Chẳng qua là vừa nghĩ, Tuyết Thất chính là rơi lệ đầy mặt, khó có thể ức chế!
Tuyết gia, sau biến cố năm đó ở trong phiến thiên địa này cũng chỉ còn lại có huynh muội ba người, tuy nhiên trăm vạn năm qua chẳng bao giờ tụ hội. Ngay cả gặp mặt cũng là trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, đối địch nhau thậm chí đánh đập tàn nhẫn, sinh tử tương bác.
Hôm nay, rốt cục lấy thân phận huynh muội ở chung một chỗ, nhưng trong nháy mắt chính là vĩnh biệt…
Vân Thượng Nhân!
Ta nhất định! Nhất định! Nhất định! Phải giết ngươi! Nghiền xương thành tro.
Nếu phe Đông Hoàng tao ngộ Thánh Quân Vân Thượng Nhân, hai bên kia tự nhiên không thể nào chặn lại được Vân Thượng Nhân.
Đám người Sở Dương một đường bay nhanh, không thu hoạch được gì, cho nên trên đường căn bản không có nghỉ ngơi, hướng về Tử Tiêu Thiên hết tốc lực đi qua.
Mục tiêu của Thánh Quân rất rõ ràng chính là Tử Tiêu Thiên, mà Đàm Đàm ở trong khoảng thời gian này tiến cảnh không biết đến tột cùng như thế nào. Lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ rất rõ ràng tuyệt không phải là đối thủ của Thánh Quân, thực lực xê xích quá lớn, ngay cả người có bất diệt kim thân cũng là không có ý nghĩa lớn, ngay cả là xác rùa đen cứng rắn chỉ cần có cái đục sắc bén hơn vẫn có thể đục được ra…
Sở Dương e sợ khi bản thân chạy tới chỉ nhìn được thảm kịch, cho nên dọc theo con đường này căn bản là không dám có chút chậm trễ, coi như mình không thể ngay mặt chặn lại được Vân Thượng Nhân, cũng nhất định phải đến Tử Tiêu Thiên trước, gặp được đám người Đàm Đàm cùng với một đám tiền bối Cửu Kiếp, nhất định phải ngăn cản được bi kịch diễn ra.
May mà, giờ phút này khoảng cách đến Tử Tiêu Thiên đã không xa. Trước mặt chính là một mảnh sườn đôi.
Ánh mắt Sở Dương ngưng tụ, phất tay một cái mọi người cũng ngừng lại.
Nơi này lần trước đi qua không có cái sườn đôi này, lần này thật giống như trống rỗng xuất hiện.
Sở Dương tự tin chính mình không có đi sai đường, nhưng như vậy ngắt là có chuyện gì xảy ra? Điều này đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ nói có cao thủ ở chỗ này giao thủ?
Đi tới trước, mọi người mới rốt cục thấy rõ ràng, nơi này nguyên lai là một ngọn núi, cũng không lâu lúc trước bị sinh sôi địa cắt đi một nửa, để lộ ra mặt phẳng trên dưới thẳng tắp trơn nhẵn.
Sở dĩ nói đúng là không lâu trước, thứ nhất là do tiết diện bóng loáng trong như gương, nếu đã lâu thì không thể tránh khỏi bị bão cát kinh niên không ngừng ăn mòn, chỉ cần thời gian hơi lâu, tất nhiên sẽ bị bão cát ăn mòn, không hề trơn nhẵn nữa.
Thứ hai, phía trên có viết mấy hàng chữ, nội dung cũng chứng thật là được viết không lâu trước đây.
“Đây là bút tích của Vân Thượng Nhân!” Mạc Thiên Cơ từng cố ý nghiên cứu về Vân Thượng Nhân, đối với thủ thư của Vân Thượng Nhân tự nhiên là rất quen, vừa nhìn đã nhận ra. Mọi người trong lòng chấn động rối rít ngưng mắt nhìn lại.
“Chính cũng tốt, tà cũng tốt, dằng dặc năm tháng.
