– Hiện tại ta truyền cho ngươi một thiên khẩu quyết, sau đó có ba chuyện nhờ ngươi ngươi còn nhớ không?
– Để cho ta suy nghĩ…
– Một là túi gấm… đến sông Huyền Chân mở xem… Một là đến Thương Lan cổ trận…
– Còn có một vật…
Trần Tiểu Thiên nghĩ tới thủ hộ cho hậu nhân của dòng chính Tần gia. Nhưng Tần Nguyệt Sương hơn phân nửa là chỉ muốn giết chết ta đi mà?
Bất quá nha đầu này cắn xong thuốc lắc, gục trên mặt đất lắc đầu lắc mông, bộ dạng thật đúng là… ơ, thật giống như có chút không ổn. Nữ nhân này không phải là Nguyệt Sương… Ngưng Vũ chăng?
– Công tử! Công tử!
Trời còn chưa sáng, Hương Khấu đã cất tiếng gọi phá vỡ mộng đẹp của Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên từ trong mộng bị đánh thức, không nhịn được trở mình, dùng ống tay áo che lỗ tai.
-Công tử! Công tử!
Tiểu tỳ dùng sức đẩy qua lại bả vai Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên nhắm hai mắt, không nhịn được nói:
– Ta là đầy tớ thương quán, không phải là công tử cái gì cả!
Hương Khấu không cho hắn phân trần, bứt lỗ tai hắn, lớn tiếng nói:
– Phu nhân gọi ngươi!
Tiếng này cuối cùng đem Trần Tiểu Thiên đánh thức, hắn còn buồn ngủ ngồi dậy:
-Có cái gì làm không được, lúc này tới gọi ta? Đi Nam hoang còn nhiều thời gian mà?
– Nhanh lên một chút!
Hương Khấu dùng sức đẩy hắn.
Trần Tiểu Thiên một bụng không vui, tối hôm qua hắn tân tân khổ khổ bận rộn quá nửa đêm, mới vừa nằm xuống không quá nửa canh giờ đã bị kéo dậy, khó tránh khỏi trong lòng tức giận.
Hương Khấu thúc giục, Trần Tiểu Thiên rốt cục bò dậy, đi tới chỗ lầu của Tô Hỷ Muội lâu. Nữ chủ nhân thương quán lúc này còn không đứng dậy, chỉ khiến cho hắn ở bên ngoài chờ.
Cú đợi này phải đợi nửa canh giờ. Tiểu tỳ Hương Khấu đưa cho hắn chén trà thơm, rồi đóng cửa lui ra ngoài, hắn muốn tim người nói chuyện cũng không có. Trần Tiểu Thiên tựa vào trên ghế, một tay bám lấy cảm, đầu gật gù một lúc đã ngủ.
Trong ánh trăng mờ, một thanh âm quyến rũ vang lên:
– Công tử…
Trần Tiểu Thiên lau miệng chảy nước miếng, mở mắt, chỉ thấy một phụ nhân kiều đang tựa cửa phòng ngủ cười dài nhìn mình.
Tô Hỷ Muội suối tóc đen nhánh búi thành vân, đang mặc thịnh trang. Nàng dùng áo màu đỏ thắm, tơ lụa tỉ mỉ chế thành, vạt rộng rãi giống như hoa bách hợp mở ra, phía trên thêu đầy hoa văn mây mù. Vạt áo tinh mỹ tuyệt luân lộ ra da thịt tuyệt trắng. Hạ thân là một cái quần đỏ diễm lệ, làn váy dài thướt tha trên mặt thảm, quanh co khúc khuỷu sinh tư.
Trần Tiểu Thiên ngáp dài nói:
– Phu nhân thức dậy thật sớm, thật là cực khổ.
Tô Hỷ Muội dùng ngón tay nhỏ nhắn cằm một cành cây thược dược ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, chậm rãi nói:
– Công tử ngủ ngon giấc không?
Vội vội vàng vàng gọi mình đến, chỉ toàn nói nhảm. Trần Tiểu Thiên đáp:
– Nhờ phúc của người, vốn là đang ngủ ngon giấc, còn không kịp tỉnh đã bị người xốc đầu dậy.
Tô Hỷ Muội thản nhiên cười, hai quả Phỉ Thúy hoa tai thòng xuống má, rung động rung động, chiếu ra hai mảnh xanh biếc sáng bóng , xem ra cái mặt trái xoan trắng trơn như ngọc lộ ra thêm vài phần yêu mị.
– Thiếp thân thỉnh công tử, là muốn biết công tử lần này đi Nam hoang, cần phải chuẩn bị thứ gì?
Trần Tiểu Thiên lên tinh thần:
– Muốn mấy áp hàng người. Không nên quá nhiều, ba bốn tên như vậy đủ rồi.
