Hoàng Đình

Q.1 - Chương 158 - Một Khúc Oan Hồn Và Dâng Nước Lũ

trước
tiếp

Nói lời này cũng không phải một ai trong số họ, mà là một người không biết tới từ lúc nào. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện mặc trên mình chiếc pháp bào trắng tinh, lơ lửng trên không, pháp bào bay bay theo gió. Hơn mười người nhìn y, nhưng y không nhìn bọn họ, mà nhìn vào thành Bá Lăng, giống như y có thể nhìn thấu bóng đêm, thấy được tình huống trong thành. Mọi người cũng không nói gì thêm, chỉ thầm cảnh giác với người vô thanh vô tức xuất hiện này. Cả bọn quay đầu nhìn tiếp vào Quan Thiên Kính, rồi có người hỏi:

– Ngọn lửa linh hồn là cái gì?

Người nọ trả lời:

– Ngọn lửa linh hồn chỉ xuất hiện khi có người chết đi, và người đó phải có ý niệm gì đấy rất mãnh liệt trong đầu, khiến linh hồn không tiêu tán sau khi cơ thể đã chết, mà tiếp tục làm chuyện một lòng muốn làm trước khi chết.

Mọi người tuy không nói gì thêm, nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ, ý niệm kia phải mãnh liệt đến mức nào mới có thể khiến linh hồn không tiêu tan sau khi chết, hơn nữa còn đi làm chuyện muốn làm nhất lúc còn sống chứ? Lại nhìn thấy những ngọn lửa linh hồn như đom đóm bay loạn trong Quan Thiên Kính, cả bọn chợt cảm thấy như có một luồng oán hận cùng tuyệt vọng lạnh đến thấu xương ập vào mặt.

Khi bọn họ đang kinh hãi, đột nhiên có tiếng đàn vang lên. Tất cả quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người mặc pháp bào trắng như tuyết kia không biết đã khoanh chân ngồi lơ lửng trên không lúc nào, trên đùi đặt một chiếc đàn đá. Y khẽ lướt trên những dây đàn cũng bằng đá, tiếng đàn vang lên. Mọi người kinh ngạc, lập tức nghĩ tới một người — Cầm Ma Bạch Nham.

Tức thì từng người chạy vội ra xa. Bạch Nham không nhìn bọn họ, chỉ một mực nhìn vào trong thành Bá Lăng, cũng không ngừng gảy đàn.

Nếu như có người đứng gần y lúc này, sẽ nghe được tiếng y thì thầm:

– Một khúc này gọi là Oan Hồn.

Tiếng đàn vang lên, truyền vào trong tai rất nhiều yêu linh, để bọn chúng cảm giác được một nỗi oán hận không cam lòng. Đó là oán hận của việc sống không có chỗ để đi, chết chẳng có nơi để về. Rất nhiều yêu linh vừa nghe được vài giây đã vội vàng chạy ra xa, trong lòng đều hiểu đây là Cầm Ma đang đánh đàn. Không có ai không biết, tiếng đàn của y đều miêu tả những việc trong thế gian, mỗi khúc đàn đều đến từ chính trời đất.

Tiếng đàn réo rắt, trong đêm tối vang đi cực xa, cho dù ở tít Tú Xuân loan cũng có thể nghe được.

* * *

Nước sông Kinh Hà cứ mải miết cuồn cuộn, cuồn cuộn, không ngừng không nghỉ.

Hư Linh nhìn về hư không đen kịt phía Bá Lăng, khẽ cau mày, nói:

– Không thể đợi thêm nữa, cứ làm vậy đi, đập vỡ đê, dẫn nước Kinh Hà đến Bá Lăng. Như vậy Hà Bá gia còn có một đường sinh cơ, hơn hai mươi vạn sinh linh Bá Lăng có lẽ còn có thể giữ tròn.

