Khí thế của Tô Trường An vừa mới thu liễm lại dâng lên lần nữa.
Hắn nghiêm túc nhìn Từ Nhượng, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”
Trước cửa Thiên Lam Viện yên tĩnh trở lại.
Ngoài cửa gió tuyết thổi lớn hơn.
Trong đêm yên tĩnh, gió tuyết vù vù rung động, thổi bay vạt áo thiếu niên, vung lên sợi tóc nam tử.
Ánh mắt Từ Nhượng rừng rực lửa nhìn hắn nói.
“Ngươi không thủ được Thiên Lam”.
Giọng nói nam tử không bừng bừng phẫn nộ, không lạnh lẽo thấu xương, mà bình thản, chân thành.
Giống như y đang nói một sự thật, một lý lẽ, khiến mọi người không thể nào phản bác.
Tuy Tô Trường An đáy lòng có nhiều bất mãn, nhưng không thể không thừa nhận, y nói một chuyện rất đúng.
Hắn chỉ có cảnh giới Phồn Thần.
Dù hắn có tinh linh truyền thừa của ba vị Tinh Vẫn lưu lại, có tinh quang nhập thể đêm hôm đó, lại trảm tâm ma trong Thiên Đạo Các. Thì hắn vẫn chỉ là Phồn Thần cảnh.
Ngay cả Âm Sơn Trọc của Bát Hoang Viện nếu thật sự ra tay với hắn thì chắc chắn hắn cũng không phải là đối thủ.
Hắn nghĩ tới đây không khỏi có chút mất mát. Đầu hắn cúi thấp xuống.
Từ Nhượng nhìn thấy hắn biểu hiện như vậy, khóe mắt y càng lạnh lẽo hơn.
“Ngươi giao ra Thập Phương cùng Cửu Nạn, rồi trở về Bắc địa đi.”
“Trường An là thiên hạ lang sói, là mộ địa cừu non.”
Từ Nhượng tình ý sâu xa khuyên nhủ. Sau đó y đưa tay ra, chờ thiếu niên tháo đao kiếm cùng một phần gánh nặng trên lưng mà hắn khó lòng đeo nổi.
Tất cả mọi người nhìn thiếu niên đang cúi đầu, chờ hắn quyết định.
Hầu Như Ý suy nghĩ điều gì đó, trong mắt lóe lên ánh sáng.
La Ngọc Nhi cười lạnh giễu cợt thiếu niên.
Khoảnh khắc này, Cổ Tiễn Quân nắm chặt tay Tô Trường An, nàng dùng hành động này nói cho hắn biết, nàng ủng hộ bất kỳ quyết định nào của hắn.
Hắn bỏ đao kiếm xuống, nàng trở về Bắc địa cùng hắn.
Hắn gánh vác hứa hẹn, nàng tử thủ Thiên Lam với hắn.
Trước cửa sân Thiên Lam viện trở nên rất yên tĩnh.
Gió tuyết gào thét từng hồi nối tiếp khắp bầu trời.
Thiếu niên đeo đao kiếm ngẩng đầu lên.
Trong mắt hắn ánh sáng rực rỡ như sao nhìn nam tử.
“Ta muốn thủ vững nơi này.”
“Ta đáp ứng sư thúc tổ, ta phải trông coi nơi này.”
Hắn nói giọng bình tĩnh, róc rách rung động như dòng suối chảy qua khe núi.
Nhưng lại làm làm lòng người rung động mãnh liệt, như Giao Long xuất hải.
Từ Nhượng sững sờ, y muốn nhìn ra điều gì đó từ đôi mắt thiếu niên.
Đôi mắt trong veo sạch sẽ như ao nước mùa xuân nhìn thấy đáy khiến y thất vọng.
“Ngươi lấy gì thủ vững nơi này?” Y rốt cuộc nhịn không được hỏi.
Tô Trường An mới Phồn Thần cảnh, hắn bảo vệ Thiên Lam, đối mặt với mưa gió chập chờn của Trường An như thế nào. Thiếu niên lấy đâu ra dũng khí đối diện mấy việc này.
“Đao của ta.” Tô Trường An trả lời.
Đao trên tay hắn trong khoảnh khắc trở lên chói mắt. Ánh đao tựa tuyết, như ánh sáng mặt trời vừa lên, che ngọn đèn hôn ám trước cửa cũng che luôn gió tuyết đầy trời trước cửa sân Thiên Lam Viện.
“Còn có mạng của ta.”
Thiếu niên nói với giọng bình thản kiên định, khiến người ta không mảy may nghi ngờ quyết tâm của hắn.
Trong lòng mọi người rung động mãnh liệt.
