Một ánh mắt băng lãnh xuyên qua Hoàng Tuyền uế khí, chiếu lên người của Kỷ Nhược Trần.
Ánh mắt kia như khóa, như một cái lồng giam, trói chặt hồn phách của Kỷ Nhược Trần lại, làm cho hắn không thể nào di chuyển được.
Kỷ Nhược Trần nhìn thẩy rõ ràng, người này mày kiếm mắt sáng, trường sam mộc mạc, tóc dài tung bay trong gió.
Trong giây lát ấy, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, ở bên bờ kia của Lạc Hà, lại xuất hiện hai thân ảnh.
Một người hắn đã gặp trong Lạc Dương vương phủ, thiếu niên có thể đứng lên tử lôi cuồn cuộn, người còn lại chính là đối mặt với bão cát mù mịt của Long Môn khách sạn, với vạn dặm đồng hoang vẫn thản nhiên.
Hai thân ảnh này đồng thời xoay người lại, hướng về Kỷ Nhược Trần mỉm cười.
Gió tĩnh lặng uế khí như ngưng lại, nước Lạc Hà lại ba động, cá chết như mưa bắn lên, nhưng mà những con cá này lại duy trì tư thế nhảy lên, ngưng đọng trong không trung.
Người kia vẫn cứ chậm rãi bước lên phía trước, hai thân ảnh kia đi tới phía giữa, hợp lại làm một.
Ba người tuy rằng mặc trang phục không giống nhau, nhưng mà khuôn mặt lại tương tự, nhất là nụ cười lại giống nhau như đúc.
Những con cá chết đột nhiên không duy trì tư thế nhảy nữa, rơi xuống dòng sông Lạc Hà, Hai huyễn ảnh bên trái đã biến mất, chỉ còn lại một người với nụ cười thản nhiên, nhìn Kỷ Nhược Trần, lững lờ đi tới.
Ngâm Phong biết mình đang mỉm cười.
Từ khi rời khỏi Thanh Thành sơn tới nay, hắn vẫn đi theo bản tính của mình, chỉ cần đặt một bước chân, là biết bước tiếp theo của mình phải đi nơi nào.
Hắn cứ như vậy mà đi, sẽ có một ngày, hắn gặp được người mình muốn gặp, người mình muốn giết.
Ngâm Phong cũng biết hành động này thật là hoang đường huyền diệu, nhưng hắn chẳng bao giờ nghĩ tới có thể gặp được người gặp muốn giết hay không, bản thân hắn cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Hắn cũng không muốn chuyện này quấy nhiễu tinh thần của mình, đại đạo xa xôi, cho dù ngươi có thần uy thông thiên, thì cũng có thể biết được cái gì có giá trị, cái nào không, mà thôi, chứ làm gì có ai dám nói, mình biết được thiên cơ?
Hắn cần gì phải suy nghĩ nhiều?
Cho nên Ngâm Phong cứ đi, không nhanh không chậm, nhưng là tốn rất nhiều thời gian, hắn mới tới được bên bờ Lạc Hà.
Lần đầu tiên nhìn thầy Kỷ Nhược Trần, Ngâm Phong đã biết, chuyến này đi không uổng.
Nhìn thầy Ngâm Phong đang mỉm cười, Kỷ Nhược Trần đã cảm thầy mồ hôi lạnh đã ướt sũng toàn thân, hắn muốn xoay người rời khỏi ánh mắt của Ngâm Phong, nhưng không thể nào động đậy được.
Ánh mắt của Ngâm Phong như ngàn vạn sợi tơ, vô hình trói buộc lấy tứ chi của hắn, không cho hắn hành động.
Kỷ Nhược Trần lại cảm thấy được sự băng lãnh trong ánh mắt của Ngâm Phong, hắn biết đó chính là sát khí!
Trong trời đêm đột nhiên xoẹt qua một đạo thiểm điện!
Ngay sau đó, hàng trăm đạo tử Tử Lôi đồng thời vang lên, đạo trước đụng vào đạo sau, giống như tiếng sấm mùa xuân, mà cũng giống như… một con mãnh thú nào đó đang gào rít!
Trong tiếng sấm, toàn bộ Lạc Dương rung chuyển, lần rung chuyển này xảy ra bất ngờ, chẳng ai kịp đề phòng cả.
Long Tượng Bạch Hổ thiên quân phản ứng cực nhanh, hơi một điều chỉnh một chút, tức vững vàng đứng trên mặt đất.
Hơn 10 U Kỵ kéo đến từ phía Tây, đâu có phản ứng bậc này, chúng nó đều đang xông tới, nên ngã chồng lên nhau thành một đống.
Bộ pháp của Ngâm Phong không nhanh không chậm, nên không ảnh hưởng gì cả…
Sau khi lần run chuyển này qua đi, trong lòng Lạc Hà bỗng nhiên bốc lên một con sóng lớn, cao chừng hơn 10 trượng.
