“Nếu ta có thể dung hợp tinh luyện toàn bộ võ kỹ học được ở quảng trường Tinh Võ gia tộc ngày ấy vào Linh La kiếm, thì vừa rồi sẽ không bị quẫn bách như thế! Hiện tại ta mới dung hợp chừng sáu mươi phần trăm bộ phận võ kỹ kia, thêm thời gian hai ngày nữa mới có thể dung hợp hoàn toàn phần võ kỹ bất nhập lưu”.
Hạ Ngôn cũng không có dừng lại lâu ở Hội trưởng Cực Hạn Khiêu Chiến. Sau khi so đấu khiêu chiến chấm dứt, Hạ Ngôn lấy kim tệ phần thắng, trước tiên trích ra một ngàn năm trăm kim tệ trả lại cho hội trưởng. Số còn lại cộng thêm kim tệ do đặt cửa thắng, trên người Hạ Ngôn hiện tại vẫn còn có hơn một ngàn kim tệ.
Sau khi rời đi hội trường, để cắt một số cái đuôi theo dõi mình, Hạ Ngôn đánh một vòng lớn ở trong thành, rồi mới cởi bỏ mặt nạ đi rất nhanh về hướng Hạ gia.
Những kẻ theo dõi muốn biết thân phận chân chính và nơi cư ngụ của Hạ Ngôn, sau một hồi đi vòng vòng liền mất tung tích hắn. Cả đám đều ủ rũ, tốc độ của Hạ Ngôn thật sự quá nhanh, bọn họ căn bản là theo không kịp.
Ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Linh La đã thành người nổi tiếng. Trong thành Ngọc Thủy chỉ cần là người ưa thích hoặc là thường thường tới Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến đặt cửa, đã không người nào là không biết Linh La: kẻ khiêu chiến mới nổi lên ở hội trường khiêu chiến này, đã đem tới cho mọi người nhiều bất ngờ.
Nhất là trận chiến đấu hôm nay đánh bại dã thú Vương Phúc Sinh, lại càng kinh tâm động phách, cực kỳ hồi hộp lôi cuốn. Mà võ kỹ Linh La phát huy trong khiêu chiến, cũng làm rung động tâm linh rất nhiều người. Kiếm kỹ hoàn mỹ đó khiến mọi người nhìn thấy đó mà không thể theo kịp.
Trong trạch viện Hạ gia!
Hiện tại khi con cháu Hạ gia nhìn thấy Hạ Ngôn đều là nhiệt tình chào hỏi, từ rất xa nhìn thấy Hạ ngôn, cũng đã chạy tới chào hỏi làm quen. Mà ngay cả các trưởng bối nhìn thấy Hạ Ngôn, cũng là tươi cười không ngừng.
– Hạ Ngôn ca ca! Hạ Ngôn ca ca!
Lúc này, từ xa đã bắt đầu kêu Hạ Ngôn chính là một đứa nhỏ năm sáu tuổi, Hạ Ngôn nhận được đứa nhỏ này tên là Hạ Vũ, mắt to đen nhánh, phi thường thông minh.
Hạ Ngôn nhìn thấy Hạ Vũ chạy tới, liền dừng chân cười nói:
– Hạ Vũ à! Sao không ở nhà với gia gia chạy đâu vậy?
Gia gia của Hạ Vũ là Hạ Phúc là một trong chín vị trưởng lão Hạ gia. Cũng không am hiểu võ kỹ giống như Hạ Trường Hà. Tính tình phi thường tốt, ôn nhu tao nhã, chưởng quản sổ sách chính yếu của Hạ gia.
Hạ Vũ chạy đến bên Hạ Ngôn , ngẩng đầu, trên mặt mang theo vẻ vui mừng, non nớt nói:
– Gia gia đang bận, đệ tự mình chạy đi chơi. Hạ Ngôn ca ca! Gia gia nói về sau huynh sẽ làm tộc trưởng đấy.
Hạ Ngôn nghe Hạ Vũ nói những lời này, trong lòng vừa động, chợt nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vũ nói:
– Hạ Vũ! Không được nói lung tung. Cẩn thận coi chừng gia gia nổi giận đấy.
