Trần Tiểu Thiên gõ ngón tay lên bàn, trịnh trọng nói:
– Phu nhân nếu đã tiết thân bốn lần. không biết thần cụ này đã đỉnh điểm mấy lần?
Tô Hỷ Muội dùng mắt hạnh yêu mị trừng thật to, môi anh đào há thành hình tròn, hiển nhiên không nghĩ tới phải làm thần cụ khiến nàng chịu nhiều đau khổ này đạt đỉnh điểm.
Trần Tiểu Thiên than dài:
– Phu nhân chỉ nhớ rõ mình sung sướng! Liên tiếp tiết bốn lần. nhưng không nhớ để cho thần cụ sung sướng! Khó trách nó không muốn đi ra ngoài!
Tô Hỷ Muội cắn chặt răng răng, ngực phập phồng chốc lát, khó khăn kềm hãm ý muốn tiết thân lần nữa, lạnh giọng:
– Nô tài chết bầm! Thần cụ làm sao mà tiết xuất được!
CMN, đúng quá rồi, gậy xoa bóp làm sao chuyện đó được, nhưng ta thì được a. Trần Tiểu Thiên giả vờ lấy làm lạ nói:
– Phu nhân có điều không biết. Thần cụ này vốn là dùng nam hoang vu thuật chế thành, bản thể sử dụng là ma thần tiếng tăm lừng lẫy ở Nam hoang. Phu nhân tiết bốn lần thân, nhưng không để cho Ma thần phát tiết ra ngoài. Ma thần tự nhiên tức giận, không muốn từ trong cơ thể con người ra ngoài nữa.
Hạ thể kêu ông ông, thần cụ chấn động liên hồi. khiến cho chân Tô Hỷ Muội mềm nhũn, cơ hồ quỳ trên mặt đất. Nàng bỏ kiểu cách nữ chủ nhân, kéo tay Trần Tiểu Thiên, mềm giọng năn nỉ:
– Công tử… cho thiếp thân… nghĩ… nghĩ cách giúp thiếp thân…
Trần Tiểu Thiên vuốt vuốt lỗ tai vừa sờ sờ lỗ tai. ra bộ khó xử, trầm mặc không nói. Tô Hỷ Muội mắt đỏ ngầu, rung giọng chực khóc:
– Nếu… Nếu không rút… sinh mệnh này cũng… cũng khó bảo toàn…
Trần Tiểu Thiên trầm tư, chậm rãi duỗi ngón tay ra.
– Sáu mươi kim thù.
– Cái gì?
Trần Tiểu Thiên vẻ mặt vô tội nói:
– Ta cũng không phải là lừa gạt a. Coi như là dự chỉ tiền công cho ta trước. Mỗi tháng mười kim thù, ta ứng trước sáu tháng.
Tô Hỷ Muội nghiến răng nghiến lợi nói:
– Thương quán hiệu cầm đồ… Mỗi tháng tiền công là sáu lượng bạc!
Trần Tiểu Thiên không lo lắng Tô Hỷ Muội sẽ trở mặt, sáu mươi kim thù mặc dù không ít, nhưng so với lợi nhuận mà Nghê Long tơ có thể mang đến. cũng không tính là cao. Huống chi tình trạng trước mắt cũng không cho Tô Hỷ Muội không đồng ý.
Trần Tiểu Thiên dựa ngửa ra trên ghế:
– Phu nhân cứ nghĩ đi, không ổn thì thôi vậy.
– Sáu mươi thì sáu mươi!
Ngày hôm qua ký văn tự bán mình, giấy bút văn chương còn ở đó chưa dẹp. Trần Tiểu Thiên đem bút nhét vào tay Tô Hỷ Muội:
– Phu nhân viết ra một lát ta đi lấy tiền.
Tô Hỷ Muội tay phát run viết xong, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Mau chút đi… Mau rút…
Trần Tiểu Thiên thu hồi tờ giấy, sau đó nói:
– Không rút được.
Nhìn Tô Hỷ Muội muốn điên bộ dạng. Trần Tiểu Thiên vội vàng nói:
– Trừ phi thần cụ tiết ra trước.
– Vậy thì mau… mau khiến nó bắn ra!
Trần Tiểu Thiên hai tay vuốt tờ giấy:
– Nó cũng không biết xuất ra.