Có quỷ mới biết Nghê Long tơ ở địa phương nào, người thiếu một ít, mình muốn chạy trốn cũng dễ dàng chút ít.
Nhưng Tô Hỷ Muội tựa hồ sớm đoán được tâm tư của hắn:
– Ba bốn người không khỏi quá ít. Thương nhân trong quán có mấy người quanh năm đi Nam hoang, để cho bọn chúng cùng ngươi đi. Vả lại Nam hoang bộ tộc đông đảo, khó tránh khỏi đụng độ, Ngưng vũ ở bên cạnh ta cũng không có chuyện làm, bảo nó cùng đi cũng tốt. Ngươi lại có người có chút khí lực lớn, có thể có đầy tớ sai khiến, trên đường dễ làm chuyện.
Những thứ khác cũng thôi, để cho Ngưng vũ cùng mình đi, Trần Tiểu Thiên vừa cao hứng, lại là lo lắng. Nha đầu kia bị mình xử đẹp rồi, trên đường nói không chừng còn có tiện nghi để chiếm. Nhưng nếu có nàng đi theo, hắn muôn chạy trốn thì không dễ dàng rồi.
– Toàn bộ nghe phu nhân phân phó.
Đây vốn là câu nói bình thường, Tô Hỷ Muội nghe được, thân thể nhưng bỗng nhiên run lên, tay vịn cành hoa đột nhiên ngắt gọn, khiến cây thược dược buông xuống ngã ngang. Nàng vịn giản hoa, quần đỏ run rẩy, tựa hồ bên trong hai chân khẽ run.
Đang lúc này, Trần Tiểu Thiên nghe được một thanh âm mơ hồ, phảng phất là motor chấn động, tiếng kêu ong ong. Trần Tiểu Thiên bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rồi! Mụ yêu phụ này tại sao mới sáng sớm đã gọi hắn tới, còn bày đặt nói chuyện phiếm cái rắm a. Ngộ lặc cá khứ!
Ôm tâm tư xem màn kịch vui, Trần Tiểu Thiên nhíu mày, suy tư nói:
– Nếu như nhiều người, đoạn đường này tốn hao cũng không ít. Nếu đông người, xe cộ vận hàng, còn phải có lều, lương thực, quần áo…
Tô Hỷ Muội cắt đứt lời hắn:
– Những thứ này tự nhiên là phải trang bị. Công tử không cần lo ngại. Chẳng qua là…
Tô Hỷ Muội buông cành cây:
– Công tử am hiểu Nam hoang vu thuật, có biết lại lịch thần cụ kia?
Trần Tiểu Thiên bịa chuyện nói:
– Thần cụ kia vốn là ta từ Nam hoang tại một bộ tộc sâu trong rừng lấy được, truyền thuyết là phân thân của Nam hoang Ma thần. Chỉ cần theo thuật niệm chú, Nam hoang Ma thần sẽ nhập vào thân của thần cụ. May là ta học qua chú ngữ, mới tốn hao trọng kim mua về.
Tô Hỷ Muội nói:
– Không biết công tử là từ đâu học được chú ngữ vậy?
Trần Tiểu Thiên ho khan một tiếng:
– Đó là rất nhiều năm trước kia rơi, có ngày ta ở trên đường đi…
… Trần Tiểu Thiên cầm lấy bánh nướng, sôi nổi kể chuyện xuyên việt. Một gã khât cái đeo chín bao bô đột nhiên xuất hiện, nheo mắt nhìn Trần Tiểu Thiên còn trẻ không biết gì.
– Nhóc đẹp trai! Ta xem ngươi cốt cách thanh kỳ, tướng mạo bất phàm, có một đạo linh quang từ thiên linh cái lao ra, chính là chú thuật thiên tài vạn người không có một! Nơi này có một quyển (( Nam hoang bí chú )) ghi lại cấm chú cường đại nhất, thần bí nhất, kinh khủng nhất trên cái thế giới này! Chỉ cần một chút tiền sẽ bán cho ngươi
Tô Hỷ Muội hỏi:
– Hắn muốn bao nhiêu tiền?
– Mười đồng bạc.
– Mười đồng bạc?
Tô Hỷ Muội có chút thất thần.
– À, trên người của ta chỉ đem ba đồng bạc, cho nên hắn đem cái bánh nướng của ta đi luôn, giao cho ta một quyển (( Nam hoang bí chú))
Tô Hỷ Muội ngẩn ngơ trong chốc lát:
– Ngươi chính vì vậy mà học được xong Nam hoang vu thuật?
Trần Tiểu Thiên khiêm nhường nói:
– Một chút da lông mà thôi.
—–o0o—–