Tiên Lộ Phong Lưu

Q.1 - Chương 70 - Tần Nhị Gia.

trước
tiếp

Trần Tiểu Thiên trở lại bên trong viện, khách khí hướng Tần nhị lang chắp tay:

– Tần nhị gia, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Trong quán đang tìm người đi Nam hoang một chuyến, Nhị gia có hứng thú không?

– Nam hoang?

Tần nhị lang nhướng mắt hổ:

– Không đi!

Trần Tiểu Thiên cổ động nói:

– Tần nhị gia tay không đánh chết hai con cọp, công phu tốt như vậy, đợi ở linh thạch quáng này làm đầy tớ không có tiền đồ rồi. Chỉ bằng đi theo ta một chuyến Nam hoang, hai ba tháng là có thể trở lại, lợi ích có được khẳng định không thể thiếu Nhị gia một phần nào.

Tần nhị lang thân thể vừa động, ghế tre đã rung rinh cót két tựa hồ tùy thời sẽ bị chia năm xẻ bảy. Y từ trong mũi xùy một tiếng:

– Nam hoang là địa phương quỷ quái, mười người đi có sáu người không về được, ở lại đây chí ít cũng sống được ba năm! Ngươi cho rằng Nhị gia ta ngu, bị ngươi dụ dỗ một cái là đi theo ngươi chịu chết sao?

Trần Tiểu Thiên vẫn chưa biết Nam hoang có gì đáng sợ, nghe Tần nhị lang nói như vậy, trong lòng không khỏi giật mình cái đột. Nhưng đi Nam hoang còn có cơ hội bốn mươi phần trăm giữ được mạng sống, chứ còn nếu không đi, thi hắn ngay cả một phần trăm cơ hội sống cũng không có, sớm muộn gì cũng sẽ bị băng cổ đông cứng thành cây băng côn mà chết. Bọn chúng còn có chỗ để lựa chọn, còn hắn, một chút dư địa để lựa chọn cũng không.

Nếu Nam hoang nguy hiểm như vậy, vô luận như thế nào cũng phải đem Tần nhị lang theo. Trần Tiểu Thiên trước hết thổi phồng:

– Nghe tiếng Nhị gia đã lâu, là con người hảo hán, võ công cái thế, nghĩa bạc vân thiên!

Sau đó hắn phát ra một tràng cười thật to và lạnh:

– Không ngờ rằng hảo hán là thế mà đối với Nam hoang sợ như sợ cọp, buồn cười a buồn cười!

Tần nhị lang nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng đối với kế khích tướng của hắn thờ ở vô cùng, phe phây cây quạt nói:

– Nhị gia ở chỗ này rất thoải mái, đi Nam hoang cái địa phương quỷ quái kia làm cái gì? Mặc ngươi nói toạc nói quàng xiêng, Nhị gia ta chỉ có hai chữ: Không Đi!

Nói như vậy y cũng cần cho chỗ tốt, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Trần Tiểu Thiên lập tức bày ra hào khí can vân:

– Nhị gia khai điều kiện đi!

Tần nhị lang mở miệng rộng, ngửa mặt lên trời ngáp dài.

Trần Tiểu Thiên vươn ra một bàn tay:

– Năm lượng bạc!

Nhìn Tần nhị lang khinh thường ra mặt, Trần Tiểu Thiên vội vàng bổ sung nói:

– Thương quán trả chủ hiệu cầm đồ mỗi tháng tương đương số này.

Nhị lang nhấp một ngụm trà, ngay cả con ngươi cũng không chuyển.

– Mười lượng bạc!

Tần nhị lang dứt khoát nhắm mắt lại.

– Mười lăm lượng bạc!

Trên mặt dữ tợn của chấp sự co giật liên tục, y quản lý linh thạch quáng, mỗi tháng cũng chỉ mười lăm lượng bạc.

Trần Tiểu Thiên cắn răng một cái:

– Hai mươi lượng bạc!

