Vu Thần Kỷ

Chương 1868 - Thánh Nhân Bị Nhốt

trước
tiếp

Trong Hồng Mông hỗn độn, Vũ Dư đạo nhân hú một tiếng, hai tay vung về phía trước, Tru Lục Hãm Tuyệt kiếm trận dần dần thu hồi, hóa thành hào quang bốn màu nhập vào trong tay hắn. Xa xa, Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân tính cả một đám môn nhân đều thu công đứng dậy, nhìn một mảng Hồng Mông hư không trống rỗng cất tiếng cười to.

Ngu Man đã bị triệt để luyện hóa, không chỉ bị đánh cho hồn phi phách tán, ngay cả toàn bộ ký ức ở sâu trong nguyên linh của hắn cũng bị rút ra từng tia một, bị huynh đệ ba người Vũ Dư đạo nhân nghiên cứu thấu triệt rõ ràng.

Vũ Dư đạo nhân ngửa mặt lên trời thét dài, lấy ra hồ lô rượu thống khoái đầm đìa hướng trong mồm trút mấy ngụm rượu ngon: “Thống khoái, thống khoái, một trận đánh thật thống khoái, hay thay, hay thay. Kẻ này hung mãnh như thế, cuối cùng bị mài tan nguyên linh lạc ấn.”

Trong mắt Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân đồng thời chợt lóe tinh quang, đều cười lên.

Nơi này là Hồng Mông hỗn độn, cách Bàn Cổ thế giới rất gần, cách Bàn Ngu thế giới lại vô cùng xa xôi, mà Ngu Man lại là thánh nhân đã dung hợp với thiên đạo Bàn Ngu thế giới, có thể ở nơi này tru sát Ngu Man, thậm chí triệt để phá hủy nguyên linh lạc ấn của hắn, khiến hắn thật sự hóa thành tro bụi, đối với Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân mà nói, cũng là khiêu chiến trước nay chưa từng có.

Có kinh nghiệm tru sát Ngu Man, tương lai lại gặp được thánh nhân đến từ vực ngoại, bọn họ cũng có thể vung kiếm chém, không cần dây dưa lâu như lần này.

Cười dài một tiếng, trong cơ thể ba người vang lên từng đợt tiếng sấm, tâm huyết bọn họ dâng trào, tinh thần bay cao, chỉ cảm thấy đạo hạnh đột nhiên hướng phía trước đột phá một mảng lớn, cả người lâng lâng mơ hồ có hào quang lộ ra, pháp lực quanh thân dâng trào, đem hỗn độn xung quanh chấn động tới mức sôi sục một mảng.

“Đi thôi!” Vũ Dư đạo nhân thét dài một tiếng, Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân lần lượt dẫn dắt môn nhân đệ tử hướng Bàn Cổ thế giới quay về, từng luồng sáng xuyên qua hỗn độn, trong khoảnh khắc đã đến trong hồng hoang tinh không cỉa Bàn Cổ thế giới.

Cơ Hạo chân đạp Thiên Địa Kim Kiều, đang lẳng lặng chờ đợi ở trong tinh không.

Đám người Vũ Dư đạo nhân từ trên trời xuyên qua quay về, Cơ Hạo vui vẻ hướng Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân phân biệt lễ bái, Vũ Dư đạo nhân túm bả vai hắn đem hắn xách lên, chẳng hề để ý nói: “Không cần đa lễ, lần này đến, lại là muốn chiếm của ngươi một chút lợi ích… Mấy lần trước, Mộc đạo nhân kia đã từng hứa hẹn, toàn lực ra tay giúp ngươi ba lượt?”

Cơ Hạo khẽ nhíu mày, trước đó vài ngày Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân khí thế hùng hổ đánh lên thiên đình, kết quả hang ổ bọn họ bị mười vị thánh nhân dị tộc bọn Ngu Hoặc liên thủ công phá, bọn họ sốt sắng vội vã quay về sào huyệt cứu viện, bất đắc dĩ hứa hẹn Cơ Hạo toàn lực giúp hắn ba lượt.

“Đúng là như thế. Sư tôn, chẳng lẽ muốn bọn họ ra tay?” Cơ Hạo cười nói: “Chỉ sợ bọn họ xù nợ!”

“Nếu ngươi đi nói với bọn họ, chín phần mười là xù nợ.” Trong mắt Vũ Dư đạo nhân chợt lóe hàn quang, hắn cười lạnh hung dữ nói: “Nếu chúng ta cùng đi gặp bọn họ, không cho phép bọn họ xù nợ, cùng lắm thì, liên thủ phá đi của bọn họ ba năm lượng kiếp tu vi, xem bọn họ đau lòng hay không!”

Thanh Vi đạo nhân cũng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra một mảng thần quang lạnh lẽo: “Không chỉ có thế, lần này còn phải tử tế so đo với bọn họ một phen… Vực Ngoại Thiên Ma kia, lại là bọn họ đưa tới, món nợ này, cũng phải tính toán kỹ càng.”

Đại Xích đạo nhân thì lại nhất quán thong dong lạnh nhạt mỉm cười gật đầu, mặc cho Thanh Vi đạo nhân và Đại Xích đạo nhân ở nơi này nổi hung.

Thiên Địa Kim Kiều hóa thành một dải cầu vồng màu vàng dài trăm vạn dặm, ở dưới ba người bọn Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân liên thủ thúc dục, Thiên Địa Kim Kiều dùng một loại tốc độ có thể xưng là khủng bố cấp tốc xuyên qua ở trong hư không.