Thiện cũng được, ác cũng được, cả đời bầu bạn;
Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, cuộc đời bỏ qua;
Thù cũng được, ân cũng được, từ nay vĩnh quyết…”
Tổng cộng chỉ mấy câu nói rất ngắn mà tựa hồ còn chưa có viết xong. Phía dưới lại có khác một câu nói: Nhân Tiên thù đồ.
Sau đó là Vân Thượng Nhân lạc khoản.
Trên chữ viết chứa đầy ý vị trầm trọng, còn có sự phiền muộn nồng nặc cùng mất mác, rất rõ ràng toát ra.
“Chẳng lẽ là… Tuyết Tiên Nhi đã chết?” Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ ngưng mắt nhìn chăm chú vào mấy câu nói đó, trong lòng nổi lên đồng dạng nghi vấn.
Vĩnh quyết cùng thù đồ; Dường như biểu lộ rất nhiều chuyện.
Còn có, Vân Thượng Nhân, Tuyết Tiên Nhi, một người 1 chữ Nhân, một người 1 chữ Tiên?
Cuối cùng là có ý gì? Từ mặt chữ ý tứ có nhiều thâm ý!
“Hẳn là Tuyết Tiên Nhi đã chết, đám người Thánh Quân tao ngộ truy binh, sau khi đại chiến một cuộc, Thánh Hậu vẫn lạc, Vân Thượng Nhân trốn chạy đến đây, có cảm xúc mà lưu cõi lòng.”
Mạc Thiên Cơ cau mày nói: “Duy nhất vấn đề là, coi như là Tuyết Tiên Nhi chân chính đã chết, lấy tính cách Vân Thượng Nhân cũng không nên biểu hiện ra vẻ đau đớn như vậy… Hắn là người ngay cả cha ruột cũng có thể thiết kế giết chết, hơn nữa có thể nhìn ra được, hắn thậm chí là rất rất chán ghét Tuyết Tiên Nhi… Chuyện này cũng thật có chút ít khó hiểu.”
Đối với cải này Sở Dương đồng dạng không giải thích được. Thông qua mấy lần tiếp xúc trước đó, Vân Thượng Nhân biểu hiện ra sự chán ghét đối với Tuyết Tiên Nhi, đó tuyệt đối không phải làm bộ.
Nhưng hôm nay nói như vậy vừa là có ý gì?
Vân Thượng Nhân rõ ràng là rất thương tiếc a…
Hai người tự nhiên không biết, Vân Thượng Nhân đích xác chán ghét đối với Tuyết Tiên Nhi, nhưng cái hắn chán ghét cũng chỉ là Tuyết Tiên Nhi do bản thân hắn chế tạo ra mà thôi.
Hay hoặc là có thể nói, người Vân Thượng Nhân chán ghét thật ra là Thánh Hậu!
Nhưng, đối với Tuyết Tiên Nhi chân chính, Vân Thượng Nhân nhưng là chân tâm thật ý thích.
Hơn nữa trên người Tuyết Tiên Nhi còn mang theo tình cảm của Vân Thượng Nhân, chân Tình chi Linh không phải là tình cảm chân thành thì không có thể ngưng tụ thành được!
Mọi người lướt qua sườn đôi rồi tiếp tục lên đường, dưới mắt cũng không phải là thời cơ tốt tiết lộ. Vân Thượng Nhân ở chỗ này lưu lại chữ viết, cũng không phải là chuyện tốt, không thể nghi ngờ nói rõ Vân Thượng Nhân đã đi trước nhóm người mình, nói không chừng giờ phút này đã đang công kích đệ nhất cầu, công kích đám người Đàm Đàm rồi!
Trừ những thứ không giải thích được đó ra, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ còn phát hiện ra một chuyện khác, chính là thực lực của Thánh Quân dường như thêm suy yếu, từ cách viết, đặt bút thu thế có thể rất rõ ràng cảm nhận được điểm này. Đây là hiện tượng bổn nguyên bị tước nhược, không phải là cao thủ áp đảo Thánh Nhân đỉnh thì không thể phát giác ra. Nếu không phải Sở Dương đã đạt đến cảnh giới này, Mạc Thiên Cơ lại là vạn phần quen thuộc chữ viết của Vân Thượng Nhân thì tất nhiên khó có thể phát hiện ra. Nếu không phải như vậy, chính là cho dù Đông Hoàng Yêu Hậu ở chỗ này cũng vô năng phát hiện ra.
