Độc Tôn Tam Giới

Chương 31 - Câu Ngọc Công Chúa Tâm Lý Mâu Thuẫn 1

trước
tiếp

Giang Trần phảng phất chứng kiến vô số giày nhỏ hướng mình bay tới, người đứng đầu cùng nhị đương gia Tiềm Long thi hội đều hận mình, trên Tiềm Long thi hội, không để cho hắn khó khăn, có người tin sao?

Phiền muộn trong chốc lát, Giang Trần mới sợ hãi hỏi:

– Cô cô ngươi, chắc có lẽ không mang thù a?

– Hì hì, nàng rất thương ta. Đối với người khác mang thù hay không, Chỉ Nhược cũng không biết! Giang Trần ca ca, ngươi đừng sợ, có rảnh ta giúp ngươi cầu tình.

– Hừ, ai cầu tình đều vô dụng. Giang Trần! Giang Hãn Hầu truyền nhân, giai đoạn trước khảo hạch thành tích kế cuối, ba hạng trụ cột khảo hạch trước mắt toàn bộ không có thông qua!

Bên cạnh hòn non bộ, Câu Ngọc công chúa thay đổi một thân cung trang vàng nhạt, không biết lúc nào lại xuất hiện.

Mang trên mặt vài phần cười lạnh:

– Giang Trần, ngươi thật đúng là cực phẩm a.

Có câu lợn chết không sợ nước nóng. Chuyện cho tới bây giờ, Giang Trần chỉ có thể mặc kệ:

– Như thế nào? Ngươi muốn trả đũa ta sao?

– Trả đũa?

Khóe miệng Câu Ngọc vẽ ra một tia cười lạnh.

– Ngươi bây giờ ngay cả tư cách để cho ta trả đũa cũng không có, chờ ngươi có bản lĩnh tiến vào khảo hạch cuối cùng nhất, lại lo lắng loại sự tình này a.

Đúng vậy, ngay cả khảo hạch trụ cột cũng qua không được, Câu Ngọc công chúa thân là người phụ trách đệ nhất, không bỏ xuống được tư thái đi chèn ép a.

– Ha ha, nữ nhân ngu xuẩn này, quá coi thường bổn thiếu gia rồi.

Giang Trần biết rõ, ở trong nội tâm Câu Ngọc, chắc hẳn đã đem mình cùng sáu chữ “không học vấn không nghề nghiệp” này phủ lên rồi.

Đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, là Ngọa Dương Thạch được vận chuyển đến.

Giang Trần vẫy vẫy tay, đối với Câu Ngọc công chúa nói:

– Cái kia, Câu Ngọc đúng không? Nghe Chỉ Nhược công chúa nói, ngươi rất yêu thương nàng. Ta chỉ hỏi ngươi, sự tình hậu cung này, ngươi có làm chủ được hay không?

– Như thế nào?

Câu Ngọc lạnh lùng hỏi.

– Làm được chủ, thì đem kiến trúc trong vòng trăm mét quanh khuê phòng Chỉ Nhược công chúa dỡ xuống cho ta, gặp núi thì hủy, gặp nước thì lấp.

– Còn có, mời công tượng tốt nhất, đem khối Ngọa Dương Thạch lớn nhất này, tạc thành giường đá, cho Chỉ Nhược công chúa ngủ. Tốt nhất là ngủ trần.

Giang Trần không thèm để ý trên trán Câu Ngọc công chúa có một đạo hắc tuyến, tiếp tục nói.

– Còn lại tám khối Ngọa Dương Thạch, theo như bản vẽ của ta, toàn bộ bầy đặt tốt, lần sau ta lại đến làm một ít an bài khác.

– Còn có, tiểu nha đầu Chỉ Nhược, những túi thơm này, là ta chế tác cho ngươi, ta đem Long Cốt Chí Dương Thảo đoạn thành chín đoạn, làm chín cái túi thơm. Ngươi tùy thân đeo một cái, ở địa phương ngươi thường xuyên xuất hiện, đặt một hai cái. Tuy Long Cốt Chí Dương Thảo rác rưởi một chút, nhưng cũng miễn cưỡng đủ rồi. Nó sinh ra dương khí, có thể uẩn dưỡng kinh mạch của ngươi.

– Mặt khác,《 Dương Thần Nhập Khiếu Đồ 》này là một đoạn khẩu quyết, ngươi dụng tâm minh tưởng, có thể trợ giúp cơ thể ngươi sinh sôi dương khí.

– Tạm thời chỉ có những biện pháp này, trước ổn định tình huống của ngươi nói sau. Nhớ kỹ, chiếu ta nói xử lý, không thể tu luyện nữa. Nếu không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Giang Trần chỉ điểm giang sơn, rất có phong phạm đại sư. Phen cử động này, lại lừa gạt Câu Ngọc công chúa ngây ngẩn cả người.

Nói xong những thứ này, Giang Trần cũng không cho Câu Ngọc cơ hội lên tiếng, vỗ vỗ tay áo, nghênh ngang bước đi.