Nước mắt từ gò má Tô Hỷ Muội chảy xuống, khiến diễm phụ càng hoa lệ kiều mị hơn:
– Ngươi nếu không… đem lấy ra… thiếp thân… thiếp thân…
Lúc này yêu phụ thật là gấp gáp rồi, cũng khó trách, hiện tại nàng đã bị gậy xoa bóp hành hạ bốn canh giờ, tính ra là tám tiếng đồng hồ, cho dù nàng có thiên phú dị bẩm, cũng không khỏi đau rát khó chịu vô cùng.
Trần Tiểu Thiên nói:
– Bây giờ chỉ còn dư lại một biện pháp.
Tô Hỷ Muội nước mắt mơ hồ nhìn hắn. Cây gậy xoa bóp đã trong cơ thể nàng quấy phá một đêm. nàng đem hết my công khiến người sắt cũng hóa thế mà nó mềm nhũn một chút cũng không chịu. Tô Hỷ Muội vạn bất đắc dĩ, mới tìm tới Trần Tiểu Thiên, chỉ cần có thể đem thần cụ này lấy ra, cho dù là ba vạn kim thù nàng cũng cho hắn.
Trần Tiểu Thiên nói:
– Thần cụ mặc dù sẽ không tiết xuất, nhưng chỉ cần có người ở thân thể phu người tiết ra, đem thứ ấy bôi lên nó, thần cụ sẽ tự cho là nó đã xong việc, bớt giận nguôi ngoay.
Rốt cuộc biết cách phá giải vu thuật rồi. Tô Hỷ Muội không khỏi nín khóc mỉm cười, vẻ mặt trở nên tao my:
– Nô tài chết bầm… Nghĩ chiếm thiếp thân… Tiện nghi…
Trần Tiểu Thiên phủi tay, đứng lên. vừa đi vừa nói:
– Phu nhân muốn tìm nam nhân khác cũng được, nô tài cáo từ.
Mới vừa bước ra một bước, Trần Tiểu Thiên đã bị người túm chéo áo kéo lại.
– Công tử…
Tối hôm qua Trần Tiểu Thiên dùng cái “Thần cụ” đem Ngưng VŨ lãnh nhược băng sương tiết thân, khiến cho Tô Hỷ Muội thấy vậy nóng mặt tim đập. Nàng bày ra kiểu cách chủ nhân, mạnh mẽ giữ lại thần cụ, chờ Trần Tiểu Thiên đi liền lấy ra dùng thử một lần.
Thần cụ quả nhiên thú vị, Tô Hỷ Muội cho nó vào thể nội, án biện pháp Trần Tiểu Thiên chỉ. ở dưới đáy bấm liền ba cái, nó liền ở trong người chuyển động.
Thần cụ này không cần nhân lực kéo ra đưa vào, lại càng không cần như bình thường động thân phụng nghênh, mà chỉ cần để nó vào thể nội. thân gậy hiện đầy viên bị sẽ bám sát trên thịt như mài mực, không chỗ nào không tới, khoái cảm quả là Tô Hỷ Muội bình sanh không gặp.
Tô Hỷ Muội vừa mừng vừa sợ, không lâu lắm liền tiết thân mất một lần. Đang lúc nàng hài lòng, định lấy thần cụ ra, phát hiện nó phảng phất như mọc rể ở trong người, làm sao cũng không nhổ ra được, dùng mạnh một chút đã đau nhói.
Trong kinh hoảng. Tô Hỷ Muội tiết một lần thân nữa. Nàng không biết đây là Trần Tiểu Thiên thầm làm chuyện xấu. Hắn bảo nàng bấm liền ba cái ở đáy chính là khiến cho chức năng phòng trơn tuột được mở chốt, nếu không tắt chốt mở, chỉ còn có chờ cho điện lực hao hết mới nhổ ra được. Quả nhiên. Tô Hỷ Muội không hiểu điều này, cho đó là thần cụ có phù chú vu thuật trên đó.
Tô Hỷ Muội nghĩ mọi cách không được, bất đắc dĩ, nàng mới nén thẹn, bảo tiểu tỳ tìm đến Trần Tiểu Thiên, nhờ hắn nghĩ hộ ra cách phá giải vu thuật trên thần cụ lí.
Phương pháp Trần Tiểu Thiên nói ra khiến Tô Hỷ Muội bán túi bán nghi, bất quá với bộ dạng hắn đã định liệu trước như vậy, diễm phụ an tâm không ít.
Chỉ cần có thể giải khai vu thuật, lấy ra thần cụ, có cho hắn làm gì với nàng cũng vô phương .
—–o0o—–