Chương 74 Ba loại đan dược 2
Ở Dược Sư Điện trọn vẹn sáu ngày, hắn mới trở lại Hầu phủ
Lúc này phụ thân Giang Phong còn đang bế quan, Giang Trần biết rõ, lần này phụ thân bế quan, ít thì cả tháng, nhiều thì ba bốn tháng cũng có thể.
Dùng tính cách vũ si của phụ thân, chỉ sợ lần này không đột phá mười mạch chân khí, là tuyệt đối sẽ không đi ra.
Thời điểm phụ thân xuất quan, là ngày Giang Hãn Hầu phủ xuất hiện vị Chân Khí đại sư thứ nhất!
Bởi vì trước khi Giang Trần đi Dược Sư Điện, cũng đã dặn dò qua, cho nên ở trong Hầu phủ, hết thảy đều rất bình tĩnh, cũng không có bởi vì Giang Trần thời gian dài không xuất hiện mà khủng hoảng.
– Giang Phúc, trong khoảng thời gian này, bên ngoài có chuyện gì xảy ra không?
Giang Phúc tất cung tất kính đứng ở trước mặt Giang Trần, đối với Tiểu Hầu gia này, Giang Phúc cũng thu lại ý lãnh đạm khinh thị dĩ vãng.
Không thể không nói, thời điểm mấu chốt Giang Trần biểu hiện, đã chinh phục những hạ nhân Hầu phủ này.
– Tiểu Hầu gia, mấy ngày nay, một mực rất bình tĩnh. Sự tình Hầu gia trúng độc, ngoại giới một mực đồn đãi. Bất quá đại động tĩnh, lại không có. Hiện tại bên ngoài lưu hành một loại thuyết pháp, là Hầu gia đã. . . đã gặp nạn. Chỉ là trở ngại một ít áp lực, nên không có công bố. . .
Giang Phúc nói đến đây, lại có chút ấp a ấp úng. Dù sao Giang Hãn Hầu phải chăng thật sự còn sống, bọn hắn cũng có chút không rõ.
– Những tin đồn này, thì không cần để ý.
Giang Trần tự nhiên rõ ràng cha mình bây giờ là tình huống như thế nào.
– Mấy ngày nay, có người tìm ta không?
Giang Trần lại hỏi.
– Có, Kim Sơn Hầu cùng Hổ Khâu Hầu đều tới, còn có hai vị Tiểu Hầu gia nữa.
Kim Sơn Hầu là cha của Tuyên Bàn tử, Hổ Khâu Hầu thì là cha của Hồ Khâu Nhạc. Hai nhà đều là mấy đời giao tình, nghe nói Giang Phong gặp chuyện không may, đến đây thăm hỏi là rất bình thường.
– Còn có người khác không?
– Có. Câu Ngọc công chúa cũng tới.
Giang Phúc nói đến đây, ngữ khí có chút cổ quái.
– Hơn nữa, Câu Ngọc công chúa mỗi ngày đều đến, nàng còn để lại lời nói.
– Nói cái gì? Ấp a ấp úng làm gì, nói thẳng đi.
Giang Phúc cười xấu hổ:
– Công chúa điện hạ nói, lúc nào Tiểu Hầu gia trở lại, liền lăn vào cung gặp nàng. Giống như nói là, Chỉ Nhược công chúa nhớ ngươi.
Giang Trần nhịn không được cười lên:
– Cô nàng này, chính mình muốn gặp ta liền nói thẳng, kéo tiểu nha đầu Chỉ Nhược kia làm gì? Nhìn ngươi cũng không phải cô nàng da mặt mỏng a.
Giang Phúc nghẹn họng nhìn trân trối, hắn bị Giang Trần làm kinh ngạc a. Hai công chúa của Vương thất, ở trong miệng Tiểu Hầu gia, một cái thành cô nàng, một cái thành Tiểu nha đầu .
Vị Tiểu Hầu gia nhà mình này, thật đúng là ngữ không sợ người chết a.
– Được rồi, vậy thì vào cung chơi đùa một chút. Ưng thúc, ngươi theo ta đi một chuyến.
Hiện tại thế cục vương đô, Giang Trần cũng không dám vô lễ.
– Vâng.
Giang Ưng với tư cách thống lĩnh Giang gia hộ vệ, bảo hộ chủ tử, đó là thiên chức của hắn. Trước kia không có bảo vệ tốt Hầu gia, Giang Ưng một mực rất tự trách, tìm không thấy cơ hội cứu vãn. Hôm nay nghe Tiểu Hầu gia phân công, tự nhiên là khăng khăng một mực, cho dù mất mạng, cũng phải bảo hộ Tiểu Hầu gia chu toàn.
. . .
Câu Ngọc công chúa mấy ngày nay, xác thực mỗi ngày đều đi Giang Hãn Hầu phủ. Tâm tình của nàng mấy ngày nay, một mực rất phức tạp. Nàng không biết Giang Trần là cố ý trốn tránh nàng, hay là căn bản không muốn gặp nàng, hoặc là nói, Giang Trần là vì sự tình Giang Phong, đối với vương thất có oán khí?