Loại chuyện này cũng không thể tùy tiện nói ra, Hạ Vũ tuy rằng còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là cháu trai của trưởng lão, đúng là có rất nhiều người nghĩ đến vị trí tộc trưởng gia tộc.
Hạ Vũ nghiêng đầu chỉ chỉ vào mình, nghiêm trang nói:
– Hạ Ngôn ca ca! Hạ Vũ cũng không nói bậy, giữa trưa hôm nay gia gia cùng phụ thân nói chuyện, đã nói là Hạ Ngôn ca ca về sau có thể trở thành tộc trưởng. Gia gia còn nói: phụ thân về sau nhất định phải lập quan hệ tốt với Hạ Ngôn ca ca. Hạ ngôn ở ngoài cửa lén nghe được mà.
Hạ Vũ nói thật nghiêm trang, Hạ Ngôn không khỏi nhíu mày. Xem ra, chuyện này đúng là Hạ Vũ trong lúc vô ý nghe được, giờ đi nói lại với mình. Đứa nhỏ Hạ Vũ này tuy rằng thông minh, nhưng tuổi còn nhỏ, căn bản là không biết nói cái gì nên nói cái gì không.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hạ ngôn ngồi xổm xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ nói:
– Hạ Vũ này! Chuyện ày không có thể nói khắp nơi, biết không? Bằng không, gia gia sẽ phát cáu, sẽ giận Hạ Vũ đấy!
Hạ Vũ chớp chớp ánh mắt sáng ngời, khẩn trương hỏi:
– Gia gia thật sự sẽ giận sao?
Hạ Vũ biết rằng gia gia tuy rằng thương yêu hắn, nhưng nếu thật sự nổi giận thì cũng rất dọa người. Hạ Vũ cũng không muốn gia gia nổi giận.
– Thật đó! Tuy nhiên chỉ cần Hạ Vũ không nói lung tung, thì gia gia sẽ không tức giận.
Hạ Ngôn cười tươi nói.
Hạ Vũ vội vàng gật đầu, trịnh trọng nói:
– Hạ Vũ nhất định không nói nữa. Hạ Ngôn ca ca. Huynh cũng đừng nói cho gia gia biết nha.
Trẻ con khờ dại, chính là như thế!
Vừa đi về hướng tiểu viện của mình, Hạ Ngôn vừa ngẫm nghĩ về chuyện nghe được từ miệng Hạ Vũ: “Xem ra, tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão đã có ý bồi dưỡng mình làm tộc trưởng tương lai, chuyện này không thể được!!!” Hạ Ngôn đối với vị trí tộc trưởng không hề có ý niệm gì. Mục tiêu của Hạ Ngôn là khiêu chiến Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy, trở thành tân Đường chủ Thánh đường. Đường chủ Thánh đường, đúng là hấp dẫn hơn nhiều so với tộc trưởng gia tộc.
Hơn nữa, nếu thật sự bị trở thành người được chọn bồi dưỡng làm tộc trưởng tương lai, vậy thì sau này, khẳng định sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào mình, bị gò bó làm chuyện gì cũng không thể tùy tiện như hiện tại.
Tiểu Thanh vừa mới đem một số quần áo ra phơi nắng trong sân, liền nhìn thấy Hạ Ngôn đẩy cửa vào sân, vội chào đón, trên cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp còn lóng lánh những hạt mồ hôi trong suốt.
– Thiếu gia! Ngài đã trở lại?
Tiểu Thanh vui mừng chào.
Hạ ngôn bởi vì vấn đề đang suy nghĩ, mày mặt nhăn nhó, không yên lòng thuận miệng ừ một tiếng.
Tiểu Thanh chú ý thấy Hạ Ngôn dường như không ưng ý điều gì, vội vàng có chút khẩn trương thật cẩn thận thấp giọng nói:
– Thiếu gia! Ngài làm sao vậy? Tức giận à?
Hạ Ngôn chợt tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Tiểu Thanh, không khỏi cười khổ một tiếng nói:
– Tiểu Thanh! Ở trong mắt cô, ta thực đáng sợ vậy sao? Ta vừa rồi đang suy nghĩ một việc, không liên quan tới chuyện của cô. Còn nữa, sau này không cần gọi ta là thiếu gia, cứ gọi ta hạ ngôn đi.
