Ngay lúc đó, trong bóng tối không gian xa xôi cách Thần Mộ không biết tới mấy vạn dặm.
Một đôi mắt đỏ như máu mở ra.
Huyết quang trong mắt nổ bung, chiếu lờ mờ khung cảnh tối tăm xung quanh.
Ở đó có vô số những bóng đen, mắt đỏ rực.
“Tôn thượng, Tinh Hải đã được mở ra.” Một bóng đen từ xa bay tới, dừng lại trước huyết nhãn, quỳ xuống.
“A….” Chủ nhân huyết nhãn thở dài, nhưng giọng nói lại chẳng có mấy ý thất vọng.
“Đám ác thú ngươi phái ra thế nào?” Y hỏi, giọng rất bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc.
“Tôn thượng là chỉ cái tên Thiên Ngô Chân Thần chuyển thế?” Bóng đen cung kính: “Y đang bị các anh linh vây giết, chắc cũng không kéo dài được bao lâu.”
Nói đến đây bóng đen dừng lại, ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát chủ nhân của huyết nhãn.
“Muốn nói cái gì thì nói đi.” Huyết mâu khẽ liếc gã.
Bóng đen nói gấp: “Tiểu nhân cho rằng Tinh Hải mở rộng, những anh linh kia sẽ tạo nên quấy nhiễu không nhỏ với kế hoạch của chúng ta, ảnh hưởng đến Đế Quân hàng lâm, cho nên…”
“Cho nên tiểu nhân suy nghĩ phải chăng cần tiểu nhân ra tay, tạo ra chút phiền toái cho đám anh linh kia chăng?”
“Không cần.”
“Nhưng tôn thượng, những anh linh đó đã có thể tác động Tinh Thần Lực, đến lúc đó nếu bọn họ ra tay cản trở, tiểu sợ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của tôn thượng!” Bóng đen không cam lòng, thân hình hơi run lên vì sợ.
“Không phải lo.”
Bóng đen ngẩn ra, khó hiểu.
Gã quả thực là không hiểu. Mấy ngàn năm trước, bọn họ cũng đã từng bị nếm quả đắng do sinh linh cái thế giới này gây ra. Nếu bảo trận đại chiến đó, nguyên nhân thất bại chính là do các sinh linh gia nhập thì cũng không phải là nói quá, chính sự tham gia của họ đã dẫn tới cán cân thắng lợi bị nghiêng qua hướng đối diện.
Nên ba chữ ‘không phải lo’ kia khiến gã khó mà chấp nhận.
Huyết mâu như nhìn ra ý gã, nó nhàn nhạt liếc gã một cái làm gã rụt cổ lại.
“Tinh Hải mở rộng chỉ làm tăng nhanh thời gian diệt vong cho cái thế giới đó mà thôi, nó… Sẽ đích thân giúp chúng ta mời Đế Quân tới.”
…
Vùng đất cực tây, nơi có Thần Mộ.
Thiên Lam và Hạ Hầu Hạo Ngọc đã chiến đấu tới giai đoạn cuối cùng.
Khi Thần tính bị hút ra hết, những vụn bướu thịt cũng khô quắt lại.
Đôi bàn tay của Tần Bạch Y và Quách Tước đầy Thần tính màu vàng, chúng không ngừng vùng vẫy, giãy dụa muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay họ.
Nó là sức mạnh bản nguyên của Chân Thần, con người khó mà giữ được.
Hai người Tần Bạch Y đương nhiên biết điều đó, họ vận hết linh lực áp chế chúng xuống, rồi chạy về phía Tô Trường An. Tô Trường An có Tiên đạo truyền thừa, trong cơ thể có một tia mảnh vỡ Thiên Đạo, chỉ có hắn mới áp chế được Thần tính Chân Thần.
Mọi người cũng thi nhau chạy theo, ra khỏi hư không hỗn độn.
Những Tinh Vẫn canh giữ biên giới hư không ra tay.
Linh lực không ngừng tuôn ra, tràn tới chỗ biên giới.
Những mảnh vỡ thế giới đã bị nghiền nát, như thời gian chảy ngược, từ trong hư không được các anh linh kéo ra, quay trở về vị trí cũ của mình, khu vực bị nghiền nát đang được chữa lại với tốc độ cực nhanh.
Mối nguy cơ đã dần bị tiêu diệt.
Quách Tước và Tần Bạch Y ném Thần tính trong tay cho Tô Trường An.
Quách Tước làm như vậy, Tô Trường An không ngạc nhiên, nhưng Tần Bạch Y làm như thế, lại khiến Tô Trường An kinh ngạc.
“Cho ta…”
Tô Trường An còn đang kinh ngạc, từ xa phía chân trời, biển mây chợt quay cuồng, một giọng nói nặng nề uy nghiêm vọng tới.