Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Q.8 - Chương 790 - Thiên Tinh Kỳ Bố, Một Cái Tương Lai!

trước
tiếp

Trong chúng huynh đệ, nếu Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ gặp gỡ chuyện này, mặc dù cùng rất vui vẻ, nhưng vẫn trước tiên kiểm tra tự thân an nguy, xác định vạn vô nhất thất. Dù như thế nào cùng có thể phòng ngừa chu đáo, bố trí phòng hộ thủ đoạn. Lấy thế vạn toàn.

Coi như là thật sự bị nhàm vào, vậy cùng có thể cứu vãn được.

Nhưng, những huynh đệ khác lại không được cẩn thận như vậy.

Như dưới mắt Đổng Vô Thương cùng Tạ Đan Quỳnh vậy, căn bản là không có suy nghĩ đến điểm này, vốn là Đống Vô Thương ruột thẳng bụng thẳng, cẩu thả, Tạ Đan Quỳnh là một người cẩn thận nhưng giờ phút này hai người cũng có chút ít tim đập rộn lên, nghĩ đến huynh đệ của mình bây giờ đang thực sự đợi chờ mình đến cứu viện, không khôi lòng như lửa đốt! Hận không được sau một khắc thấy được cố Độc Hành

Nhưng hai người căn bản không biết…

Thời khấc chân chính tìm được cố Độc Hành, chính là thời điếm huynh đệ mấy người hoàn toàn bị diệt.

Chân chính tới lúc đó sẽ hoàn toàn không có phòng bị, bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa đối mặt chính là nhân vật thiên hạ đệ nhất cao thủ, Duy Ngã Thánh Quân! !

Khi đó, mới chánh thức là ngay cả một chút xíu may mắn cơ hội cũng sẽ không có

Bọn họ không ngừng chọc tức lẫn nhau, siêng năng tìm kiếm…

Bên kia, đám người Sở Dương từ Trung Cực Thiên đi qua, một đường giống như truy phong vậy, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có làng phí. Đại Tây Thiên bên kia không biết cố Độc Hành an nguy như thế nào… Phải mau sớm đuổi đi qua…

Đoạn đường này gia tốc bay nhanh, trên đường, như cũ cơ hồ không có người nào nói chuyện.

Tất cả mọi người trầm mặt, hóa thành cầu vồng một đường bay nhanh!

Tựa hồ, trong lòng cùng nối lên một cái dự cảm xấu: Một khi đi trê, sê xảy ra chuyện!

Loại cảm giác cực đoan này Sở Dương cảm giác được cường liệt nhất.

Từ khi lên đường đến bây giờ, vân đều có chút tâm thần không yên, rồi lại nói không rò ràng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Vì một bước tăng nhanh tốc độ, Sở Dương dứt khoát đê cho Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến tiến vào Cửu Kiếp Không Gian luyện công.

Những người khác thì bị Sở Dương lôi kéo, ai nấy cùng là liều cái mạng già lên đường.

Rốt cục một ngày…

“Qua bảy nghìn dặm nữa chính là Đại Tây Thiên cương vực !” Chỉ vào mênh mang biển mây phía trước, Mạc Thiên Cơ nhẹ nói : “Đến bên này, rất có thể sẽ tao ngộ chiến đấu… Cho nên, mọi người hơi nghi ngơi một chút, kế tiếp chỉ sợ khó có thời gian nghỉ ngơi đâu.”

Sở Dương dừng bước, ánh mắt sác bén nhìn phía trước, một hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu.

Đoạn đường này đi nhanh tới nay, quả thật không có bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi, mọi người mặc dù thực lực siêu phàm, cùng đều đà mệt mòi không chịu nổi rồi.

Ở trong hình thức trạng thái này, miên cường kiên trì lên đường cùng có thể, nhưng nếu chân chính gặp cường địch hoặc là đại quân vây công và vân vân… Sợ rằng, chưa chắc sề giúp được với cố Độc Hành cái gì, bản thân đi trước một bước đà sụp đổ mất rồi.

Đúng như Mạc Thiên Cơ nói, khôi phục trạng thái mới là việc cần nhất trước mắt.

“Nên ăn cái gì thì ăn cái đó, cần dùng thuốc tìm ta. Đại Tây Thiên đang ở trước mắt, một cuộc đại chiến bất cứ lúc nào có thể bộc phát.” Sở Dương hút khí nói : “Ta có dự cảm… Lần này đến nơi đó, đợi chờ chúng ta tất nhiên là một cuộc chiến đấu khó khăn gian khổ! Mọi người ngàn vạn lần không nên có bất kỳ sự thư giãn nào.”

“Cho nên, mọi người cần phải lấy trạng thái tốt nhất, đầu nhập chiến đấu!” Sở Dương nặng nề nói : “Nếu không, nhất định thua không cần nghĩ nữa!”

Sở Dương nói xong như thế, mọi người mặc dù có chút không tin tường lắm, thậm chí có chút ít xem thường, không biết Sở Dương có cái gì căn cứ mà nói như vậy, nhưng cùng theo bản năng cảnh giác lên.

