Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Q.8 - Chương 897 - Không Yêu!

trước
tiếp

Cái trình độ uy năng này cho dù là Sở Dương hiện nay cũng không có thể ứng phó, cái trình độ này nghiêm khắc mà nói, đã vượt ra khỏi cực hạn có thể ứng phó của Sở Dương!

Nhưng Sở Dương không chút sợ hãi, hít một hơi thật sâu, nắm chặt Cửu Kiếp Kiếm. Trong lòng hắn lại có nhiều hơn cảm giác không khỏi dễ dàng.

Vạn Thánh chân Linh, rốt cục diệt hết…

Sau một khắc này trong thiên hạ, không còn có bất kỳ một cái Vạn Thánh chân Linh nào!

Cái đồ làm cho toàn bộ thế giới sợ hãi này rốt cục ở chỗ này đi tới điểm cuối!

Tà ác truyền thuyết đã viết đến một thiên cuối cùng!

Mấu chốt hôm nay thắt ở trên người Thánh Quân mà thôi.

Giờ phút này, cạnh mình cao thủ nhiều như mây, Thánh Quân coi như là tu vi cao tới đâu, thủy chung chỉ có một, tuyệt đối không thể nào đồng thời đối mặt với nhiều cao thủ hợp lực vây công như vậy!

“Ngươi làm cho lực lượng cuối cùng của bổn quân phải hiện thế, để tạ ơn, ngươi liền trở thành người thứ nhất chết đi theo!” Thánh Quân tiêu sái cười, thân thể đột nhiên xuất hiện một mảnh tàn ảnh, không phải là phân thân mà là do tốc độ quá nhanh.

“Vân Thượng Nhân!”

Liền vào thời khắc này từ phương xa truyền đến một tiếng quát to!

Tuyết Lệ Hàn từng chữ kêu lên nói: “Dừng lại!”

Vân Thượng Nhân chẳng ngờ dừng lại, nhưng chẳng biết tại sao, thân thể lại một lần dừng ở trên không trung, đưa lưng về phía Tuyết Lệ Hàn lãnh đạm nói: “Tuyết Lệ Hàn, ngươi còn có lời gì muốn nói? Hay hoặc là nói, ngươi muốn trở thành thứ nhất nghiệm chứng mạnh mẽ của bổn quân sao?”

Tuyết Lệ Hàn gắt gao nhìn Vân Thượng Nhân, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận, hút khí thật sâu, nói: “Tiên Nhi trước khi chết bảo ta hỏi ngươi một câu nói.”

Vân Thượng Nhân nghe vậy sửng sốt, thân thể kịch liệt run rẩy trầm giọng nói: “Nói đi?”

Tuyết Lệ Hàn từng chữ nói: “Nàng hỏi ngươi… Ngươi năm đó, đến tột cùng có… Thật lòng chân ý yêu nàng hay không?”

Thân thể Vân Thượng Nhân lại run lên, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt của hắn dừng ở trên quan tài dưới ánh mặt trời phát ra thất thải quang, thật lâu cũng không có dịch chuyển khỏi.

Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: “Yêu cũng không yêu còn trọng yếu sao? Cho đến ngày nay, đáp án còn có ý nghĩa sao?”

Tuyết Lệ Hàn cắn răng nói: “Ngươi cũng không cần trả lời, ta ngày đó chẳng qua là đáp ứng yêu cầu của muội muội ta, muốn hỏi ngươi một câu nói, ngươi vô luận trả lời như thế nào cũng không trọng yếu! Ta hỏi ngươi những lời này chỉ là làm theo yêu cầu của Tiên Nhi, một cái nguyện vọng cuối cùng mà thôi…”

Vân Thượng Nhân đột ngột ngắt lời nói: “Không!”

Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết Thất nghe vậy đồng thời tức giận mắng nói: “Vân Thượng Nhân, ngươi là tên cầm thú!”

