Linh La Giới

Chương 82 - Phi Vân

trước
tiếp

Chân mày Mạc Khải nhíu vài cái, những dược liệu này mỗi một thứ đều vô giá, quý báu dị thường. Nếu hắn có thể tìm được như vậy sẽ kiếm được một khoản lớn. Bất kể thế nào đều phải hết sức đi tìm.

Ý niệm vừa chuyển, Mạc Khải khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười, ha ha nói:

– Tiên sinh tôn kính. Mấy loại dược liệu ngài cần này đều có chút hiếm thấy, trong tiệm thuốc chúng ta cũng chỉ có tích trữ hai loại trong số đó thôi. Nếu là ngài có thể cho ta một ít thời gian, ta nhất định hết sức tìm đủ những dược liệu này. Chỉ là giá cả…

Nói đến đây Mạc Khải bắt đầu ấp úng, ánh mắt lóe lên nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ của Hạ Ngôn.

Mạc Khải có thể quản lý tiệm thuốc của phòng đấu giá, năng lực kinh doanh của hắn đương nhiên không tồi, am hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Tuy nhiên hiện tại Hạ Ngôn đội mặt nạ, hắn đã không có biện pháp chỉ có thể từ giọng nói của Hạ Ngôn mà dự đoán.

Hạ Ngôn gật gật đầu, vốn hắn cũng không nghĩ lập tức mua sắm đầy đủ các loại dược liệu này.

– Ta biết giá cả của chúng có vẻ đắt tiền. Mạc Khải tiên sinh, ngươi cảm thấy được mua sắm những dược liệu này cần bao nhiêu kim tệ?

Chân mày Hạ Ngôn giật giật, hỏi.

Trải qua khiêu chiến lôi đài trung cấp, hiện tại tài sản của Hạ Ngôn đại khái khoảng 3. 6 vạn kim tệ.

– Vậy… Hắc hắc! Tiên sinh tôn kính, vừa rồi ta tính sơ sơ, tổng cộng có thể phải cần 4 vạn kim tệ!

Mạc Khải ấp úng nói ra con số này.

4 vạn kim tệ. Khoản tiền này bất kể ở đâu tuyệt đối là một con số trên trời.

Cho dù là ba đại gia tộc thành Ngọc Thủy cũng không có khả năng tùy ý xuất ra được 4 vạn kim tệ.

Hạ Ngôn nghe thấy, trong lòng chấn động. Tuy rằng hắn đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị con số 4 vạn này làm cho giật mình.

Nếu con số này đối với một người coi tiền như mạng chỉ sợ so với lấy mạng bọn họ còn khó chịu hơn.

Chỉ là pha chế dược phẩm, còn không phải luyện đan mà đã cần dược liệu đắt tiền như vậy. Tương lai nếu thành Linh Sư, bắt đầu luyện đan vậy không phải là… Đối với dược liệu lão nhân Thánh Hoàng yêu cầu, trong lòng Hạ Ngôn bất đắc dĩ rất nhiều.

Hạ Ngôn mắt trợn ngược!

Tuy nhiên ý nghĩ lại chuyển, nếu là pha chế dược phẩm đánh vào cảnh giới Linh Sư, tự nhiên cần một ít dược liệu đặc thù mới được. Nếu là cần dược liệu quá rẻ vậy thật đúng là phải hoài nghi tác dụng của dược phẩm này.

– Kim tệ thôi, không thành vấn đề! Mạc Khải tiên sinh, lần trước ngươi từng nói… ưu đãi giảm hai phần. Ngươi còn nhớ chứ?

Ánh mắt Hạ Ngôn xoay chuyển, đồng tử thâm thúy nhìn chăm chú lên mặt Mạc Khải.

Bị Hạ Ngôn nhìn như vậy, trái tim Mạc Khải không khỏi co bóp vài lần.

Nếu Hạ Ngôn không nói đến ưu đãi này Mạc Khải tự nhiên cũng không nhắc đế. Hiện tại nếu Hạ Ngôn đã nói ra, hắn cũng không thể không thừa nhận. Bộ mặt khổ sở, Mạc Khải gật mạnh đầu, cười khan nói:

– Đương nhiên… đương nhiên…

– Còn nữa. Ngươi cũng không nên bịp ta giá cả, nếu bị ta phát hiện giá cả dược liệu của ngươi so với người khác cao hơn. Hừ…

Bàn tay Hạ Ngôn khẽ động, một đạo khí lưu làm cho người ta sợ hãi phát ra một tiếng kêu chói tai phi ra ngoài cửa tiệm thuốc.

Tròng mắt Mạc Khải muốn trừng ra ngoài, sắc mặt lập tức như tro tàn. Tuy rằng hắn là quản sự tiệm thuốc phòng đấu giá, năng lực về mặt võ kỹ cũng không quá lớn. Hơn nữa lá gan của hắn cũng không lớn, thậm chí có thể nói là cực kỳ nhỏ.

– Yên tâm đi, chỉ cần ngươi bán dược liệu đúng giá cho ta, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt. Cơ hội chúng ta hợp tác về sau còn rất nhiều.

Hạ Ngôn sau khi đánh một cái tát, lại cho một cây kẹo đường.

Nghe được những lời này, Mạc Khải mới hơi chút yên tâm, nuốt ngụm nước miếng, tuy nhiên trong lòng vẫn rất bồn chồn.

– Nhất định… nhất định…

Mạc Khải liên tục gật cái đầu thưa thớt tóc:

– Vậy… Hiện tại tiệm thuốc có hai loại dược liệu tích trữ, ngài xem… Ngài lấy trước hay là để lấy cùng với các loại kia một thể?