Chờ Giang Trần chuẩn bị ly khai, nàng mới kịp phản ứng, hừ nói:

– Giang Trần, ngươi ngay cả ba hạng khảo hạch trụ cột cũng không thông qua được, dựa vào cái gì để cho chúng ta nghe lời ngươi?

Ánh mắt Giang Trần lẫm liệt, thân hình dừng lại, nhưng không quay đầu nói:

– Nếu như ngươi thật sự yêu ngươi chất nữ, ngươi liền nghe theo. Nếu như ngươi muốn nàng chết sớm một chút, vậy thì như vừa rồi cùng nàng tu luyện.

Không thể không nói, Giang Trần rất có tiềm lực làm thần côn. Hắn ngôn ngữ nghiêm nghị như vậy, phối hợp khí tràng không giận tự uy, vậy mà nhân vật quyền lực như Câu Ngọc công chúa, khống chế vận mệnh tất cả đại chư hầu trong Tiềm Long thi hội, trong lúc nhất thời lại không có lực lượng phản bác.

Thẳng đến nhìn xem bóng lưng Giang Trần biến mất, Câu Ngọc mới giật mình phục hồi tinh thần lại:

– Tiểu tử cuồng vọng này, tức chết ta rồi!

Đông Phương Chỉ Nhược cười nói:

– Cô cô, kỳ thật Giang Trần ca ca rất thiện lương. Ngươi hãy nghe ta nói, ngày đó Tế Thiên Đại Điển. . .

Chờ Đông Phương Chỉ Nhược đem chuyện phát sinh gần đây một năm một mười nói rõ, biểu lộ trên mặt Câu Ngọc công chúa lại phong phú rồi.

– Không nghĩ tới ta ly khai vương đô không đến một tháng, vậy mà vương đô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Câu Ngọc nghe nói Giang Trần bị trượng đánh, chết mà phục sinh, nhân họa đắc phúc, nhận được Thần linh phó thác, trong lúc nhất thời biểu lộ phức tạp rất nhiều.

Câu Ngọc công chúa xuất thân đế vương gia, là ở trong cả vương đô, tồn tại tầm mắt tương đối cao. Chí hướng cùng tầm mắt của nàng, một mực đều không có dừng lại ở trong quốc gia.

Vì thế, nàng tận sức tu luyện, lập chí thông qua tu luyện võ đạo, đi thăm dò thế giới càng rộng rãi, càng đặc sắc.

Chính là bởi vì tầm mắt cao, cho nên đối với chuyện Thần linh phó thác, nàng so với người bình thường lý giải càng nhiều một ít. Nếu như nói người bình thường là bán tín bán nghi, như vậy sau khi nàng nghe xong, ít nhất là tin bảy thành.

– Một thiếu niên mười mấy tuổi, ở dưới vội vàng, là không thể nào lập ra nhiều điển cố như vậy. Nhất là mẹ con Chỉ Nhược sinh ra vào ngày Thiên Cẩu Thực Nhật, loại cơ mật Vương thất này, cho tới bây giờ đều chưa từng lộ ra. Thái Âm Chi Thể, Thái Âm chi sát?

Tâm tình của Câu Ngọc công chúa có chút phức tạp, Đông Phương Chỉ Nhược là chất nữ nàng thương yêu nhất, từ nhỏ là nàng nhìn Chỉ Nhược lớn lên.

Nàng một mực nghĩ, đây là thể yếu sinh nhiều bệnh, cho nên kiên trì muốn Đông Phương Chỉ Nhược tu luyện võ đạo, mặc dù tu luyện không ra thành quả, cường thân kiện thể cũng được a?

Thế nhưng mà, hôm nay Giang Trần ập xuống một chầu thống mạ, để cho Câu Ngọc kiên trì vài chục năm, đột nhiên sinh ra một tia dao dộng.

– Chẳng lẽ ta thật sự sai rồi? Ta vì Chỉ Nhược làm hết thảy, không chỉ không có giúp, ngược lại còn hại nàng?

– Thần linh phó thác? Loại sự tình này, ta nên tin tưởng sao?

Trong nội tâm Câu Ngọc công chúa rất mâu thuẫn, nàng đương nhiên hi vọng Đông Phương Chỉ Nhược tốt. Thế nhưng mà nàng lại sợ vạn nhất gặp thần côn lừa đảo, chẳng phải là hại Chỉ Nhược sao?

Lúc này, thái giám Hạ Đình đã mang theo một nhóm người, đi tới phụ cận.

– Hai vị công chúa, tại đây nên hủy hay không hủy? Nô tài xin công chúa hạ chỉ.

Câu Ngọc công chúa ngắm nhìn bốn phía, trong hai tròng mắt tinh xảo, có vài phần do dự. Lại nhìn Đông Phương Chỉ Nhược một chút, trong ánh mắt tiểu nha đầu này, ngược lại tràn đầy kích động, hiển nhiên đối với Giang Trần tràn đầy tin tưởng.

– Hủy đi!

Câu Ngọc nói ra hai chữ này, ngay cả mình cũng cảm thấy có chút khó có thể tin. Tại sao phải hủy đi? Tại sao phải nghe tiểu tử thúi kia? Chẳng lẽ thật sự bị hắn hù dọa sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.