Ôm ấp lấy Mạc Khinh Vũ, Sở Dương cơ hồ muốn đem thân thể mềm mại này toàn bộ dung vào trong cơ thể của mình.
Mặc dù mỹ nhân trong ngực, tràn đầy nhuyễn ngọc ôn hương, nhưng mới vừa rồi trong lòng còn tràn ngập ham muốn chi niệm, giờ phút này lại đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Trong lòng cũng chỉ có thâm tình, trên mặt đầy vẻ cảm động.
Trong ngực ôm người ấy, trong lòng tràn đầy quý trọng.
Sở Dương hôn hít Mạc Khinh Vũ, hai người ôm nhau thật chặt.
Lúc này Mạc Khinh Vũ rõ ràng có chút hồ đồ, nàng thật sự là không rõ Sở Dương hôm nay rốt cuộc là tại sao.
Nhưng nàng lại có thể rõ ràng cảm giác được trong lòng Sở Dương đối với mình nồng đậm tình yêu thương, cùng với, cái loại cảm giác chua xót tới cực điểm.
Nếu người yêu tâm ý như thế, những thứ khác cũng không hề trọng yếu nữa.
Cho nên Mạc Khinh Vũ mềm mại nằm ở trong lòng Sở Dương, không nhúc nhích, tùy ý để Sở Dương ôm bản thân.
Thời gian lẳng lặng đi qua.
Một hồi lâu sau, Mạc Khinh Vũ khẽ ngẩng đầu, đôi mắt như say, si ngốc nhìn chăm chú nhìn Sở Dương cúi đầu nói: “Sở Dương, muốn ta đi.”
Ngọc nữ nói một lời như thế, thân thể Sở Dương bất giác chấn động. Vào giờ khắc này Sở Dương ngơ ngẩn.
Trong lúc nhất thời, tâm tư như nước thủy triều, nườm nượp tới, ba đào phập phòng, khó khăn dừng lại.
Sở Dương rõ ràng nhớ được, kiếp trước, mình cùng Mạc Khinh Vũ đính ước chi dạ, chính là Mạc Khinh Vũ nói đúng câu nói này.
“Sở Dương, muốn ta đi.”
Đó là cũng là ở trong một mảnh rừng trúc tía, cũng là hoàn cảnh tương tự, cũng là yêu say đắm…
Nhưng, cho tới bây giờ, Sở Dương mới chánh thức hiểu được, một cô bé khi nói với mình những lời này là đại biểu cho cái gì? Ý vị như thế nào!
Đại biểu, cả đời nàng giao cho ngươi! Ý nghĩa, nàng cả đời này cùng ngươi ở chung một chỗ! Bất kể là cam hay là khổ. Bất kể kinh nghiệm mưa gió, hay là bụi gai nơi nơi, bất kể phía trước đường xá nhấp nhô như thế nào, nàng cả đời này đều sẽ vì ngươi mà vũ!
Ba nghìn phồn hoa, từ đó cách nàng mà đi.
Bởi vì ở trong thế giới của nàng, thứ trọng yếu nhất cũng chỉ có còn lại ngươi mà thôi!
Điều này cũng đại biểu, từ nay về sau, ngươi ngoại trừ là một người đàn ông thì còn là một trượng phu.
Có trách nhiệm, có nghĩa vụ, để cho nữ nhân của mình hạnh phúc, vui vẻ!
Vì nàng gánh vác. Sau đó, để cho nữ nhân của mình đem cuộc đời của nàng phó thác cho mình.
Mới không hổ là 2 chữ “nam nhân” và “trượng phu.”!
“Ta sẽ muốn ngươi, chỉ có phải hiện tại hay không…” Sở Dương nhẹ giọng, nhưng kiên quyết nói: “Nhưng, đợi đến khi ta chiêu cáo thiên hạ, chính thức cưới các ngươi làm vợ! Trong đêm chúng ta động phòng… Ngươi, sẽ hoàn toàn, thuộc về ta.”
“Từ nay về sau, lấy ta làm phu; Mà vũ cho ta; Từ đó về sau, ta vì các ngươi gánh vác tất cả, mưa gió.”
Sở Dương thật lòng nói: “Khinh Vũ, thật xin lỗi, cả đời này ta không thể duy nhất cho ngươi. Đây là lỗi của ta đối với bốn người các ngươi,!”
Sở Dương cảm giác tim mình, tựa hồ vào giờ khắc này đột nhiên đau đớn, không có chút điềm báo trước đau lên.
Phần áy náy này khi đối mặt với mỗi một nữ nhân của mình cũng sẽ dâng lên, thật lâu không tan.
Nói đến một cái nam nhân tốt có trách nhiệm, bản thân hiển nhiên cũng không được tính.
Một đời một thế 2 người.
Vốn là mộng của bao nhiêu thanh xuân thiếu nữ, gắn bó làm bạn với nhau đến đầu bạc răng long.
Nhưng, bản thân vĩnh viễn cũng cho không được các nàng cái này.