Trước miếu Hà Bá hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có người đáp lời. Một lát sau, con khỉ núi tự xưng là Tùng Thanh chân nhân nói:

– Theo bần đạo, cũng chỉ còn cách này.

Lúc nó nói chuyện cũng không nhìn Hư Linh, mà lại nhìn vỏ sò.

Dù đã quyết định phá đê dẫn nước tới Bá Lăng, thì cũng không dễ để thực hiện. Thứ nhất, đường rất xa, nước sông không nhất định có thể tới được. Thứ hai, nếu tới được, thì dọc đường đi còn có thôn Hà Tiền và trấn Quân Lĩnh chắn ở phía trước, cho nên nhất định phải có người làm phép điều khiển nước đi qua. Mà người đó chính là vỏ sò. Tuy Hồng đại hiệp cũng có năng lực điều khiển sóng nước, nhưng nó không dám cam đoan nhất dịnh có thể đẩy sóng nước Kinh Hà đến tận Bá Lăng, hơn nữa không làm bị thương người nào trong thôn Hà Tiền và trấn Quân Lĩnh.

– Dẫn sóng nước Kinh Hà tới Bá Lăng thật sự có thể cứu được Hà Bá gia sao? Hà Bá gia là Hà Bá Kinh Hà, chúng ta lại ở đây phá đê, chẳng may làm cho dân chúng oán thán, chẳng phải càng gây hại cho Hà Bá gia?

Vỏ sò nói.

– Tối đa chỉ cần một ngày. Ta sẽ dùng cách báo mộng để nói cho người trong thôn Hà Tiền và trấn Quân Lĩnh biết. Còn chuyện này có hữu dụng với Hà Bá gia không, thì phải thử mới biết được.

Hư Linh trả lời.

Vỏ sò trầm mặc một hồi, nói:

– Vậy được rồi, ta có thể dẫn sóng nước tới thành Bá Lăng, nhưng khi làm phép tuyệt đối không thể bị người quấy rầy, nếu không nước sông sẽ bị mất khống chế, tạo thành tai họa cho nhân gian.

Nó vừa nói xong, Hồng đại hiệp đã tiếp lời:

– Yên tâm đi vỏ sò muội muội, nhất định sẽ không để muội bị quấy rầy. Nếu có kẻ dám quấy rầy, tới một người giết một người.

Nó vừa nói, chiếc càng đỏ thẫm bên phải chợt lóe lên ánh sáng, có thêm một thanh Hải Hồn xoa tràn trề linh khí.

Con chim sơn ca đậu trên cành cây luôn không lên tiếng, lúc này cũng không bay đi. Con rắn khoang đen trắng nấp trong bụi cỏ cũng không nhúc nhích. Mà con khỉ núi tự xưng là Tùng Thanh chân nhân thì lấy từ trong tay áo ra một cái phất trần, để chéo thân dựa vào một bên tay, tay kia sờ sờ chiếc cằm không biết có râu hay không, nói:

– Khà khà, lần này để mọi người mở mang kiến thức về thủ đoạn của bản chân nhân, miễn cho đám trẻ nhỏ này cứ hay bất kính với bản chân nhân.

Hồng đại hiệp nhìn con rắn đen trắng tên Cửu Âm và con chim sơn ca trên cây, nói:

– Các ngươi ở trước thần miếu này lâu nhất, Hà Bá gia cũng đối đãi các ngươi không tệ…

Vốn Hồng đại hiệp cho là hai yêu linh này không định có hành động gì, nhưng ngoài dự liệu của nó, con rắn Cửu Âm trong bụi cỏ lại đáp lời:

– Tuy Cửu Âm ta vẫn cho rằng trên thế gian này chẳng có tình nghĩa gì đáng nói, nhưng Hà Bá gia có ơn truyền đạo thụ pháp cho ta, sao ta có thể không báo được. Thế gian vô tình, nhưng Cửu Âm ta không giống người khác.