Cơ Hạo đứng ở phía sau Vũ Dư đạo nhân, còn chưa kịp hàn huyên xong với A Bảo, Quy Linh mấy sư huynh sư tỷ, phía trước một mảng tinh quang sáng lạn, Thiên Địa Kim Kiều đã bạo lực vô cùng xuyên thấu mấy chục tầng cấm chế bí ẩn đến cực điểm, xâm nhập trong một mảng tinh không huy hoàng sáng lạn.

Trong tinh không mênh mông, một khối lục địa hình tròn đường kính chín dặm lẳng lặng lơ lửng, chính giữa khối lục địa không lớn mọc ra một cái cây bồ đề cao trăm trượng, dưới tàng cây là một hồ nước bảy màu đường kính trăm trượng, một đóa thất thải thần liên lẳng lặng nổi ở mặt nước, không ngừng phóng ra từng đợt hào quang khí lành.

Bộ rễ cây bồ đề cực kỳ phát triển, vô số rễ cây màu vàng sẫm xuyên thấu khối lục địa hình tròn, mang theo ánh sáng lấp lánh mơ hồ hướng bốn phương tám hướng kéo dài ra không biết bao nhiêu ức vạn dặm, có một số rễ cây chui đầu vào trong hồng hoang tinh thần phụ cận, có chút rễ cây thì trực tiếp nhập vào hư không.

Trong mỗi một nháy mắt, đều có thiên địa linh khí, tạo hóa tinh túy không thể đong đếm bị bộ rễ khổng lồ của cây bồ đề hấp thu, đều hội tụ ở trong cây bồ đề. Sau khi trải qua chuyển hóa phức tạp mà kỳ diệu, trên cành lá tươi tốt của cây bồ đề vô số phiến lá long lanh trong suốt không gió tự động, thỉnh thoảng có một chút chất lỏng bảy màu long lanh trong suốt từ trên phiến lá nhỏ xuống.

Dịch nho nhỏ nhỏ xuống ở trong hồ nước bảy màu, liền phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Đinh đương’ dễ nghe, giống như bảo châu rơi vào khay ngọc.

Mà giọt dịch nếu rơi ở trên thất thải thần liên, theo tiếng vang ‘Xẹt xẹt’, sẽ có các giọt sương mù bảy màu từ trong hoa sen bốc lên, hư vô mờ mịt, ở trong hư không sương mù bảy màu không ngừng ngưng tụ thành các thần văn mơ hồ mông lung.

Vũ Dư đạo nhân cười lớn một tiếng, đạp mạnh một cước Thiên Địa Kim Kiều, ầm một tiếng, Thiên Địa Kim Kiều phun ra vạn trượng kim quang, hung mãnh hướng khối lục địa chỗ cây bồ đề cùng thất thải thần liên kia lao tới.

‘Ài ~~~’, một tiếng than nhẹ đau khổ vô cùng truyền đến, xung quanh Thiên Địa Kim Kiều đột nhiên có vô số ảo giác hiện lên. Vô số thiên nữ nhảy múa, vô số phi thiên tấu nhạc, trên bầu trời là các thần linh đang uống rượu mở tiệc vui vẻ, trên đại địa ức vạn sinh linh sinh sản sinh lợi, trong lòng đất thì là vô số ác quỷ rống giận rít gào.

Các loại cảnh tượng kỳ dị của thiên địa nhân tam giới đập vào mặt, càng có từng làn gió thơm thấm vào ruột gan, khiến người ta thần hồn điên đảo, linh hồn cũng như muốn bay ra bên ngoài cơ thể.

Thiên Địa Kim Kiều chợt chấn động, Thiên Địa Kim Kiều vốn bay nhanh về phía trước chợt giảm tốc độ, hầu như là dịch chuyển từng tấc một về phía trước.

Vũ Dư đạo nhân cười lạnh một tiếng, tay phải chỉ một cái, kiếm quang bốn màu bắn nhanh ra, hóa thành một bánh xe kiếm cực lớn hướng hư không quấy một phát, chỉ nghe tiếng rú thảm không dứt bên tai, vô số ảo giác đều bị một kiếm của hắn chém vỡ, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số bóng người vặn vẹo mông lung bị chém nát.

“Vực Ngoại Thiên Ma?” Cơ Hạo hoảng sợ khiếp sợ.

“Chính là Vực Ngoại Thiên Ma!” Đại Xích đạo nhân thản nhiên nói: “Hai vị đạo hữu, các ngươi lấy Vực Ngoại Thiên Ma đi lớn nhỏ ba ngàn thế giới diễn hóa đại đạo, đưa tới Thiên Ma lại không thể ước thúc tự nhiên, hiện tại ngay cả bản tôn hai vị đạo hữu cũng đã bị Thiên Ma vây khốn… Có cần huynh đệ bần đạo viện thủ hay không?”

Cây bồ đề, thất thải thần liên hơi lay động, vô số bóng người bảy màu vặn vẹo hiện lên ở bên người bọn họ. Những bóng người bảy màu đó khí tức mạnh mẽ đến cực điểm, so với Ngọc Tôn, Hà Tôn đám Thiên Ma thủ lĩnh Cơ Hạo năm đó gặp được thì mạnh hơn rất nhiều.

Đột nhiên, hào quang bảy màu sáng bừng lên, phía trên cây bồ đề, thất thải thần liên, mơ hồ có thể thấy được một phương lưu ly thế giới thanh tịnh trong suốt, hai thần nhân toàn thân tỏa ra kim quang, khắp người treo chuỗi ngọc bảo châu mặt mày đau khổ nằm ngang ở dưới hai tòa linh lung bảo tháp của lưu ly thế giới, bên người bọn họ quấn quanh vô số bóng người bảy màu, quả thực giống như hai ngọn núi nhỏ đem bọn họ đè ở phía dưới.

Rõ ràng, hai vị thần nhân này bị nhốt ở ở trong một phương lưu ly thế giới này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.