Lúc này nữ tử trẻ tuổi đáng yêu trong tiệm thuốc kia đang mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn Hạ Ngôn và Mạc Khải, bộ dáng tò mò.

– Mạc Khải tiên sinh. Ngươi cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị?

Hạ Ngôn suy nghĩ rồi hỏi.

Mạc Khải chớp mắt, suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói:

– Chỉ sợ ít nhất phải cần một tuần. Ta phải điều động dược liệu từ thành Tử Diệp.

Từ thành Tử Diệp đến thành Ngọc Thủy, cả đi và về xe ngựa bình thường đại khái cần thời gian một tuần.

Hạ Ngôn gật đầu:

– Vậy được. Một tuần sau ta lại đến lấy dược liệu, đến lúc đó ta sẽ mang hết kim tệ đến.

Hơn ba vạn kim tệ nếu toàn bộ đều là tiền mặt cần dùng một cái rương lớn mới đủ, ước chừng hơn ba trăm lượng vàng.

– Được được! Hoàn toàn không vấn đề!

Mạc Khải liên tục gật đầu cúi người, trên đầu xuất hiện một tầng mồ hôi.

Hạ Ngôn xoay người, phất phất tay với nữ tử trong tiệm thuốc. Hiện tại nàng còn có chút thất thần đứng chắn trước cửa.

– Hả?

Thấy Hạ Ngôn huơ huơ tay trước mặt mình, nữ tử này mới đột nhiên tỉnh lại kinh hãi hô một tiếng, vẻ mặt thất kinh.

Hạ Ngôn cười thầm trong lòng.

– Lan Chi. Ngươi không đi làm việc, đứng đây làm gì?

Mạc Khải tối sầm mặt, trách mắng.

Hắn lo lắng Lan Chi khiến Hạ Ngôn mất hứng. Vừa rồi Hạ Ngôn tiện tay đánh ra một đạo sóng khí kia hoàn toàn khiến hắn hoảng sợ.

Mạc Khải tuy rằng thực lực bản thân không mạnh nhưng lại từng gặp qua một số cường giả. Hắn biết cho dù là cường giả hậu kỳ đỉnh bình thường cũng không thể thoải mái rõ ràng phát nội lực ra ngoài như vậy.

Người đeo mặt nạ này lại có thể làm được, thực lực của hắn thậm chí có thể là một Linh Sư!

Có cho thêm Mạc Khải một lá gan cũng không dám đắc tội người có khả năng là Linh Sư.

– A! Vâng!

Lan Chi vội vàng gật đầu, xoay người luống cuống tay chân tiếp tục chăm sóc dược liệu đặt trên quầy.

– Tiên sinh ngàn vạn lần đừng để ý, cô bé này kinh nghiệm còn kém.

Mạc Khải hắc hắc ho khan mấy tiếng, giọng tràn đầy áy náy.

Hạ Ngôn lắc đầu:

– Không sao! Chuyện dược liệu làm phiền Mạc Khải tiên sinh. Ta còn có việc, đi trước!

Hạ Ngôn ôm quyền hướng Mạc Khải, nhanh chóng rời đi tiệm thuốc phòng đấu giá trong tiếng cười đưa tiễn vui vẻ của Mạc Khải.

“Vất vả kiếm được hơn ba vạn kim tệ, xem ra lập tức muốn đưa hết ra ngoài! Về sau còn không biết phải luyện chế cái gì, ta phải tích góp càng nhiều kim tệ mới được.” Hạ Ngôn ở trên đường vừa đi vừa nghĩ.

Ngày mai là ngày mà Hạ Ngôn khiêu chiến chủ lôi đài cao cấp Phi Vân.

Nếu hắn có thể thắng lợi, như vậy sẽ đạt được tiền thưởng 5 vạn kim tệ.

“Không biết tỷ lệ cược của Phi Vân thế nào!”

Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động.

“Có lẽ tỷ lệ cược của Phi Vân nhất định sẽ cao hơn một ăn một. Nếu ta đặt hết kim tệ, cuối cùng thắng lợi ít nhất có thể kiếm được hơn ba vạn kim tệ. Chỉ là, chẳng may mà thua… Vậy thì tiền mua dược liệu sẽ không còn!” Hạ Ngôn nhíu nhíu mày.

Tư liệu về Phi Vân, Hạ Ngôn cũng đã hiểu rõ, biết Phi Vân từng là Linh Sư người người kính sợ. Nói cách khác hiện tại Phi Vân cho dù kém thế nào thì cũng có thể phát huy ra uy lực võ kỹ một trăm độ. Mà Hạ Ngôn mới dung hợp “Thiên Vũ Thần Thương” được 80%, Linh La kiếm đại khái chỉ có thể phát huy ra uy lực chín mươi tám độ.

Chủ yếu nhất là Phi Vân từng là Linh Sư, trải qua vô số lần chém giết, kinh nghiệm chiến đấu nhất định hết sức phong phú. Hơi chút không cẩn thận, Hạ Ngôn liền có thể thật sự thua trận.

Hạ Ngôn cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể chiến thắng Phi Vân.

“Đặt thì đặt! Nếu có thể thắng Phi Vân, thêm được năm vạn kim tệ tiền thưởng, ít nhất ta đã có mười hai vạn kim tệ. Số tiền đó đủ cho ta sử dụng một đoạn thời gian”. Hạ Ngôn đánh liều, hạ quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.