Không biết tại sao, Câu Ngọc công chúa cả đời độc lai độc vãng, truy cầu võ đạo, rất ít đi để ý cảm thụ của người khác.
Thế nhưng mà, thiếu niên bại hoại, lời nói ác độc kia, lại giống như một lạc ấn, thật sâu khắc vào ý thức của nàng.
Dù nàng cố ý tránh đi, nhưng thời điểm nửa đêm không người, trong đầu hiện ra, lại luôn là thân ảnh của thiếu niên này, thần thái kia lười biếng, biểu lộ giống như cười mà không phải cười.
Khi thủ hạ báo lại, nói Giang gia Tiểu Hầu gia đến tìm, Câu Ngọc công chúa vụt thoáng một phát liền đứng lên, lại tựa hồ cảm giác mình biểu hiện quá hưng phấn a.
Hơi chút lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đi ra ngoài.
Giang Trần đứng ở bên cạnh hòn non bộ ngoài cư thất của Câu Ngọc, nhìn xem nước chảy róc rách trên giả sơn, vậy mà nhất thời nhập thần.
– Ồ? Đến cùng còn là một cô nàng nghe lời a!
Giang Trần vừa thấy Câu Ngọc công chúa, bản tính lời nói ác độc liền bộc lộ ra.
– Xem ra, ngươi vẫn là lựa chọn tin tưởng ta. Nhìn ra được, trạng thái của ngươi so với trước tốt hơn nhiều. Tiếp tục như vậy, ngươi đột phá mười một mạch chân khí, chỉ trong vòng một tháng. Sớm chúc mừng a.
Giang Trần ngữ khí nhẹ nhõm, phảng phất đối với đột phá mười một mạch chân khí như là ăn cơm, không đáng ngạc nhiên.
Câu Ngọc công chúa vốn là lòng tràn đầy chờ mong, chờ Giang Trần khen ngợi nàng vài câu. Cho dù một câu khen qua loa cũng được. Cái gì thiên phú xuất chúng, võ đạo kỳ tài….
Thế nhưng mà, nàng bi ai phát hiện, gia hỏa đáng giận này, tựa hồ căn bản không biết nữ nhân là cần tán dương a.
Nhìn Câu Ngọc công chúa trừng lớn mắt phượng theo dõi hắn, Giang Trần bại hoại cười cười:
– Nói đi, tìm ta có chuyện gì. Mấy ngày nay ta mệt muốn chết rồi. Nếu không có việc, ta phải về nhà đi ngủ.
Câu Ngọc công chúa nhìn hắn cái bộ dáng này, vừa bực mình vừa buồn cười.
– Giang Trần, nhìn bộ dạng ngươi như vậy, phụ thân ngươi không có sao chứ?
Giang Trần trừng mắt nhìn:
– Ngươi hi vọng hắn có việc?
– Đương nhiên không phải.
Câu Ngọc công chúa đôi vội nói, có chút gấp gáp.
– Ở trong lòng ngươi, ta hư hỏng như vậy sao?
– Tốt rồi tốt rồi, dù sao bây giờ chúng ta đều ở trên một cái thuyền. Ngươi tốt hay xấu, ta cũng phải nhắm mắt đi theo a? Đúng rồi, ngươi mỗi ngày đều đi nhà ta một lần, đến cùng có sự tình gì quan trọng không?
Câu Ngọc công chúa không có biện pháp làm gì hắn, chỉ phải chi tiết nói ra:
– Tìm ngươi đương nhiên có chuyện, ngươi đi theo ta.
– Đi đâu? Ngươi không phải là muốn ăn cỏ non chứ?
Vẻ mặt Giang Trần đề phòng.
– Ăn cái đại đầu quỷ ngươi, ngươi coi Bổn công chúa là cái gì?
Câu Ngọc công chúa thiếu chút nữa một cước đạp lên mặt hắn.
– Đúng, ngươi nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, thoạt nhìn là nữ đàn ông, hẳn là ưa thích nữ nhân a?
Câu Ngọc công chúa triệt để bị đánh bại, nếu như ánh mắt có thể sát nhân, giờ phút này Giang Trần tuyệt đối chết mười lần rồi.
Một đường đi theo Câu Ngọc công chúa, đi vào một kho hàng lớn, bốn phía đều có trọng binh canh gác.
Nhìn thấy Câu Ngọc công chúa đến, cả đám đều nhao nhao hành lễ.
– Giang Trần, ngươi theo ta.
Giang Trần ở trước mặt người khác, vẫn phải cho Câu Ngọc công chúa chút mặt mũi, ngoan ngoãn theo sát đi vào.
Bên trong vàng bạc tài bảo, xếp thành một tòa núi nhỏ. Mà ở trên kệ hai bên, thì chất đầy các loại kỳ trân dị bảo.
– Ngươi đoán những cái này là cái gì?
Câu Ngọc công chúa hỏi.