Mọi người đi tới Đại Tây Thiên, không thế nghi ngờ chính là để chiến đấu, nhưng, về phần thật giống như Sở Dương nói cái loại… Vừa đi, chưa kịp thờ đà phải triển khai chiến đấu sao?

Mạc Thiên Cơ cau mày, lần đầu có chút chần chờ nhìn nhìn Sở Dương, nhưng ngay sau đó, một tay khoác lên trên bả vai Ký Mặc, một người tay khác móc ra Thiên Cơ đồng tiền.

Kể từ khi tu thành Chưởng Ác Thiên Hạ, Mạc Thiên Cơ liền có thêm một tia năng lực tiên đoán tương lai, mặc dù loại năng lực này Mạc Thiên Cơ giai đoạn hiện nay vẫn là không thể nào hoàn toàn nắm giữ, nhưng là một khi bởi vì tình huống nào đó sẽ dẫn động tâm huyết dâng trào, Sở Dương mới vừa rồi nói làm cho hắn trong lúc lơ đàng xúc động tâm tư, một trận tâm huyết dâng trào.

Kể từ khi du ngoạn sơn thuỷ Cửu Trọng Thiên Khuyết tới nay, loại tâm huyết dâng trào này cùng ít khi thấy, nhưng mỗi lần xuất hiện cùng ý nghĩa có đại sự phát sinh, dưới loại tình huống này xảy ra sự xúc động có ý vị như thế nào đây? !

Mạc Thiên Cơ không dám chậm trễ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn cần thận tức thì làm ra động tác

Chín đồng tiền ở trong tay Mạc Thiên Cơ không ngừng quay cuồng, tựa hồ có thể chiết xạ ra nhân gian bách thái.

Mạc Thiên Cơ đang ở trong đám mây, ngửa đầu nhìn bầu trời, nhưng ngay sau đó vô thanh vô tức đột nhiên một người sôi trào, phóng lên cao, thân ảnh thon gầy thẳng lên tận trời.

Sở Dương nhíu mày, nhìn chăm chú vào Mạc Thiên Cơ đang làm ra hành động kỳ quái.

Đột nhiên đang nhớ lại Mạc Thiên Cơ từng nói qua một chuyện: Chưởng Ác Thiên Hạ, mắt thấy tương lai.

Ở trong một môn phái thần bí tồn tại phương pháp bói toán rất thần dị, thi pháp giả ở trên trời làm phép, dẫn động thiên ngoại tinh thần lực, lấy Thương Khung làm Bàn mắt nhìn thiên cơ! Đây là, thiên tinh kỳ bố, một cái tương lai!

Mà bây giờ, lập tức, Mạc Thiên Cơ thi triển, hẳn là chính là thần dị thủ đoạn này.

Tại loại địa phương này thi pháp không thế nghi ngờ là chuẩn nhất nhưng đồng thời cùng là cực kỳ hao phí nguyên khí!

Mạc Thiên Cơ cùng mọi người giống nhau, một đường kiên trình chạy tới, tự thân nguyên khí trên phạm vi lớn hao tổn, hơn nữa mọi người lên đường tiêu hao chỉ có thể lực cùng công lực, Mạc Thiên Cơ trừ tiêu hao thể lực cùng công lực ra, còn muốn phân tâm trù tính, tâm lực giống như trước hao tổn rất nhiều. Mà thủ đoạn quẻ bói này làm người khảo cứu hao tổn tâm lực nhất, Mạc Thiên Cơ dưới loại tỉnh huống ba lực đều hao tồn mà thi triển ra loại thủ đoạn cực đoan nhất, tình huống ác liệt như thế nào có thể nghĩ.

Sở Dương không còn kịp lo láng Mạc Thiên Cơ, Mạc Thiên Cơ nếu biết rò bản thân trạng huống, còn muốn làm như thế, nhất định là có lý do của hắn. Sở Dương chẳng qua là trừng tròng mắt nhìn Mạc Thiên Cơ trên không trung xê dịch, chín miếng đồng tiền gắn bó thành một vòng hoàng sắc quang vòng, ở bên người Mạc Thiên Cơ xoáy như gió bơi qua bơi lại.

Giống như là trên không trung đột nhiên xuất hiện một vị kim giáp Thiên Thần vậy!

Quét!

Mạc Thiên Cơ đầu đầy mồ hôi rơi xuống bên cạnh Sở Dương, sắc mặt tái nhợt.

Sở Dương đưa tay lên đỡ hắn, đông thời một cô lực lượng liên tục tràn trề cuồn cuộn rót vào trong cơ thế Mạc Thiên Cơ.

Mạc Thiên Cơ cùng không để ý gì tới có Sở Dương viện thủ, vẫn ngửa đầu chuyên chú nhìn chín miếng Thiên Cơ đồng tiền trên không trung. Tia sáng màu vàng vẫn ở trên không trung quanh quẩn, từ từ biến thành đầy đủ vầng sáng.