Vân Thượng Nhân ánh mắt rời khỏi huyền băng ngọc quan quay lưng đi, thản nhiên nói: “Từ đầu đến cuối, ta liền chẳng qua là ở lợi dụng nàng mà thôi, ta… Chưa từng có có yêu nàng!”

Thanh âm của hắn khàn giọng, thân thể lại như là bàn thạch vậy, không nhúc nhích!

Ở trong gió gào thét trên không trung, y phục trên người Vân Thượng Nhân ngay cả nửa sợi cũng không có bị gió thổi lên, thậm chí ngay cả một sợi tóc, cũng không có theo gió tung bay.

Hiển nhiên hắn đang dùng tất cả tu vi của mình đi khống chế bản thân, khống chế thân thể và mỗi phân tấc quần áo!

“Ngươi là tên khốn kiếp!”

Tuyết Lệ Hàn nổi giận cuồng kêu một tiếng, đột nhiên phóng lên cao nhào tới! Tuyết Thất cũng ở một thời gian, đầy cõi lòng bi phẫn vọt lên, Tuyết Lệ Hàn sử dụng Đông Hoàng kiếm cùng Tuyết Thất Ám quang kiếm, đồng thời hóa thành phi hồng!

Trong lòng hai người cũng là bi phẫn, một cái chớp mắt, cơ hồ đánh mất đi lý trí!

Muội muội của ta vì ngươi, cả đời cũng bị phá hủy, danh tiếng cũng là hôi không nói nổi. Nhưng là, nàng hoàn toàn vô tội!

Hôm nay, nàng đã chết nhưng vẫn là đến chết bất hối, vẫn nói yêu ngươi, ngươi cho dù thật không thương, ngay cả nói một câu trái lương tâm để an ủi vong linh cũng không chịu sao?

“Cẩn thận!” Đám người Yêu Tâm Nhi cùng kêu lên hô to.

Hiện tại Vân Thượng Nhân, thực lực mạnh không hợp thói thường, tuyệt không phải là một người hai người có thể địch nổi. Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết Thất lỗ mãng, thật sự là không khôn ngoan.

Nhưng, cũng đã không còn kịp ngăn cản!

Vân Thượng Nhân đưa lưng về phía Tuyết Lệ Hàn đứng. Tựa hồ cũng không có cảm giác được công kích đến từ hai huynh đệ tức giận!

Hai đạo kiếm quang như cầu vồng vậy bay đến!

Phốc!

Phốc!

Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết Thất hai người cũng là kinh ngạc chí cực mơ rộng mắt.

Vân Thượng Nhân thế nhưng không tránh không né, không có bất kỳ ý tứ chống cự, nhiên lấy thân thể huyết nhục của chính mình đón đỡ kiếm của Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết Thất kiếm!

Một kiếm của Tuyết Lệ Hàn hoàn toàn không có hoa giả từ hậu tâm của hắn chui vào, mũi kiếm mang theo huyết quang từ trước ngực lộ ra, sau vào trước ra.

Tuyết Thất một kiếm, cũng là từ phía sau lưng của hắn lọt vào, nhưng là từ tiểu phúc đâm xuyên ra!

Vân Thượng Nhân đưa lưng về phía hai người trong mắt lộ ra một nụ cười khổ.

Cả thân thể đột nhiên bắn ra trước để cho hai cây kiếm, từ trong thân thể của mình thoát khỏi ra ngoài, trên mặt của hắn, lộ ra một tia đau đớn.

Vân Thượng Nhân gần như theo bản năng xoay người lại, vung lên bàn tay muốn đánh rơi kiếm. Nhưng hắn lại thấy được sau lưng Tuyết Lệ Hàn đeo huyền băng ngọc quan, trong đó rõ ràng thấy được một nữ nhân bạch y như tuyết, mái tóc như mây, lẳng lặng nằm đó, trên mặt lộ ra vô hạn điềm tĩnh cùng hạnh phúc.