Con chim sơn ca đậu trên cây nói:

– Ta vốn muốn chạy thoát thân nên mới tới đây, được Hà Bá gia che chở, đương nhiên phải báo đáp Hà Bá gia.

– Tốt, Hà Bá gia từng nói, sinh linh trên cõi đời này, bất kể là giống loài gì, đều phải hiểu được kính và sợ. Khi biết hai điểm này thì sinh linh ấy mới xem như thực sự khai linh. Bất kể là yêu linh hay là nhân loại, tu hành không phải là tu pháp, mà là tâm cảnh. Tu hành không phải truy cầu có pháp lực cao thâm, trên trời dưới đất chỉ ta là duy nhất, mà là hướng tới một cái tâm tự tại. Ta không biết cái tâm tự tại của các ngươi là gì, nhưng ta biết nếu ta trốn chạy, đứng im nhìn Hà Bá gia chết ở thành Bá Lăng, thì cả đời ta sẽ không thể tự tại, cho dù sau này ta có pháp lực thông thiên cũng thế.

Hồng đại hiệp vừa nói lời này ra, cả Hư Linh cũng phải tròn mắt nhìn nó. Ngay cả bản thân Hồng đại hiệp cũng không ngờ mình lại có thể đột nhiên nói ra lời như vậy. Từng chữ dường như là cứ thế tuôn ra khỏi miệng, không một chút ngắc ngứ. Nó không biết đây là bởi vì nó đi theo Trần Cảnh đủ lâu, trong vô thức đã thay đổi cái tâm chọn lợi tránh hại ban đầu.

Hồng đại hiệp nói xong bèn xoay mình nhảy vào giữa sông, còn Vỏ sò phủ rêu xanh đã sớm biến mất trong làn hơi nước. Vừa chạm mặt nước, Hồng đại hiệp đã hét lớn một tiếng, thân hình chừng một con heo hai trăm cân bành trướng biến hóa to lên như một con voi.

Hồng đại hiệp trôi nổi trên mặt nước, từng cái chân quẫy mạnh nước sông. Sóng nước dập dềnh không ngừng đập mạnh vào bờ, chỉ một thoáng đã đẩy nó đến cạnh đê. Chỉ thấy nó dùng hai cái càng đỏ thẫm đập vào đê, bùn đất tung tóe ra, thoáng chốc đã đào được một cái hốc to.

Những yêu linh khác đều đứng trước miếu Hà Bá quan sát, còn Hư Linh thì nhắm mắt đứng yên, mặt hướng về thôn Hà Tiền. Chốc lát sau, đột nhiên nàng nâng tay vẽ ra một đạo bùa trong hư không. Bùa hóa thành những điểm sáng nhỏ, biến mất, đồng thời miệng Hư Linh lại mấp máy khẽ đọc cái gì đó, không ai nghe được rõ ràng, chỉ cảm thấy như nghe người nói mớ.

Tất cả đều biết nàng đang làm phép cho người dân thôn Hà Tiền ngủ say.

Lại một lát sau, chỉ thấy cái đê kia dần dần xuất hiện một đường nứt thật dài, mà Hồng đại hiệp vẫn không ngừng đập. Đê đột nhiên rung mạnh, lung lay như sắp đổ. Hồng đại hiệp lớn tiếng nói:

– Vỏ sò muội muội, thêm chút sức đi, Hà Bá gia đang nguy cấp lắm rồi.

Nó vừa dứt lời, một tiếng động thật lớn vang lên.

“Ầmmmm…”

Đê sụp đổ, tiếng truyền vài dặm, nhưng người thôn Hà Tiền vẫn không tỉnh giấc.

Hồng đại hiệp hét lớn một tiếng, càng trái kẹp Hải Hồn xoa, càng phải kẹp một thanh bảo kiếm chói lọi, trôi đi theo dòng nước như cưỡi sóng. Lúc này vỏ sò xuất hiện. Nó bình tĩnh đứng yên trên làn sóng nước, không một chút lắc lư.