Loại tước nhược này đến từ bổn nguyên căn cơ, loại tước nhược này có ý nghĩa thực lực của Thánh Quân còn lâu mới có thể phục hồi lại đỉnh trạng thái. Vân Thượng Nhân nhất thời suy yếu, cái trạng thái này làm Sở Dương tự tin có thể lấy lực lượng một người thu thập được mà thân không hưao chút nào. Cái phát hiện này làm cho Sở Dương, Mạc Thiên Cơ đối với trận chiến này lạc quan hơn, bất quá sợ làm đấu tâm của mọi người yếu bớt nên cũng không có đem cái phát hiện này báo cho mọi người.
Hai ngày sau, đám người Sở Dương đã đến trước đệ nhất cầu, mắt thấy đệ nhất cầu vẫn an tĩnh, tựa hồ chuyện gì cũng không có phát sinh, đám người Sở Dương đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không có động tĩnh là tốt rồi, nghĩ đến đây mọi người chắc vẫn bình yên!
Xa xôi bên kia tiếng kêu rung trời động đất, nhất định là Vực ngoại thiên ma đang tiến hành tiến công tiến công, mà bên này Đàm Đàm và chúng Cửu Kiếp tiền bối, đang ngăn chặn! Chiến đấu vốn là mỗi một ngày mỗi một lúc mỗi một khắc đều đang phát sinh.
Nhưng, Sở Dương khi tiến thêm một bước chú ý đến cảnh tượng trước mặt thì trong lúc bất chợt sắc mặt đại biến!
“Tại sao vậy?” Mạc Thiên Cơ hỏi.
Thánh Quân rõ ràng không có ở đây, Sở Dương sắc làm sao khó nhìn như vậy.
“Sương trắng.” Sở Dương hít một hơi nói: “Sắp biến mất.”
Mạc Thiên Cơ nghe vậy cau mày nhìn lại.
Sở Dương nhíu chặt chân mày.
Lần trước khi hắn tới đây, từ khá xa chẳng qua là chỉ thấy được sương trắng nồng đậm, ngay cả đệ nhất cầu cũng nhìn không thấy được. Coi như là chân chính đứng trên đệ nhất cầu, cúi đầu nhìn cũng nhìn không thấy được mặt cầu, nhìn thẳng không thấy người đối diện.
Nhưng hiện tại, rõ ràng còn cách mấy ngàn trượng khoảng đã có thể rõ ràng thấy được đệ nhất cầu!
Sự biến hóa này là quá kinh người!
Tổng cộng chỉ trong không đến hai năm thời gian, sương trắng bảo vệ Cửu Trọng Thiên Khuyết đại lục lại đã biến mất trên chín thành! Loại tốc độ biến mất này cũng quá nhanh đi? Quá kinh người sao!
Sở Dương ngửa đầu nhìn bầu trời; Chỉ thấy trên vô tận bầu trời tựa hồ có tầng rung động rất nhỏ ba động.
Đó là… Đó là sương mù bình chướng dày đặc đang không ngừng bị rung chuyển, bị tước nhược, bị mai một?
“Thiên Cơ!” Sắc mặt Sở Dương trầm trọng, từng chữ nói: “Lập tức để cho Tổ chức tình báoThiên Cơ truyền lệnh các phương thiên địa, tất cả lực lượng chống lại thiên ma, tức thì xuất chinh! Phải trong thời gian ngắn nhất, làm hết mọi cách có thể, không tiếc giá cao chạy tới Tử Tiêu Thiên!”
“Nhất định phải mau!
Sở Dương thanh âm lộ ra vẻ dị thường dồn dập.
