không tin không thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này!”

Long Tượng thiên quân hiển nhiên đã thật sự nổi giận, một tay xé toạc đạo bào, để lộ cơ thể rắn chắc, hắn tế xuất Luân Nhận cầm trong tay, miệng chửi không ngừng, lướt qua đầu Kỷ Nhược Trần, theo hướng sông Lạc Hà mà phá vây!

Giờ này khắc này, Long Tượng thiên quân đã không còn che giấu khắc nào, toàn bộ chân nguyên được tung ra, quang hoa chuyển động quang tân, giống như được một bức tượng đồng vách sắt bảo vệ!

Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, không nói một lời, theo sát phía sau Long Tượng thiên quân phá vây. Bạch Hổ thiên quân lắc đầu, thở dài một hơi, dậm chân một cái lùi về phía sau đội ngũ, phụ trách bộc hậu.

Trong màn đêm hiện ra một thân ảnh yểu điệu, chính là Hoàng Tinh Lam. Đạo hạnh của nàng cao thâm, chuyến này lại dẫn theo mấy sư huynh đệ có đạo hạnh không kém của Thái Tuyền Phong, Lạc Dương lúc này mặc dù nguy hiểm, nhưng đối với nàng vẫn an toàn như cũ.

Thấy Kỷ Nhược Trần khổ chiến, phá vây ra phía sông Lạc Hà, Hoàng Tinh Lam có chút tán thưởng, lại có chút nghi ngờ:

“Cung sư đệ, Kỷ Nhược Trần có thể tính ra nơi bờ sông Lạc Hà uế khí yếu nhất, chọn nơi này làm nơi phá vây rời khỏi Lạc Dương, đúng là không uổng công mấy vị chân nhân nhiều năm dạy dỗ. Chỉ là với đạo hạnh của hắn, cho dù có thêm sự trợ giúp của hai tên nịnh đờ Thất Thánh sơn, cũng khó mà phá vây rời khỏi Lạc Dương được. Ai, thật là người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, Cung sư đệ, ngươi đi triệu tập Hoàng Triệu nhị vị sư đệ, tới bờ sông Lạc Hà càn quét ma vật một chút! Cung sư đệ?”

Hoàng Tinh Lam nói một lúc lâu, cũng không thấy Cung sư đệ ở phía sau trả lời, cho nên quay đầu nhìn lại, lúc này nàng phát hiện một thanh cự kiếm đen và có hình thù kỳ lạ xoẹt qua cổ của vị Cung sư đệ kia!

Cự kiếm lướt qua, trên người của Cung sư đệ không có một tổn thương nào, nhưng hai mắt đã vẫn đục, hiển nhiên là đã mất toàn bộ linh khí sức sống. Thanh cự kiếm kia dày 3 thốn, dài một thước, trên cự kiếm hình như có một bóng hình trong suốt, đang thống khổ giãy dụa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.