Tần nhị lang cây quạt cũng không rung, cầm lấy trà lạnh bên cạnh “ừng ực ” uống cạn, xong đặt xuống chấn động xung quanh, rồi nhắm mắt ngáy khò khò.

– Năm mươi lượng bạc!

– Một trăm lượng bạcl

Cuối cùng Trần Tiểu Thiên quyết tâm:

– Mười kim thù! Nhiều hơn nữa sẽ không có đâu!

Coi như tiền lương của hắn tiêu sạch, mười kim thù đem nuôi cái thằng ông nội này rồi.

Chấp sự trên mặt đã run rẩy dữ tợn, Trần Tiểu Thiên ra giá cao như vậy, ngay cả y cũng nhịn không được nghĩ đến chuyện bỏ việc ở đây, cùng hắn đi Nam hoang một chuyến.

Giá cao như vậy có rất ít người có thể cự tuyệt, quả nhiên Tần nhị lang dừng tiếng ngáy, mắt hổ mở ra.

Trần Tiểu Thiên lập tức nói:

– Mười kim thù! Chỉ cần đi theo ta một chuyến, mỗi tháng chính là hai trăm lượng bạc! Như thế nào, Tần nhị gia?

Tần nhị lang vuốt hổ ban trên mặt, trầm ngâm hồi lâu, để cho Trần Tiểu Thiên nhìn mà trong lòng bồn chồn khó chịu vô cùng.

Tần nhị lang gãi gãi cổ, xem trời xem đất, sau một lúc mới lắc lắc khóa sắt:

– Trước tiên đem món đồ chơi này giải khai cho Nhị gia!

Trần Tiểu Thiên vui mừng quá đỗi, lập tức quay đầu hỏi chấp sự:

– Chìa khóa đâu?

Chấp sự cười khổ nói:

– Nếu có chìa khóa, ta đã sớm hai tay cầm đưa cho Nhị gia rơi. Mọi thứ chìa khóa đều ở trong tay Đại quản gia, ta thật không có.

Rốt cục thuyết phục Tần nhị lang vì mình hiệu lực, Trần Tiểu Thiên tươi cười rạng rỡ, đối với chìa khóa cũng không coi là đại sự gì:

– Chuyện chìa khóa dễ nói. Nhấn dấu tay vào nơi này, ta mang Nhị gia cùng bọn chúng trở về.

Chấp sự chạy vội thổi phồng ra một trang giấy, trước hết quát mắng để cho những đầy tớ già yếu nhấn dấu tay, sau đó cung kính đưa tới Tần nhị lang, cười nói:

– Nhị gia chuyến đi này là hổ nhập sơn lâm, long du biển rộng. Tiểu nhân chiếu cố không chu toàn, mong rằng Nhị gia bao dung, bao dung.

Tần nhị lang mở bàn tay to như cái quạt hương bồ ra, hướng lên trên giấy “Phanh” một cái, sau đó đứng dậy. Chiếc ghế tre bị y đè ép oằn xuống, giờ cót két như trút được gánh nặng, khôi phục nguyên trạng.

Tần nhị lang vừa đứng lên, Trần Tiểu Thiên liền phát hiện y so với hắn cao hơn gấp rưỡi, còn thân hình to con gần gấp đôi hắn, xem ra đúng là một tráng hán. Trên mặt y hổ ban vừa sâu vừa dài, một đôi con ngươi tinh quang bắn ra bốn phía, tựa như một đầu Mãnh Hổ đứng thẳng, làm cho người ta cảm giác có một loại uy áp rất mãnh liệt.

Trần Tiểu Thiên gọi xe chiến thú, Tần nhị lang vén khóa sắt trên tay, không chút khách khí chen ngồi vào trong, bả vai rộng rãi cơ hồ đem buồng xe đập vỡ. Y ngông nghênh nhấc tay chân, buồng xe ngồi bốn người mới đầy lập tức bị thân thể khổng lồ của y làm cho chật ních. Y đối với Trần Tiểu Thiên bên cạnh không để ý gì, ngay cả chút khe hở cũng không lưu lại cho hắn.