Nhưng ngay sau đó, thanh âm đinh đinh đương đương không ngừng vang lên, thanh thúy dê nghe, giống như là âm nhạc trăm triệu năm trước vân truyền cho tới bây giờ, lại tựa hồ là ảm nhạc tương lai trăm triệu năm sau, nghịch lưu thời không trở lại giờ phút này !

Cái loại thanh âm linh hoạt kỳ ảo này mang theo Phiêu Miểu, mang theo mộng ảo, mang theo Tinh Quang lấp lánh, mang theo sinh mệnh áo nghĩa…

Trải qua hồi lâu không thôi.

Giờ khắc này, Mạc Thiên Cơ thoáng như vô ý thức vậy ngừng hô hấp, không nháy mắt nhìn thiên cơ đồng tiền trên bầu trời, lắng nghe môi một điểm thanh âm không muôn bò sót.

Cái loại thanh âm này một mực kéo dài tiếng động, tựa hồ mỗi một khắc cũng không giống nhau, vừa tựa hồ hoàn toàn không có bất kỳ biến hóa nào.

Mạc Thiên Cơ sắc mặt, rốt cục bắt đầu hơi có chút buông lỏng.

Sở Dương cũng không có nhìn bầu trời bởi vì hắn xem không hiểu, miễn cường nhìn không có ý nghĩa, hẳn chẳng qua là nhìn Mạc Thiên Cơ, hễ thấy thần sắc Mạc Thiên Cơ tựa hồ có xu thế thanh tĩnh lại, Sở Dương nhất thời cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cái vẻ mặt kia ý tứ chuyện đang phát triển theo hướng tốt.

Đột nhiên vừa lúc này trên không trung đồng tiền đột nhiên bay múa và như có tiếng nỗ lớn!

Tiết tấu âm thanh thoáng cái thay đổi!

Hoàn toàn bất đồng!

Trở nên leng keng chấn động, tràn đầy sát phạt chi âm!

Cái cảm giác này tựa hồ là hai nước đại chiến, vạn mã thiên quân dàn trận đang tự liều mạng chém giết!

Nhiều tiếng gào thét, chấn không dựng lên, liên tục không dứt.

Đến đây, Mạc Thiên Cơ sắc mặt đại biến!

Trở nên giống như người chết vậy rất khó coi, hắn đột nhiên hé miệng cắn chót lười, một đạo máu tươi đỏ sẫm chợt phun đi ra ngoài, bay lên bao phủ chín miếng Thiên Cơ đồng tiền trên không trung.

Chín miếng kim tiền sau khi tiếp thụ máu Mạc Thiên Cơ thỉ dần dần gần như ổn định, mà phía chân trời thanh âm sát phạt càng ngày càng thấy rõ ràng.

Mạc Thiên Cơ sắc mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run, nơi khóe miệng vết máu tích tích chảy xuống.

Sau một khắc này, trên không trung “ ầm” một tiếng vang thật lớn.

Chín đồng tiền trên không trung phát ra thanh âm như hồng chung đại lữ vậy!

9 đồng tiền vốn là bởi vì tiếp thu máu Mạc Thiên Cơ mà dần dần dừng lại, như thế nào còn có tiếng động như vậy ? !

Lại thấy chín miếng đồng tiền sau khi phát ra một ít tiếng nỗ vang rồi rơi xuống.

Mạc Thiên Cơ bước nhanh tiến lên, tay trái thủ thế, tay phải vươn ra.

Chín miếng đồng tiền ờ lòng bàn tay Mạc Thiên Cơ theo thứ tự rơi xuống, vân quay tròn là không dừng chuyển động.

Qua chốc lát, sáu miếng trong đó đều đã dừng lại, toàn bộ cùng là chính diện hướng lên trời, rò ràng chăng qua là mấy đồng tiền mà lại làm cho nhân sinh sinh ra một cô cảm giác lành lạnh.

Nhưng Mạc Thiên Cơ không chú ý đến sáu miếng đồng tiền đà dừng lại, bởi vì sự chú ý của hắn toàn bộ đều ở chú ý đến ba miếng đồng tiền vân đang như cũ quay tròn chuyển động.

Ba miếng đồng tiền này tựa hồ muốn dừng lại, nhưng chính là dừng không được, mát thấy sề phải nằm xuống mặt trái hướng lên trời mà rồi lại lung la lung lay tiếp tục chuyển động.

Cuối cùng, ba miếng đồng tiền lại thoát khỏi tâm thủ chưởng của Mạc Thiên Cơ chuyển động đến đầu ngón tay của hán, dừng ở trong khe ngón tay, cùng không đi phía trái, cùng không hướng phai, vừa không chánh diện, cùng không phải là úp mặt…

Cứ như vậy nửa chết nửa sống dựa vào nơi đó.

Nhưng xu thế mặt trái ngửa lên đà dần dần được tạo thành!

Cái dấu hiệu này, ngay cả Sở Dương là người ngoài nghề cùng nhìn ra, hiển nhiên là không ổn tới cực điểm


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.