Tuyết Lệ Hàn, Tuyết Thất một kích đắc thủ, cũng là lực trước đã hết, hậu lực chưa sinh, nếu Vân Thượng Nhân giờ phút này cắn trả một kích, lấy thực lực của Vân Thượng Nhân trước mắt, hai huynh đệ có ít nhất một người phải vẫn lạc tại chỗ, giờ phút này không người nào có thể tới kịp viện thủ, coi như là Sở Dương đứng gần nhất cũng không còn kịp!

Nhưng là Vân Thượng Nhân sau khi giơ tay lên, lại đột nhiên rủ xuống, rõ ràng tất sát một kích không xuất thủ ra.

Cơ hồ là ở đồng thời, 2 tay Tuyết Lệ Hàn đã giống như Khai Sơn Cự Phủ lần nữa hung hãn nện lồng ngực của hắn!

Đông Hoàng là ai, Vân Thượng Nhân nên đánh mà không đánh được rủ xuống tay, ngược lại tạo thành sơ hở cực kỳ lớn, Tuyết Lệ Hàn vốn đã hận hắn tận xương làm sao bỏ qua cho!

Răng rắc sát mấy tiếng vang lên, Vân Thượng Nhân kêu rên một tiếng, ngửa mặt lên trời phun ra đầy trời máu tươi, thân thể vô lực bay đi ra sau.

Trước ngực của hắn xương cốt cơ hồ đều bị Tuyết Lệ Hàn đánh nát!

Đắc thủ tuy nhiên Tuyết Lệ Hàn cũng không khỏi kinh ngạc, quả thực có chút không thể tin được nhìn vào hai tay của mình, nhưng ngay sau đó ngẩng đầu gắt gao nhìn Vân Thượng Nhân nói: “Ngươi làm sao không trốn?”

Vân Thượng Nhân lấy tay xoa ngực, tinh thuần tu vi tràn vào, xương cốt thương thế nhanh chóng khép lại, chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta không có yêu nàng, nửa điểm cũng không có có yêu nàng.”

Tuyết Lệ Hàn ánh mắt càng thêm thâm thúy, trong mắt thần thái phân biệt, một hồi lâu sau, quát lên: “Thì ra, ngươi vẫn chính làhèn hạ vô sỉ!”

Vân Thượng Nhân hắc hắc cười khẩy nói: “Đúng vậy a, ta chính là loại người hèn hạ vô sỉ, ngươi có thể làm khó dễ được ta ư? Mới vừa rồi hai kiếm song chưởng, coi là ta thiếu nợ Tuyết gia các ngươi, hôm nay ân cừu hiểu rõ, Tuyết Lệ Hàn, ngươi có thể lên đường cùng cha mẹ tiểu muội của ngươi đoàn tụ được rồi!”

Trong mắt Tuyết Lệ Hàn thần sắc càng thêm phức tạp, hít một hơi thật sâu, nói: “Mọi người cùng nhau kên giết hắn đi!”

Lời vừa nói ra, đại biểu Tuyết Lệ Hàn đã khôi phục lý trí, khôi phục thuộc về trí khôn và quyết đoán của Đông Hoàng rồi!

Vân Thượng Nhân cười ha ha: “Sở Dương, mang theo Cửu Kiếp huynh đệ của ngươi một đạo đi lên, bản Thánh Quân hôm nay nhất cử san bằng Cửu Trọng Thiên Khuyết!”

Ánh mắt Sở Dương cũng rất phức tạp, nói: “Ngươi có tâm nguyện như vậy ta liền liền cho ngươi được như ý nguyện, mọi người cùng nhau xuất thủ, đem ác đồ này đánh chết đi!”

Lời còn chưa dứt. Cửu Kiếp Kiếm hàn quang lóe lên, trước tiên lao ra.

Mạc Khinh Vũ, Tử Tà Tình theo sát ở phía sau. Đổng Vô Thương, Cố Độc Hành đao kiếm kết hợp, Nhuế Bất Thông, Ngạo Tà Vân long phượng cùng vọt, Tuyết Lệ Hàn, Yêu Tâm Nhi, Tuyết Thất, Mạch Thanh Thanh đồng loạt ra tay, Long ảnh Huyễn, Mộng Cảnh Hồi cũng là toàn lực động thủ!