Mạc Khinh Vũ nhẹ giọng nói: “Hiểu, chúng ta cũng hiểu trong lòng ngươi có phần áy náy… Cho nên, chúng ta từng nói lý, cũng thương lượng qua rất nhiều lần… Cái thế đạo này đã là như thế. Lực lượng của chúng ta dù sao vẫn đối kháng không được cái thế đạo này.”
“Cho nên cái chúng ta có thể làm được, chính là để cho bốn người chúng ta được giống nhau.” Mạc Khinh Vũ rưng rưng mỉm cười nói: “Sở Dương… Chúng ta sau này sinh mệnh rất có thể đúng là vĩnh cửu… Nếu thật cũng chỉ có hai người, vậy cũng tịch mịch một chút. Ngươi cứ nói đi?”
Sở Dương ôm chặt Mạc Khinh Vũ.
Hắn làm sao không biết, Mạc Khinh Vũ nói ra những lời này mục đích là đang an ủi mình.
Nhưng mình hết lần này tới lần khác vào giờ khắc này hẳn là không có lời nào để nói.
Sở Dương hít sâu một hơi, đột nhiên lấy ra Thiên Cơ phó chi thủ.
Hướng Mạc Thiên Cơ phát đi một cái tin tức.
“Thiên Cơ, ta muốn thành thân!”
Mạc Khinh Vũ rất rõ ràng nhìn động tác của Sở Dương, trong lúc bất chợt trong hốc mắt, trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, nàng lấy tay bụm miệng, cố gắng khống chế, không để cho mình khóc thành tiếng mà chảy ra nước mắt!
Một ít cảm giác hạnh phúc trong lúc bất chợt như sóng biển dâng vậy, tịch quyển cả người.
Ta, rốt cục sẽ trở thành tiểu thê tử của hắn sao…
Sở Dương ôm lấy Mạc Khinh Vũ, kiên định đi trở về.
Trước tiên, sẽ sai người báo cho Tử Tà Tình trở lại.
Sau đó, lẳng lặng đợi chờ Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến nhập định tỉnh lại.
Nghìn vạn dặm xa xôi.
Giờ phút này Mạc Thiên Cơ đang chủ trì Tổ chức tình báo Thiên cơ đại cục, không ngừng mà sàng chọn tin tức tình báo, không ngừng mà phát ra chỉ lệnh tinh chuẩn vô cùng. Đồng thời ra lệnh chỉ huy, đem số lượng nhân thủ đi trước đến Tử Tiêu Thiên, Tổ chức tình báo Thiên cơ thêm tăng đến năm mươi lần!
Sau một khắc này, hắn bất ngờ nhận được cái tin tức rung động kia của Sở Dương, Mạc Thiên Cơ ở trong nháy mắt đó, tức thì nhất thời trợn mắt há hốc mồm, miệng oai mắt tà, nhưng ngay sau đó tay run lên, suýt nữa làm cho Thiên Cơ chi thủ rơi xuống mặt đất.
Luống cuống tay chân đi 1 lúc rồi đặt mông ngồi sai lệch ghế, hình dạng cực kỳ chật vật.
Phía dưới, mấy trăm nhân viên cao cấp của Tổ chức tình báo Thiên cơ tĩnh tọa một đường, kinh thấy một màn trước mắt, người người cũng là trợn mắt há hốc mồm, ngây người như phỗng!
Có ít người kinh thấy một màn như vậy mà bị làm cho sợ đến cả người toát ra mồ hôi lạnh: Đến tột cùng được là dạng tin tức gì mới có thể làm cho Thiên Cơ Đại Đế thất thố như thế?
Ngay cả tin tức phục kích Thánh Quân, đánh tan Thánh Hoàng Cung cũng không thể làm cho Thiên Cơ Đại Đế có một chút điểm động dung, nhưng sau khi nhận được tin tức này lại bị làm cho sợ đến quẳng cái ghế…
Tin tức này rung động như thế nào có thể nghĩ.
Mọi người rối rít suy đoán, nếu ta nhận được tin tức đồng dạng… Sợ rằng đã tại chỗ bị hù chết sao?
May mà sau một khắc này liền được Mạc Thiên Cơ mau đứng lên, một tiếng gào to nói: “Tan họp.”
Sau đó giống như là lửa đốt cái mông vậy đứng dậy rời khỏi.
Lưu lại cả sảnh đường trợn mắt há hốc mồm đầy bụng nghi ngờ. Tất cả bàn luận xôn xao, ngạc nhiên không giải thích được.
Mạc Thiên Cơ thoáng như bay vậy trở lại gian phòng của mình, mở ra đại thần thức che đậy, vội vàng bắt đầu truyền tống tin tức nói:
“Ngươi muốn thành thân? Ngươi nói ngươi muốn thành thân? Làm sao ngươi trong lúc bất chợt phải thành thân? Cùng ai a!?”
Bất quá chốc lát bên Sở Dương tin tức rất nhanh truyền tới nói: “Nói nhảm! Ngươi nói ta sẽ cùng ai?”