Tiểu Thanh thấy trên mặt Hạ Ngôn lộ ra vẻ tươi cười, lúc này mới yên tâm, nhưng lại nghe Hạ Ngôn nói đừng gjoi hắn là thiếu gia, lập tức lại hết sức lo sợ nói:
– Thiếu gia! Tiểu Thanh không dám! Tiểu Thanh chỉ là một nha hoàn, như thế nào có thể kêu tên của thiếu gia chứ? Nếu như bị tộc trưởng biết, Tiểu Thanh sẽ không được tiếp tục ở lại Hạ gia nữa.
Tiểu Thanh biết Hạ Ngôn không tức giận, nói chuyện trở nên thoải mái hơn nhiều, nàng cũng là một thiếu nữ thông minh lanh lợi.
Hạ Ngôn mặt nhăn nhíu, còn nói thâm.
– Vậy về sau khi ở riêng cùng một chỗ cô cứ kêu ta là Hạ Ngôn ca ca đi! Đúng rồi Tiểu Thanh! Về sau khi cô rảnh rỗi không có việc gì, thì cứ ra ngoài đi dạo, không cần ở lỳ trong cái ổ tiểu viện này.
Hạ Ngôn nhìn quanh trước sau, đoán rằng nếu không cần thiết Tiểu Thanh khẳng định sẽ không ra khỏi cửa sân nhà, liền nói ra câu như thế. Kỳ thật tuy rằng Tiểu Thanh chỉ là thân phận nha hoàn, nhưng là ở trong lòng Hạ Ngôn, hắn chưa từng xem Tiểu Thanh là người thấp kém. Trước kia không phải địa vị thân phận của hắn ngay cả một hạ nhân cũng không bằng sao?
Tiểu Thanh chu cái miệng nhỏ nhắn, tay vò vò gấu váy màu xanh nhạt của mình, cúi thấp đầu lí nhí nói:
– Thiếu… Hạ Ngôn… Ca ca! vậy đi… ta đi ra ngoài cũng không biết làm cái gì, ta ở trong sân ngắm hoa, cũng tốt rồi.
Hạ Ngôn cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu.
– Tùy cô! Dù sao lúc nào cô muốn ra ngoài một chút thì cứ đi đi! Cũng có thể ra bên ngoài phường thị dạo chơi, mua sắm một ít vật dụng của các cô gái.
Nói đến mua đồ vật này nọ, Hạ Ngôn đột nhiên nghĩ tới, Tiểu Thanh một tháng tiền lương ít như vậy, khẳng định sẽ không đủ để mua sắm này nọ. Hắn liền lục tìm trong túi tiền của mình, thoáng chần chừ một chút: nếu ta cấp quá nhiều, chỉ sợ Tiểu Thanh cũng không dám nhận, xoay chuyển ánh mắt, Hạ Ngôn lấy ra một kim tệ.
– Tiểu Thanh! Cô cầm lấy! Không có việc gì thì đi phường thị xem náo nhiệt, nhìn thấy vật gì thích cứ mua dùng.
Nói xong, Hạ ngôn đưa kim tệ tới trước mặt Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nhìn thấy Hạ Ngôn đưa cho mình một kim tệ, lập tức sắc mặt đại biến thụt lui hai bước, tay chân luống cuống nói:
– Hạ Ngôn ca ca! Ta không thể nhận! Mỗi tháng ta lãnh tiền công rất nhiều rồi!
Một kim tệ đối với một nha hoàn mà nói , không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn. Nửa năm tiền công của nàng cộng lại cũng chỉ có một kim tệ mà thôi! Mà Hạ Ngôn vừa xuất túi liền cho nàng một kim tệ, khó trách nàng bị dọa đến hoảng sợ.
Hạ Ngôn nhìn thấy bộ dáng của nàng, thầm nghĩ: may mà khôgn trực tiếp lấy ra một nắm kim tệ đưa cho nàng, tuy rằng sau này ta mua dược phẩm còn thiếu rất nhiều kim tệ, nhưng cũng không thiếu chút đỉnh thế này. Nếu đã theo bên người ta, đương nhiên không thể để Tiểu Thanh chịu thiệt.