Từ Nhượng sắc mặt lãnh đạm bỗng nhiên buông lỏng chút ít.
Ánh mắt y nhìn Tô Trường An như mũi kiếm sắc bén, ánh mắt Tô Trường An nhìn lại không hề nhượng bộ chút nào.
Khi đó, ánh mắt hắn như rồng, đao sáng như tuyết.
Từ Nhượng nhìn thiếu niên trước mắt bỗng nhiên hơi hoảng hốt, nhớ tới vị đao khách từng danh chấn khắp thiên hạ.
Ánh mắt họ kiên quyết như nhau, đao trắng như tuyết giống nhau, có sức mạnh ghê gớm biến không thể thành có thể.
Y không nén nổi suy nghĩ trong lòng như vậy.
“Mạng của ngươi, đáng giá bao nhiêu tiền?”
La Ngọc Nhi một bên không thích ánh mắt của Tô Trường An, nàng nhịn không được mở miệng đùa cợt.
Nhưng một cánh tay đưa ra ngăn không cho nàng tiếp tục nói.
“Ngươi có tinh linh truyền thừa của Dao Quang nhất mạch, ta không thể giết ngươi; Ngọc Hành sư thúc cho ngươi thân phận viện trưởng, ta không thể gây tổn thương cho ngươi. Ngươi không nghe khuyên nhủ, ta để ngươi thử một lần. Mặc kệ kết quả như thế nào, ta sẽ đến lúc ngươi nguy nan sớm tối.”
“Không phải vì cứu ngươi, mà vì lấy lại tinh linh của Dao Quang sư thúc.”
“Ngươi có thể chết, nhưng Dao Quang nhất mạch không thể đoạn.”
Y nói xong những việc này, không đợi Tô Trường An kịp phản ứng, kiên quyết xoay người đi ra cửa viện trong gió truyết.
Hồng Y Khách Hoa Phi Tạc dường như biết kết quả từ trước, gã quay người theo Từ Nhượng đi ra ngoài cửa viện.
Bạch Đầu Công Hầu Như Ý tươi cười trừng hai mắt nhìn Tô Trường An, cũng đi theo.
La Ngọc Nhi còn bất mãn một chút, nàng tức giận liếc nhìn Tô Trường An, rút cục vẫn phải rời đi.
Bọn họ đột nhiên đến, đột nhiên đi, Tô Trường An nhìn thân ảnh bọn họ hoàn toàn biến mất trong gió tuyết đầy trời, mới phục hồi tinh thần lại.
Trong gió tuyết, Hầu Như Ý đợi xác định Tô Trường An không nghe được tiếng bọn họ mỉm cười nói với Từ Nhượng.
“Sư huynh, ngươi vừa rồi diễn tốt thật, làm ta tưởng ngươi thật sự muốn động thủ cùng sư điệt.”
“Không, ta muốn đuổi hắn khỏi Thiên Lam là thật.” Từ Nhượng lắc đầu, chân bước liên tục đi về phương xa.
“Ách…” Hầu Như Ý nghe có chút không hiểu ngừng lại hỏi: “Vì sao? Chúng ta không phải đã đáp ứng Ngô Đồng sư tỷ chăm sóc hắn thật tốt sao?”
“Chăm sóc? Khiến hắn rời khỏi Trường An là chăm sóc tốt nhất.” Từ Nhượng bỗng nhiên ngừng lại, y ngẩng đầu nhìn gió tuyết khắp bầu trời, nhìn mây đen che bầu trời đêm dường như muốn tìm kiếm cái gì đó.
“Thiên Lam nhất mạch, toàn bộ không thể chết ở đây, cũng phải lưu lại chút ít hương hỏa.” Y thở dài nói: “Chỉ là đứa bé kia quá bướng bỉnh, cực kỳ giống Thính Vũ.”
Hầu Như Ý nghe hiểu một chút nên trầm mặc lại.
“Chỉ tiếc truyền nhân Thiên Cơ sư thúc không biết ở nơi nào, bằng không thì…” Thật lâu sau đó Hầu Như Ý có chút buồn rầu nói ra.
“Ngọc Hành sư thúc tự có sắp xếp của người, chúng ta phải vì người thủ vững Thiên Lam viện.” La Ngọc Nhi một bên bỗng nhiên nói.
“Ừ…” Hầu Như Ý im lặng gật đầu.
Bốn người lặng lẽ đi về phương xa trong gió tuyết đầy trời.
Không biết lúc nào, bầu trời có mấy vì sao bỗng nhiên sáng lên, yên tĩnh chiếu sáng bốn bóng lưng hiu quạnh.
—o0o—