Mạc Thiên Cơ hừ một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã, lần này gửi đi tin tức nói: “Muội muội của ta?”
Sở Dương đáp lời nói: “Ngươi hôm nay có phải uống nhầm thuốc hay không, hay quên uống thuốc, ăn phải thuốc giả rồi? Sao đầu óc mất linh quang như vậy, toàn là nói nhảm? Trừ 4 người các nàng chẳng lẽ còn có người khác sao?”
Mạc Thiên Cơ vừa đảo cặp mắt trắng dã, có lòng muốn phản đối rồi lại tự biết bản thân phản đối chỉ sợ cũng vô dụng.
Có chút không thể làm gì. Chỉ cần vừa nghĩ tới muội muội mình bị người khác ăn hiếp, Mạc Thiên Cơ cũng chỉ có nắm lỗ mũi tức giận.
Sở Dương bên kia lại truyền đến tin tức nói: “Uy, ta nói, ngươi phải rõ ràng hiện trạng, Mạc Thiên Cơ, ta đây cũng không phải là đang thương lượng với ngươi, ngươi có thân phận huynh trưởng vợ ta, trong mắt ta cũng không đáng giá, đây là ta báo cho ngươi một tiếng, sau đó ngươi phải giúp ta an bài hôn lễ, hiểu chưa?”
Bên Mạc Thiên Cơ thật vất vả mới vừa vặn thở ra một hơi, Mạc Thiên Cơ này nhìn được câu này suýt nữa trực tiếp giận đến ngất đi. Mắt trợn tròn hít sâu, nghiến răng nghiến lợi lầm bẩm tự nói: “Tức chết ta tức chết ta…”
“Ngươi nếu dám nhiều lời nói chữ không, ta lập tức đem muội muội của ta kéo về, ngươi nói ta có dám hay không đây?!” Sở Dương bên này lại bắt đầu uy hiếp nói: “Ngươi có thể thử một chút!”
Lúc này Mạc Thiên Cơ là hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Ta thật là bất đắc dĩ. Ta làm sao lại là một đại cữu ca (anh rể) của người như vậy đây!?
Đang suy nghĩ, Sở Dương bên kia vừa truyền tới một tin tức, hình như là bất mãn vô cùng nói: “Ta thật là hết chỗ nói rồi… Mạc Thiên Cơ, ta làm sao lại là một đại cữu ca (anh rể) của người như vậy đây!?”
Mạc Thiên Cơ vừa nhìn tin tức thì “Phanh” một tiếng, đem Thiên Cơ chi thủ ném trên mặt đất.
Hồng hộc thở, giận đến tay chân run rẩy. Con mẹ nó! Đây chính là điều ta muốn nói! Cư nhiên bị hắn giành trước…
Tay chân run rẩy một hồi lâu, lúc này mới vừa nhặt lên Thiên Cơ chi thủ, Mạc Thiên Cơ tàn bạo phát tin tức đi qua nói: “Ngươi muốn làm sao thì làm? Nói đi!!”
Sở Dương bên kia dường như rất không thoải mái truyền lời tới nói: “Ngươi đối với ta đây là cái thái độ gì? Nếu như ngươi có cái thái độ này, ta đây không thành thân, cứ làm tới thôi, dù sao chúng ta người trong giang hồ, cũng không cần cái gì danh phận, muội muội của ta là người rất thông thuận…”
Mạc Thiên Cơ nghe vậy nhất thời tay chân lạnh như băng.
Nữ nhân cả đời ai mà không khát vọng có thể có được một hôn lễ long trọng? Để cho người yêu của mình được người trong thiên hạ chứng kiến? Nhận được mọi người chúc phúc!
Sở Dương tên khốn này rõ ràng là uy hiếp, trần truồng uy hiếp ta!
Hơn nữa còn là hai lớp uy hiếp, hắn không cử hành hôn lễ thì thôi, còn muốn cho mình cũng không được cử hành hôn lễ, hắn rõ ràng chính là muốn đi đâm thọc, để cho Nhạc Nhi biết được, ông trời của ta…
Thậm chí cho dù bất kể Nhạc Nhi uy hiếp như thế nào, Mạc Thiên Cơ như cũ hết lần này tới lần khác không dám đánh cuộc.
Mạc Thiên Cơ hắn cái gì cũng dám, nhưng, duy chỉ có chống lại lão đại của mình là Sở Dương thì lúc nào cũng cảm giác bó tay bó chân. Thật là không cho phép gia hỏa này thật sự làm ra cái gì quá lớn…
Ai, nói về Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến ăn ở với hắn lâu rồi cũng không không có mò được một cái hôn lễ chính thức? Nói không chừng gia hỏa này thật làm được… Mạc Thiên Cơ trong lòng nói thầm như vậy.
Nhất niệm đến đây vội phát tin tức nói: “Đại ca ngươi cứ nói đi, ngài rốt cuộc muốn làm sao, ta lập tức an bài!”