Trần Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là khách khí nói:

– Nhị gia ngồi được thoải mái là tốt rồi.

Sau đó hắn lấy chiến thu ra cưỡi. Đoàn người vừa rời khỏi hẻm núi không lâu, công trường khai thác linh thạch đột nhiên sinh biến cố. Một loạt võ sĩ thân pháp nhanh nhẹn trong trang phục xanh đỏ áp tới những lều canh và những vòm đá chung quanh, tấn công cực gấp các hộ vệ canh giữ linh thạch quá của Bạch hồ thương quán. Tiếng cồng báo động đánh liên tiếp, vang động cả một góc núi. Tuy nhiên, vụ tấn công quá chớp nhoáng, tiếng báo động vừa vang lên một chút thi đã im bặt. Có mấy kẻ võ công cực kỳ linh mẫn, tốc độ động như sấm chớp, chẳng mấy chốc đã diệt sạch số hộ vệ của linh thạch quáng, bắt đầu tấn công tiêu diệt luôn cả bọn nô lệ đang co rúm sợ hãi tụ tập lại một chỗ,

Trần Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn, tái hẳn sắc mặt. Nếu hắn chậm trê một chút, nói không chừng đã thành hồn oan rồi. Những nô lệ già cả được chọn đi theo xe hắn cũng xôn xao co rúm người. Cả bọn thúc chiến thú chạy nhanh, hy vọng bọn tấn công không thể đuổi theo.

Tuy nhiên, có vẻ như sự cầu mong của họ không được đáp ứng. Một toán võ sĩ chợt xuất hiện chặn đường, thân pháp nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc chiến thú rú vang ngã vật, xe đi trước đổ vỡ tan tành. Huyệt Thái Dương của Trần Tiểu Thiên nhói lên liên tục, cho thấy hàng loạt mạng người trong chốc lát đã lìa xa dương thế.

Khi bọn bịt mặt xông tới xe thứ hai, một tiếng gầm như hổ rống chợt cất lên, khiến các kẻ tấn công loạng choạng lắc lư đầu. Lập tức, mũi xe thứ hai bung ra, một thân hình vĩ đại phóng xuống, tiếng xiềng xích leng keng mang theo tiếng rít gió quật cất lên, chẳng mấy chốc, bọn tấn công bị đập kẻ thi vỡ sọ, tên thi bị kéo đứt phăng luôn thủ cấp.

Trần Tiểu Thiên lúc này đã nhảy xuống chạy quanh chiến thú né tránh liên tục. Một gã võ sĩ đã đến tân công vào hắn. Trần Tiểu Thiên lúc thì chui vào bụng chiến thú, lúc thi lăn thân tránh liên tục. Người hắn thảm hại vô cùng, chần tay luống cuống, xem ra sắp bó tay chịu chết đến nơi. Trần Tiểu Thiên chợt hơi hận không chịu học võ lúc bình thường, để bây giờ không biết làm sao mà tránh.

Khi hắn tuyệt vọng ngã ngửa, lưỡi kiếm của võ sĩ vung lên sắp chém ngang cổ hắn, một tiếng rống cất lên, Tần nhị lang phóng tới, một thể Hắc hổ đào tâm tung ra, bàn tay lập tức thọc ngay vào ngực võ sĩ, khi rút ra mang theo trái tim còn đỏ hỏn đậm thình thịch, cảm tượng máu me ghê rợn vô cùng. Võ sĩ trợn ngược mắt, lập bập như không tin đó là sự thật, cuối cùng ý thức mất đi hẳn.

– Đa tạ!

– Đi, nơi này không ở lâu!

Tần nhị gia xoay lưng thộp cổ hắn kéo dậy, cất bước chạy nhanh. Vừa lúc đó, một tiếng hét chim vang lên, cùng với hai bóng trắng bay nhanh tới:

– To gan, kẻ nào dám mưu đồ đoạt linh thạch quáng của Bạch hồ thương quán ta. Chết!

—–o0o—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.