Con sóng này cực kỳ cổ quái, nó có hình tròn, vô số cá chết dính vào nó, không một con nào bị rời ra.
Những con sóng tròn này có uy lực cực lớn không cách nào hình dung được, nó tới nối tiếp nhau, làm cho vô số hòn đá ở hai bên bờ Lạc Hà bị đập nát bấy.
Sóng nước Lạc Hà cuồn cuộn đặc sệt, sao có thể tạo thành một con sóng lớn như vậy.
Đứng ở bên này nhìn xem, con sóng lớn kia chính là biến đổi lớn nhất, nó có ý nghĩa việc này là đại hung, nhưng bên trong con sóng kia lại có chỗ huyền bí, bởi nó có thể ngăn cản được ánh mắt xuyên thấu của Ngâm Phong!
Kỷ Nhược Trần toàn thân run lên, cuối cùng cũng khôi phục được năng lực hành động. Nếu như đổi lại là một người bình thường, chắc chắn sẽ bỏ toàn bộ dũng khí, muốn tìm sự sống trong cái chết, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần chỉ kinh ngạc nhìn sóng lớn cuồn cuộn, không nhúc nhích mọt chút nào. Hắn biết, ở bờ bên kia, có vô số bước chân đang đạp thất tinh mà tới, tiến gần từng bước!
Tuy vậy, tốc độ của người kia sẽ không quá nhanh, nếu như có thể quay ngược lại đi về hướng tây, tạm thời có thể kéo xa khoảng cách với hắn.
Kỷ Nhược Trần xoay người, nhìn về phương tây.
Đạo sóng lớn kia như có sinh mệnh, chậm rãi biến mất trước mặt mọi người.
Nếu như đi về hướng Tây, đúng là tạm thời có thể né tránh Ngâm Phong, Kỷ Nhược Trần biết tốc độ của Ngâm Phong không thể nào nhanh hơn được, chí ít là đuổi kịp hắn trong thời gian ngắn. Thế nhưng… Kỷ Nhược Trần nhìn về phía hơn 10 U Kỵ đang đứng ở phía tây, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
Không nói đến lộ trình của hướng tây phải xa hơn hướng đông gấp mấy lần, mà chỉ tính trong số mệnh, đi về hướng tây chính là nghịch vận mà đi, hung hiểm đâu chỉ có tăng thêm gấp bội?
Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiên quân thấy Kỷ Nhược Trần xoay người lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, Long Tượng thiên quân bước lên một bước, dõng dạc nói:
“Tốc độ của U Kỵ cực nhanh, chúng ta không thể thoát nổi nó được. Huynh đệ của chúng ta liều hai cái mạng già này, đứng đây đoạn hậu, thề không cho chúng tiến lên một bước! Kỷ Thiểu tiên nhanh chóng mang hai vị tiểu thư rời khỏi thành đi!”
Kỷ Nhược Trần hơi rung động, hắn thật không ngờ tới nhị vị thiên quân cũng có hành động này.
U Kỵ tốc độ cực nhanh, chiến lược đương nhiên không cần phải nói, nhị vị thiên quân lưu lại đoạn hậu, một khi bị vây, sẽ có lo lắng về tính mạng.
Nhưng nếu không ngăn cản U Kỵ, Thanh Y tuyệt đối sẽ không tránh thoát được tài bắn cung của mấy con U Kỵ kia.
Kỷ Nhược Trần còn chần chờ chưa nói, nhị vị thiên quân đã đại phát thần uy, giơ cao pháp bảo, đón đầu hướng U Kỵ phóng đi, trong lúc nhất thời tiếng quát như sấm, bảo quang tận trời, trận chiến tàn bạo đang quấn lấy nhau thành một đoàn.
…
Ở trong uế khí mênh mông nhị vị thiên quân đang dùng Thất Thánh Sơn bí pháp nói chuyện với nhau.
“Mấy người ẩn nấp trên trời của Đạo Đức tông đã không thấy đâu nữa rồi.”
“Thật tốt quá! Dù sao hành động của chúng ta cũng chỉ làm cho bọn họ nhìn thấy, chứ không phải theo bọn họ rời khỏi Lạc Dương. Nếu làm như vậy, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
“Ừ, diệt xong đám U Kỵ này, huynh đệ ta trước hết phải tìm một chỗ trốn đi, né qua trận đại kiếp này, hơn nữa…”
…
Kỷ Nhược Trần nhìn Thanh Y và Ân Ân, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
Phía sau hắn lúc này đã truyền tới những thanh âm leng keng, có những thân ảnh mặc giáp chắn, thuẫn bài, xách búa lớn từ trong uế khí tuôn ra.
Hoàng Tuyền giáp tốt này tuy rằng chiến lực thua xa U Kỵ, nhưng mà lực đạo cũng lớn, đám uế ma đương nhiên không thể nào sánh nổi, hơn nữa số lượng của chúng thực sự quá nhiều, liếc mắt nhìn lại, đã thấy đông nghịt vô số kể.