Cửu Trọng Thiên Khuyết tụ tập ở chỗ này gần ba mươi vị cao thủ cao nhất vào giờ khắc này đồng thời ra tay đối với Vân Thượng Nhân, liên hiệp tiễu trừ!

Đội hình này cực kỳ xa hoa, có thể nói là không tiền khoáng hậu!

“Tới tốt!” Vân Thượng Nhân cuồng tiếu một tiếng. Thân thể quay lại, trong lúc bất chợt có hơn hai mươi Vân Thượng Nhân xuất hiện ở trên không trung, châm chích ứng đối với từng đối thủ!

Thiên Khuyết cao thủ cao đánh một trận! Rốt cục bắt đầu!

Sở Dương Cửu Kiếp Kiếm trong nháy mắt tản mát ra vạn đạo hàn quang, lần nữa cũng là toàn lực xuất thủ! Hết sức xuất thủ!

Bởi vì, thực lực của Vân Thượng Nhân trèo lên tới đỉnh điểm, không toàn lực ứng phó là không được, trọng yếu hơn là tất cả lá bài tẩy của Vân Thượng Nhân cũng đều đã mở ra. Đối với một cái không có bí mật gì nữa, cho dù thực lực mặt ngoài của hắn cường đại như thế nào cũng không đáng sợ, giờ phút này chính là thời khắc tốt nhất để hủy diệt hắn!

Một lần là xong!

Không chỉ là Sở Dương, tại chỗ tất cả những người khác, chẳng lẽ không phải có cái ý nghĩ này.

Tổ chức hết sức xuất thủ, quyết chí thề hủy diệt tên trăm vạn năm ngụy quân tử này, kẻ làm hại Cửu Trọng Thiên Khuyết vô số năm tháng!

Nhưng đối với cục diện người người trên đời cùng chinh phạt Vân Thượng Nhân, 2 người có cừu hận sâu nhất đối với Vân Thượng Nhân là Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết Thất lại có cử động khác hẳn với mọi người, hai huynh đệ nhìn lẫn nhau một cái rồi trong lúc bất chợt trở lui, thối lui khỏi chiến đoàn.

“Vân Thượng Nhân! Ta đeo quan tài muội muội, ngươi không đành lòng xuất thủ, cuối cùng ngươi còn có nửa phần nhân tâm; Nhưng cử động lần này thủy chung là đối với ngươi bất công! Mà huyết nhục chí thâncủa ta không thể nào để xuống được; Huynh đệ của ta liền thối lui khỏi trận quyết chiến!” Tuyết Lệ Hàn ánh mắt sáng quắc nói.

Vân Thượng Nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia tự trầm thống, trong vây công trầm giọng nói: “Vô số đỉnh cao thủ vây công một người, có hai người các ngươi hay không có đâu có bao nhiêu khác biệt. Sao không không dứt khoát cùng tiến lên, báo gia cừu, kết thúc nhân quả đi!”

“Ta là muốn giết ngươi, nằm mộng cũng muốn giết ngươi, so sánh với bất luận kẻ nào cũng muốn giết ngươi hơn. Nhưng ngươi thủy chung là người tiểu muội ta đến chết vẫn yêu.”

“Mặc dù có tiếc nuối, mặc dù ta không cam lòng, mặc dù ta phẫn hận muốn điên.

Nhưng, tiểu muội sau khi chết nói như vậy, nói cũng không muốn để máu ngươi cuối cùng là rơi xuống trên tay của ta.”

Chỉ bất quá, điểm này lại không thể nói rõ.

Hơn nữa, bản thân lưng đeo thi thể tiểu muội đi chiếm tiện nghi cũng không hợp với đạo lý làm người của Tuyết Lệ Hàn, ngay cả cuối cùng thắng, giết được Vân Thượng Nhân, trong lòng cũng khó tránh khỏi rất không thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.