Mạc Thiên Cơ theo bản năng ý thức được sự nghiêm trọng trong chuyện này lập tức lấy ra Thiên Cơ chi thủ, truyền ra lệnh!
Theo Thiên Cơ chi thủ quang mang chớp thước, một đạo mệnh lệnh hết sức khẩn cấp đã được phát ra.
“Cụ thể là chuyện gì xảy ra?” Mạc Thiên Cơ hỏi.
Mạc Thiên Cơ chưa từng tới đệ nhất cầu, mặc dù hắn cũng biết tầm quan trọng của đệ nhất cầu sương trắng nhưng thủy chung không có tận mắt thấy qua, không như Sở Dương vậy!
Sở Dương nhướng mày, chỉ vào sương trắng, nhẹ giọng giải thích một lần, Mạc Thiên Cơ sắc mặt cũng lại đại biến.
Mắt thấy sương trắng mỏng manh mà không nhịn được sầu lo nói: “Đạo sương trắng này cụ thể tổng cộng dài bao nhiêu?”
“Cái này ta cũng không biết. Cụ thể muốn hỏi lịch đại Cửu Kiếp kiếp nhân.” Sở Dương nói.
Đang lúc ấy thì bên kia có mấy người từ trên đệ nhất cầu đi xuống, từ rất xa đã cười to nói: “Sở ngự tọa… Tân hôn chúc mừng nha.”
Người tới chính là đám người Quý Hồi Thiên.
Sở Dương cười cười, bước nhanh tiến lên, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên mặt liền biến sắc, bỗng nhiên quay đầu lại.
Mắt thấy phía sau tại chỗ xa xa, một đạo bụi mù quỷ dị phóng lên cao, một đạo lực lượng đủ để nhét đầy thiên địa mang theo sức hủy diệt điên cuồng đang hướng về bên này cực tốc vọt tới!
Trong cổ lực lượng điên cuồng này còn kèm theo sát khí hoàn toàn không có che dấu, kinh khủng sát ý, tử vong sát tâm!
“Nghênh địch!” Sở Dương rống to một tiếng, tung mình nhảy lên, lăng không mà đứng, trong tay tia sáng chợt lóe lên, Cửu Kiếp Kiếm đột nhiên lao ra, trước tiên ra chiêu Đồ Hết Thiên Hạ Thì Đã Sao, kiếm quang lấp lánh, hóa thành một đạo trường long liên tiếp trời cùng đất không hề nhượng bộ chút nào hướng về kia đạo lực lượng hủy diệt chính diện đụng tới.
Cơ hồ ở cùng một thời gian, Mạc Khinh Vũ sử dụng Cửu Thiên Vũ và Tinh Mộng Khinh Vũ Đao xoay tròn dựng lên, Tử Tà Tình với Tử Tiêu hoàng ấn cũng hiện ra đại lượng tia sáng, ầm ầm thành hình, trên không trung cấp tốc xoay tròn. Sở Nhạc Nhi kiếm quang chợt lóe cùng Tử Ngọc Tiêu của Mạc Thiên Cơ hợp thành một đạo quang hoa màu sắc rực rỡ cấp xông đi lên!
Còn có Kỷ Mặc kiếm, cũng tùy theo lao ra!
Hổ ca hét lớn một tiếng, trên không trung rung đùi đắc ý, lộ ra dữ tợn chân thân, Kiếp Nạn Thần hồn vô thanh vô tức tiêu tán ở trong thiên địa hóa thành mấy đám nhàn nhạt hôi vụ không thể nhận ra, lấy vậy phương thức gần như Vô Ngân lao lên.
Phương xa bụi mù trong nháy mắt xông đến gần, là một lực lượng mang đến tử vong, mang đến hủy diệt.
Sau lưng hắn, bụi mù di thiên lan tràn không dưới mấy trăm dặm vẫn còn đang cuồn cuộn dựng lên, một cỗ sát khí trước đây chưa từng có cơ hồ đem trọn thiên địa hoàn toàn tịch quyển.
Người này chính là Vân Thượng Nhân!