Hiện tại ở đây không có một sinh linh nào là bình thường, tự nhiên tất cả đều có thể cảm nhận được những luồng sóng vô hình khó hiểu từ trên thân vỏ sò phát ra, giống như là nó đang nhỏ giọng thì thầm, căn dặn gì đó với nước sông cuồn cuộn kia.

Trong nháy mắt, nước sông như có sinh mạng, tựa như biến thành một con tuấn mã, chở Hồng đại hiệp một đường chạy như điên, thẳng hướng thành Bá Lăng. Đi qua thôn Hà Tiền, nước sông không hề chạm tới nhà cửa, khéo léo lách qua. Hư Linh bay lên trời, trong hư không hóa thành một làn khói đen, biến mất.

Cửu Âm cũng nhảy vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa. Khỉ núi Tùng Thanh đạp sóng mà đi, rất nhanh đã đuổi kịp Hồng đại hiệp. Nó bật người lên, ngồi lên lưng Hồng đại hiệp. Hồng đại hiệp giận dữ nói:

– Con khỉ chết tiệt, muốn ăn đòn đúng không, ngươi coi Hồng gia ta là thú cưỡi chắc?

– Đừng nóng, đừng nóng. Có bần đạo ở cạnh, ngươi chỉ có lợi chứ không có hại. Lại nói, Hà Bá gia ngồi được, sao ta không ngồi được? Ta đang đi cứu Hà Bá gia đấy.

Khỉ núi Tùng Thanh ngồi trên người Hồng đại hiệp, tay trái cầm phất trần, tay phải không biết đã có thêm một chuỗi Phật châu từ lúc nào. Nó là khỉ, mặc một thân đạo bào, tự xưng chân nhân, tay phất phất trần đã rất quái dị, hiện tại lấy ra thêm một chuỗi Phật châu, lại càng cực kỳ quái dị.

– Được rồi, việc của Hà Bá gia quan trọng hơn, không tính toán với ngươi. Chờ cứu được Hà Bá gia xong, ta nhất định phải cùng ngươi phân cao thấp, để xem ai mới là đệ nhất nhân bên dưới Hà Bá gia.

Hồng đại hiệp lớn tiếng nói.

– Hai chúng ta thì so đệ nhất với không đệ nhất gì chứ. Ngươi chớ nên coi thường con chim và con rắn kia. Chúng nó cũng không phải hạng tầm thường đâu. Bằng pháp nhãn của bần đạo, có thể nhìn ra được trong huyết mạch của chúng nó có chứa thần thông truyền thừa, chỉ là hiện tại pháp lực chưa đủ, chưa thức tỉnh thôi.

– Hừ, có truyền thừa thì thế nào, bây giờ còn chưa thức tỉnh, có lẽ vĩnh viễn cũng không tỉnh được.

Hồng đại hiệp lớn tiếng nói.

– Khà khà, nếu không gặp được Hà Bá gia, có lẽ đúng là không thể thức tỉnh. Nhưng gặp Hà Bá gia rồi, truyền thừa trong huyết mạch của chúng nhất định sẽ thức tỉnh. Có lẽ ngươi không cảm giác Hà Bá gia giảng đạo có gì đặc biệt, nhưng bọn chúng nhất định cảm nhận được, bằng không sao lại ở mãi chỗ này không đi chứ.

Mưa lũ chảy xiết là tai nạn đối với nhân gian, nhất là dòng lũ hình thành do vỡ đê. Từ rất xa, chỉ thấy dòng lũ lao thẳng tới thôn Hà Tiền, trong nháy mắt đã bao phủ cả thôn, nhà cửa chỉ còn lộ ra phần nóc. Thế nhưng những căn nhà nhìn rất yếu ớt ấy lại không hề bị sụp đổ dưới sức nước mãnh liệt. Nước như gió dữ thổi qua, không hề mang tới ảnh hưởng gì cho thôn Hà Tiền.

—–oo0oo—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.